Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 91

Sau khi chắc chắn trong phòng chỉ có hai mẫu tử bọn họ, Liễu Vạn Linh mới sa sầm mặt nói: "Đường chủ tiết lộ cho ta một chút tin tức, có thể sau đại hội đấu võ, Vân Tông chủ sẽ lui khỏi vị trí Tông chủ.”

Vân Hoa Noãn đã sớm nghe được toàn bộ sự thật từ chỗ Vân Thiêm Y, chuyện nàng ta biết e là còn nhiều hơn Liễu Vạn Linh.

Nàng ta cố trấn tĩnh, hít thở sâu để ổn định cảm xúc rồi mới giả vờ không hay biết gì, mở miệng hỏi: "Tại sao ạ? Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Liễu Vạn Linh không chút đề phòng nữ nhi của mình, trong lòng bà ta, Vân Hoa Noãn luôn là một đứa ngoan ngoãn nghe lời, một lòng nghe theo mệnh lệnh của mẫu thân.

Bà ta bưng canh sữa lên, uống một hơi cạn sạch rồi mới hạ giọng nói: "Đường chủ không nói cụ thể, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, chỉ e Tông chủ lành ít dữ nhiều.”

Vân Hoa Noãn tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng kỳ thật nàng ta đang hơi nâng mí mắt lên âm thầm quan sát vẻ mặt Liễu Vạn Linh.

Khi nói đến chữ lành ít dữ nhiều, sắc mặt Liễu Vạn Linh càng thêm tối tăm, trong ánh mắt có cảm xúc nói không nên lời.

Vừa có vài phần lo lắng cho Vân Kế, vừa có vài phần bất chấp vì tiền đồ của Vân Hoa Noãn, cũng có sự toan tính mà Vân Hoa Noãn nhìn không ra.

Mẫu thân…

Ánh mắt Vân Hoa Noãn nhìn xuống cái chén trống rỗng.

“Nếu đã như vậy, Hoa Noãn xin nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân.”

Liễu Vạn Linh lộ ra nụ cười hài lòng: "Tốt, tốt, vẫn là con hiểu chuyện nhất, không giống cái thứ tạp chủng..."

Bà ta như thể nhận ra mình vừa lỡ miệng, đột nhiên im lặng không nhắc tới chuyện Vân Hương Diệp nữa.

Bà ta không nhắc tới, Vân Hoa Noãn lại càng muốn hỏi: "Mẫu thân, con...nghe nói một số chuyện, muốn xác nhận lại với mẫu thân.”

Lúc bỏ bột thuốc vào canh sữa, trong lòng Vân Hoa Noãn đã hoàn toàn đoạn tuyệt tình mẫu tử với Liễu Vạn Linh, qua vài ngày nữa thậm chí Liễu Vạn Linh sẽ không còn sống trên đời.

Đây là cơ hội cuối cùng để nàng ta hỏi cho ra lẽ những chuyện vẫn luôn đè nặng dưới đáy lòng mình.

“Nói đi."

“Sở dĩ Hương Diệp không được mẫu thân yêu thương, là bởi vì muội ấy không phải là con của phụ thân, đúng không?"

"Là ai nói?" Liễu Vạn Linh quăng mạnh bát đĩa trên bàn xuống đất, bà ta nghiến răng dữ tợn, giọng nói khàn khàn như gió thổi qua hoang mạc: "Là ai lan truyền những lời dơ bẩn không có căn cứ như vậy đến tai mày?"

Không có căn cứ sao... Phản ứng của Liễu Vạn Linh như vậy, chính là chứng cứ tốt nhất.

Nhưng rốt cuộc Vân Hương Diệp có phải hay không, trong lòng Vân Hoa Noãn đã có đáp án, điều nàng ta muốn hỏi không chỉ mỗi chuyện này: "Mặc dù lúc phụ thân qua đời con còn nhỏ tuổi, nhưng cũng nhớ rõ lúc đó phụ mẫu ân ái như thường, tình thâm nghĩa trọng, vì sao vậy, mẫu thân, vì sao người lại phản bội phụ thân?"

Giấy dán trên khung cửa đã bị chọc thủng, lúc này nếu Liễu Vạn Linh vẫn muốn giả vờ như không có việc gì thì đúng là quá khó xử.

