Từ sau khi Vân Hương Diệp đi theo Vân Thiêm Y, Liễu Vạn Linh đã cân nhắc cách giải quyết chuyện này.
Suy cho cùng, nếu Vân Thiêm Y dùng Vân Hương Diệp làm cái cớ công kích bà ta, vậy thì chỉ có thể lôi ra chuyện Vân Lam không phải là phụ thân của Vân Hương Diệp.
Một khi đã vậy, bà ta sẽ tuyên bố mẫu thân của Vân Hương Diệp cũng không phải mình!
Vì thế bà ta đã sắp xếp một loạt, từ chuyện “phụ mẫu thực sự” của Vân Hương Diệp, đến việc nếu có ai hỏi vì sao Vân Hương Diệp lại giống Liễu Vạn Linh đến tám chín phần, Liễu Vạn Linh sẽ dùng cái cớ là thuật pháp Tình tu có thể thay đổi dung mạo.
Chỉ cần Vân Thiêm Y mở miệng nhắc tới, bà ta sẽ khiến Vân Hương Diệp rơi xuống vực sâu!
Thật không ngờ, Vân Thiêm Y lại không đả động gì đến Vân Hương Diệp!
Bà ta giết Cầm Sơn Nguyệt ư?
Chuyện vớ vẩn gì vậy?
Cầm Sơn Nguyệt chết trong tay Tình tu, biết bao nhiêu người ở Thiên Hạc Tông đã tận mắt chứng kiến cơ mà!
Nào đến lượt Vân Thiêm Y không phân xanh đỏ trắng đen, khua môi múa mép thế này!
Bà ta thật sự muốn xem, liệu Vân Thiêm Y còn nói gì nữa không.
Có điều, Vân Thiêm Y không nói thêm câu nào, chỉ có trường kiếm Huyền Diễm xé gió xuyên đến.
Liễu Vạn Linh không dám chủ quan. Kiếm thuật của Vân Thiêm Y điên cuồng thế nào, bà ta là người biết rõ nhất.
Nhưng bát phẩm chính là bát phẩm, bà ta là một Thú tu ngũ phẩm, sao có thể bị giết dễ dàng như vậy!
Liễu Vạn Linh mới vừa nghĩ vậy thì đã cảm nhận được một cơn đau đớn từ trong đan điền lan ra, cơn đau ấy không quá dữ dội mà là một sự đau nhức mỏi mệt lan tỏa, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, dù chỉ là cái chớp mắt thất thần thôi cũng đủ trở thành sơ sẩy mất mạng!
Huống chi lúc này bà ta đang muốn bay về sau, nhưng không có hơi sức khiến cả người ngã ngồi xuống ghế, bị một nhát kiếm của Vân Thiêm Y đâm xuyên qua bả vai.
Tuy trên gương mặt Vân Thiêm Y không bộc lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt nàng lại như cười như không.
Liễu Vạn Linh trợn mắt: “Mày…!”
Còn chưa dứt lời, lại thêm nhát kiếm thứ hai!
“Vân Thiêm Y!” Từ Thanh Thư đứng bật dậy vung kiếm chặn Vân Thiêm Y, ánh mắt ông ấy hơi mơ màng, giọng nói cũng không kiên định, may là không có ai để ý đến những chi tiết này.
Ông ấy mấp máy môi, định thốt ra lời thoại nhưng nội dung lại quá xấu hổ, khiến Từ Thanh Thư không thể nói ra chữ nào.
Hiện giờ Vân Thiêm Y đối mặt Liễu Vạn Linh nên cũng không tiện ra hiệu cho ông ấy, may mắn là giữa kiếm khách với nhau, dùng kiếm thay lời muốn nói là được.
Trong nhất thời hai người giao đấu mấy chục chiêu, Từ Thanh Thư vốn chỉ dự định diễn một vở kịch cùng Vân Thiêm Y, có điều khi thực sự cầm kiếm, ra tay, cảm nhận được thực lực ngang tài, ông ấy không khỏi say sưa càng lúc càng ra tay giống như thât. Có điều, dù ông ấy thật sự động thủ, Vân Thiêm Y cũng chẳng buồn nhìn đến.
Đứng giữa Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn, Từ Thanh Thư chỉ do dự giây lát rồi lập tức lựa chọn Vân Hoa Noãn, suy cho cùng ông ấy vốn chẳng có tình riêng gì với Liễu Vạn Linh, toàn bộ những gì Từ Thanh Thư làm đều là vì Thiên Hạc Tông, dĩ nhiên sẽ đứng về phía Tông chủ kế nhiệm Thiên Hạc Tông.
Một khi đã vậy, vài chục chiêu này xem như giúp Từ Thanh Thư, chỉ cần ông ấy quay về cẩn thận tự vấn lĩnh ngộ, kiếm thuật ắt sẽ bước lên một bậc thang mới.
Kết thúc một bộ kiếm chiêu, Vân Thiêm Y nhướng mày liếc nhìn Liễu Vạn Linh đứng phía sau.
Liễu Vạn Linh đổ mồ hôi lạnh.
Bà ta muốn chạy trốn.
Nhưng bà ta không thể đi nổi!
Ban đầu đan điền chỉ hơi ê ẩm, nhưng khi Liễu Vạn Linh thử vận khí mấy lần, bây giờ chỉ cần bà ta vận khí thì cả người sẽ ê buốt nhức nhối không thể chịu nổi.
Vân Thiêm Y giả vờ vung kiếm đánh bay Từ Thanh Thư, chỉ nghe một tiếng “Bùm”, trường kiếm trong tay nàng lập tức bừng cháy Huyền Diễm Liệt Hỏa.
Kiếm khí mạnh mẽ không thôi mang theo ngọn lửa nóng bỏng nhằm thẳng về phía Liễu Vạn Linh.
