Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 86

Lần trước Vân Thiêm Y đã cứu mọi người khỏi tay Ma tu, lần này lại đánh chết mấy vị Tình tu cấp cao.

Trải qua hai trận chiến này, địa vị của nàng trong lòng mọi người ở Thiên Hạc Tông đã tương đối cao, tất cả mọi người đều tin tưởng rằng nàng chính là tu sĩ nhất phẩm tá thi hoàn hồn, mặc dù bọn họ không quá thân cận với nàng nhưng sẽ không nghi ngờ phán đoán của nàng, cũng sẽ không ngó lơ mệnh lệnh của Vân Thiêm Y.

Nhất là liên quan đến sự sống chết của tông môn.

Lương Kình Vũ cố gắng đứng vững chân, nhìn một vòng quanh Thiên Hạc Tông, trong mắt có vẻ không nỡ nhưng lại không hề do dự: “Lão Từ, đi thôi!”

Sắc mặt Từ Thanh Thư phức tạp, ông ấy nhìn Vân Thiêm Y rồi đi theo sau Lương Kình Vũ.

“Từ Đường chủ.” Vân Thiêm Y mở miệng gọi ông ấy lại: “Sau khi trở lại bí cảnh, hãy nhốt riêng đệ tử thân cận với Liễu Vạn Linh lại, không cần làm gì cả, chỉ cần nhốt lại là được.”

Liễu Vạn Linh là tu sĩ ngũ phẩm, cho dù không bị tà đạo lây nhiễm nhưng các đệ tử bên cạnh bà ta thì khó nói.

May mắn là tà đạo ở hình thái mầm mống sẽ không truyền nhiễm, giống như thực vật thế gian cũng phải đợi sau khi nở hoa mới có thể lan tỏa phấn hoa và hạt giống, chứ không phải hạt giống lan truyền hạt giống.

Dứt lời, Vân Thiêm Y không nói nhiều nữa, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Chiếu Dạ.

Phượng Hoàng gầm lên, giống như một quả cầu cháy rực bay thẳng về hướng tây bắc.

Lương Kình Vũ đưa mắt nhìn đến khi bóng dáng Vân Thiêm Y biến mất, không yên lòng dặn dò Từ Thanh Thư: “Lão Từ, không thể không làm theo lời đại tiểu thư nói, nhất định nàng có đạo lý của riêng mình, ta biết vì chuyện của Tử Việt mà ông vẫn luôn thấy phản cảm với đại tiểu thư, nhưng trước khác giờ khác, cũng không thể vì nhỏ mất lớn!”

“… Ta biết.”

Nhìn đài thí luyện Huyền Nhạn tràn ngập bi thương trước mắt, Từ Thanh Thư há có thể đánh đổi sinh mệnh của các đệ tử Thiên Hạc Tông vì trả mối thù riêng cho hả giận nhất thời chứ.

Có điều, chưa chắc Liễu Vạn Linh đã nghĩ như vậy.

“Đợi đến bí cảnh, các người đừng nói gì, cứ nghe ta.”

Trong bí cảnh Huyền Diễm Liệt Phong, các đệ tử Thiên Hạc Tông vẫn đang tuần tự tiến hành đại hội đấu võ, không ai biết trong mấy ngày ngắn ngủi mà bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất.

Các Đường chủ, Hộ pháp trở về cũng không đề cập tới chuyện bên ngoài, chỉ nói Tông chủ có việc, tạm thời rời đi, bảo đại hội đấu võ tiếp tục tiến hành.

Từ Thanh Thư làm việc vẫn luôn cẩn thận, vì để lý do thoái thác này càng có sức tin phục, thậm chí ông ấy còn để hai vị Đường chủ ở lại Thiên Hạc Tông, một mặt nếu Tình tu lại đến thì hai vị Đường chủ này đều là tu sĩ ngũ phẩm, đối phương cũng không thể toàn là nhị phẩm tam phẩm được, chỉ cần phẩm cấp không cao ít nhiều vẫn có thể kháng cự đôi phần, mặt khác nếu Vân Kế có việc đi ra ngoài mà không dẫn theo một hai Đường chủ thì thật sự rất khác thường, ngược lại sẽ khiến cho Minh Hàn Đăng và các đệ tử trấn phái quen thuộc cách làm việc của Vân Kế nghi ngờ.