Bà ta nhìn vẻ mặt Vân Hoa Noãn, thấy nữ nhi không hề lộ ra vẻ khinh bỉ hay trào phúng.

Nàng ta gần như không có bất kỳ biểu cảm nào.

Liễu Vạn Linh giật mình.

Vẻ mặt con bé thế này, lại có vài phần giống với Vân Thiêm Y!

Chỉ là chuyện ngày xưa thật sự khó mà giãi bày, bà ta không biết mở miệng giải thích thế nào với nữ nhi.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trong sự im lặng gần như khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, không biết qua bao lâu Liễu Vạn Linh mới chậm rãi mở miệng, cả người bà ta phảng phất như được vớt khỏi hồ nước.

"Ta chưa bao giờ phản bội phụ thân con, phát sinh quan hệ dơ bẩn như vậy với Tình tu vốn không phải chủ ý của ta, y là Tình tu của Liệt Tình Đạo, chẳng qua ta bị tẩy não, bị khống chế..." Liễu Vạn Linh nói xong lại đè mạnh thái dương, như thể đang chịu đựng đau đớn kịch liệt: "Tình tu kia... Tình tu kia..."

Trước mắt bà ta thoáng hiện ra rất nhiều hình ảnh vụn vặt.

Có ánh trăng đêm hôm đó, cũng có khuôn mặt của tên Tình tu kia.

Trước kia trong hồi ức của bà ta, khuôn mặt của tên Tình tu ấy vô cùng rõ ràng, cực kỳ giống Vân Hương Diệp, khiến bà ta hận thấu xương, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Vân Hương Diệp là bà ta đều sẽ nhớ tới tên Tình tu ấy, tuy Liễu Vạn Linh không biết rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không có bất kỳ ký ức vui thích hay đau khổ nào, mà chỉ nhớ mỗi khuôn mặt kia.

Sắc mặt Vân Hoa Noãn cứng lại.

Cực kỳ giống với Hương Diệp.

Sao có thể?

Vân Hoa Noãn có vài nét giống Vân Lam, Vân Hương Diệp lại giống Liễu Vạn Linh như đúc, nếu không phải thế, qua nhiều năm như vậy sao trong tông môn lại chưa từng có người nghi ngờ thân phận của Vân Hương Diệp chứ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tỷ muội các nàng một người giống phụ thân, một người giống mẫu thân.

Nàng ta lẳng lặng ghi nhớ những lời mê sảng lẩm bẩm của Liễu Vạn Linh.

Liễu Vạn Linh mặc kệ nữ nhi đang ở bên cạnh.

Giờ này khắc này, gương mặt vốn được khắc sâu trong xương tủy đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ.

Liễu Vạn Linh nhắm chặt hai mắt.

Song bà ta vẫn nhìn thấy ánh trăng như lụa, màn đêm như… Tuyết.

Giữa tuyết bay đầy trời, ngũ quan của tên Tình tu ấy dần dần biến mất rồi chậm rãi hiện lên.

Đó là một khuôn mặt như thế nào, phải như thế nào mới có thể phong hoa tuyệt đại như vậy, phải thế nào mà không có một từ ngữ gì có thể lột tả được vẻ đẹp và biểu tình kinh tâm động phách của gương mặt ấy.

Y là ai? Y không phải tên Tình tu ấy, y là ai?... Có thật y không phải tên Tình tu ấy không?

"Ọe -" Liễu Vạn Linh nôn ra một ngụm máu đen, hai tay ôm đầu mình, ngã khuỵu trên mặt đất.

Cho dù Vân Hoa Noãn đã chuẩn bị tâm lý giết mẹ, song khi thấy Liễu Vạn Linh thống khổ như thế thì cũng khó mà thờ ơ, nàng ta nhào tới đỡ Liễu Vạn Linh, móc mấy viên đan dược từ trong tay áo ra mạnh tay nhét vào trong miệng bà ta.

Nhìn vũng máu đen kia, ánh mắt Vân Hoa Noãn lại tối hơn một chút, nàng ta thừa dịp Liễu Vạn Linh không chú ý mà dùng khăn lau máu đen rồi cất vào.

