Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 87

Bất kể là tu sĩ nào, nếu dưới tứ phẩm vẫn có thể vượt cấp khiêu chiến, còn từ tứ phẩm trở lên, mỗi một phẩm đều là một trở ngại rất lớn, tu sĩ bình thường chắc chắn không thể khiêu chiến vượt cấp.

Sở dĩ Vân Thiêm Y cuồng bạo như vậy chủ yếu là vì nàng có vị cách Kiếm Đế, kiếm phách cũng không hoàn toàn bị phá huỷ tan tành.

Tương đương với nói linh lực của nàng bị giới hạn ở bát phẩm, thức hải chỉ chứa đầy một lượng linh khí mà bát phẩm nên có.

Chỉ cần được cung ứng linh lực đầy đủ, nàng hoàn toàn có thể sử dụng chiêu thức như thuở là Kiếm Đế - Đương nhiên, cho dù là vòng tay bằng đồng hay là Thố Vinh đều không thể cung cấp nhiều linh lực như vậy, Vân Thiêm Y có thể dùng thì cứ dùng, dùng xong phỏng chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Mà đi tới đỉnh cao, cũng chính là cấp bậc nhất phẩm, nhưng không phải nhất phẩm nào cũng có thực lực ngang nhau.

Tu sĩ vừa thăng lên nhất phẩm, tu sĩ nhất phẩm vừa đột phá giai đoạn thứ nhất, tu sĩ nhất phẩm vừa đột phá giai đoạn thứ hai, tu sĩ nhất phẩm trước khi phi thăng, sao giống nhau được.

Thậm chí tu sĩ nhất phẩm ở cùng giai đoạn cũng có khác biệt nhất định, thiên phú khác nhau, tu đạo khác nhau, thực lực ắt không giống nhau.

Sở dĩ mọi đạo đều kính nể Kiếm Đế chí tôn là vì sức chiến đấu tối thượng của Kiếm tu, là người mạnh nhất đại lục, cũng chỉ có Pháp Đế chí tôn mới miễn cưỡng ngang tài ngang sức, có điều trước mắt chưa có Pháp tu nhất phẩm nào.

Lúc Vân Thiêm Y chưa ngã xuống, tu sĩ nhất phẩm ở đại lục Thần Châu xếp hạng theo sức chiến đấu, ắt đều xem Vân Thiêm Y là người đứng đầu, tiếp theo là Tôn Thanh Y, Ma tu mạnh mẽ không thể khinh thường, tiếp đó chính là lão tổ Tình tu Phong Bất Quy.

Còn về Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết, đều không tính sức chiến đấu, không phải vì hai người họ không mạnh hay yếu đuối, mà vì bọn họ không lấy sức chiến đấu làm mục tiêu.

Nếu xét về phương diện chữa trị và phục hồi linh khí, hấp thu và lưu chuyển, trên đời không ai bì được với Đế Thiếu Cẩm.

Kính Thành Tuyết dùng trận là chính, chỉ luận chiến lực thì còn không bằng Đế Thiếu Cẩm.

Hiện nay, cho dù Đế Thiếu Cẩm đã hấp thu một phần linh lực của Phong Bất Quy, nhưng chỉ dựa vào mỗi mình Vạn Vật Quy Nhất Trận của Kính Thành Tuyết thì vẫn khó mà áp chế sự phát cuồng của Phong Bất Quy.

Vân Thiêm Y đặt tay lên vòng tay bằng đồng.

Vật này là của Cầm Sơn Nguyệt, mẫu thân của nàng, cũng là người đã từng là bằng hữu thân thiết để lại cho nàng, hy vọng nhờ linh lực từ vòng tay bằng đồng mà Vân Thiêm Y không rơi vào nguy kịch kiệt quệ.

Nàng nhẹ nhàng tháo vòng tay bằng đồng xuống treo lên chuôi kiếm Long Minh.

Vòng tay bằng đồng hơi run lên rồi lập tức thít chặt vào, tựa hồ nó được sinh ra đã là cánh đốc kiếm* cho kiếm Long Minh.