Sở dĩ lưu lại ông ấy và Lương Kình Vũ là bởi vì Lương Kình Vũ là Đường chủ của Liễu Vạn Linh, nhiều khi mệnh lệnh của ông ấy vẫn được Liễu Vạn Linh tiếp thu, mà Từ Thanh Thư và Liễu Vạn Linh có quan hệ rất tốt, lúc cần thiết ông ấy có thể tác đ*ng t*nh cảm thì cũng nắm chắc vài phần.

Quả nhiên, Liễu Vạn Linh cũng ổn, Minh Hàn Đăng cũng tốt, không ai nghi ngờ gì.

Từ Thanh Thư để Minh Hàn Đăng bảo vệ tốt Vân Hoa Noãn.

Nếu Vân Kế thật sự một đi không trở lại, không còn cơ hội sống sót thì Vân Hoa Noãn chính là người thừa kế duy nhất của Thiên Hạc Tông.

Vào thời khắc Tình tu tới gần, Thiên Hạc Tông thật sự không thể mất đi Tứ Thánh Huyết Vân Trận.

Mà ông ấy thì dẫn theo hai vị đệ tử trấn phái của đường mình, cùng với vài đệ tử khác, đợi Lương Kình Vũ đến hội hợp.

Không bao lâu, Lương Kình Vũ dẫn theo hai đệ tử trấn phái của Đấu Thú Đường cùng hơn mười tên đệ tử tới, Từ Thanh Thư nhìn lướt qua, xác nhận đều là đệ tử tâm phúc nhất của Liễu Vạn Linh.

Không hổ là Lương Kình Vũ, cũng chỉ có ông ấy mới có thể điều động đệ tử bên cạnh Liễu Vạn Linh.

Tuy Vân Thiêm Y nói muốn nhốt lại, nhưng không nói nhốt như thế nào, nhốt bao lâu, vậy nên Từ Thanh Thư lập tức đưa những đệ tử này đến một chỗ bí cảnh nhỏ hơn mà Thiên Hạc Tông nắm giữ, lấy danh nghĩa nhiệm vụ để bọn họ xây dựng nhà cửa ở đó.

Phía bên kia.

Nếu phi hành từ núi Quan Vân đến núi Dương Tuyền theo cách bình thường thì ít nhất cũng phải hơn mười ngày, Vân Thiêm Y không thể chờ khoảng thời gian dài như vậy, nàng bảo Thố Vinh không ngừng thi triển Truyền Tống Trận.

Cho dù là tu sĩ nhị phẩm cũng không có đủ linh lực để thi triển Truyền Tống Trận xa như thế, Thố Vinh chỉ có thể mở từng đoạn từng đoạn.

Cứ như vậy vừa truyền tống vừa bay, hai ngày sau cuối cùng Vân Thiêm Y cũng cảm nhận được linh khí dao động của Đế Thiếu Cẩm.

Cùng lúc đó, còn có một loại khí tức khác đã lâu không gặp.

Kính Thành Tuyết?

Vân Thiêm Y cũng không vui sướng vì cảm nhận được sự tồn tại của bạn cũ.

Tính cách Đế Thiếu Cẩm như thế nào, nàng không thể rõ ràng hơn, vị này có da mặt rất mỏng, chỉ cần chuyện không lớn thì sẽ không mở miệng nhờ người khác giúp đỡ.

Ngược lại, khi hắn thật sự đi tìm người khác giúp đỡ thì chuyện không nhỏ chút nào.

“Tôn thượng, linh áp ở phía trước quá mạnh, theo lão hủ thấy… không bằng chúng ta chờ ở chỗ này.” Trên trán Thố Vinh lăn xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Trong phạm vi tầm nhìn của lão vẫn chưa nhìn thấy đám người Đế Thiếu Cẩm.

Nhưng linh áp như gió nổi mây phun, khiến lão phải gắng gượng lắm mới duy trì được tình trạng bay trên bầu trời.

Vân Thiêm Y có vị cách của Kiếm Đế, cũng có kiếm phách, nên linh áp của tu sĩ nhất phẩm trước mặt nàng chỉ như gió nhẹ phất vào mặt mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Thố Vinh mất sức, lòng nàng càng trầm thêm vài phần.

