Vân Thiêm Y ngẩn ra.
Nàng nghe ra đó là giọng của Vân Kế, phân biệt qua tiếng bước chân, có lẽ ông dẫn theo không ít người.
Việc Vân Kế và những người khác đến có khiến Vân Thiêm Y thở phào nhẹ nhõm hay không lại rất khó nói.
Nhất thời tâm trạng của nàng dao động giữa "có người đến giúp" và "cấp bậc và khả năng chiến đấu của những người này có thể không tốt lắm", cuối cùng chỉ hóa thành một câu ra lệnh cùng lúc với Vân Kế: "Bày trận!"
Bởi vì trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ.
Mặc dù Ngọc Liên là Tình tu nhị phẩm, nàng ta có thể dẫn theo nhiều Tình tu cấp cao như vậy, nhưng có lẽ không nhiều như Vân Thiêm Y đã suy đoán lúc đầu.
Vân Thiêm Y cũng đã từng nói với Hồng Dược, Yêu tu, Ma tu, Tình tu, nếu đã được thiên đạo công nhận thì không phải là tà tu thuần túy.
Quả thật trong ba con đường này, nếu tùy ý làm bậy sẽ thu được nhiều tài nguyên hơn, cũng có thể thăng cấp nhanh hơn, nhưng cuối cùng có thể đi đến đại đạo phi thăng hay không thì rất khó nói.
Theo sự hiểu biết mà Vân Thiêm Y đã lĩnh hội, không phải là hoàn toàn không có khả năng, chỉ là khi đạt đến nhất phẩm, sẽ có một ngưỡng rất khó vượt qua đang chờ đợi họ.
Chính đạo của ba đạo tu này, tương đối mà nói là khó khăn hơn, bước đi gian nan hơn, nhưng càng khó khăn, những tu sĩ kiên định giữ vững bản tâm mới có thể có được tâm cảnh thuần khiết, mới có thể thực sự thấu hiểu thiên đạo.
Theo như Vân Thiêm Y biết, những Tình tu mới nhập môn, đặc biệt là nhóm theo Si Tình Đạo, gần như không kết giao với những đạo khác mà tự lập thành một phái chuyên tâm tu luyện.
Những người này tuyệt đối sẽ không đi theo Ngọc Liên và những người khác để cướp đoạt địa bàn của Thú tu, họ sẽ đi liên hệ với các Dược tu Trận tu, hoặc đi về phía bắc nhờ sự trợ giúp của Kiếm tu để tạm thời tìm một chỗ trú ẩn, chờ đến khi tình trạng của Phong Bất Quy ổn định, núi Dương Tuyền trở lại bình thường rồi mới quay về.
Những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.
Sở dĩ Ma tu ở chung một chỗ với Yêu tu, chính là vì lần đó Tôn Thanh Y nhập ma đã phá hủy một nửa dãy núi của Ma tu, sau khi nàng ta chết, mặc dù Ma tu đã trở về núi của mình nhưng có không ít người đã liên hôn với Yêu tu và có con cái, cho nên vẫn ở lại bên Yêu tu, mà Yêu tu cũng có không ít người theo về vùng núi của Ma tu, hơn nữa hai bên đều không có tu sĩ nhất phẩm trấn giữ, hai đạo liên hợp tạo thành một thể, hình thành sự cân bằng mới.
Hiện giờ cả Kiếm tu lẫn Dược tu đều không có tu sĩ nhất phẩm, lần này Phong Bất Quy xảy ra chuyện, không ai có thể đảm bảo y không phải là người tiếp theo giống như Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm Tôn Thanh Y, nếu như vậy, đến lúc đó cả Tình tu cũng sẽ không còn tu sĩ nhất phẩm của đạo mình.
Dù là Kiếm tu hay Dược tu đều sẽ hoan nghênh tu sĩ Si Tình Đạo, bọn họ không chỉ có phẩm đức vững vàng mà quan trọng nhất là nhờ vào việc tu hành đến nơi đến chốn, các tu sĩ Tình tu của phái này là đạo có cấp bậc trung, cao nhiều nhất, chỉ sau trực hệ của Phong Bất Quy.