Sau khi uống thuốc của Vân Hoa Noãn, Liễu Vạn Linh mới cảm giác lồng ngực như được thông khí, ứ khí trong cổ họng vừa rồi cũng tiêu tan.

“Thuốc này." Bà ta ho khan vài tiếng: “Không phải do con luyện chứ?”

“... Không ạ.”

“Vậy thì được, con đừng có thừa dịp ở Huyền Diễm Liệt Phong mà tự tiện luyện dược." Liễu Vạn Linh uống một ngụm nước Vân Hoa Noãn đưa tới: “Sau đại hội võ đấu, Chân Long Thú Nguyên sẽ là của con.”

Bà ta dừng lại giây lát, dường như cảm thấy nếu đã nhắc đến những việc khó xử trong quá khứ, còn một số việc đã che giấu nhiều năm như vậy chi bằng nhân dịp này nói cho nhau nghe hết: "Trước kia con vẫn không hiểu vì sao ta nhất định muốn con kế thừa Thiên Hạc Tông, thật ra đều là vì phụ thân của con."

“Năm đó, chức Tông chủ Thiên Hạc Tông vốn nên để phụ thân con kế thừa!”

“Dù ông ấy là con thứ, nhưng xét về thiên tư thiên phú, bất kể là tu thú hay là tu pháp đều là một nhân tài.”

“Mà Vân Tông chủ... Vân Kế, lại là một người không có Thú Nguyên!””

Không có Thú Nguyên!

Vân Hoa Noãn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Liễu Vạn Linh: "Vậy tại sao Vân Tông chủ lại kế thừa Thiên Hạc Tông?”

“Là Cầm Sơn Nguyệt, đều là lỗi của bà ta!”

Vân Hoa Noãn nói: "Con nghe nói năm đó Vân Tông chủ và phụ thân cùng ái mộ Cầm Sơn Nguyệt, bởi vì không muốn huynh đệ bất hòa nên phụ thân mới không cạnh tranh, hơn nữa còn nhường vị trí Tông chủ, nhưng có vẻ chưa từng có ai nói rằng Vân Tông chủ không có Thú Nguyên.”

Liễu Vạn Linh nhìn nữ nhi của mình, dường như nghi ngờ nàng ta trì độn ngu dốt: "Nếu con trở thành Tông chủ Thiên Hạc Tông, từ nay về sau cũng sẽ không có ai biết con vốn không có Thú Nguyên, mọi người sẽ chỉ nói con trời sinh đã có Chân Long Thú Nguyên, là Thú tu đệ nhất."

“Trước đó con hỏi ta, ta lót đường trắng trợn cho con như vậy có khiến những người khác bất mãn hay không, ta nói với con rằng sẽ không, bởi vì ta đã tận mắt thấy một lần rồi, Thiên Hạc Tông đoàn kết nhất trí như thế đó, tốt, tốt lắm, năm đó A Lam không được hưởng thụ vinh quang, ta nhất định phải để nữ nhi của ông ấy hưởng!"

Vân Hoa Noãn trầm mặc một lát: "Cầm Đường chủ đã làm gì?"

“Ta không biết." Liễu Vạn Linh vẫn luôn chống tay lên trán, nhớ lại chuyện đã qua như thể khiến bà ta cực kỳ thống khổ, thế nhưng những lời này luôn đè ở đáy lòng chưa bao giờ nói ra, bà ta không muốn ngừng: "Chắc chắn ả ta không phải Thú tu… Ta chỉ biết là sau khi Vân Kế gặp ả ta thì lập tức có Thú Nguyên, cũng có thiên phú, cái gì cũng có, cho nên phụ thân con chỉ có thể nhường đường cho đại ca của ông ấy, từ thiên chi kiêu tử dần trở thành một người mờ nhạt trong biển người!”

“Mẫu thân, người mệt rồi.” Cuối cùng Vân Hoa Noãn vẫn không đành lòng: “Con đỡ người đi nghỉ ngơi một lát."

“Con không được nói chuyện hôm nay cho bất kỳ ai!” Liễu Vạn Linh giữ chặt tay nàng ta: "Con thề đi!"

