Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 90

Vân Thiêm Y lẳng lặng chờ nàng ta bình ổn tâm trạng rồi mới nói tiếp: "Không còn nhiều thời gian nữa, cô quay về suy nghĩ cho kỹ đi.”

Vân Hoa Noãn im lặng một lát, hỏi ngược lại nàng: "Cô không sợ ta phản bội cô nói tất cả những chuyện này cho mẫu thân sao, lúc trước quan hệ giữa hai chúng ta cũng không hòa thuận cho lắm, sao cô lại tin ta như vậy?"

“Không phải ta tin cô." Vân Thiêm Y thản nhiên nói: “Ta chỉ không để bụng mà thôi.”

Cho dù Vân Hoa Noãn có nói cho Liễu Vạn Linh, Liễu Vạn Linh cũng không thể ngăn Vân Thiêm Y rời đi.

Nàng có thể sắp xếp những việc này đã là tận nghĩa với người Thiên Hạc Tông, về sau, trách nhiệm còn sót lại của Vân Thiêm Y chính là tìm cách cứu chữa cho Vân Kế.

Vạn sự vạn vật đều có nhân quả của nó.

Nàng đã làm tất cả những gì có thể làm, còn lại, phải xem số mạng của Thiên Hạc Tông.

Huống chi, cho dù Vân Hoa Noãn có phản bội Vân Thiêm Y thì cũng không có nguy hại gì quá lớn đối với Thiên Hạc Tông, với hiểu biết của nàng về Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn, hai mẫu tử này vẫn sẽ tận tâm tận lực với Thiên Hạc Tông, cho dù có là Liễu Vạn Linh thì bà ta cũng sẽ bảo vệ đệ tử của mình vào thời khắc mấu chốt.

Cho nên Vân Thiêm Y vẫn luôn yên tâm.

Vân Hoa Noãn muốn tin hay không tùy nàng ta, người cuối cùng liên quan đến chuyện này cũng chỉ có chính Vân Hoa Noãn.

Hoặc là tin tưởng Vân Thiêm Y, mượn tay Vân Thiêm Y để g**t ch*t vị mẫu thân luôn một mực khống chế mình, kế thừa vị trí Tông chủ Thiên Hạc Tông, quan trọng nhất là từ nay về sau có thể tu Dược theo ý mình, cũng có thể làm bất cứ chuyện gì mà bản thân muốn làm.

Hoặc là phản bội Vân Thiêm Y, lựa chọn đứng ở bên cạnh Liễu Vạn Linh, từ nay về sau trở thành một quân cờ của Liễu Vạn Linh, đương nhiên về lâu về dài khi đã thích ứng rồi thì quan hệ giữa bọn họ cũng có thể có biến hóa khác.

Phải xem Vân Hoa Noãn muốn chọn cái nào, dù chọn cái nào thì cũng không ảnh hưởng đến Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y cho Vân Hoa Noãn lựa chọn, một là báo ân cuối cùng với Thiên Hạc Tông, hai là Vân Hoa Noãn không tiết lộ việc nàng lẻn vào phòng ngủ của Liễu Vạn Linh cho bà ta, coi như là một ân tình, nàng hồi báo coi như đã thanh toán xong, bà là nếu có Vân Hoa Noãn hỗ trợ chuyện giết Liễu Vạn Linh sẽ đơn giản hơn phần nào, nếu không có thì cũng chỉ hơi phiền toái mà thôi, kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi.

Dứt lời, Vân Thiêm Y phất tay: "Cô về đi.”

Mấy ngày tới, nàng sẽ ở lại đây.

Đế Thiếu Cẩm xử lý vấn đề trên địa bàn của mình, không cần nàng nhúng tay, đó là trách nhiệm và tôn nghiêm của Thú Đế, đương nhiên nàng sẽ không chõ mũi vào.

Nếu cần nàng, Đế Thiếu Cẩm sẽ tự đến tìm nàng, không đến tức là không cần.

Đợi Vân Hoa Noãn thất tha thất thểu rời đi, Vân Thiêm Y về Lưu Ly Ảo Cảnh trước, nói rõ mười mươi những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho Vân Hương Diệp và mấy người Hồng Dược nghe.

Giờ đây nếu bọn họ muốn theo nàng rời khỏi Thiên Hạc Tông, so với mơ mơ hồ hồ, chi bằng tỉnh táo quyết định.