Vì ra tay ở Thiên Hạc Tông nên Vân Thiêm Y không định dùng đại trận để tránh làm các đệ tử khác bị thương, chỉ cần đan điền của Liễu Vạn Linh bị phong bế, muốn giết bà ta, một nhát kiếm là đủ.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa.
Vân Thiêm Y khịt mũi.
“Thố Vinh!”
Cùng với tiếng gọi của nàng, không trung trơ trọi sau lưng Liễu Vạn Linh lại đột ngột nở ra một đóa hoa sen thật lớn, một đôi tay ngọc nõn nà xuất hiện túm lấy cổ áo của Liễu Vạn Linh, kéo bà ta vào trong trận pháp.
Vân Hoa Noãn ngơ ngẩn.
Nàng ta không hề sắp xếp việc này!
Từ Thanh Thư đã tham gia vào cuộc chiến ngày ấy, gương mặt ông ấy lập tức trở nên trắng bệch!
Là Tình tu nhị phẩm hôm ấy!
Mấy Hộ pháp và Đường chủ gần như đều đứng phắt dậy chắn trước mặt Vân Hoa Noãn.
Cùng lúc đó, Thố Vinh từ trên không đáp xuống, đại trận vàng kim cũng xuất hiện dưới chân Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y quay đầu, liếc mắt nhìn một cái thật sâu về phía Vân Hoa Noãn.
Tuy kế hoạch xảy ra sự cố, nhưng nàng vẫn muốn thừa dịp này mà rời khỏi Thiên Hạc Tông.
Từ nay về sau, toàn bộ Thiên Hạc Tông sẽ đặt lên vai Vân Hoa Noãn.
Vân Hoa Noãn cũng nhận ra ánh mắt của nàng, tuy vẫn còn bối rối phần nào song nàng ta vẫn gật nhẹ với Vân Thiêm Y.
Đợi đến khi trận pháp biến mất, Vân Hoa Noãn sẽ tìm cớ biện hộ.
Thứ chống lưng cho Thiên Hạc Tông chính là Tứ Thánh Huyết Vân Trận mang huyết mạch của Vân gia, bất kể Vân Hoa Noãn nói cái gì, có hợp lý hay hoang đường thì mọi người trong tông môn cũng chỉ đành tin theo!
…
Kim quang hiện lên, Vân Thiêm Y bước ra khỏi Truyền Tống Trận.
Đương nhiên nàng không đuổi theo Ngọc Liên và Liễu Vạn Linh.
Tuy chuyện Ngọc Liên đưa Liễu Vạn Linh đi không nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng cũng không phải là việc ngoài ý muốn.
Nếu Liễu Vạn Linh đã từng sinh một nữ nhi cho Phong Bất Quy, cũng có thể nói là bà ta đã có gút mắc với Phong Bất Quy.
Với phương thức tu hành sát thân chứng đạo của Tình tu Tuyệt Tình Đạo, càng nhiều “thân nhân” thì càng tốt.
Thố Vinh truyền tống nàng đến một khu vực gần thôn Vân Lư, Vân Thiêm Y dùng thần thức quét quanh một vòng, Đế Thiếu Cẩm nói hắn muốn thanh tẩy địa bàn của mình cũng không phải là nói suông, lúc này xung quanh thôn Vân Lư đã không còn khí tức của tà đạo.
Nàng vừa triệu hoán bọn Hồng Dược ra ngoài, vừa đi về phía thôn Vân Lư.
Cầm Vũ Thanh đang tu luyện trong sân, nhìn thấy bốn sư trò bọn họ thì hơi sửng sốt, vội vàng mời Vân Thiêm Y đi vào.
“Cầm di mẫu.” Vân Thiêm Y đi theo Cầm Vũ Thanh vào phòng, uống hớp trà nóng rồi mới nói: “Ta dự định sẽ dẫn bọn họ rời đi.”
Nàng nói sơ qua những chuyện ở Thiên Hạc Tông cho Cầm Vũ Thanh nghe, Cầm Vũ Thanh nghe xong vẻ mặt trở nên phức tạp, nhất là khi biết Vân Kế bị trọng thương, Tông chủ kế nhiệm Thiên Hạc Tông là Vân Hoa Noãn, bà ấy há hốc mồm mãi một hồi lâu mới thở dài: “Con cứ yên lòng rời đi, Thiên Hạc Tông sẽ không loạn đâu.”
Chỉ là bà ấy không ngờ, lúc trước có Vân Kế sau lại có Vân Hoa Noãn, hai đời Tông chủ Thiên Hạc Tông đều kế thừa Thú Nguyên.
Vân Thiêm Y gật đầu, có Tứ Thánh Huyết Vân Trận ở đây, trừ phi lại có một kẻ mang huyết mạch Vân thị xuất hiện, bằng không cho dù mọi người ở Thiên Hạc Tông mang lòng dạ gì cũng đều sẽ đồng tâm hiệp lực nâng đỡ Vân Hoa Noãn.
Đặc biệt là những Hộ pháp và Đường chủ có chức vụ cao, bọn họ từng đi theo Vân Kế chứng kiến khung cảnh tà đạo tàn sát bừa bãi bên ngoài, cũng đã thấy sắc mặt như hổ rình mồi của Tình tu, vào lúc này, quyền lực tông môn đâu có quan trọng bằng đoàn kết một lòng cùng nhau sống sót.
Mà chuyện nàng muốn bàn bạc với Cầm Vũ Thanh không phải chuyện của Thiên Hạc Tông.
Sau khi bảo đám nhóc ra ngoài, Vân Thiêm Y đóng chặt cửa phòng rồi nhìn sang Cầm Vũ Thanh: “Ta muốn vào thành Vô Ảnh.”