*Cánh đốc kiếm (crossguard): một bộ phận nằm vuông góc giữa chuôi và lưỡi kiếm, giữ an toàn cho người sử dụng.

“Xuất kiếm.” Vân Thiêm Y nhẹ nhàng lên tiếng, vung kiếm Long Minh về phía Vạn Vật Quy Nhất Trận.

Cùng lúc đó, từ sau lưng nàng có bốn thanh trường kiếm gần như trong suốt bay vút lên đồng loạt phóng theo kiếm Long Minh, vừa hay đáp xuống mắt trận và bốn góc của trận pháp.

Trong lòng Kính Thành Tuyết lập tức chấn kinh, hiểu ý Vân Thiêm Y.

Nhưng với cấp bậc của nàng, làm sao có thể tiêu hao nhiều linh lực như vậy.

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe Đế Thiếu Cẩm hét lớn một tiếng, một luồng linh khí khổng lồ phun trào thẳng đến chỗ kiếm Long Minh!

Đấy là… Linh khí của Phong Bất Quy!

Vậy mà Đế Thiếu Cẩm lại dùng linh khí của Phong Bất Quy để áp chế Phong Bất Quy!

Vân Thiêm Y chỉ chờ thời cơ này từ Đế Thiếu Cẩm, tuy trong tay nàng không có kiếm nhưng có thể dùng bản thân làm kiếm, kiếm phách Kiếm Đế bị tổn hại từ từ hiện ra trên đỉnh đầu nàng.

Trường kiếm xanh thẳm tinh tế mà to lớn toát ra vô số kiếm ý, càn quét khắp trời, không ngừng phun trào linh khí nhằm về phía Vạn Vật Quy Nhất Trận.

Dù Kính Thành Tuyết đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị kiếm khí đẩy lùi về sau vài bước mới đứng vững!

Vạn Vật Quy Nhất Trận từ từ vận chuyển, kiếm Long Minh làm mắt trận đã không còn hình dạng cũ, nó giống như hóa thân của Kiếm Đế, xanh thẫm, thanh mảnh, song tràn ngập uy nghiêm.

Bốn thanh trường kiếm trong suốt ở bốn góc cùng chuyển động theo Vạn Vật Quy Nhất Trận.

Gió tuyết bên trong kết giới của dãy núi Dương Tuyền dần dần ngừng lại, kết giới bên ngoài dãy núi đã bị phá hủy giờ lại được dựng lên một lớp kết giới khác.

Tựa như mặt hồ, cũng giống ánh bạc trên mũi kiếm, lại tràn ngập sắc xanh lục của sự sống.

Gió tuyết ngừng lại.

Tí tách, tí tách.

Trên bầu trời chật hẹp của dãy núi Dương Tuyền bị kết giới bao trùm lại có những hạt mưa rơi tí tách.

Mưa rơi đến đâu băng tuyết tan chảy đến đó, mặt đất lộ ra màu sắc vốn có, đỏ vàng khô khốc.

Lại được nước mưa tưới tắm dễ chịu.

Lúc này Kính Thành Tuyết mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi Phong Bất Quy tỉnh táo trở lại, bọn họ sẽ không mở kết giới ở đây.

Có lẽ dãy núi Dương Tuyền thật sự khôi phục sự sống sẽ cần mấy trăm năm, thậm chí là hơn một nghìn năm, nhưng chung quy khi mưa bắt đầu rơi, nước chảy xuôi theo sông suối ao hồ một lần nữa, sự sống sẽ lại bắt đầu.

“Nàng làm liều thật đấy!” Có người quát lớn khiến Kính Thành Tuyết đang lo nghĩ lập tức tỉnh táo, cậu ta bĩu môi chạy tới bên cạnh Đế Thiếu Cẩm đang giận đến xù lông, thừa dịp Đế Thiếu Cẩm thu ảo cảnh lại thì vội vàng mở ra Kính Hồ Ảo Cảnh của bản thân, mời hai vị đại thần tiến vào.

