Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 85

Cùng lúc đó, ở đài thí luyện Huyền Nhạn trong Thiên Hạc Tông.

Tình tu cấp trung và các thần thú đang đánh nhau, không hề cảm ứng được.

Mà ba vị Tình tu tam phẩm và nhị phẩm dường như không hẹn mà cùng ngơ ngẩn mấy khắc, ngay sau đó, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ thống khổ.

Vân Thiêm Y không hề bỏ qua điểm này, ánh mắt nàng sáng ngời.

Tu sĩ nhất phẩm không ổn định cũng đủ để ảnh hưởng đến bổn đạo của tu sĩ nhị phẩm tam phẩm, nàng đã được chứng thực điều này từ Tôn Thanh Y, cũng từ bản thân mình.

Nhất là khi ở Thiên Hạc Tông đều là tín đồ thành kính nhất của Phong Bất Quy.

Chỉ cần trạng thái của Phong Bất Quy tiếp tục không ổn định, tất nhiên bọn chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thố Vinh và Chiếu Dạ đều không bỏ qua cơ hội này.

Phượng Hoàng rít gào, lửa cháy tựa khúc ca.

Tình tu nhị phẩm thất thần đã nhanh chóng bị lửa đỏ thiêu đốt không còn hình người.

Vân Thiêm Y không nhanh không chậm bổ mấy kiếm, triệt để chặt đứt sinh mệnh đối phương.

Chờ đến khi giải quyết xong người này, một người một Phượng Hoàng mới đi trợ giúp Thố Vinh xử lý Tình tu nhị phẩm bị lão vây khốn.

Thố Vinh không phải thần thú chiến đấu, nên muốn một mình giải quyết tu sĩ đồng phẩm, với lão mà nói cũng không dễ dàng gì.

Có Chiếu Dạ hỗ trợ, chỉ trong chốc lát Tình tu nhị phẩm này cũng hóa thành tro tàn.

Chỉ còn lại một Tình tu tam phẩm cuối cùng.

“Đừng tới đây!”

Nhưng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh!

Mặc dù Vân Thiêm Y và Chiếu Dạ không đặt đám người tam phẩm vào mắt, nhưng tu sĩ tam phẩm chung quy vẫn là tam phẩm, với những người Thiên Hạc Tông mà nói, một tu sĩ tam phẩm đủ để g**t ch*t tất cả bọn họ.

Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều đặt trên người hai tu sĩ nhị phẩm kia, vị Tình tu tam phẩm đã thoát ra ngoài dưới mí mắt của bé rồng Đào Đào!

Người đối mặt với cái chết sẽ bộc phát năng lực vượt xa khả năng vốn có.

Ả nhanh chóng vọt vào mắt trận của đám Thú tu, mở mạng lưới khống chế thần kinh vào lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Trong đám người Thiên Hạc Tông chỉ có Vân Kế là tu sĩ tứ phẩm có thể chống cự vài giây, còn những Đường chủ cấp trung kia đã nhanh chóng bị tu sĩ Tình tu tam phẩm khống chế.

“Còn tới đây, ta sẽ giết hết bọn họ!”

“Kể cả tốc độ của ngươi nhanh hơn nữa cũng sẽ không nhanh hơn ta, không tin ngươi cứ thử xem!”

“Thử thì…”

Vân Thiêm Y ngăn cản Chiếu Dạ.

Thử cái gì mà thử!

Thử là chết đấy!

Tình tu giết người thậm chí còn không thấy máu, chỉ cần rút cạn não của đối phương cũng đủ để biến thành phế nhân!

Đó là đầu óc đấy!

Đừng nói bị hút khô, chỉ là bị khuấy động một chút thôi là người đã chẳng khác gì bị phế rồi!

Nếu là Vân Thiêm Y của trước kia, lúc này nàng sẽ dùng giọng điệu thản nhiên hỏi ả Tình tu này, ả g**t ch*t bọn họ thì có ích lợi gì, chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ thương tâm sao, cho dù tất cả mọi người của Thiên Hạc Tông đều chết sạch, ả vẫn như cũ không chạy thoát khỏi kết quả hôm nay, sẽ bị Vân Thiêm Y g**t ch*t ở chỗ này.