Vân Hoa Noãn không trả lời, chỉ nở nụ cười: "Con nói với ai bây giờ?”

Liễu Vạn Linh bị nàng ta hỏi thì sửng sốt, cơn đau nhức quay cuồng trong não khiến bà ta không cách nào an tâm ngẫm nghĩ, chỉ là, cho dù nằm ở trên giường nhưng bà ta vẫn kéo tay Vân Hoa Noãn như cũ: "Hoa Noãn, con là hài tử duy nhất của ta và phụ thân con, là hy vọng duy nhất của bọn ta, con nhất định phải trở thành Yhú tu tài giỏi nhất! Con nhớ đó, con chỉ có thể bước đi trên con đường Thú tu, con phải nhớ đó!”

Vân Hoa Noãn mỉm cười, đắp chăn cho bà ta.

Mẫu thân.

Hoa Noãn chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu và sự hy sinh của mẫu thân dành cho Hoa Noãn.

Nhưng mà, mẫu thân.

Con không phải quân cờ của người.

Cuộc đời của con cũng không dùng để lấp đầy sự không cam của người, dùng làm công cụ báo thù cho người.

Ơn sinh thành của phụ mẫu lớn hơn trời.

Nhưng đời người tu đạo rất dài, có thể so bằng trời.

Mười sáu năm, nàng ta có thể nhẫn nhịn, một trăm sáu mươi năm, nàng ta cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ là đến cùng vẫn không cách nào chịu đựng được một nghìn sáu trăm năm, một vạn sáu nghìn năm.

Đại đạo dài đằng đẵng, con đường phía trước không có giới hạn.

Cuộc đời của mình và ơn sinh thành của phụ mẫu vốn không nên đặt lên cùng một cán cân để cân nhắc, đi đến bước này có lẽ chính là cái mà thiên đạo gọi là nhân quả.

“Nhân quả sao..." Vân Thiêm Y nhận lấy hộp nhỏ mà tiểu đệ tử đưa tới.

Trong thư, Vân Hoa Noãn viết rất kỹ càng những gì Liễu Vạn Linh đã nói.

Suy cho cùng Vân Hoa Noãn chỉ mới mười sáu tuổi, nghe xong những lời này cũng chẳng nghĩ ra được chuyện chi, nàng ta nói cho Vân Thiêm Y, thay vì nói là lấy lòng, chẳng bằng nói là vì cùng đường bí lối nên muốn tìm sự giúp đỡ.

E là tự bản thân nàng ta cũng không suy nghĩ thấu đáo đến vậy.

Trong hộp nhỏ còn có một chiếc khăn tay đã gấp xong, một góc khăn tay trắng như tuyết lộ ra vết máu đen dơ bẩn.

Vân Thiêm Y không chạm vào cái khăn kia.

Nàng không cần chạm vào.

Đối với nàng mà nói, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã biết khí tức trong máu đen thuộc về ai.

Phong Bất Quy...

Phụ thân thực sự của Vân Hương Diệp, là Phong Bất Quy!

Vân Thiêm Y trầm mặt, nắm chặt phong thư kia.

Vậy mà Phong Bất Quy lại tính toán đến mức này.

Từ khi nàng phi thăng thất bại rồi ngã xuống, đến khi bị nhốt ở tháp Trấn Hồn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phong Bất Quy, chỉ là, một phách kia của Vân Thiêm Y sẽ đầu thai tới nơi nào, dù là Phong Bất Quy cũng không thể khống chế được.

Nhưng y có thể tìm.

Rốt cuộc, lúc Vân Thiêm Y lên một tuổi, Phong Bất Quy đã tìm thấy nàng.

Vì thế y vấy bẩn Liễu Vạn Linh, điều này đối với Phong Bất Quy mà nói là quá mức dễ dàng, thậm chí Liễu Vạn Linh sẽ hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, mà trên thực tế đúng là như vậy, trí nhớ của bà ta đã trực tiếp bị bóp méo.

Chỉ e là... chuyện Vân Lam chết cũng là do Phong Bất Quy làm.

g**t ch*t một Pháp tu chưa tới tứ phẩm, đối với Phong Bất Quy mà nói còn dễ hơn đè chết một con kiến con.

Bình Luận (0)
Comment