Sự hiểu biết của Phong Bất Quy về Vân Thiêm Y cũng giống như Vân Thiêm Y hiểu về y vậy.
Nếu xuất hiện một cô bé bị mẫu thân ngược đãi như Vân Hương Diệp, chắc chắn Vân Thiêm Y sẽ cứu nàng ấy, sẽ giữ nàng ấy bên cạnh, nhận làm đệ tử rồi dốc lòng truyền thụ.
Thế là, bên cạnh Vân Thiêm Y sẽ có một đồ đệ mang huyết mạch của Phong Bất Quy.
Nếu trong tương lai bọn họ có giáp mặt chiến đấu, Vân Thiêm Y không đích thân ra tay được, ắt sẽ ra lệnh Vân Hương Diệp giết Phong Bất Quy.
Vừa hay đúng như tính toán của Phong Bất Quy!
Tất cả mọi thứ mà Phong Bất Quy sắp đặt đều vì giúp bản thân phi thăng!
Thế nhưng dù Phong Bất Quy có tính toán tinh vi đến đâu cũng không thể ngờ rằng khi mình đột phá đến cảnh giới nhị phẩm lại không thể tự kiểm soát được bản thân, cũng không ngờ được rằng mình sẽ bị Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm, Kính Thành Tuyết liên thủ phong ấn.
Không, cũng không thể gọi là phong ấn.
Chỉ đơn giản là chế ngự Phong Bất Quy mà thôi.
Theo một góc độ nào đó, đây lại là chuyện tốt đối với Phong Bất Quy.
Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y có phần bất mãn, song nàng không có sự lựa chọn nào, chuyện này không đơn giản chỉ là ân oán cá nhân mà còn liên quan đến sinh mệnh của vô số người trên đại lục Thần Châu.
Đừng nói là Phong Bất Quy không tính nổi, cho dù y thật sự tính kế đến bước này, Vân Thiêm Y cũng đành phải bước vào.
Sau khi dùng linh khí nghiền nát tín vật của Vân Hoa Noãn thành bụi, Vân Thiêm Y lại dùng linh khí phong ấn chiếc khăn tay dính máu đen ấy, sau một hồi suy nghĩ, nàng không ném nó vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh mà trực tiếp đào một cái hố trong tiểu viện, chôn xuống dưới.
Vật này hoàn toàn vô dụng với nàng, mang theo bên mình chỉ là một mối nguy ngầm, nhưng không chừng một mai cần đến, thay vì trực tiếp hủy bỏ thì chi bằng cứ bỏ xuống dưới này.
Nàng cũng không sợ có ai đào được, nếu như có người đào lấy, chứng tỏ chiếc khăn tay này không có giá trị cũng không có duyên với nàng.
Giải quyết xong những việc này, Vân Thiêm Y mới thong thả tiến về phía đài thí luyện Huyền Nhạn.
Mấy ngày sau, khi đại hội đấu võ diễn ra, nàng cũng tham gia với tư cách là sư phụ của Vân Hương Diệp.
Kết quả không khác Vân Thiêm Y dự đoán là bao, nàng ấy thất bại đầy tiếc nuối ở thứ hạng ba mươi.
Dù sao thì cấp bậc của nàng ấy thua kém quá xa, đại hội đấu võ lại không cho phép đấu theo nhóm, trong tình huống một chọi một, cho dù Vân Thiêm Y có đích thân chỉ điểm, căn cứ vào tình trạng của đối phương mà điều chỉnh phương thức sử dụng kiếm thuật cho Vân Hương Diệp thì một Kiếm tu cửu phẩm cũng không thể đấu lại các tu sĩ thất phẩm lục phẩm được, Vân Hương Diệp lại không phải là Vân Thiêm Y, không có vị cách Kiếm Đế và kiếm phách.
Vì có nhiều đệ tử đến đây, ngoại trừ đại hội đấu võ giữa các đệ tử trấn phái còn có thêm lôi đài tự do, Vân Thiêm Y cũng cho Hồng Dược và Hạ Chí tham gia thử sức, Hồng Dược có nền tảng vững chắc thắng được vài trận, còn Hạ Chí kém hơn một chút nhưng cũng không làm Vân Thiêm Y mất mặt.
