Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 83

Phân tích của Vân Thiêm Y chỉ là góc nhìn của một tu sĩ cấp cao như nàng.

Còn thần thú nghĩ gì, chỉ có bản thân thần thú mới biết rõ.

Trong lòng Nguyệt Cừ luôn có cảm giác áy náy, Vân Kế càng tốt với các thần thú, cô bé càng thấy lòng mình nặng trĩu như có thứ gì đó đè nặng.

Dù đa số thần thú không thể giao tiếp với Nhân tộc dưới nhị phẩm.

Nhưng nếu thật sự muốn nói ra sự thật với Vân Kế, Nguyệt Cừ hoàn toàn có thể nhờ mẫu thân Chiếu Dạ liên lạc với tu sĩ nhị phẩm quen biết để viết ra chân tướng.

Dẫu sao các tu sĩ đạo khác đâu màng tới tương lai của Thú tu, không thể tu thú thì sẽ chuyển sang tu đạo khác, cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng cô bé không dám.

Cô bé sợ rằng một khi Vân Kế biết được sự thật, không biết ông sẽ nhìn thần thú bọn họ thế nào.

Dù trong lòng họ cảm thấy đây không phải lợi dụng, nhưng từ góc nhìn của người khác, đây rõ ràng là lợi dụng.

Không chỉ Nguyệt Cừ mà các thần thú khác trong đại trận cũng không dám thở mạnh.

Nhưng sự quở trách tưởng chừng sẽ đến lại không xảy ra.

Vân Kế chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

Ông nói: "Vậy thì sao?"

Giọng nói không lộ ra chút đau đớn hay nhẫn nhịn nào do bị phản bội, thậm chí chẳng có chút chấn động nào.

Dường như... Dường như bọn họ đã biết rõ chuyện này từ lâu.

Từ Thanh Thư cười lạnh nói: "Đừng có xem thường Thú tu chúng ta."

Lương Kình Vũ lớn tiếng quát: "Còn nói nhảm với bọn chúng làm gì, chúng ta tu hành thế nào liên quan gì tới Tình tu bọn họ! Tự lo thân mình đi, đừng xen vào chuyện người khác!"

Khi nói chuyện, cặp mắt to dưới đôi mày rậm của Lương Kình Vũ đảo qua, ra hiệu về một hướng.

Đột nhiên một cơn gió mạnh cuốn lên, Hổ Chỉ từ phía sau Tình tu giọng khàn khàn lao ra, cặp sừng mạnh mẽ hung tợn không tiếc sức lực mà đâm thẳng vào người Tình tu.

Tình tu giọng khàn khàn thậm chí chưa kịp hét lên đã phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó, mấy bóng hạc tiên ở trên bầu trời lượn lờ lao xuống, nơi chúng bay qua cuốn lên những lưỡi dao gió sắc bén.

Từ Thanh Thư cùng một vị Đường chủ khác nhanh chóng di chuyển, thay đổi trận hình.

Vô số lưỡi dao gió thay đổi theo quỹ đạo tròn, kéo theo sức mạnh càn quét hủy diệt, xé tan không khí lao thẳng về phía bọn người Tình tu.

Nguyệt Cừ gạt đi những suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, kêu dài một tiếng, từ mắt trận bùng lên ngọn lửa rực cháy quấn vào những lưỡi dao gió phía trên!

Bùm!

Lưỡi dao gió bùng nổ cùng với áp lực khổng lồ, đánh trúng vị trí mà bọn Tình tu vừa đứng.

Tất nhiên bọn họ không chết, ngay khi nghe tiếng hạc kêu, bọn họ cũng đã hành động.

Tuy nhiên, bọn họ phát hiện ra mình không thể mở Truyền Tống Trận.

Toàn bộ đài thí luyện Huyền Nhạn đã bị đại trận nhị phẩm của Thố Vinh phong tỏa!

“Bọn súc sinh nho nhỏ chúng mày thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao?” Một Tình tu nhảy lên không trung, rút cây đàn gỗ đeo trên lưng ra.