Hồng Dược nghe thấy tình trạng của Vân Kế thì lập tức rơi nước mắt, cô bé không cha không mẹ, được phu thê Vân Kế và Cầm Sơn Nguyệt đưa về tông môn cẩn thận nuôi dưỡng chăm sóc, xem như con gái ruột, không ngờ trong mười mấy năm qua, đầu tiên là Cầm Sơn Nguyệt qua đời, sau đó Vân Kế lại trọng thương hôn mê bất tỉnh... Mà cô bé, lúc đối mặt với những việc này đều chỉ biết bất lực!

Nếu tuổi của mình lớn hơn một chút, nếu tu vi của mình lợi hại hơn một chút, liệu mình có thể xuất chiến cùng đại tiểu thư không, có phải Vân Tông chủ cũng có thêm hy vọng sẽ không ra nông nỗi như hiện giờ?

Cửu phẩm vẫn còn quá thấp.

Nhất định mình phải khắc khổ hơn, chăm chỉ hơn, thăng cấp cao hơn, càng lên cao thì mình mới có thể chân chính đứng bên cạnh đại tiểu thư!

Còn Vân Hương Diệp nghe Vân Thiêm Y nói xong thì ngồi thừ trên ghế thật lâu, ngay cả Đào Đào cũng nhận ra sự khác lạ của nàng ấy, bèn ngoan ngoãn sà vào lòng Vân Hương Diệp để nàng ấy ôm mình, dùng thân thể nhỏ nhắn thơm sữa truyền hơi ấm cho Vân Hương Diệp.

Hồng Dược khóc xong lau khô nước mắt, quay đầu lo lắng cho nàng ấy, lúc này Vân Hương Diệp mới dùng sức ôm chặt Đào Đào, hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.

Đối với chuyện mình không phải là hài tử của Vân Lam, Liễu Vạn Linh luôn muốn giết mình, Vân Thiêm Y chuẩn bị giết Liễu Vạn Linh.

Vân Hương Diệp không đánh giá một câu nào.

Nàng ấy chỉ nhìn về phía Vân Thiêm Y: "Hãy đặt cho ta một pháp hiệu đi, đệ tử của cô đều có mà, ta đã nghe Thố Vinh nói rồi, Không Tẫn, Không Huyễn gì đó, ta cũng là đồ đệ của cô, sao ta không có chứ, mau đặt cho ta một cái đi!"

Vân Thiêm Y ngẩn người, vô thức vươn tay ra xoa đầu nàng ấy: "Cái tên Hương Diệp này vốn là do mẫu thân của ta đặt.”

Đây là chuyện mà Cầm Sơn Nguyệt đã nói cho nàng lúc ở thành Vô Ảnh.

Lúc ấy Liễu Vạn Linh không muốn nhìn mặt hài tử, đương nhiên không chuẩn bị cái tên nào, huống chi trong kế hoạch của bà ta đây vốn là một con nhóc phải chết từ trong bụng mẹ.

Sau khi sinh Vân Hương Diệp, Liễu Vạn Linh vốn định tìm cớ đưa nàng ấy ra ngoài, lặng lẽ xử lý ở bên ngoài.

Cầm Sơn Nguyệt ý thức được cảm xúc của Liễu Vạn Linh có gì đó không ổn, nhưng khi đó nàng ta chỉ cho rằng Liễu Vạn Linh đau buồn vì trượng phu vừa mất, cộng thêm áp lực sau khi sinh dẫn đến tâm thần bất ổn, nên tạm thời ôm đứa bé về nuôi, mà muốn đưa vào gia phả Vân thị thì cần có một cái tên, nên sau khi thảo luận với Vân Kế, phối hợp với Hoa Noãn, mọi người đã nghĩ ra hai chữ Hương Diệp.

Đợi đến khi Liễu Vạn Linh bình tĩnh hơn rồi đón Vân Hương Diệp về, tên của nàng ấy đã được đặt như vậy.

Liễu Vạn Linh căn bản không quan tâm nữ nhi tên gì, cũng không đổi tên của nàng ấy.

“Không ngờ lại như thế..." Vân Hương Diệp lẩm bẩm.

Nàng ấy đã không còn nhớ rõ dung mạo của Cầm Đường chủ, nhưng vẫn còn ấn tượng mùi thơm trên người đối phương, dù sao Cầm Đường chủ đã ôm nàng ấy một thời gian, thậm chí còn lâu hơn cả mẫu thân ruột thịt của nàng ấy.