Thậm chí Vân Thiêm Y còn có thời gian đến phòng luyện khí, tinh luyện lại kiếm Huyền Diễm.
Thố Vinh cũng đã đi kiểm tra từng đệ tử thân cận của Liễu Vạn Linh trong ảo cảnh, quả nhiên phát hiện một vài người đã bị gieo mầm mống nhưng chưa phát tác, sau khi xử lý sạch sẽ thì đưa bọn họ trở về.
Dù sao đi nữa, thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, dưới kế hoạch đã được sắp xếp và theo sự thúc đẩy của thời gian, yến tiệc mừng công cũng đã đến.
Thiên Hạc Tông đã quá quen thuộc trong việc làm thế nào để nâng đỡ một người thừa kế vốn không quá xuất sắc lên thành người tài giỏi, đặc biệt là các Hộ pháp và Đường chủ đã điều phối mọi việc đâu vào đấy không có bất kỳ ai dị nghị, ngược lại tất cả mọi người đều chìm đắm trong không khí lễ hội náo nhiệt.
Yến tiệc mừng công náo nhiệt giống như ngày mà Vân Thiêm Y bị xét xử.
Toàn bộ đài thí luyện Huyền Nhạn ồn ào tấp nập, toàn người với người.
Các hộ pháp và Đường chủ ngồi trên đài cao, đệ tử trấn phái ngồi trên đài sen hoặc cưỡi thần thú của mình.
Chỉ có điều, khác với ngày hôm đó là trên trụ thông thiên không có xiềng xích huyền thiết mà được quấn quanh bằng hoa và vải lụa.
Mọi người ở Thiên Hạc Tông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở núi Quan Vân.
Có vẻ kế hoạch của Vân Hoa Noãn là khi kết thúc yến tiệc mừng công, nàng ta sẽ dùng tư cách là Tông chủ kế nhiệm Thiên Hạc Tông rồi đưa ra tuyên bố.
Vân Thiêm Y không quan tâm đến những chuyện này.
Lần này Vân Thiêm Y không bị trói lên trụ thông thiên, cũng hoàn toàn không hề xuất hiện, nàng ở trong Lưu Ly Ảo Cảnh mở Truyền Tống Trận, từ trong nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
Đây là một phần trong kế hoạch của Vân Hoa Noãn, nếu không bỗng dưng có trận pháp xuất hiện giữa không trung sẽ rất bắt mắt, cho nên nàng ta đã sai các thần thú bay mang theo những vòng hoa lớn, mỗi vòng đều mở ra trận pháp, chẳng qua chỉ là để ánh sáng kim quang rực rỡ nhìn thật đẹp mắt mà thôi.
Quả nhiên không có ai chú ý đến Vân Thiêm Y đang ẩn nấp bên trong.
Vân Hương Diệp và mấy người Hồng Dược cũng ở bên cạnh nàng, từ trong Lưu Ly Ảo Cảnh nhìn ra ngoài.
Hồng Dược vì mối quan hệ với Vân Kế và Cầm Sơn Nguyệt nên có tình cảm sâu nặng đối với Thiên Hạc Tông nhất, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt hoa lệ như thế thì không khỏi cảm thấy phấn khích.
Hạ Chí lại không có mấy cảm xúc với Thiên Hạc Tông, cậu mới gia nhập tông môn vài năm, giai đoạn đầu chỉ làm việc vặt ngoài tông môn, mấy năm gần đây mới vào nội môn, phần lớn thời gian đều theo hầu phục vụ cho tam tiểu thư Vân Hương Diệp.
Còn Vân Hương Diệp, nàng ấy chẳng thể nói rõ trong lòng mình cảm giác như thế nào.
Mười bốn năm qua, nàng ấy cứ thế sống một cách mơ hồ.
Mẫu thân, tỷ tỷ… Những người mà nàng ấy từng nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, giờ đây sắp hoàn toàn không còn liên quan gì đến nàng ấy nữa.