Dây đàn khẽ rung, âm thanh vọng lên gọi hồn!

Trong chớp mắt, đôi mắt Từ Thanh Thư đỏ lên.

Ông ấy nhớ lại những chuyện đã qua, thê tử khó sinh mà mất, một xác hai mạng, lúc đến thăm mộ vợ, ông ấy nhặt được một đứa trẻ ăn mày ngất xỉu vì đói bên mộ, người tu đạo có lòng từ bi cho nên ông ấy mang đứa trẻ đó về Thiên Hạc Tông, đặt tên cho nó theo tên đứa con sắp chào đời của mình, nhận nó làm con nuôi, tuy nhiên cuối cùng Từ Tử Việt cũng không thể sống sót, chết trong cuộc tàn sát của Yêu tu.

Sắc mặt Vân Kế cũng tái nhợt, ngày đó Tình tu tập kích Thiên Hạc Tông, Cẩm Sơn Nguyệt dùng hết toàn bộ linh lực, cuối cùng ngã xuống trước mặt ông hóa thành ánh sáng biến mất không còn dấu vết, ngay cả thi cốt cũng không để lại, nữ nhi duy nhất của bọn họ lại trở thành kẻ ngốc vì bị Yêu tu đoạt xá, tuy giờ đã tỉnh lại song cũng không còn là đứa con ngày xưa nữa, Vân Kế thật sự đã hoàn toàn chấp nhận Vân Thiêm Y chưa? Chưa chăng? Ông cũng không biết, chỉ cảm thấy ngực mình dường như có một lỗ hổng lớn, trống rỗng không có gì cả.

Những người khác trên đài cũng biến sắc.

Cuộc đời vốn không trọn vẹn, mười phần thì chín phần là không như ý, khổ đau, kinh hoàng, phẫn nộ, bất mãn... Mọi cảm xúc đều dâng trào trên đài thí luyện Huyền Nhạn.

Chỉ có các thần thú là không bị ảnh hưởng.

Đoạn Hồn Cầm Âm chẳng có ý nghĩa gì với chúng nó, vì khi còn là thú chúng nó không có thần trí, sau khi mở linh trí lại được Thú Đế chí tôn Đế Thiếu Cẩm bảo vệ, thời gian tu luyện ở tiên cảnh Thánh Vực cũng vô lo vô nghĩ.

Ngọc Âm khinh miệt nhìn đại trận Thú tu bắt đầu dao động.

Đã nói rồi, Thú tu chẳng qua chỉ là một lũ phế vật, bọn chúng không nên xuất hiện trên con đường tu hành.

Cho các người ở dãy núi Quan Vân là nể mặt Thú tu các người lắm rồi, giá trị của các người cũng chỉ đến thế mà thôi!

Ngón tay như búp măng của gã nhẹ lướt qua dây đàn, âm thanh uyển chuyển biến hóa khôn lường.

Dường như cả trời đất đều bị tiếng đàn của gã điều khiển!

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh không hài hòa vang lên, xuyên thấu trời đất.

"Thiên Hồng Quán Nhật!"

Trong chớp mắt, ở nơi mặt trời mọc hiện ra một trận pháp khổng lồ.

Không, đó là kiếm trận!

Mỗi chi tiết của trận đồ đều do một thanh kiếm tạo thành.

Kiếm trận chậm rãi xoay tròn, tiếng kiếm leng keng vang lên nhẹ nhàng nhưng sắc bén phá tan nhịp điệu của Đoạn Hồn Cầm Âm, khiến Vân Kế và mọi người tỉnh mộng!

Mọi ánh mắt vô thức hướng về phía kiếm trận rực rỡ như mặt trời.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy rõ bóng dáng thong dong trong bộ y phục trắng và mái tóc đen tung bay trong kiếm khí.

Bên cạnh bóng dáng ấy còn lơ lửng bốn thanh trường kiếm gần như trong suốt, nếu không phải nhờ vào kiếm trận đỏ rực phía sau, căn bản chẳng thể nhìn rõ chúng.

