Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 89

Trên thực tế Đế Thiếu Cẩm vẫn còn giữ ý.

Nếu hắn thật sự ra tay, xác suất không phải một nửa mà là ba phần tư có thể chữa khỏi, chỉ là nếu nói như vậy, hắn sẽ khiến Vân Thiêm Y thêm khó xử.

Thoạt nhìn là một xác suất lớn, nhưng bảo đánh cược thì có dám cược không?

Trị hết thì khoan hãy nói, chẳng may rơi vào xác suất một phần tư không chữa khỏi được, liệu Vân Thiêm Y có hối hận không?

Hoặc ở một trường hợp khác, nếu Vân Thiêm Y từ chối sự trợ giúp của Đế Thiếu Cẩm mà đi tìm Dược tu, mà kết quả lại thất bại, liệu nàng có nghĩ rằng nếu lúc trước lựa chọn xác suất ba phần tư là tốt rồi không?

Mặc kệ thế nào, những khả năng này đều có thể khiến Vân Thiêm Y nảy sinh tâm ma, Đế Thiếu Cẩm sẽ không làm.

Chi bằng cứ nói chỉ có xác suất năm năm, khiến quyết định từ bỏ của Vân Thiêm Y cũng kiên định hơn.

Vân Thiêm Y hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy.

“Tình hình này của phụ thân có thể duy trì bao lâu?”

“Đây là chuyện nhỏ.” Đế Thiếu Cẩm nghĩ ngợi: “Chi bằng chuyển Vân Tông chủ đến chỗ của ta, dưỡng trong Linh Hồ, khiến thời gian trôi qua chậm hơn.”

Thậm chí ở một mức độ nào đó có thể nói là dừng lại, hay nói cách khác là luân hồi.

Dù sao trong Linh Hồ có Ấn Luân Hồi, nếu ở trong đó một khoảng thời gian ngắn, con người có thể rơi vào luân hồi vô hạn.

“... Cũng được.” Vân Thiêm Y gật đầu.

Nàng đến chỗ của Dược tu thì sẽ không giống như ở môn phái Thú tu, nói tóm lại là không thể hất hàm kiêu ngạo được.

Tên tuổi của Trận tu nhất phẩm chỉ lừa được mấy tu sĩ Thú tu ngây thơ mà thôi, tới địa bàn của Dược tu hay Trận tu, ai mà không biết Trận tu nhất phẩm Kính Thành Tuyết vẫn sống sờ sờ đấy thôi.

Huống hồ, Vân Thiêm Y không thể kẹt mãi ở vị trí bát phẩm được, khi đi ra ngoài cũng không thể lấy tên tuổi của Trận tu nhất phẩm lừa gạt người ta, chỉ là một Kiếm tu bát phẩm thì sẽ bị hạn chế rất nhiều việc.

Nàng phải nghĩ cách tăng tốc tu hành, hơn nữa còn phải khai sơn lập phái.

Với tốc độ tu hành của nàng thì sẽ nhanh chóng đến ngũ phẩm, nhưng sau đó nếu không có môn phái chống đỡ, cho dù Lưu Ly Ảo Cảnh của nàng có rất nhiều đan dược và tài nguyên thì cũng chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không đủ giúp nàng trở về nhất phẩm.

Khai sơn lập phái, vậy thì phải về dãy núi Cửu Loa.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Dẫu sao có lập phái ở nơi khác thì cũng vô ích.

Các đạo tu hành đều lựa chọn dãy núi sở hữu tài nguyên thiết yếu, nếu đổi sang nơi khác sẽ phải vận chuyển tài nguyên, vừa tốn thời gian lại rất phiền phức.

Đủ việc như vậy, khó tránh mất nhiều thời gian.

Sau khi ngâm mình ở Kính Hồ, Linh Thụ Tiên Cảnh của Đế Thiếu Cẩm cũng khôi phục được phần nào trạng thái ban đầu, chỉ còn sót lại vài nơi vẫn có dấu vết của băng tuyết quét qua.

Đế Thiếu Cẩm nhẹ nhàng di chuyển Vân Kế khỏi thân cây, đưa vào trong Linh Hồ, cành nhánh Linh Thụ nhanh chóng leo lên khắp người ông, không ngừng cung cấp linh khí tràn ngập sức sống cho ông.

Sau khi xác nhận tình trạng của Vân Kế tạm thời không cần mình bận tâm, Vân Thiêm Y lấy đan dược phẩm cấp cao nhất từ Tàng Bảo Các giao hết cho Đế Thiếu Cẩm, dặn dò hắn sử dụng định kỳ.

