Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 84

Tuy rằng đám người Thiên Hạc Tông ở phía dưới không nghe được cuộc đối thoại giữa Vân Thiêm Y và Chiếu Dạ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được uy áp đến từ tu sĩ cấp cao.

Sát khí như ẩn như hiện trong tiếng gió.

Vân Thiêm Y cụp mắt.

Ngọc Liên có thể mời mấy nhị phẩm tới, sau mấy lần giao thủ vừa rồi, trong lòng Vân Thiêm Y đã hiểu rõ.

Có Thố Vinh và Chiếu Dạ, chuyện nên để ý lúc này không phải mấy Tình tu nhị phẩm kia nữa.

Cho dù bọn họ có chém giết tất cả Tình tu ở chỗ này, nhưng có thể giữ Thiên Hạc Tông mãi mãi an toàn không?

Chỉ sợ là không thể.

Bởi vì bắt giặc phải bắt vua trước.

Cũng không biết tình hình của Phong Bất Quy như thế nào.

Nếu y có thể nhập thể với tâm ma thì cực kỳ tốt.

Tuy rằng Vân Thiêm Y không chém được, cũng không có khả năng đi chém Phong Bất Quy, nhưng Phong Bất Quy mất thần trí tất nhiên sẽ tốt hơn Phong Bất Quy đang tỉnh táo.

Chậc...

Nàng nhìn thoáng qua phía trước.

Đúng như dự liệu của nàng, chỉ có hai Tình tu nhị phẩm và hai Tình tu tam phẩm tới.

Đây chính là tất cả sức chiến đấu của Ngọc Liên.

Vân Thiêm Y nhanh chóng tính toán xem núi Quan Vân có tổng cộng bao nhiêu môn phái Thú tu, muốn tiêu diệt một môn phái Thú tu thì cần bao nhiêu Tình tu, trong đó có lẽ còn có một ít Ma tu và Yêu tu đến trợ giúp.

Tính ra, sợ rằng Tình tu từ ngũ phẩm trở lên chạy tới núi Quan Vân chỉ có một hai trăm người.

Tính cả ngũ phẩm trở xuống, tất cả Tình tu tới đây không vượt quá hai nghìn người.

Với hiểu biết của Vân Thiêm Y, Si Tình Đạo có hơn mười vị Tình tu tam phẩm, năm sáu vị Tình tu nhị phẩm, không biết bảo toàn được bao nhiêu đệ tử đi theo bên người.

Bởi vì có lão tổ Tình tu nhất phẩm, nên nhân số của Tình tu vẫn luôn hưng thịnh, tu sĩ từ thất phẩm trở xuống có hơn mấy vạn, thế mà lúc này lại chỉ còn một chút như vậy...

Tuy Phong Bất Quy là người điên cuồng càn rỡ, hành động tùy hứng, nhưng cũng là lão tổ Tình tu nhất phẩm, tu sĩ tu đạo của y sẽ ít nguy hiểm hơn mấy tu sĩ tu đạo khác, nói cách khác chính là cho dù giết người cũng không giết người một nhà.

Chỉ sợ tình hình của y thật sự rất không tốt, ít nhất là đã mất đi thần trí, không phân biệt được thiên địa đen trắng.

Vân Thiêm Y cười khẽ.

Nàng nắm kiếm Long Minh, mây mù quấn quanh người, nhẹ nhàng đứng trên không trung, hít sâu một hơi rồi nói với những người Thiên Hạc Tông phía dưới: “Đổi trận, không cần công kích, bảo vệ tốt bản thân là được.”

Đám người Từ Thanh Thư nhìn Vân Kế.

Vân Kế nghiêm mặt gật đầu: “Đổi trận!”

Thấy phía dưới đã bắt đầu hành động, Vân Thiêm Y lại nhìn chằm chằm mấy Tình tu nhị phẩm ở phía trước, kiếm Long Minh nhắm thẳng đối phương: “Đào Đào!”

Khè! Khè! Khè!

Nương theo tiếng rồng gầm chân chính, mặt đất chấn động, núi non rung chuyển, cự long che khuất bầu trời gào thét xuất hiện ở phía sau Vân Thiêm Y!