Mà người mà nàng ấy vốn tưởng là cái gai trong mắt, cái xương trong thịt, Vân Thiêm Y, lại trở thành sư phụ của nàng ấy, là người thân duy nhất của nàng ấy.
Nhân sinh gặp gỡ, không bước về phía trước thì chẳng thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Thiêm Y đã nói cho Vân Hương Diệp trước về kế hoạch giết Liễu Vạn Linh, đây là điều nàng ấy cần biết.
Người giết Liễu Vạn Linh là Vân Thiêm Y, việc này dù là Vân Hoa Noãn hay Vân Hương Diệp đều rõ ràng.
Bọn họ không giết Liễu Vạn Linh, bọn họ không mang tội giết mẫu thân.
Nhưng Vân Thiêm Y không nói thêm gì nữa, cũng không cần phải nói.
Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y kéo Vân Hương Diệp vào lòng, cưng chiều v**t v* một phen.
Có huyết mạch của Phong Bất Quy thì sao, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Ôm ấp xong, nàng lại ôm Đào Đào vào lòng.
Vân Hương Diệp: "?"
Cảm ơn, giờ nàng ấy không thấy u sầu nữa.
Cái cô này làm gì vậy hả?
Đào Đào ngây thơ trong sáng không biết gì cả, từ khi theo Vân Thiêm Y, bé con không còn bất kỳ phiền não gì, mỗi ngày chỉ biết ăn và ăn và ăn, thời gian còn lại thì nằm ăn vạ trong lòng Vân Hương Diệp, mặc dù bé con cũng muốn làm nũng với tôn thượng nhưng tôn thượng bận rộn quá, Đào Đào đành phải nhẫn nhịn.
"Ôi, bé chẳng có phiền não gì, sướng thật." Vân Hương Diệp hôn lên chỏm tóc của Đào Đào, cũng học theo Vân Thiêm Y, ôm ấp một phen.
Chà, đúng là sung sướng thật!
Khi nàng ấy định đưa Đào Đào cho Hồng Dược để Hồng Dược cũng cảm nhận được sự vui sướng này, đột nhiên bên ngoài Truyền Tống Trận truyền đến những tiếng "bùng bùng bùng".
Đây là dấu hiệu kết thúc yến tiệc mừng công, các đệ tử kiêm Pháp tu sẽ phóng pháo hoa lên trời.
Trong ánh lửa, Vân Hoa Noãn mặc trường bào thêu phượng hoàng chậm rãi bước lên vị trí của Tông chủ.
Nhiều đệ tử không khỏi hít sâu một hơi.
Vân Hoa Noãn thắng đại hội đấu võ thì chỉ nhận được quyền thừa kế, sao lại dám ngồi vào vị trí của Tông chủ thế này?
Nói đi cũng phải nói lại, từ đầu đến cuối Vân Tông chủ không hề lộ diện, chuyện là thế nào?
Câu hỏi này đã đè nặng trong lòng không ít đệ tử từ khi yến tiệc mừng công diễn ra, suy luận gì bọn họ cũng nghĩ tới, nhìn theo hành động của Vân Hoa Noãn, khóe mắt rất nhiều đệ tử bắt đầu đỏ lên.
"Chư vị Hộ pháp, Đường chủ, các vị đệ tử, hôm nay là ngày mừng của Thiên Hạc Tông, cũng là ngày bi thương của Thiên Hạc Tông." Vân Hoa Noãn dừng lại một chút, vô thức liếc nhìn trận pháp trên không trung, nàng ta cũng không biết Vân Thiêm Y đang ẩn mình trong trận pháp nào.
Không sao, Vân Thiêm Y vẫn luôn dõi theo.
Vân Hoa Noãn hít sâu một hơi.
Nàng ta truyền đạt lại những lời Liễu Vạn Linh giao phó, không thiếu một chữ.
Dãy núi Quan Vân bị Tình tu xâm lược.
Các môn phái Thú tu nhỏ và vừa đều bị hủy diệt.
Vân Tông chủ vì muốn bảo vệ căn cơ của Thú tu mà hy sinh.
Toàn bộ đều được mấy vị Đường chủ và Hộ pháp làm chứng.