Trừ những người này, còn phải loại bỏ những người bị Phong Bất Quy phát điên mà vô tình g**t ch*t, còn có những người không coi trọng Ngọc Liên và không muốn đi cùng nàng ta.
Cuối cùng, còn lại bao nhiêu tu sĩ Tình tu cấp cao sẽ đi theo Ngọc Liên?
Câu trả lời cho Vân Thiêm Y là, không quá một người!
Nếu không, người vừa chiến đấu với nàng lúc nãy sẽ không phải là Ma tu tứ phẩm, mà phải là Tình tu tứ phẩm!
Ngọc Liên cũng chỉ sau khi thấy Vô Cực kiếm thức mới vội vàng mở ra Thiệt Liên.
Thiệt Liên là một trong những pháp trận do Ngọc Liên tự sáng tạo, vừa có thể thu âm truyền lời, cũng có thể truyền tống người khác.
Trong khi Vân Thiêm Y đang suy nghĩ, Vân Kế và những người khác đã sắp xếp xong Thiên Hạc Đại Trận.
Chỉ cần có trận này, cho dù là Yêu tu tứ phẩm cũng có thể giam giữ đối phương.
Vân Kế không dám l* m*ng.
Từ khi gặp Thố Vinh rồi đến khi Chiếu Dạ theo Vân Thiêm Y, ông mơ hồ cảm nhận được, nơi nào có Vân Thiêm Y mà xảy ra tranh đấu, đối phương ít nhất cũng là tứ phẩm, cao nhất... Vân Kế không dám nghĩ thêm.
Vì vậy khi cảm nhận được tông môn có dị thường từ pháp khí để lại ở Thiên Hạc Tông, ông đã triệu tập bốn vị Đường chủ và hai vị Hộ pháp, hai người còn lại dẫn theo Minh Hàn Đăng và các đệ tử trấn phái, ở lại Huyền Diễm Liệt Phong bảo vệ các đệ tử khác.
Trong trận chiến này, dưới ngũ phẩm e rằng đến cũng chỉ vô ích.
Phải biết rằng, Thiên Hạc Tông có Tứ Thánh Huyết Vân Trận.
Thế nhưng Tứ Thánh Huyết Vân Trận lại không bị kích hoạt.
Nguyên nhân chỉ có một.
Những người xông vào là tu sĩ nhị phẩm trở lên, bọn họ thậm chí không cần phá hủy Tứ Thánh Huyết Vân Trận cũng có thể ra vào tự do.
Nghĩ đến việc Vân Thiêm Y phải một mình chiến đấu với tu sĩ nhị phẩm, Vân Kế sao có thể không sốt ruột.
Đấy là an nguy của nữ nhi, cũng vì tồn vong của Thiên Hạc Tông.
Ông không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Ngọc Liên và Vân Thiêm Y, khi bước ra khỏi Truyền Tống Trận chỉ thấy máu đầy đất, khiến Vân Kế giật mình thon thót.
Ngay khi Vân Kế và những người khác bày trận, những nụ hoa sen trên dây hoa quấn quanh trụ thông thiên của đài thí luyện Huyền Nhạn phát ra ánh sáng nhạt, hoa sen nở rộ, các tu sĩ Tình tu nhảy từ trong đó ra, mỗi bông hoa sen đều truyền tống một vị tu sĩ.
Chỉ có điều, bọn họ đã đến chậm một khắc.
Thú trận của Thiên Hạc Tông đã được bày xong!
Bọn họ xuất hiện, vừa vặn ở trong trận!
Vân Thiêm Y đoán không sai, những Tình tu được Ngọc Liên triệu hồi mặc dù số lượng rất nhiều, nhưng không có mấy người có tu vi cao.
Không cần dùng thần thức, chỉ cần nhìn vào trình độ thuật pháp mà bọn họ sử dụng cũng có thể ước lượng được đôi phần.
Lúc Ngọc Liên thấy được Vô Cực kiếm thức, cả người nàng ta đã rơi vào trạng thái bất an.
Nàng ta vốn là ái đồ của Vân Thiêm Y, được khâm định là một trong những hộ pháp cho Vân Thiêm Y khi phi thăng.
