Nối liền với Kính Hồ chính là hư không vô hạn.
Một khi đi vào sẽ dễ dàng ngăn cách với bên ngoài.
Trong không trung, Đế Thiếu Cẩm có thể phóng thích toàn bộ linh khí mà hắn đã hấp thu vào.
Bên ngoài Kính Hồ.
Một khu rừng trúc.
Ở biên giới giữa rừng trúc và Kính Hồ có một ngôi đình bát giác, bên trong đình chỉ đặt một bàn cờ.
Vân Thiêm Y và Kính Thành Tuyết ngồi ở hai bên bàn cờ.
Kính Thành Tuyết dịu dàng vuốt quân cờ, nhướng mày hỏi Vân Thiêm Y: “Chơi một ván nhé?”
Vân Thiêm Y nhìn cậu ta, lắc đầu: “Không.”
Nàng không chơi cờ với người chơi cờ dở đâu.
Gương mặt Kính Thành Tuyết lập tức đỏ bừng.
Cậu ta vốn nho nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, trên người mặc trường sam trắng, búi tóc văn nhân, nếu đi bên ngoài thoạt nhìn cậu ta cứ như một thư sinh mặt ngọc, chẳng ai nghĩ rằng người này lại là trụ cột tinh thần và tín ngưỡng của các Trận tu, một trong ba vị tu sĩ nhất phẩm còn sót lại của đại lục Thần Châu.
“Có câu kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng cặp mắt khác, tài đánh cờ của tiểu sinh đã không giống khi xưa rồi.”
Vân Thiêm Y thấy cậu ta còn lôi cả giọng điệu chua chát như mấy vị tú tài vào thì không khỏi nhướng mày, cầm một quả quân cờ trắng lên.
Quân đen đi trước, quân trắng đi sau.
Xem như nàng nhường Kính Thành Tuyết một bước.
Kính Thành Tuyết hơi nheo mắt lại, nghiền ngẫm rồi hạ cờ.
Sau nửa nén hương, Vân Thiêm Y vô cảm ném quân cờ đen đã ăn vào trong hộp cờ: “Lần sau để Đế Thiếu Cẩm chơi cùng cậu.”
Đế Thiếu Cẩm?
Hắn thậm chí còn không biết cờ vây là gì!
Chỉ biết vươn móng vuốt mèo nhỏ đáng yêu ra khều quân cờ mà thôi!
Cờ của Kính Thành Tuyết đã bị ăn gần hết, cậu ta cũng không dám phản bác, chỉ trừng to hai mắt nhìn tới nhìn lui trên bàn cờ, muốn liều mạng tìm một lối ra.
Vân Thiêm Y cười thầm, nàng đứng dậy bước tới bên Kính Hồ.
Kết cấu của Kính Hồ Ảo Cảnh cũng khá ly kỳ, trong khi Vân Thiêm Y xây dựng vô số phù đảo ngoài không trung, trạng thái tinh thần của Kính Thành Tuyết khi xây dựng ảo cảnh thật sự khiến người ta lo lắng.
Nếu như đi vào từ cửa chính - cũng chính là lối vào của các tu sĩ Trận tu khi tiến vào Kính Hồ Ảo Cảnh - vừa đi vào, khung cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là những ruộng lúa mạch sóng vàng cuồn cuộn, trải dài vô tận, nương theo mặt trời nửa chìm nửa nổi, tạo nên cảm giác thảnh thơi tự tại.
Nhưng mà theo bậc thang đá ở giữa ruộng lúa mạch đi lên, cảnh sắc dần dần chuyển từ vàng sang xanh lục, từng mảng ruộng thuốc lại xuất hiện trước mắt.
Khiến người ta không khỏi ngờ vực, rốt cuộc mạch thời gian từ ruộng lúa mạch bên dưới đến ruộng thuốc phía trên nối tiếp như thế nào.
Chỉ là, nếu ôm lòng hiếu kỳ như thế đi ngược trở về, cảnh tượng sẽ từ ruộng thuốc hóa thành ruộng lúa mạch.
E rằng chỉ có Kính Thành Tuyết mới hiểu được cấu trúc này.