Nhưng lời nói đến bên miệng, tầm mắt Vân Thiêm Y lại lướt qua trên mặt các vị Đường chủ, sắc mặt Từ Thanh Thư tái nhợt, mà Lương Kính Vũ thì tràn ngập phẫn nộ.

Cuối cùng, nàng nhìn gương mặt Vân Kế.

Trên mặt ông lộ ra chút bi thương.

Vân Thiêm Y nghe được bản thân nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Tình tu tam phẩm cười nhạo một tiếng, ả nhìn bốn phía.

Vốn dĩ bọn họ tới đây gồm hai Tình tu nhị phẩm, hai Tình tu tam phẩm, Tình tu cấp trung từ ngũ phẩm trở xuống cũng tới hai, ba mươi người.

Mà lúc này ở trên đài thí luyện Huyền Nhạn, ngoại trừ ả ra lại không còn một Tình tu nào!

Chỉ có một Tình tu ngã xuống dưới trụ đài, đang run rẩy coi như còn sống!

Hốc mắt Tình tu lập tức đỏ lên.

Những người này đều là đồng môn của ả, đệ tử của ả, thế mà lại phải chôn thân toàn bộ ở nơi này!

Ả muốn gì sao?

Ả muốn tất cả mọi người ở Thiên Hạc Tông đều phải chết!

Tất cả mọi người!

“Ta nghe nói Thiên Hạc Tông là đệ nhất môn phái Thú tu, sơn môn to lớn, đệ tử đông đảo, sao mà hiện tại lại chỉ có những phế vật này, đệ tử của các người đâu, gọi bọn chúng ra! Ta chỉ cho các người một khắc, nếu đệ tử các người không tới, những người ở đây đừng hòng sống sót!”

Nhưng mà, ả còn chưa nói xong thì Vân Kế đã có động tác.

Dù sao ông cũng là tu sĩ tứ phẩm, tuy rằng giữa tứ phẩm và tam phẩm nhìn như chỉ kém một phẩm nhưng trên thực tế lại kém cả một cảnh giới, song nếu Vân Kế liều chết đánh cược một lần, cũng có thể đánh cho một Tình tu tam phẩm không kịp trở tay.

Gọi đệ tử Thiên Hạc Tông tới?

Thật sự coi bọn họ là trẻ nhỏ vô tri ư?

Nếu thật sự để các đệ tử trở về, vậy thì tất cả đệ tử Thiên Hạc Tông đều sẽ chôn thân ở đây mất!

Ông thân là tông chủ nhất định phải bảo vệ tông môn của ông, các đệ tử của ông.

Tình tu tam phẩm cũng không ngờ rằng dưới sự khống chế của ả mà Vân Kế vẫn còn có thể âm thầm phát động trận pháp, nhưng ả cũng chỉ bối rối một chút rồi lập tức thi triển tơ nhện điều khiển tinh thần!

Chỉ là, một chút thất thần này đã đủ rồi.

Một giây sau, Vân Thiêm Y vọt tới trước mặt ả.

Trong con ngươi màu đen của bạch y kiếm khách thoáng hiện lên ánh sáng xanh thẳm, cả người Tình tu tam phẩm như thể bị điện giật, chết lặng một thoáng.

Khi tu sĩ cấp cao đang giữa chiến trận, đừng nói là phân thần trong tích tắc, cho dù chỉ là phân tâm một chút thôi cũng liên quan đến sinh tử rồi.

Huống chi trên đài còn có hai tu sĩ nhị phẩm.

Khi ánh sáng đại trận của Thố Vinh bao quanh người ả, ngọn lửa của Chiếu Dạ cũng đồng thời bùng lên.

Tình tu tam phẩm không kịp hét thảm một tiếng đã hóa thành tro tàn.

Vào giờ khắc này, thân thể cứng ngắc của Lương Kính Vũ cũng mềm nhũn xuống, ông ấy lảo đảo ngã ngồi trên đài, chỉ cảm giác trong đầu hò hét loạn xạ.