Đào Đào hóa thành hình người đáng yêu như bánh bao sữa thế nào thì cũng chỉ là hóa hình mà thôi.

Dù bé con nhỏ tuổi thế nào thì vẫn là Ứng Long, là thần thú loài huyễn sinh, vừa sinh ra đã là tam phẩm!

Ứng Long bay vút lên, chỉ một hớp đã cắn nát một Tình tu tam phẩm trong số đó, khiến một Tình tu tam phẩm khác bị dọa đến mức không thể động đậy.

Hai Tình tu nhị phẩm khác đã bị Thố Vinh và Chiếu Dạ giữ chân.

Vân Thiêm Y lững thững đi tới trước mặt Tình tu bị dọa, kiếm Long Minh để ở cổ họng của ả.

Tình tu này thấy đối phương chỉ là tu sĩ bất phẩm, mới vừa bình tĩnh một tí thì đã cảm ứng được hơi thở của rồng ở sau gáy mình.

“Nếu không muốn chết thì làm theo lời ta nói.”

“Ngươi, ngươi là cái thá gì?”

“Vậy ngươi đừng quản nữa.” Vân Thiêm Y không nhanh không chậm nói, còn nhìn thoáng qua phía dưới. “Nhân số vừa đủ, thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng chả ít, thôi, Đào Đào, ăn đi.”

“Chờ một chút!” Tình Tu vội vàng nói: “Ngươi nói đi, ta có thể làm!”

“Dùng Nhiếp Thần đại pháp của các ngươi, khống chế toàn bộ Tình tu, Ma tu và Yêu tu cấp thấp hơn ngươi ở núi Quan Vân, bảo chúng đồng loạt lặp lại ba chữ.”

“Ba, ba chữ gì?”

Vân Thiêm Y không trả lời mà nói với Vân Kế ở bên dưới: “Vân Tông chủ, ông cũng dùng phù truyền âm liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc đi, bảo bọn họ cùng đồng loạt hô to.”

“Ta biết rồi.”

Tất cả mọi người đều chờ Vân Thiêm Y nói ra ba chữ kia, mà Vân Thiêm Y lại triệu hồi Vấn Kinh ra trước: “Làm đi, mau liên hệ với tất cả thần thú mà cậu có thể liên hệ, nhớ kỹ lời dặn dò của ta.”

Vấn Kinh hành lễ, đạp mây rời đi.

Ả Tình tu tam phẩm vốn muốn thừa dịp động thủ, nhưng lại bị Đào Đào ngậm lấy cổ, ả vội vàng nói: “Cô mau nói đi, là ba chữ gì?”

Vân Thiêm Y quay đầu lại, nghiêm túc nói với ả: “Phong, Bất, Quy!”

“Tất cả mọi người, hãy đồng loạt gọi cái tên này, Phong Bất Quy!”

Tình tu tam phẩm không rõ lý do, khó khăn muốn mở miệng.

Bỗng thấy sắc mặt Tình tu nhị phẩm thay đổi, quát: “Im miệng! Chúng mày dám gọi cái tên này sao?”

Người nọ còn chưa dứt lời, ngọn lửa của Chiếu Dạ đã phun tới.

Cùng là nhị phẩm, nhưng khi Tình tu đối mặt với Phượng Hoàng sẽ không chiếm ưu thế gì, bởi tính công kích của Phượng Hoàng quá mạnh!

Mà bên Thố Vinh, tuy rằng lão cũng không thể một kích g**t ch*t đối phương, nhưng lại có thể dùng nhiều loại trận pháp để vây khốn địch.

Tình tu nhị phẩm đối chiến với Thố Vinh còn không thể nghe và chú ý tới chuyện xảy ra bên ngoài, bởi hắn ta đã hoàn toàn bị ngăn cách trong trận pháp của Thố Vinh.

Thậm chí Thố Vinh còn có thời gian phân ra hai phần tinh lực để liên hệ với Vân Mộc Hương, bảo nàng ấy chạy tới khe suối Vân Long để nói rõ với các thần thú, bảo bọn chúng cũng hãy đồng loạt hô tên Phong Bất Quy.