Đi lên nữa sẽ thấy gà chó kêu vang, nhà tranh phòng trúc lân cận nối gót nhau.
Nghe nói trước kia ở đây có không ít đệ tử của Kính Thành Tuyết, lúc Vân Thiêm Y tới chơi cũng từng gặp mấy Trận tu trẻ tuổi đeo giỏ thuốc.
Về phần tại sao Trận tu phải đeo giỏ thuốc, nàng không hỏi, cũng không muốn hỏi, mà không cần phải hỏi cũng biết, tám chín phần mười là đầu cơ trục lợi cho Dược tu rồi.
Đi tiếp theo bậc thang đá sẽ tiến vào biển mây, xuyên qua tầng mây dày đặc lại là một rừng trúc, bậc thang đá cũng biến thành thang trúc uốn lượn, đi tới cuối rừng trúc chính là Kính Hồ nối liền với bầu trời.
Bầu trời xanh thẳm đổ bóng xuống mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, mà hồ nước qua bóng phản chiếu của bầu trời trên mặt hồ, dường như trong suốt thấy đáy.
Đương nhiên đây đều là ảo giác.
Dưới Kính Hồ bố trí không biết bao nhiêu đại trận tinh xảo, nối thẳng tới hư không.
Hư không là căn cơ của các Trận tu.
Sở dĩ có thể dùng trận pháp để truyền tống, ấy là nhờ vào hư không.
Tình huống cụ thể như thế nào, Vân Thiêm Y là giới Kiếm tu nên không quá rõ ràng, cũng không tiện hỏi, dù sao đây cũng là bí mật bất truyền.
Nếu có Trận tu tới hỏi Vân Thiêm Y rằng bản chất kiếm trận của nàng là gì, vận hành như thế nào, Vân Thiêm Y cũng sẽ bổ đối phương một kiếm.
Không phải đạo của ngươi, hỏi lung tung cái gì!
Lúc này, nàng đứng ở bên cạnh Kính Hồ nhìn xuống phía dưới, khung cảnh nhìn thấy lại không phải biển mây mà là sóng lúa vàng rực.
Nghe nói, có thể nhìn thấy cái gì ở nơi này cũng phải tùy vào tâm trạng của Kính Thành Tuyết.
Vân Thiêm Y chăm chú nhìn ruộng lúa mạch hồi lâu, cảm giác cũng không khác là bao, chợt nghe được giọng Đế Thiếu Cẩm vang lên sau lưng.
“Trong hồ của lão Kính thật sự là chướng khí mù mịt.” Đế Thiếu Cẩm nhảy từ trong Kính Hồ ra, điên cuồng run rẩy bên hồ: “Cậu giấu cái thứ quái quỷ gì ở dưới vậy?”
Kính Thành Tuyết lui về phía sau vài bước, tránh cho bị nước bắn vào: “Ngài thật sự muốn biết sao? Có thật không? Thật sự muốn biết sao?”
Đế Thiếu Cẩm rũ bộ lông xong thì cắt lời, hắn sẽ không bị k*ch th*ch đâu: “Không muốn, đừng nói nữa.”
Vân Thiêm Y đánh giá hắn một phen, lại đi qua sờ sờ lông Đại Miêu Miêu, xác định không có vấn đề mới xoa đầu hắn.
Đế Thiếu Cẩm lập tức xù lông: “Làm gì đấy, không được sờ lung tung!”
Không cho sờ ư? Nàng càng muốn sờ đấy!
Vân Thiêm Y liên tục xoa cự thú, Đế Thiếu Cẩm ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng lại không nhúc nhích, mặc cho Vân Thiêm Y sờ loạn.
Kính Thành Tuyết nhìn lông mao đỏ lửa mềm mại bồng bềnh của Sô Ngô, cũng cảm giác hơi ngứa ngáy trong lòng, nhưng mà cậu ta vừa mới vươn tay, còn cách Đại Miêu Miêu cả một khoảng xa mà Đế Thiếu Cẩm đã nhẹ nhàng nhảy lên hóa thành hình người.
Chậc!
Nhỏ mọn ghê! Sờ một chút có sao đâu chứ!