Vân Thiêm Y bị Miêu Miêu cằn nhằn một trận, gục đầu rủ rũ song vẫn không dám hé răng.

Đế Thiếu Cẩm tiến vào ảo cảnh thì càng hăng hái: “Không có vòng tay bằng đồng, sau này nàng phải làm sao bây giờ, không lẽ cứ dựa vào Thố Vinh sao?”

Vân Thiêm Y không dám nói gì.

“Có ta và lão Kính ở đây, sao còn cần nàng phải ra tay, không biết xem tình trạng của bản thân thế nào à!”

Vân Thiêm Y nhìn về phương xa, chà, một cánh đồng lúa vàng rực, thật là đẹp!

Kính Thành Tuyết hắng giọng: “Tiểu Đế, chân của ngài còn đông đá đấy!”

“Ai cho cậu gọi ta là Tiểu Đế! Gọi ta là đế quân!” Đế Thiếu Cẩm quay đầu lại, trừng mắt liếc cậu ta: “Còn không mau dẫn đường!”

Vân Thiêm Y thầm tặng cho Kính Thành Tuyết một ánh mắt đồng cảm.

Đế Thiếu Cẩm nhướng mày: “Đừng có ở đó làm mặt quỷ!”

Vân Thiêm Y chớp mắt: “Ta không định dựa vào Thố Vinh, không phải còn có ngươi ở đây sao, có Thú Đế chí tôn ở đây, ta nào phải sợ không có linh khí mà dùng.”

“Hừ.” Sắc mặt Đế Thiếu Cẩm trở nên hòa hoãn hơn: “Đừng nghĩ tới chuyện dùng bản tôn làm túi chứa linh khí.”

Nói xong, hắn vội vàng đi về hướng Kính Hồ.

Vân Thiêm Y nhìn Kính Thành Tuyết, nhún vai.

Kính Thành Tuyết cười khổ: “Vô Tướng, đã lâu không gặp.”

“Bây giờ cứ gọi ta Vân Thiêm Y là được.” Vân Thiêm Y sóng vai đi cạnh cậu ta. “Hay cậu cũng muốn gọi ta là đế quân?”

“Tha cho ta đi, sao hắn lại nghĩ ra được cái tên kiểu cách như Đế Thiếu Cẩm được nhỉ, chẳng phải gọi Tiểu Miêu Miêu đáng yêu hơn à?”

“Suỵt, suỵt.” Vân Thiêm Y vội vàng ngăn lại: “Để hắn nghe được là lại xù lông đấy.”

Đế Thiếu Cẩm dựng lỗ tai: “Hai người thầm thì gì đó?”

“Không có gì, ngươi mau đi vào Kính Hồ đi.”

Linh Thụ Tiên Cảnh của Đế Thiếu Cẩm vì hút vào quá nhiều gió tuyết mà cũng bị thương tổn nặng nề, nếu tự mình khôi phục, không biết sẽ tốn mấy trăm năm.

Có Kính Thành Tuyết giúp đỡ, không cần lãng phí thời gian làm gì.

Lúc Đế Thiếu Cẩm đi đến bên cạnh Kính Hồ, hắn không còn mang dáng vẻ của một nam tử tuấn tú nữa mà hóa thành cự thú Sô Ngô.

Vân Thiêm Y động tâm, gọi: “Ngươi lớn như vậy, vào Kính Hồ e là tắm không thoải mái, chi bằng biến thành mèo con đi.”

Đế Thiếu Cẩm trừng mắt mèo.

Vân Thiêm Y vội vàng nói: “Được, được, được, ngươi tắm đi, ta chờ ở đây nhé, không đi đâu hết.”

“Nói câu này còn giống tiếng người.”

Cái gì mà tắm không thoải mái chứ, bên dưới Kính Hồ là biển cả mênh mông, hoàn toàn không có đáy.

Vân Thiêm Y chỉ biết lừa dối hắn biến thành mèo, ý đồ đáng ghét!

Bình Luận (0)
Comment