Vân Kế nhanh chóng quyết định, không hỏi lý do gì đã hô to: “Phong Bất Quy! Phong Bất Quy!”

Lương Kính Vũ cũng siết chặt nắm đấm: “Phong Bất Quy!”

Đám người Từ Thanh Thư cũng lập tức hô theo.

Ở Huyền Diễm Liệt Phong, Minh Hàn Đăng nhận được truyền âm lập tức sắp xếp cho đệ tử, truyền người đi dặn dò xuống dưới, vừa thấy phù truyền âm trong tay sáng lên thì bảo tất cả đệ tử cùng nhau hò hét, thậm chí vì đang tổ chức đại hội đấu võ nên chiêng trống đều được chuẩn bị, bọn họ trực tiếp khua chiêng gõ trống để tô đậm bầu không khí, hô khẩu hiệu Vân Kế giao phó: “Phong Bất Quy! Phong Bất Quy!”

Vân Thiêm Y liếc nhìn ả Tình tu tam phẩm: “Đến lượt ngươi.”

Tình tu tam phẩm chung quy cũng chỉ là tam phẩm mà thôi, không xứng biết đến tên của lão tổ Tình tu nhà mình, ả chỉ do dự một khắc rồi hô lên ngay dưới áp lực của hơi thở rồng: “Phong Bất Quy!”

Vân Thiêm Y hài lòng mỉm cười.

Trước đó đám người Thố Vinh không trực tiếp nói ra tên của Phong Bất Quy, bởi vì lão tổ Tình tu cực kỳ nhạy bén với nhân quả cơ duyên, rất có thể chỉ cần nói ra tên của y là sẽ bị y cảm giác được.

Mà hiện tại, điều Vân Thiêm Y lợi dụng chính là điểm này.

Nếu Phong Bất Quy có thể cảm nhận được.

Vậy thì để y nhận thức nhiều hơn một chút đi.

Thừa dịp Phong Bất Quy hỗn loạn, cứ để dòng nhân quả xung kích tinh thần y.

Tuy rằng Vân Thiêm Y không biết sẽ phát sinh điều gì, nhưng có thể khẳng định nó chắc chắn không mang lại kết quả tốt gì cho Phong Bất Quy.

Dãy núi Dương Tuyền.

Thú Đế chí tôn Đế Thiếu Cẩm và tổ sư Trận tu Kính Thành Tuyết vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài kết giới của Phong Bất Quy.

Tuy rằng hai người bọn họ đều chưa trải qua giai đoạn này, nhưng với kinh nghiệm tu hành và chu du nhiều năm cũng đủ để bọn họ biết, lúc này chắc chắn không thể rời đi.

Nếu Phong Bất Quy thành ma, bọn họ cần khống chế Phong Bất Quy trước.

Nếu Phong Bất Quy điên cuồng mười năm, bọn họ sẽ ở đây chờ mười năm.

Nếu y điên cuồng trăm năm, bọn họ cũng sẽ chờ trăm năm.

Dù sao cũng không đến mức điên cuồng nghìn năm được, vậy thì đã sớm phát điên rồi, bọn họ sẽ đợi đến bốn năm trăm năm rồi xông vào giết Phong Bất Quy.

Rầm! Rầm!

Đang lúc hai người Đế Thiếu Cẩm đả tọa vận khí.

Từ núi Dương Tuyền truyền ra chấn động lớn.

Không, chấn động không chỉ ở mỗi núi Dương Tuyền, mà là toàn bộ kết giới của Phong Bất Quy.

“Không ổn.” Đế Thiếu Cẩm kịp thời phản ứng: “Kết giới sắp bị phá rồi.”

Kết giới ở núi Dương Tuyền như bị phá thành một cái động thật lớn, vô số linh khí xen lẫn gió tuyết cùng phun trào ra phía ngoài.

Những nơi gió tuyết đi qua, bất kể là lục địa hay hồ nước, đầm lầy hay rừng rậm, đều lập tức hóa thành đồng tuyết biển băng không còn một chút sự sống.