Vân Thiêm Y lắc đầu cười, lại nói với Kính Thành Tuyết: “Lần này rất cảm tạ cậu.”
“Cần gì khách sáo như thế.” Kính Thành Tuyết quay về trước bàn cờ, cậu ta vung tay lên, bàn cờ lập tức biến mất, một cái bàn nhỏ xuất hiện, bên trên bày trà cụ nước sôi: “Hiện giờ cũng chỉ có mấy tu sĩ nhất phẩm chúng ta thôi, hỗ trợ lẫn nhau là điều nên làm.”
Cụ thể mà nói, lần này Phong Bất Quy ít nhất phải bị ép bế quan khôi phục thần trí, ít thì trăm năm nhiều thì nghìn năm.
Vân Thiêm Y đã không được tính là tu sĩ nhất phẩm nữa, nàng chỉ là tu sĩ bát phẩm có vị cách Kiếm Đế mà thôi.
Cho nên, nếu tính chính xác, hai tu sĩ nhất phẩm còn sót lại trên đại lục Thần Châu hiện nay chính là Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết.
Nhưng mà, dù sao Vân Thiêm Y vẫn còn vị cách và trí nhớ, nàng vẫn là người hiểu rõ thiên đạo nhất trong số bọn họ.
Suy nghĩ một chút, Kính Thành Tuyết hỏi: “Sau này cô tính sao? Lần này phong ấn Phong Bất Quy gây ra động tĩnh lớn như thế, chỉ sợ bên núi Cửu Loa cũng thấy được.”
Vân Thiêm Y không bận tâm xua tay: “Biết thì biết, nếu Tông Hạo dám tới, ta sẽ dám giết.”
Không phải chỉ là một Kiếm tu nhị phẩm thôi sao, bên cạnh nàng còn có Thố Vinh và Chiếu Dạ đây, hai đánh một, lại là đánh đồ đệ cũ, nàng sẽ không thua.
Nói về kiếm chiêu của Tông Hạo, có cái nào không phải do Vân Thiêm Y dạy chứ, gã vừa đảo mắt là Vân Thiêm Y đã biết phải phá giải như thế nào rồi.
Cho dù không có Phong Bất Quy, Vân Thiêm Y cũng chưa bao giờ sợ Tông Hạo.
Làm gì có bà cố nội nào sợ cháu trai chứ.
Nàng hơi nghiêng người về phía Đế Thiếu Cẩm: “Huống chi còn có vị Đế Tôn này tọa trấn nữa mà.”
Không biết Đế Thiếu Cẩm nghĩ gì, nghe Vân Thiêm Y nói, hắn mới quay đầu lại: “Chuyện ở Thiên Hạc Tông không cần nàng lo.”
Vân Thiêm Y nhướng mày.
Sắc mặt Đế Thiếu Cẩm trầm trọng: “Dãy núi Quan Vân vốn là địa bàn của ta, là nơi ta nên bảo vệ tốt, hiện giờ biến thành cục diện như vậy, toàn bộ đều là trách nhiệm của ta.”
Cho nên Thú Đế như hắn phải tự mình khắc phục hậu quả.
Bởi vì nhất thời sơ sẩy mà khiến cho tu sĩ nhà mình tử thương nhiều như vậy, là người thủ hộ, hắn quả thực rất thất bại.
Sao có thể tiếp tục để Vân Thiêm Y chạy đôn chạy đáo vì hắn được chứ?
Vân Thiêm Y nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Cũng được.”
Tuy rằng nàng không thể không bận tâm đến Thiên Hạc Tông, nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là cứu chữa Vân Kế trước.
Huống chi, nếu nàng không có dự định kế nhiệm vị trí Tông chủ Thiên Hạc Tông, vậy thì cũng nên để Tông môn thuận thế rơi vào tay Vân Hoa Noãn.
Về chuyện Vân Kế, Vân Thiêm Y nói sơ lược với hai vị tu sĩ.
Kính Thành Tuyết nhíu mày: “Mầm mống tà đạo... Ta vẫn luôn điều tra nhưng lại không có tiến triển gì, bất kể là dùng trận pháp như thế nào cũng khó mà bảo tồn những mầm mống đã bại lộ.”