Sau đó, nàng mới quay về Thiên Hạc Tông.

Hai vị Đường chủ ở lại chờ đợi, vừa thấy bóng Vân Thiêm Y thì vội vàng tiến lên đón: “Đại tiểu thư!”

“Đại tiểu thư, tình hình Tông chủ sao rồi?”

Vân Thiêm Y cũng không lừa gạt bọn họ: “Tình hình phụ thân không ổn lắm, có thể phải bàn giao tông môn cho Tông chủ kế tiếp.”

Nàng dừng một lát: “Hai vị, ai có thể đi một chuyến gọi riêng Vân Hoa Noãn ra đây được không, ta có việc cần bàn giao cho muội ấy.”

Mộc Đường chủ của Dược Long Đường lập tức đứng dậy: “Ta đi ngay.”

Ông ấy lại hỏi: “Đại tiểu thư thật sự không định kế thừa tông môn sao? Dù sao con mới là nữ nhi duy nhất của Vân Tông chủ.”

Tuy người bên trong đã không còn là “Vân Thiêm Y”, nhưng đối với mấy người Mộc Đường chủ mà nói, Vân Thiêm Y vốn dĩ là kẻ ngốc, bọn họ cũng không có cảm tình với nàng, sau này nàng lại bị Yêu tu đoạt xá, không hận Vân Thiêm Y đã là nhẹ nhàng rồi.

Vân Thiêm Y hiện giờ lại càng phù hợp với kỳ vọng về một Tông chủ của các Đường chủ.

Vân Thiêm Y ngập ngừng, cụp mắt xuống: “... Ta muốn đi tìm cách cứu phụ thân, không thể ở lại tông môn.”

Đây cũng là lời nói thật, Vân Thiêm Y không lừa bọn họ.

Mộc Đường chủ ngẩn ra: “Chuyện này…”

Ông ấy liếc mắt nhìn sang vị Đường chủ còn lại: “Nếu là vì cứu Tông chủ, con càng nên ở Thiên Hạc Tông, có tông môn chi viện sau lưng dẫu sao cũng tốt hơn một mình con chiến đấu một mình.”

“Bây giờ dãy núi Quan Vân đang rơi vào nguy nan, việc bảo vệ tông môn vẫn là quan trọng nhất.” Vân Thiêm Y nói: “Nếu ta ở đây, lòng người trong tông môn sẽ không yên.”

Lời này không sai.

Vân Thiêm Y nói tiếp: “Huống chi thương thế của phụ thân tạm thời chưa có phương pháp chữa trị, không biết phải tìm trong bao lâu, một năm hai năm thì không sao, nhưng nếu là mười năm trăm năm, toàn bộ tinh lực của tông môn đều đổ dồn về phụ thân, sao có thể phát triển?”

“Nếu là vì Vân Tông chủ, đương nhiên bọn ta đều bằng lòng.”

“Hai người không những là Hộ pháp của Tông chủ mà còn là đại sư phụ của tông môn, phải lo lắng cho đệ tử bên dưới.”

Nghe Vân Thiêm Y nói vậy, Mộc Đường chủ cũng không cố chấp nữa, chỉ thở dài: “Nếu cần thứ gì, đại tiểu thư cứ lên tiếng.”

Vân Thiêm Y gật đầu.

Quả thật nàng cũng cần một số tài nguyên, nhưng chuyện này để sau hẵng nói.

Một lát sau, Mộc Đường chủ đã đưa Vân Hoa Noãn đến tiểu viện mà Vân Thiêm Y vốn sinh sống.

Còn tâm lý đóng cửa lại cho hai người, để cả hai có không gian riêng.

Vân Hoa Noãn vẫn chưa được thông báo tình hình, nàng ta vừa vào đã ôm bụng cảnh giác, chỉ đứng im ở cạnh cửa.

Vân Thiêm Y không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, đi thẳng vào trọng điểm: “Cô nhất định phải đoạt hạng nhất của đại hội đấu võ, chờ đến ngày mở tiệc mừng công, ta sẽ thẳng tay giết Liễu Vạn Linh.”

Vân Hoa Noãn: “...”

Vân Thiêm Y cũng không cho nàng ta cơ hội lên tiếng: “Vân Tông chủ xảy ra chút chuyện, cô sắp trở thành Tông chủ Thiên Hạc Tông, ngàn vạn đệ tử trên dưới tông môn sau này đều đặt trên vai cô.”

Vân Hoa Noãn: “...”

Vân Hoa Noãn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Vân Tông chủ gặp chuyện gì?”