“Vị trí nào trách nhiệm nấy, nếu ta đã nhận chức Tông chủ Thiên Hạc Tông thì trên phải xứng với đạo Thú tu, dưới không khiến chư vị đệ tử Thiên Hạc Tông thất vọng.”
Vân Hoa Noãn không nhìn Liễu Vạn Linh.
"Ta lấy danh nghĩa Tông chủ Thiên Hạc Tông tuyên bố, từ giờ trở đi Thiên Hạc Tông sẽ mở cửa môn phái thu nhận từng đệ tử của các môn phái tu thú, đệ tử của phái ta dù là trấn phái hay là nội môn, toàn bộ mọi người hãy chuẩn bị chiến đấu đến khi nào giành lại dãy núi Quan Vân mới thôi!"
Liễu Vạn Linh nhíu mày.
Bà ta không dạy Vân Hoa Noãn nói những lời này.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên: "Không đúng, Thiên Hạc Tông của chúng ta có đại trận bảo vệ tông môn, suốt bao nhiêu năm chưa từng có vấn đề, sao đến đại hội đấu võ lại bị Tình tu xâm lược như vậy?"
Mọi người nhìn lại, người hô lên là đệ tử trấn phái thuộc tổng đường Huyền Hạc trực thuộc Vân Kế, người nọ không thể chấp nhận được một Tông chủ tốt như vậy mà lại đột ngột mất tích: "Thi thể Vân Tông chủ ở đâu, bọn ta là đệ tử của ngài ấy, phải được tiễn ngài ấy đoạn đường cuối!”
"Phải đó!" Mấy đệ tử khác cũng hô lên.
Vân Hoa Noãn khéo léo lộ ra vẻ hoảng loạn, cố ý nhìn sang Liễu Vạn Linh một cách vô cùng lộ liễu.
Dựa theo động tác của nàng ta, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Liễu Vạn Linh.
Liễu Vạn Linh thầm rủa trong lòng, bình thường Vân Hoa Noãn xử lý mọi việc rất cẩn thận trôi chảy, sao giờ lại như người câm vậy, không hé một câu cứ nhìn bà ta làm gì!
Liễu Vạn Linh vừa định đứng dậy, chưa kịp lên tiếng thì đã cảm ứng được mối nguy cận kệ.
Kiếm khí xé gió vụt đến.
Vân Thiêm Y đã từng suy xét đến việc thẩm phán Liễu Vạn Linh, nhưng rốt cuộc lại từ bỏ.
Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn là mẫu tử, cùng vinh cùng nhục.
Hơn nữa nàng không muốn tiết lộ quá khứ của Vân Hương Diệp.
Thay vì để mọi thứ rành mạch, chi bằng cứ mặc cho sự việc mơ hồ.
Cứ nói đi nói lại, sẽ chẳng có lời nào được mọi người tin nhận.
Đã có người thuộc phái Vân Kế chất vấn Vân Hoa Noãn, thì phải có Vân Thiêm Y, nữ nhi ruột thịt của Vân Kế ra tay giết Liễu Vạn Linh.
Tất nhiên đây là biện pháp chỉ sử dụng được ở môn phái Thú tu, Thiên Hạc Tông vốn đã quản lý lỏng lẻo, chi bằng để mọi thứ càng lỏng lẻo hơn, như vậy có khi lại giúp duy trì sự cân bằng và đoàn kết vốn có.
Vì thế Vân Thiêm Y vọt ra khỏi Truyền Tống Trận, không nói lời nào, kiếm Huyền Diễm trong tay chỉ thẳng vào Liễu Vạn Linh.
"Liễu Vạn Linh, bà dám hại chết mẫu thân ta, ta đã điều tra rõ ràng, chịu chết đi!”
Liễu Vạn Linh đang chuẩn bị cười lạnh.
Bà ta cho rằng Vân Thiêm Y có sát ý lớn như vậy là vì Vân Hương Diệp.
Chỉ cần Vân Thiêm Y nhắc đến Vân Hương Diệp, bà ta sẽ trút bỏ gánh nặng đã mang theo suốt bao nhiêu năm một lần nữa.
Bà ta sẽ không thừa nhận Vân Hương Diệp là hài tử của mình!