“Chắc chắn sau này ta sẽ đặt pháp hiệu cho cô.” Vân Thiêm Y bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh cho nàng ấy: “Đợi khi nào cô lên tới tứ phẩm, ta sẽ đặt cho cô pháp hiệu dễ nghe nhất.”

“Pháp hiệu dễ nghe nhất…” Vân Hương Diệp còn chưa đáp lại, Hồng Dược đã đồng ý: "Ta, ta muốn pháp hiệu ngầu nhất."

“Được, đến lúc đó ta sẽ đặt cho hai người một người dễ nghe nhất, một người êm tai nhất, có được không?"

Cả hai thiếu nữ đều hài lòng.

Lúc này Hạ Chí mới thỏ thẻ: "Vậy còn ta?”

Mặc dù cậu ở bên cạnh nghe xong toàn bộ quá trình, nhưng tâm trạng của cậu không khác Vân Mộc Hương là mấy.

Hạ Chí là đệ tử từ ngoại môn tiến vào Thiên Hạc Tông, lúc cậu tiến vào Thiên Hạc Tông, Cầm Sơn Nguyệt cũng đã qua đời, lại bởi vì tu hành không đủ, cấp bậc thấp kém, không thể ở bên cạnh Vân Kế.

Tuy rằng cậu thổn thức vì cuộc đời lận đận của gia tộc Tông chủ một thoáng, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Vân Thiêm Y nhìn cậu thật lâu, đến khi Hạ Chí hơi nổi da gà thì mới nghe được giọng nói thâm trầm của Vân Thiêm Y: "Ngươi ấy à, không thể làm đệ tử của ta.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước, dù sao Vân Thiêm Y cũng không thu nhận nam đệ tử, cũng đã nói qua nhiều lần, nhưng khi thực sự nghe được lồng ngực Hạ Chí vẫn đập thình thịch.

Cậu lại nghe Vân Thiêm Y nói tiếp: “Ngươi có theo học kiếm thuật của ta cũng uổng phí, đợi đến khi quay về núi Cửu Loa, ta sẽ tìm một sư phụ thích hợp với ngươi hơn.”

Nàng lại an ủi cậu: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi và tiểu tam bị tách ra đâu.”

Vân Hương Diệp nghe vậy lập tức nhíu mày, hờn dỗi giậm chân: "Nói cái gì đó! Ai nhất định phải ở cùng một chỗ với đệ ấy chứ!”

Hạ Chí cười ngây ngô gãi đầu, lại hỏi: "Vậy hôm nay có cần luyện kiếm không?"

“Luyện chứ, sao không luyện!"

“Luyện!”

Vân Hương Diệp và Hồng Dược đồng thanh thốt lên.

Hai vị thiếu nữ liếc nhau, không hẹn mà cùng cầm bội kiếm của mình lên, đi tới bãi đất trống trước nhà trúc luyện tập.

Hạ Chí nhất thời xụ mặt xuống, phải luyện nữa ư, bọn họ đã luyện cả sáng rồi, lúc này mới đọc sách được một tí mà lại phải luyện, được thôi, cậu luyện!

Vân Thiêm Y vui vẻ nhìn bọn họ, vô thức sờ lên hông, nhưng chỉ có kiếm gỗ linh thụ ở đây.

Đúng rồi.

Kiếm Long Minh còn ở ở dãy núi Dương Tuyền, dùng để trấn áp Phong Bất Quy.

Hiện giờ nàng chẳng có thanh kiếm nào dùng quen tay cả.

Tiếc là, cho dù đã lên bát phẩm song Lưu Ly Kiếm Cung vẫn không mở cửa cho nàng.

Vân Thiêm Y vốn muốn thử dùng vòng tay đồng để cung cấp linh khí, phóng thích kiếm khí Kiếm Đế ra bên ngoài Lưu Ly Kiếm Cung xem thử có thể xua tan phần nào mây mù hay không, cho dù không xua tan được thì triệu hồi vài thanh kiếm cũng tốt.

Thế nhưng, vòng tay đồng lẫn kiếm Long Minh đều ở lại dãy núi Dương Tuyền.

Phong Bất Quy! Đều do Phong Bất Quy!

Dạo quanh Lưu Ly Kiếm Cung mấy vòng, tản bộ vô ích một lúc, Vân Thiêm Y mới không tình nguyện dạo bước về phía Tàng Bảo Các.