Thấy nàng ta hỏi han an nguy của Vân Kế trước tiên, trong lòng Vân Thiêm Y cũng hài lòng hơn.

Vân Hoa Noãn không đánh mất lý trí như Liễu Vạn Linh.

“Một lát cô đi hỏi Lương Đường chủ là biết.” Vân Thiêm Y không định giải thích rõ ràng mọi vấn đề tiền căn hậu quả phức tạp này, chỉ muốn bàn giao công việc nhanh chóng: “Sau khi Liễu Vạn Linh mất, cô có thể tu dược một cách bình thường.”

Nàng lấy sách công pháp của Dược tu đã chuẩn bị từ trước ra khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh, cùng với một số thứ linh tinh vụn vặt khác, nhìn qua không ít, đặt hết lên bàn đá: “Bấy nhiêu cũng đủ cho cô tu hành đến tứ phẩm, nếu muốn thăng cấp cao hơn, vậy phải xem cơ duyên của cô.”

“Còn về Chân Long Thú Nguyên thì cô đừng quá bận tâm, lần này các thần thú gặp nạn nên bị thương nặng, cần ít thời gian để nghỉ ngơi hồi phục, nhưng Thú Đế đã về, cô đừng quá lo lắng.”

Vân Hoa Noãn trừng to hai mắt, tham lam nhìn những thứ đặt trên bàn đá, song sự kìm nén rất nhiều năm qua đã ngăn nàng ta không bổ nhào qua đó mà chỉ hỏi: “Vậy còn cô?”

Vân Thiêm Y nói: “Sau khi ta giết Liễu Vạn Linh, cô hãy lấy danh nghĩa Tông chủ vừa nhậm chức, trục xuất ta khỏi Thiên Hạc Tông.”

Vân Hoa Noãn lập tức hiểu ngay: “Cô muốn ta dùng cô để lập uy?”

Thông minh.

Vân Thiêm Y nói: “Việc này là vì Thiên Hạc Tông, không phải vì cô.”

Trong Thiên Hạc Tông vừa có đệ tử bất mãn với Vân Thiêm Y, cũng có những đệ tử vì mấy lần nàng xoay chuyển tình thế nguy nan trước đây và hành động của Thố Vinh mà càng thêm tin tưởng vào nàng.

Bây giờ là thời khắc sống còn của tông môn, nhất định không được phát sinh nội chiến.

Làm việc phải làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên.

Nếu không giải quyết Liễu Vạn Linh, chắc chắn Vân Hoa Noãn sẽ bị bà ta khống chế không cho tu dược, khiến nàng ta không thể đột phá cũng không thể tu hành như một Thú tu, hai bên chỉ là nửa vời chẳng bên nào được.

Vừa hay có thể thừa dịp giải quyết Liễu Vạn Linh, Vân Thiêm Y cũng tiện thể rời khỏi Thiên Hạc Tông.

Có điều, dù thế nào đi nữa, có người đứng trước mặt nói ta sắp g**t ch*t mẫu thân ngươi, Vân Hoa Noãn vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.

“Cho ta thời gian.”

“Khi nào cô quyết định xong.” Vân Thiêm Y chỉ vào một lọ thuốc màu trắng đặt trên bàn đá: “Thì hãy nghĩ cách cho Liễu Vạn Linh dùng thứ này, đây là thuốc giúp phong ấn Pháp tu, bà ta phải uống sạch thứ này thì ta mới có thể một đòn giết ngay không ảnh hưởng những đệ tử khác.”

“...” Vân Hoa Noãn run rẩy giơ tay cất đồ vật trên bàn đá vào, trong mắt nàng ta tràn ngập sự thất thần và hoảng loạn, nàng ta lại mở miệng: “Hương Diệp…”

“Ta sẽ đưa muội ấy đi cùng.” Vân Thiêm Y dừng một lát, lại ném tiếp một quả bom: “Muội ấy không phải hài tử của phụ thân cô, mà là của Liễu Vạn Linh và một Tình tu.”

Trong lòng Vân Hoa Noãn loạn như ma, đầu óc càng hỗn loạn: “Nhưng mà sao…”

Nàng ta thở hổn hển mấy hơi, dường như suy nghĩ cẩn thận điều gì: “Quả nhiên là thế… Quả nhiên là thế!”

Thì ra sự ác độc, ngược đãi mà Liễu Vạn Linh gây ra cho Vân Hương Diệp đều xuất phát từ chuyện này!

Nhưng mà, Vân Hương Diệp đâu có làm sai chuyện gì!

Muội muội của nàng ta không sai chút nào!

Bình Luận (0)
Comment