Không riêng gì ông ấy, mấy Đường chủ khác cũng như thế.

Đây là di chứng sau khi bị Tình tu khống chế thần trí.

“Con mẹ nó, thật choáng váng.” Trên đài không có đệ tử nào có thể đỡ bọn họ dậy, đám người Lương Kính Vũ trì hoãn một hồi lâu mới miễn cưỡng khỏe lại.

Ôi, thần thú nhà mình không hóa thành hình người thật bất tiện, nhưng bộ dáng Hổ Chỉ như vậy, nếu thật sự tới đây thì là đỡ ông ấy hay là tiếp tục đánh bay ông ấy đây!

Lương Kính Vũ s* s**ng Hổ Chỉ đang tiến lại gần, tuy lẩm bẩm nói vậy nhưng ông ấy vẫn nắm lấy bộ lông của Hổ Chỉ, cố đứng lên.

Vừa mới đứng lên thì một cơn choáng váng đã đánh úp lại khiến chân ông ấy mềm nhũn, đành tựa vào người Hổ Chỉ, trong tầm mắt mơ hồ ông ấy thấy Từ Thanh Thư được tiên hạc ngậm lên.

Vân Kế đang nằm trên mặt đất cũng được thần thú vây xung quanh.

Chậc, ngay cả Tông chủ cũng không thể đứng lên được.

Nghĩ vậy, Lương Kính Vũ lại lảo đảo đi về phía Vân Kế.

Nhưng mà Vân Kế vẫn không nhúc nhích.

Đừng nói tới đám người Từ Thanh Thư, ngay cả Lương Kính Vũ trì độn cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

“Tông chủ!”

Chân ông ấy mềm nhũn nhào tới bên cạnh Vân Kế, khi thấy rõ mặt Vân Kế thì trái tim bỗng đập thình thịch.

“Đây...”

Trên khuôn mặt vốn đoan chính anh tuấn của Vân Kế đã bò đầy huyết văn hình mạng nhện!

Trong con ngươi dịu dàng bao dung của ông cũng ngập tràn máu, nhỏ giọt theo khóe mắt.

Lương Kính Vũ chỉ mới nhìn thoáng qua ánh mắt của ông mà một cơn lạnh lẽo đã bò lên dọc sống lưng, làm ông ấy rùng mình một cái.

“Đại tiểu thư!” Ông ấy theo bản năng nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Vân Thiêm Y đâu.

Từ Thanh Thư thấy rõ ràng hơn Lương Kính Vũ một chút, ông ấy hướng về phía bầu trời hô: “Vân Thiêm Y! Tông chủ, ngài…”

Lời còn chưa dứt, Vân Thiêm Y mặc bạch y bồng bềnh đã từ trên trời giáng xuống.

Nàng vốn đang dặn Thố Vinh đến dãy núi Dương Tuyền nhìn thử.

Chẳng biết tại sao, có lẽ là bản năng của Kiếm Đế làm cho nàng cảm giác lúc này không nên dùng răng thú trực tiếp triệu hoán Đế Thiếu Cẩm.

Khi nhìn thấy khuôn mặt Vân Kế, Vân Thiêm Y còn đang ở trên không trung lập tức vươn tay ra.

Vòng tay đồng thau trên cổ tay phát ra ánh sáng màu xanh nhạt bắn thẳng về phía Vân Kế, lại dịu dàng bao quanh ông.

Dưới sự gột rửa không ngừng của ánh sáng xanh, đôi mắt Vân Kế hơi động một chút, chỉ nhẹ một chút rồi vẫn nhìn về phía Vân Thiêm Y như cũ.

“Phụ thân.” Vân Thiêm Y cầm tay ông, lại gọi: “Thố Vinh!”

Mọi người vốn vây quanh Vân Kế lập tức nhường vị trí cho vị thần thú nhị phẩm này.

Vân Kế như thể không phản ứng với bất cứ thứ gì.

Môi ông mấp máy

Thiêm Y.

Nhánh cây chữa thương của Thố Vinh chỉ vừa tiếp xúc với Vân Kế một chút đã lập tức ngừng sinh trưởng.