Không, có lẽ không nhìn thấy mới là chuyện tốt!

Bởi vì, một khi đã nhìn rõ.

Chúng đã ở ngay trước mắt!

Lúc Ngọc Âm nhận ra điều đó, ngực gã đã bị trường kiếm xuyên qua, mà đàn gỗ cũng bị đánh tan thành mảnh vụn!

Từ Thanh Thư há miệng thở hổn hển, nhìn chằm chằm kiếm khí sắc bén của những thanh kiếm kia gần như đồng thời xuyên qua lồng ngực của tất cả các Tình tu trên đài, trong đầu ông ấy dường như có thứ gì đó tan vỡ theo.

Đây... Đây là Kiếm tu!

Hoàn toàn không phải Trận tu!

Hơn thế, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiếm trận của Vô Tướng Kiếm Tông!

Ngực ông ấy nóng lên, đây chính là đỉnh cao của Kiếm tu sao!

"Thanh Thư!" Vân Kế hét lên.

Vân Thiêm Y chỉ mới bát phẩm, hình ảnh nàng tự dùng kiếm gỗ đâm mình rồi rơi từ trên trời xuống vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Vân Kế.

Ông không thể để nữ nhi giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

"Được!" Từ Thanh Thư liếc nhìn bóng dáng Vân Thiêm Y một cái thật sâu rồi thu hồi ánh mắt, tập trung vào trận chiến.

Tình tu lục phẩm gần như bị Thiên Hồng Quán Nhật Trận tiêu diệt toàn bộ, nhưng những Tình tu ngũ phẩm trở lên thì không dễ giết như vậy, nhân lúc bọn chúng bị trọng thương, các thần thú của Thiên Hạc Tông đồng loạt xông lên!

Vân Thiêm Y từ từ thu lại trận pháp.

Có vòng tay đồng cung cấp linh lực, lần này dù nàng sử dụng Thiên Hồng Quán Nhật Trận cấp cao hơn nhưng không có cảm giác hao hết linh lực, ngược lại còn có phần dư thừa.

Nàng sờ vào chiếc vòng tay, quay đầu nhìn xung quanh.

Ngọc Liên không phải kẻ ngốc, dù nàng ta tự mình trốn chạy cũng không đến mức gọi những tên Tình tu này đến đây để chịu chết.

Nếu thật sự cảm thấy Vân Thiêm Y đáng sợ, nàng ta có thể tự mình bỏ chạy là xong.

Lúc này khi Phong Bất Quy xảy ra chuyện, toàn bộ Tình tu đều coi các tu sĩ nhị phẩm như Ngọc Liên là chủ, nếu nàng ta nói chưa cần tấn công Thiên Hạc Tông, e rằng cũng chẳng ai có ý kiến.

Sao Vân Thiêm Y có thể không hiểu rõ người từng là đệ tử của mình.

Trong bốn đồ đệ thân truyền, Ngọc Liên là người có tâm cơ phức tạp và thâm trầm nhất, nhưng cho dù giỏi giấu mình đến đâu, một năm hai năm thì được, mười năm trăm năm cũng không sao, nhưng mấy ngàn năm thì là mức độ nào, cho dù là tu sĩ tứ phẩm cũng đã chuyển kiếp hai ba lần rồi.

Tính cách mà nàng ta nghĩ là tính cách ban đầu, liệu còn nhớ được bao nhiêu, tính cách "giả vờ" hiện tại đã sớm trở thành một phần không thể thay đổi của nàng ta.

Tâm như bàn thạch, bất động bất biến.

Điều đó có thể đúng với người phàm sống chỉ vài chục năm.

Nhưng với những tu sĩ bế quan đến vài trăm năm, đó chỉ là lời sáo rỗng.

Ngay cả Vân Thiêm Y cũng không thể nhớ rõ tính cách của mình khi còn là ngũ phẩm hay tứ phẩm là gì, Ngọc Liên càng không thể giữ mãi tính cách ban đầu.