Nàng đã xem hết những thanh kiếm ở đây, phần lớn đều là những món đồ trang trí do người ngoài cung cấp, hầu như không có cái nào có thể sử dụng.

Chọn lựa nửa ngày, Vân Thiêm Y mới miễn cưỡng cầm một thanh trường kiếm lên.

Xem ra, đợi đến khi rời khỏi Thiên Hạc Tông, chuyện đầu tiên nàng phải làm là đi tìm một thợ rèn thích hợp để đúc kiếm, chế tạo cho nàng một thanh kiếm tốt!

Vân Hoa Noãn không để Vân Thiêm Y chờ lâu, đến ngày hôm sau nàng ta đã nhờ Mộc Đường chủ đưa cho Vân Thiêm Y một thanh trường kiếm.

Thanh kiếm như được đúc ra từ lửa, toàn thân rực rỡ ánh đỏ, thanh mảnh nhẹ nhàng.

Vân Thiêm Y chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra kiếm này được rèn bằng Huyền Diễm Liệt Hỏa ở Huyền Diễm Liệt Phong.

Đây chắc chắn không phải là kỹ thuật rèn mà người của Thiên Hạc Tông có thể sở hữu.

Thiên Hạc Tông vẫn cho người ngoài thuê Huyền Diễm Liệt Phong ngoại trừ Dược tu, tất nhiên cũng sẽ có Kiếm tu tán tu tới thuê, đối với Kiếm tu tán tu không có tông môn chống đỡ mà nói, bọn họ không chiếm được lô đỉnh mà môn phái Kiếm tu sử dụng, chỉ có thể chật vật ở các bí cảnh sở hữu Liệt Hỏa, mà trong số đó không có bao nhiêu bí cảnh mở cửa cho người ngoài, Huyền Diễm Liệt Phong lại là một trong những bí cảnh có nhiệt độ lửa cao nhất.

Tuy thanh kiếm này có hình thức nhỏ gọn hoa lệ, nhưng không đáng giá mấy, hẳn là do một vị Kiếm tu ngũ phẩm chế tạo, bản thân thanh kiếm này có thể thừa nhận được kiếm khí trên dưới thất phẩm.

Thoạt nhìn, giống như là quà tặng để lại cho Thiên Hạc Tông.

Lúc này Vân Hoa Noãn lấy thanh kiếm này ra có ý muốn lấy lòng Vân Thiêm Y, cũng là tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Vân Thiêm Y.

Mười ngày sau, đại hội đấu võ kết thúc, ngày tổ chức tiệc mừng công chính là lúc kế hoạch bắt đầu!

Huyền Diễm Liệt Phong, doanh địa Đấu Thú Đường.

Liễu Vạn Linh gọi tên vài đứa đệ tử, lại sực nhớ ra bọn chúng đều bị Lương Kình Vũ phái đi làm một nhiệm vụ khác.

Bên cạnh không có đệ tử quen dùng khiến bà ta hơi khó thích ứng, nhưng bây giờ đang là lúc diễn ra đại hội đấu võ, bà ta đành kìm lại những sự khó chịu này.

May thay chỉ còn một ngày nữa là kết thúc đại hội đấu võ, ngày mai chính là trận chiến cuối cùng, nữ nhi của bà ta sẽ đường đường chính chính đứng ở chỗ cao nhất.

Chỉ cần Vân Hoa Noãn trở thành người thừa kế chính thống của Thiên Hạc Tông, những việc khác đều chẳng đáng bận tâm.

“Mẫu thân.” Vân Hoa Noãn bưng khay gỗ từ trong phòng đi ra, trên khay gỗ đặt một bát canh sữa, một ít điểm tâm: "... Người ăn chút gì đi, con làm canh sữa người thích nhất đó.”

Liễu Vạn Linh liếc mắt nhìn chén canh sữa, nhíu mày: "Con đã sắp là Tông chủ đời sau, không cần tự mình làm mấy chuyện này.”

Vân Hoa Noãn cụp mắt: "Cho dù con thắng được đại hội đấu võ thì cũng chỉ chiếm được vị trí người thừa kế, bá phụ đang tuổi tráng niên, làm sao tới phiên con được.”

Liễu Vạn Linh đứng dậy đóng cửa lại, mà Vân Hoa Noãn chỉ nhìn chén canh sữa, siết chặt lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Bình Luận (0)
Comment