Lão lắc đầu với Vân Thiêm Y.

Trên đài, ngoại trừ tu sĩ của Thiên Hạc Tông thì còn có rất nhiều thần thú, Thố Vinh thậm chí còn không trao đổi bằng thần thức.

Lão chỉ lắc đầu.

Vân Thiêm Y giơ tay triệu kiếm Long Minh ra, chặn họng Tình tu còn sót lại ở phương xa, xong xuôi, nàng giơ tay đưa tất cả tu sĩ Thú tu và thần thú ở đây tiến vào trong không gian hộp trống của Lưu Ly Ảo Cảnh.

Đài thí luyện Huyền Nhạn lại khôi phục yên tĩnh như đêm dài.

Sau khi xác nhận không còn ai khác, Thố Vinh mới trầm mặt nói: “Tôn thượng, Vân Tông chủ... Bị chuốc tà đạo.”

Đến lúc này, Vân Thiêm Y cũng đã nhìn ra.

Đáy mắt Vân Kế chảy máu, cuồn cuộn ác ý và nguyền rủa.

Vậy mà Tình tu lại nắm giữ mầm mống tà đạo sao?

“Thanh tẩy ông ấy.”

Thố Vinh khẽ lắc đầu: “Lấy sức của lão hủ cũng chỉ có thể phong ấn Vân Tông chủ mà thôi, e là... chỉ có Thú Đế tôn thượng mới có thể tinh lọc loại tà đạo cấp bậc này.”

Tà đạo, từ khi xuất hiện ở đại lục Thần Châu thì chưa bao giờ lây nhiễm qua tu sĩ từ ngũ phẩm trở lên.

Hiện giờ cũng không có ngoại lệ!

Mặc dù Vân Kế bị chuốc mầm mống tà đạo nhưng cũng không bị lây nhiễm.

Mầm mống tràn ngập ác ý mọc rễ trong đầu ông không thể nảy mầm, chỉ có thể không ngừng tra tấn Vân Kế!

Môi Vân Kế tiếp tục cử động.

Bảo Chiếu Dạ... giết ta.

Ông đã không thể động đậy, cũng sẽ liên lụy đến Thiên Hạc Tông, chẳng bằng chết trong ngọn lửa Phượng Hoàng.

Con... Con hãy rời đi.

Vân Thiêm Y nghiến chặt răng: “Phong ấn trước đi, ta đi tìm Đế Thiếu Cẩm!”

“Vâng.” Thố Vinh giơ quải trượng lên một lần nữa, trong mắt đều là vẻ thương hại.

Không thể dung hợp với tà đạo, cũng chỉ có thể bị ác ý và sự nguyền rủa chảy xuôi tra tấn nhiều lần.

Lão không đành lòng nhưng lại bất lực.

Cây giống từ quải trượng nảy mầm bao bọc Vân Kế ở bên trong, dần dần trưởng thành thành đại thụ che trời.

Vân Thiêm Y vươn tay, khép hai mắt lại giúp Vân Kế.

Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể làm dịu nỗi đau của ông.

Một ngày không có tiến triển, ông sẽ phải nhận hết tra tấn một ngày.

Vân Thiêm Y đưa Vân Kế vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh trước, rồi lại đưa những người khác và thần thú của Thiên Hạc Tông ra ngoài.

“Phụ thân bị Tình tu làm vẩn đục tâm trí, tạm thời phải tu dưỡng trong ảo cảnh của ta.” Nàng dừng lại một chút, nhìn về phía người của mình, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Lương Kính Vũ: “Tạm thời mọi người hãy ở trong Huyền Diễm Liệt Phong, không nên ra ngoài, tông môn cũng không quan trọng bằng tính mạng.”

Nàng phải đi tìm Đế Thiếu Cẩm để giải trừ tà đạo trong đầu Vân Kế, không chỉ vì Vân Kế.

Mà cũng là vì Thiên Hạc Tông, thậm chí là những Thú tu khác ở dãy núi Quan Vân.

Bình Luận (0)
Comment