“Sao lại vậy?” Kính Thành Tuyết nhíu mày: “Mới qua mấy ngày mà Phong Bất Quy đã muốn phát điên rồi sao?”

“Người không có kiên nhẫn là vậy.” Đế Thiếu Cẩm móc mỉa, nhưng sắc mặt cũng rất nghiêm túc, hắn đứng lên, cảm nhận được gió tuyết như đao đập vào mặt. “Cậu đi phong bế khí mạch thông với bình nguyên của núi Dương Tuyền đi, nơi này giao cho ta.”

Dứt lời, hắn không chờ Kính Thành Tuyết phản ứng mà đã thi triển tiên cảnh Thánh Vực, trên bầu trời của núi Dương Tuyền hiện ra cái cây thật lớn.

Lông mày Kính Thành Tuyết vẫn nhíu chặt: “Khoe khoang cái gì không biết.”

“Bảo cậu đi thì đi đi!” Đế Thiếu Cẩm quát: “Đỡ khiến cả bản tôn và cậu cùng bị thương!”

Vừa dứt lời, linh hồ cũng xuất hiện trên không trung.

Trong linh hồ chậm rãi hiện lên một vầng trăng tròn.

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả gió tuyết và linh khí ở trong kết giới, chẳng phân biệt là thứ gì đều bị hút về phía ánh trăng.

Trong nháy mắt, ngay cả mái tóc đỏ rực của Đế Thiếu Cẩm cũng ngưng tụ thành mảnh băng.

Bất kể Phong Bất Quy phun ra bao nhiêu linh khí, Đế Thiếu Cẩm đều tiếp thu hết toàn bộ!

Nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt.

Linh khí Tình tu và linh khí Thú tu vốn không dung hợp.

Đế Thiếu Cẩm vì muốn bảo vệ đại lục Thần Châu nên mới lấy mình làm vật dẫn, để linh khí phát cuồng của Phong Bất Quy nhằm về phía mình mà thôi.

Hắn là Thú Đế chí tôn, là Thú tu nhất phẩm.

Nhưng Phong Bất Quy cũng là lão tổ Tình tu, là Tình tu nhất phẩm.

Nếu như luận về tu vi, thậm chí Phong Bất Quy còn cao hơn Đế Thiếu Cẩm một chút.

Nhưng Đế Thiếu Cẩm mặc kệ những thứ này!

Lúc này, trong Thánh Vực tiên cảnh.

Tiên cảnh bốn mùa vĩnh viễn như xuân thế mà chợt lạnh xuống, không ít thần thú lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua chỉ có nhiệt độ giảm xuống một chút mà thôi.

Khe suối vẫn chảy róc rách, trăm hoa đua nở.

Nhưng bên kia của Thánh Vực đã hoàn toàn thay đổi.

Bất luận là vách đá Điểm Tinh hay là đường hành hương đều phủ kín tuyết trắng xóa, thậm chí còn mơ hồ có núi tuyết hiện lên trong đó.

Ngay cả linh hồ cũng phủ một tầng băng mỏng.

Chỉ có gốc linh thụ là sừng sững bất động, tản ra ánh sáng đầy sức sống.

“Ôi.” Lúc Kính Thành Tuyết vội vàng trở về, băng tuyết đã đông lạnh đến đầu gối của Đế Thiếu Cẩm: “Đã bảo ngài khoe khoang làm gì chứ.”

Có Đế Thiếu Cẩm hấp thu linh khí mà Phong Bất Quy trút xuống, làm sao bên kia bình nguyên có thể xảy ra chuyện được.

Vừa rồi hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là để Kính Thành Tuyết không bị cuốn vào trong đó mà thôi.

“Đúng là con mèo ngốc mà.”

Lúc này Đế Thiếu Cẩm đã không còn nghe thấy lời Kính Thành Tuyết nói nữa.

Kính Thành Tuyết cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng triển khai ảo cảnh của mình ở bên cạnh Đế Thiếu Cẩm!

Linh hồ trên không trung giống như dần dần mở rộng, ở bên cạnh lại hiện lên một hồ nước trong vắt như gương, không chút gợn sóng!

Bình Luận (0)
Comment