Cầm Vũ Thanh ngẩn người một thoáng, hỏi: “Để làm gì vậy?”
Vân Thiêm Y cũng không gạt bà ấy: “Ta muốn tìm một số bí tịch mà mẫu thân để lại.”
Suy bụng ta ra bụng người, bản thân Vân Thiêm Y đã thu thập đủ thứ thượng vàng hạ cám, bất kể là bí tịch hay là bí bảo đều ném hết vào ảo cảnh, Cầm Sơn Nguyệt cũng chính là Tôn Thanh Y e rằng cũng sẽ làm như vậy.
Người có ảo cảnh đều không khống chế được thói quen này.
Còn một chứng cớ nữa là, năm đó sau khi Cầm Sơn Nguyệt vào thành Vô Ảnh mới lấy vòng tay đồng ra, khi đó nàng ta đã không thể khống chế thành Vô Ảnh nữa, không thể thẳng tay lấy đồ nhưng vẫn biết bên trong có đồ vật.
Thứ Vân Thiêm Y muốn cũng không phải pháp khí.
Mà là một quyển bí tịch.
Bởi nàng khá thân thiết với Tôn Thanh Y nên từng nghe nói về không ít bí pháp Ma tu, tuy không hiểu nguyên lý và thao tác chi tiết, nhưng tên và ích lợi sơ lược thì nàng vẫn biết.
Tám tu thiên đạo, ngoại trừ Thú tu tu hành đủ loại không được người khác xem trọng, và Kiếm tu có thể một thằng khỏe chấp mười thằng khôn không cách nào phá giải, sáu đạo còn lại ít nhiều sẽ có thuật pháp âm dương tương hợp, ngươi tới ta đi, bên này giảm bên kia tăng.
Ví dụ như phương pháp tẩy não của Tình tu, bất kể là Pháp tu hay Dược tu cũng đều có thuật phá giải, hay làm sao để phá trận của Trận tu, các đạo khác cũng có nghiên cứu của riêng mình.
Tương sinh tương khắc, thế mới cân bằng.
Lời nguyền huyết mạch của Tình tu cũng có phương pháp khắc chế.
Dù gì thì Vô Tình Đạo phải giết người thân để chứng đạo, mà người thân của bọn họ cũng không thể chờ bị giết được, cho nên sẽ phải nghĩ cách gì đó.
Tu vi cao hơn Tình tu Vô Tình Đạo là một cách.
Đoạn tuyệt quan hệ thân nhân lại là một cách khác.
Mà đoạn tuyệt thế nào, không phải chỉ nói mồm là đủ, không đơn giản là tùy tiện bố cáo thiên hạ là xong, mà phải cắt đứt huyết mạch mới được.
Dược tu có một thuật pháp là Huyết Trì Dược Dục có thể thay đổi huyết mạch toàn thân, công dụng đơn giản nhất chính là đoạn tuyệt quan hệ thân nhân với đối phương.
Nhưng chỉ có Dược tu nhị phẩm trở lên mới có thể nắm giữ thuật pháp này.
Hiện giờ Dược tu chưa từng có tu sĩ nhất phẩm, lúc nhóm Dược tu nhị phẩm này trưởng thành, Vân Thiêm Y đã là Kiếm tu nhất phẩm, cho nên không qua lại nhiều.
Trước kia lúc nàng là Kiếm Đế thì còn có thể lấy mặt mũi Kiếm Đế đi mời Dược tu nhị phẩm hỗ trợ.
Nhưng hiện tại Vân Thiêm Y chỉ là một Kiếm tu bát phẩm mà thôi, lấy tư cách gì đi gặp Dược tu nhị phẩm, lấy gì để đổi lấy sự giúp đỡ của đối phương.
Bí pháp ở trình độ như Huyết Trì Dược Dục là bí mật bất truyền mà một tu sĩ không thể tùy tiện sử dụng.
Vân Thiêm Y đến thành Vô Ảnh chính là muốn tìm hàng tồn của Tôn Thanh Y, xem thử có bí tịch Đoạt Phách Hoán Cốt Công hay không.