“Chiếu Dạ, thả ta xuống.”

“Không sao đâu tôn thượng! Ta vẫn có thể bay được, ngài bảo Thố Vinh nghỉ ngơi đi, ông ấy lớn tuổi cơ thể không trụ được, ta tuổi trẻ khỏe mạnh chịu đựng được!”

Chiếu Dạ vì để chứng minh mình có thể mà mãnh liệt dùng sức, lại cõng Vân Thiêm Y vọt hơn mười dặm.

Vân Thiêm Y dở khóc dở cười đưa Thố Vinh về Lưu Ly Ảo Cảnh trước.

Cho dù đều là thần thú nhị phẩm, nhưng giữa nhị phẩm và nhị phẩm vẫn có khác biệt chủng tộc.

Phượng Hoàng là loài huyễn sinh, trời sinh có lửa Niết Bàn, cả đời có thể thiêu đốt một lần, có thể trùng sinh trong liệt hỏa.

Nói là cả đời chỉ có một lần, nhưng nếu như dùng trên người Phượng Hoàng thì chính là sinh sinh tử tử, luân hồi vô hạn.

Nhưng nếu dùng trên người người khác, khi Phượng Hoàng mất đi lửa Niết Bàn sẽ đến thời khắc tử vong, chờ đợi bà ấy chính là cái chết thật sự.

Mà cũng vì có lửa Niết Bàn nên đa phần tộc Phượng Hoàng đều không sợ sinh tử.

Chịu linh áp của ba vị tu sĩ nhất phẩm, Chiếu Dạ càng thêm kích động.

Có điều linh áp chính là áp lực, không phải cứ dựa vào ý thức là có thể vượt qua sự tồn tại đó, đến khi mơ hồ có thể thấy được bóng dáng bọn họ, dù là Chiếu Dạ cũng sắp không bay nổi.

Vân Thiêm Y triệu hoán mây mù vây quanh người mình để có thể nổi trên không trung, rồi đưa Phượng Hoàng đã xù lông vào Lưu Ly Ảo Cảnh, sau đó mới cẩn thận quan sát tình huống ở phía xa.

Đập vào mắt nàng trước hết chính là dãy núi Dương Tuyền phủ tuyết trắng xóa.

Dãy núi Dương Tuyền nằm ở phía tây bắc của đại lục Thần Châu.

Núi cao chia dãy núi Dương Tuyền thành miền tây và miền bắc, miền tây bão cát lớn, khí hậu khô hạn, tài nguyên sắt thép rất dồi dào, mà miền bắc lại được mặt trời chiếu lâu, lượng mưa tương đối dồi dào, thảm thực vật phong phú tươi tốt.

Thế nên dãy núi Dương Tuyền còn có một biệt danh gọi là núi Âm Dương, bởi nếu nhìn từ phía trên lấy sườn núi làm ranh giới sẽ thấy một bên vàng óng ánh, một bên xanh đậm, cảnh tượng rất kỳ diệu.

Mà hôm nay, bất luận là vàng óng ánh hay xanh đậm đều đã bị màn tuyết vô biên vô hạn bao phủ.

Trong tầm mắt chỉ có một mảnh đất trắng xóa.

… Chỉ sợ tán tu và phàm nhân ở núi Dương Tuyền đều đã táng th*n d*** tuyết.

Vân Thiêm Y cảm thấy lồng ngực đau đớn.

Người tu đạo kế thừa ý chí của thiên đạo, cứu thế cứu dân.

Nói cho cùng, mấy vạn năm tu hành này thứ nàng hướng đến không phải là chúng sinh không còn chịu đau khổ của tà đạo, mà bất luận là nhân tộc, thú tộc, hay là hoa thú chim muông, tất cả đều có thể sống đời tự tại dưới thiên đạo.

Nếu không có lòng này, cần gì phải bước vào tu hành, cần gì phải tu tới đại đạo.

Thứ chờ đợi tu sĩ ở đỉnh đại đạo cũng không phải trường sinh.

Vân Thiêm Y lại ngẩng đầu, nhìn thấy linh thụ và kính hồ ở xa xa, thấy gió tuyết đầy trời bị hút vào trong linh Thụ.

Đồng thời cũng nhìn thấy bóng người đỏ rực kia.