Trong bốn ái đồ của Vân Thiêm Y lúc đó, chỉ có Ngọc Liên có "nhà", là tiểu thư danh môn, "phụ mẫu" của nàng ta là tầng lớp cấp cao của môn phái Yêu tu, nói rằng vì đứa trẻ này sinh ra đã có thiên phú về kiếm thuật, họ lại ngưỡng mộ Vô Tướng Chân Nhân, đặc biệt gửi nữ nhi đến Vô Tướng Kiếm Tông.
Vào thời điểm ấy, tình huống này cũng không hiếm.
Kiếm Đế chí tôn Vô Tướng Chân Nhân ở đại lục giống như là thần, có vô số người ngưỡng mộ, bất kể là tu sĩ đạo nào, chỉ cần nữ nhi trong nhà có chút thiên phú tu kiếm thì đều muốn đưa đến Vô Tướng Kiếm Tông.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thân phận của Ngọc Liên cũng là do Phong Bất Quy làm giả, mọi thứ của nàng ta đều là giả, không có gia đình thực sự, không có cha mẹ thực sự, nàng ta chỉ là một quân cờ mà Phong Bất Quy cài vào bên cạnh Vân Thiêm Y.
Chính quân cờ này đã khiến Vân Thiêm Y mất đi ba ái đồ còn lại.
Sao Vân Thiêm Y có thể không hận nàng ta.
Còn Ngọc Liên, lại không dám hận Vân Thiêm Y.
Những ngày từng ở bên cạnh Kiếm Đế, có lẽ các đệ tử khác cảm nhận được tình thương thuần khiết, nhưng đối với Ngọc Liên đã sớm biết mình là phản đồ, ấn tượng mà Vô Tướng Chân Nhân để lại trong lòng nàng ta đa phần là sự uy nghiêm.
Một khi sự tình bại lộ, những chiêu kiếm lạnh lùng quyết đoán mà Kiếm Đế từng sử dụng chắc chắn sẽ dùng đối phó với nàng ta.
Nàng ta sợ.
Nàng ta từng ở gần Kiếm Đế đến vậy, chứng kiến mỗi lần Kiếm Đế ra tay uy lực thế nào, thậm chí đã tận mắt chứng kiến Kiếm Đế chí tôn g**t ch*t Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm.
Nàng ta rất sợ!
Nếu như vừa rồi Ngọc Liên còn dũng cảm khiêu khích Vân Thiêm Y chỉ có bát phẩm, thì sau khi thấy Vô Cực kiếm thức, nàng ta đã không còn chút dũng khí nào.
Vì vậy, mặc dù Vân Thiêm Y không ở trong trận, Ngọc Liên cũng không nhân cơ hội tấn công Vân Thiêm Y.
Nàng ta chỉ lén lút rời khỏi chiến trường khi Vân Thiêm Y không chú ý đến mình.
Đuôi mắt Vân Thiêm Y thoáng nhìn thấy nàng ta, nhưng không đuổi theo.
Nàng lấy gì để đuổi theo? Nàng chỉ mới bát phẩm!
Nhưng Vân Thiêm Y hiểu rất rõ đồ đệ cũ của mình, biết Ngọc Liên có tám trăm cái gan cũng không dám tái phạm.
Đó cũng là lý do tại sao nàng chọn Vô Cực kiếm thức trong số rất nhiều kiếm thức, chứ không phải Thiên Hồng Quán Nhật.
"Chậc, mùi thú thật nồng."
"Không phải chúng ta đã giết gần hết súc vật quanh núi Quan Vân rồi à, sao còn nhiều súc vật như vậy?"
Người nói chuyện là một tu sĩ có mái tóc dài màu sáng, dáng dấp rất đẹp nhưng không rõ nam nữ, giọng nói lại không tương xứng với vẻ ngoài, khàn khàn khó nghe.
Các tu sĩ Thú tu như Vân Kế từ trước đến nay luôn coi thần thú là linh hồn bạn lữ của mình, nghe thấy những lời như vậy, ai nấy đều tức giận.
Lương Kình Vũ có tính khí thẳng thắn nhất, ông ấy siết chặt nắm tay, gào lên một tiếng, Hổ Chỉ lập tức xuất hiện, nó có thân hình và sừng của trâu, mặt và đuôi của hổ, lao thẳng về phía tu sĩ Tình tu đang nói.