“Tình Tu...” Cậu ta dừng lại một chút: “Ta cũng không biết rõ.”
Thậm chí bởi vì không có khúc mắc với Phong Bất Quy nên Kính Thành Tuyết càng chẳng bận tâm.
Đế Thiếu Cẩm nói: “Cứ về ảo cảnh của nàng, xem tình hình của Vân Tông chủ trước đã.”
Vân Kế là tu sĩ tứ phẩm, trong đầu có mầm mống tà đạo hoàn chỉnh mà không thể dung hợp.
Đây là trường hợp duy nhất xảy ra trong mấy nghìn năm gần đây.
Trước kia, hoặc là ngũ phẩm trở xuống bị lây nhiễm, hoặc là ngũ phẩm trở lên không thể bị lây nhiễm.
Không thể nghi ngờ rằng việc này là một sự cám dỗ cực lớn.
Hy sinh Vân Kế, có lẽ có thể đạt được một bước tiến trong việc nghiên cứu tà đạo.
Có điều, không ai trong số ba người họ đề xuất việc này.
Vân Thiêm Y thì tạm thời không nói, Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết cũng không thể tiếp nhận cách làm như vậy.
Hy sinh một người, thoạt nhìn là một sự hy sinh cỏn con, nhưng một khi đi một bước này, tiến về phía trước chính là vạn kiếp bất phục.
Hôm nay có thể hy sinh Vân Kế, ngày mai có thể hy sinh một người khác, sau đó có thể hy sinh rất nhiều người, không chỉ dừng lại ở chục hay trăm nữa.
Rồi cứ thế, bọn họ còn muốn bảo vệ cái gì, đang bảo vệ cái gì đây hả?
Không có điểm mấu chốt, tâm sẽ rối loạn, có tu cũng vô ích!
Uống trà xong, khôi phục lại linh khí, ba người thay đổi khung cảnh đi vào ảo cảnh của Vân Thiêm Y.
Với đề nghị muốn đi xem Lưu Ly Kiếm Cung của Kính Thành Tuyết, Vân Thiêm Y xem như tiếng gió quá lớn nàng không nghe thấy.
Trước đó nàng đã đưa Vân Kế vào trong phòng trống, trong không gian thuần trắng chỉ có một cái cây phong ấn Vân Kế đứng sừng sững ở chính giữa.
Vân Kế hơi trợn mắt, hai mắt vô thần, Vân Thiêm Y cũng không phán đoán được ông có còn thần trí hay không.
Đế Thiếu Cẩm tới gần vươn tay ra, lòng bàn tay đặt lên trán Vân Kế.
Ánh sáng màu xanh lục nhạt nhẹ nhàng bao phủ Vân Kế.
Hồi lâu sau.
Đế Thiếu Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu: “Có thể làm, cũng không thể làm.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Vậy là sao?”
Đế Thiếu Cẩm nói: “Não của ông ấy đã có dấu hiệu bị tổn thương.”
Vân Thiêm Y nheo mắt lại: “Phải, mạng nhện của Tình tu từng dò vào trong đầu phụ thân, chỉ sợ khi đó...”
Vân Kế tiếp chiêu để cho những người khác có cơ hội sống, nhưng cũng khiến cho đại não của mình trực tiếp bị thương tổn.
“Hiện tại mầm mống tà đạo vừa may kẹt trong đại não, hình thành một loại cân bằng vi diệu, cho nên ông ấy còn có thể sống.” Giọng Đế Thiếu Cẩm trầm xuống: “Nếu tiêu trừ mầm mống tà đạo bên trong mà không kịp tu bổ đại não, chỉ sợ Vân tông chủ sẽ lập tức tử vong.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không làm được sao?”
Đế Thiếu Cẩm nghĩ ngợi: “Ta chỉ có một nửa xác suất có thể bảo đảm ông ấy không sao, nhưng cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, nếu đi tìm Dược tu rồi ngâm Vân Tông chủ trong dược trì, dùng thuốc tẩm bổ, vừa tiêu trừ mầm mống tà đạo vừa khôi phục đại não, vậy thì còn có thể cứu được.”
Đây là một quá trình mất nhiều thời gian, chỉ Dược tu mới có thể làm được.