Từ phần eo đối phương trở xuống đã phủ kín băng sương, chỉ có mái tóc dài như lửa bay loạn trên không trung.

Đế Thiếu Cẩm lấy thân mình ngăn chặn tất cả linh lực công kích của gió phát cuồng, chỉ vì đại lục Thần Châu.

Vân Thiêm Y nhắm mắt thật lâu, khi mở ra, trong mắt đã tràn ngập thương tiếc, thống khổ, áy náy và tự trách... Toàn bộ cảm xúc ngổn ngang bị đè xuống, nàng xuất thần thức: “Kính Thành Tuyết.”

Kính Thành Tuyết là tu sĩ Trận tu nhất phẩm, Vân Thiêm Y chính là mượn nhờ danh tiếng của cậu ta cho chuyện “mượn xác hoàn hồn”.

Điểm khác biệt của Trận tu chính là, cho dù là tu sĩ nhất phẩm nhưng thuật pháp có thể sử dụng cũng có hạn.

Bất luận trong lòng Kính Thành Tuyết nóng như lửa đốt thế nào, cho dù thi triển cả kính hồ thì cũng chỉ có thể làm hậu phương cho Đế Thiếu Cẩm, thậm chí còn không thể cung cấp linh khí cho Đế Thiếu Cẩm.

Chết tiệt!

Cậu ta tự xưng là tu sĩ nhất phẩm nhưng lại bó gối chùn chân, tu vi trong những năm gần đây không có bất kỳ tiến triển nào, chỉ đành ở trong ảo cảnh của mình bảo vệ Trận tu Dược tu đã cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng vào lúc cậu ta dừng bước không tiến bộ thêm, Kiếm Đế ngã xuống, Thú Đế bế quan, mà lão tổ Tình tu cũng tiến vào cảnh giới đột phá trước cậu ta.

Cậu ta chưa từng đột phá cảnh giới, hoàn toàn không biết lúc này phải làm cái gì mới đúng.

Thấy băng tuyết đã dần dần phủ đến eo Đế Thiếu Cẩm rồi lan đến lồng ngực, ngay cả đạo tâm của Kính Thành Tuyết cũng rối loạn.

Lúc này, một luồng thần thức đột nhiên xuất hiện trong thức hải cậu ta.

Kính Thành Tuyết mở to hai mắt, không còn giữ được sự ổn trọng của một chàng công tử văn nhã nữa, cậu ta vội vàng kêu lên: “Vô Tướng, là cô!”

Vân Thiêm Y không có thời gian ôn chuyện với cậu ta, chỉ nói: “Thi triển Vạn Vật Quy Nhất Trận, lập tức che phủ toàn bộ dãy núi Dương Tuyền từ phía trên.”

Vạn Vật Quy Nhất Trận!

Trái tim Kính Thành Tuyết đập thình thịch.

Cậu ta là Trận tu chí tôn, tất nhiên hiểu được đây là cái gì.

Nhưng… Vạn Vật Quy Nhất Trận, chính như tên gọi, tất cả trong trận đều hóa thành một.

Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.

Coi vạn vật như một thể, cũng như hai bàn tay trắng!

“Phong Bất Quy điên rồi, toàn bộ dãy núi Dương Tuyền không còn sự sống nữa.” Giọng Vân Thiêm Y không có một tia cảm xúc nào, chỉ có chính nàng biết mùi vị trong lòng mình: “Mở trận.”

Kính Thành Tuyết chỉ giật mình một giây rồi lập tức phóng lên, lơ lửng trên đỉnh núi Dương Tuyền.

Vạn Vật Quy Nhất Trận.

Chỉ có Trận tu nhất phẩm mới có thể thi triển đại trận thiên địa.

Ánh sáng mờ mịt từ trên trời giáng xuống, giống như ánh mặt trời cũng giống như ánh trăng.

Nhật nguyệt luân phiên, ngày đêm biến hóa, thiên địa vạn vật, bắt đầu từ đây.

Ánh sáng khai thiên lập địa hòa tan băng tuyết trắng xóa của dãy núi Dương Tuyền.

Không đủ.

Vân Thiêm Y chỉ nhìn thoáng qua đã ý thức được.

Vẫn chưa đủ.

Bình Luận (0)
Comment