"Nực cười!"
Tình tu giọng khàn khàn nhẹ nhàng tránh đi, cười nhạo: "Loài sinh vật thấp kém này cũng muốn làm tổn thương ta?"
Lương Kình Vũ nhíu mày quát: "Thần thú là thánh thú đã mở thần thức, nếu nói về thấp kém, bọn tà đạo các người mới là thấp kém nhất!"
"Ngươi xem hắn vẫn đang bảo vệ đám súc sinh đó." Một tu sĩ Tình tu khác cười lạnh: "Thật đáng thương, bị súc vật cưỡi lên cổ mà không tự biết."
Tu sĩ Tình tu giọng khàn khàn phát ra tiếng cười vịt đực, giống như có ai giẫm lên cổ: "Vậy chúng ta tốt bụng nói cho đám ngu ngốc này biết đi."
"Nghe cho kỹ!" Giọng nói của hắn ta lớn hơn nhiều, như muốn làm rách màng nhĩ của mọi người.
Vân Thiêm Y hơi nhíu mày.
Không xong rồi!
"Thố Vinh!"
Nàng đã đánh giá thấp bọn Tình tu.
Tuy bản thể Thố Vinh không xuất hiện, nhưng vô số ánh sáng bạc từ trên trời rơi xuống bao phủ mọi người của Thiên Hạc Tông.
Tình tu giọng khàn khàn nói gì không quan trọng, điều quan trọng là âm thanh của hắn ta, là cổ họng của hắn ta!
Mỗi khi hắn ta nói, mỗi lần cổ họng rung động, đều có một chút linh lực dao động.
Chỉ là bên dưới có pháp trận của Thú tu, trên cột đài có hoa sen hóa linh do Ngọc Liên để lại, tất cả những điều này đã che giấu những dao động đó.
Chính vì vậy mà Vân Thiêm Y không chú ý tới.
Đây là một loại Huyễn Thanh Quyết của tình tu.
Huyễn Thanh Quyết đúng như tên gọi, sẽ khiến người nghe sinh ra ảo giác, cụ thể là ảo giác về phương diện nào thì mỗi Tình tu mỗi khác.
Vân Thiêm Y không định dùng sự an nguy của mọi người trong Thiên Hạc Tông để nghiên cứu Tình tu, nàng bảo Thố Vinh dùng thuật pháp che phủ thần thức của mọi người trong Thiên Hạc Tông, như vậy Huyễn Thanh Quyết sẽ bị thuật pháp của Thố Vinh chặn lại bên ngoài.
Trừ khi là Tình tu nhị phẩm trở lên, nếu không, không có Tình tu nào có thể vượt qua thuật pháp phòng hộ của thần thú nhị phẩm!
Tình tu giọng khàn khàn hừ một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Vân Thiêm Y, lại liếc mắt với Tình tu bên cạnh một cái.
Sau đó hắn ta tiếp tục nói: "Bọn Thú tu các người thật sự nghĩ rằng mình có thể tu luyện ra kết quả gì? Thật nực cười! Mấy người ấy mà, chỉ là bị lũ súc vật nhỏ này lợi dụng thôi! Chúng nó lợi dụng mấy người để tu hành, cuối cùng phi thăng đại đạo, cái gì mà linh hồn bạn lữ, các nguời chỉ là đá kê chân của chúng nó mà thôi!"
“Thú tu, Thú tu, tu luyện đều là thú đạo, đạo này vốn không phải là đạo của Nhân tộc!"
"Nếu không, tại sao Thú Đế chí tôn không phải người mà là thú?"
“Các người đó, bị lợi dụng mà cũng không biết, đúng là ngu xuẩn!”
Nói dứt lời.
Bốn phía im lặng không một tiếng động.
Tiểu Phượng Hoàng Nguyệt Cừ đứng bên cạnh Vân Kế, trong lòng thấp thỏm bất an.
Tất cả thần thú đều biết việc này, nhưng không một con thú nào có thể nói cho tu sĩ Thú tu.
Là không thể, hay không muốn, hay là... không dám?