Có lẽ nàng ta cũng đã quên, chỉ tự cho là mình hiểu rõ.

Do đó một người đứng ngoài quan sát như Vân Thiêm Y thậm chí còn hiểu Ngọc Liên rõ hơn chính nàng ta.

Ngọc Liên làm việc luôn thích làm một bước nhưng tính bảy tám bước, song toàn là kế sách và tâm cơ vô dụng.

Vân Thiêm Y cũng đã dạy dỗ nàng ta nhiều lần.

Vốn tưởng rằng mỗi người đều có tính cách riêng, nhưng giờ nghĩ lại, chính vì Ngọc Liên luôn biết mình là nội gián, luôn sợ rằng nếu không tính toán kỹ lưỡng sẽ bị lộ tẩy nên mới hình thành thói quen làm việc như thế.

Chuyện của Thiên Hạc Tông, theo sự hiểu biết của Vân Thiêm Y về Ngọc Liên.

Có lẽ bước đầu tiên của nàng ta là liên lạc với Liễu Vạn Linh, lừa dối bà ta rằng Ngọc Liên có thể bảo vệ Thiên Hạc Tông.

Cụ thể lừa thế nào Vân Thiêm Y không rõ, vì nàng không giỏi tâm cơ.

Chỉ biết rằng việc để một số người của Thiên Hạc Tông rời khỏi tông môn hẳn là để lấy lòng tin từ Liễu Vạn Linh.

Bước thứ hai là tới tấn công Thiên Hạc Tông.

Ngọc Liên là đệ tử trực hệ của Phong Bất Quy, lại là đệ tử thân truyền cũ của Vân Thiêm Y, với tính cách của Phong Bất Quy, nhất định sẽ nói cho Ngọc Liên biết chuyện của Vân Thiêm Y ở Thiên Hạc Tông, Vân Thiêm Y hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt buồn nôn khó ngửi của nam nhân đó.

Nếu Ngọc Liên biết chuyện này, lại còn đến Thiên Hạc Tông, chắc chắn sẽ tìm cách kiềm chế Vân Thiêm Y.

Nàng ta hẳn rất rõ rằng, dù là tam phẩm hay nhị phẩm, cái bóng của Kiếm Đế chí tôn ngày xưa như ngọn núi lớn đè nặng lên tinh thần của nàng ta, đây là thứ nàng ta không thể phản kháng hay chống cự.

Cho nên nếu Vân Thiêm Y là nàng ta, nàng sẽ mời ít nhất là trợ thủ tam phẩm trở lên.

Bước thứ ba là làm Vân Thiêm Y lơ là khiến nàng tưởng rằng chỉ có những Tình tu cấp thấp này, khi nàng bất cẩn, trợ thủ ấy sẽ xuất hiện!

Mà khi nào Vân Thiêm Y sẽ bất cẩn?

Tất nhiên là khi nàng tưởng rằng đã tiêu diệt hết Tình tu cấp thấp rồi thu hồi trận pháp, chính là lúc này đây!

Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y lao về phía trước.

Ngay khi nàng rời khỏi vị trí cũ, một tấm lưới lớn như tơ nhện từ trên trời buông xuống vừa vặn sượt qua người nàng!

"Chiếu Dạ!"

Phượng Hoàng Lửa còn chưa rời khỏi ảo cảnh của nàng, vậy mà Niết Bàn Liệt Hỏa đã theo tiếng gọi xuất hiện, ngọn lửa chạm vào lưới tơ nhện lập tức thiêu rụi nó thành tro!

"Tôn thượng, không chỉ có một nhị phẩm, ngài quay lại ảo cảnh trước đi!"

"Không cần." Vân Thiêm Y liếc nhìn đám người Thiên Hạc Tông bên dưới.

Quay lại là một lựa chọn, nhưng không phải là lựa chọn tốt.

Nếu kiếm không thể bảo vệ người khác, thì nàng còn cầm kiếm để làm gì!

Bình Luận (0)
Comment