Nàng là Kiếm tu, cho dù lấy được bí tịch cũng không dùng được, nhưng có thể chuẩn bị trước, dù sao mấy trăm năm tới Phong Bất Quy cũng không ra được, nói không chừng trong mấy trăm năm này nàng lại đợi được Tôn Thanh Y luân hồi cửu thế, đến lúc đó sẽ để Tôn Thanh Y luyện rồi thay đổi huyết mạch cho Vân Hương Diệp, từ đó về sau nàng ấy sẽ không còn quan hệ với Phong Bất Quy nữa.
Nếu nói Vô Tình Đạo chỉ cần sát thân chứng đạo, vậy thì sau khi lên Tuyệt Tình Đạo, cùng một đạo nhưng yêu cầu quan hệ lại càng thêm tỉ mỉ phức tạp, vòng vèo khó lường.
Bằng không Phong Bất Quy cũng sẽ không xem Vân Thiêm Y là nghiệt duyên.
Y muốn mở thêm đường, vậy phải có cơ hội mới được.
Hiện tại cơ hội đã có, Vân gia và Vân Thiêm Y có quan hệ rắc rối phức tạp như vậy, nói không chừng Liễu Vạn Linh hoặc Vân Hương Diệp lại hợp với yêu cầu phi thăng của Phong Bất Quy.
Vân Thiêm Y không ngăn được chuyện Liễu Vạn Linh bị bắt đi.
Nhưng nàng phải lo cho Vân Hương Diệp.
Nàng khó mà nói rõ toàn bộ dây mới rễ má với Cầm Vũ Thanh, may là trải qua chuyện lần trước Cầm Vũ Thanh đã tin tưởng Vân Thiêm Y, thấy nàng không nói nhiều, bà ấy cũng không hỏi, chỉ đứng lên: “Bây giờ con đi luôn sao?”
Vân Thiêm Y gật đầu: “Để ta gọi đám nhỏ tới.”
Nàng gọi Hồng Dược và mấy đồ đệ, đoàn người đi theo phía sau Cầm Vũ Thanh, xuyên qua rừng trúc đi vào mộ địa, tiến vào thành Vô Ảnh.
Vào thành, Vân Thiêm Y không vội vàng đi tìm Tàng Bảo Các của Tôn Thanh Y mà đến khu vực gần vương cung, tìm một đại viện nhà cao cửa rộng đầy đủ đồ đạc, sắp xếp đám người Hồng Dược ở chỗ này trước.
Hồng Dược nhìn mấy cái bóng trên mặt đất, trong lòng có hơi sợ hãi, Hạ Chí cũng sợ thứ này, hai người bọn họ đều trốn ở phía sau Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp thì bình tĩnh hơn hai người họ rất nhiều, chỉ là không hiểu sao Vân Thiêm Y lại sắp xếp như vậy: “Không phải chúng đến Trung Nguyên tìm thuốc cho Vân... bá phụ sao?”
“Việc này không gấp được.” Vân Thiêm Y thừa dịp này nói với bọn họ: “Chuyện ta là nhất phẩm hoàn hồn, sau khi rời khỏi Thiên Hạc Tông thì không được nhắc lại nữa.”
Chủ yếu là nếu để cho các Trận tu nghe được thì sẽ phát hiện đây là chuyện vớ vẩn, vị Trận tu đại năng nhà họ vẫn khỏe mạnh, sao lại lòi ra một Trận tu nhất phẩm nữa vậy.
“Không được nhắc đến việc này nữa, chúng ta ở bên ngoài chỉ là Kiếm tu tán tu bát phẩm cửu phẩm thôi, bỏ tiền mua đan dược cũng không phải chuyện khó khăn, nhưng mời Dược tu dùng dược trì cứu người thì không dễ.”
Vân Hương Diệp khó hiểu: “Trả tiền cũng không được sao?”
Ngược lại nàng ấy không khỏi thắc mắc: “Hay là chúng ta không có tiền hả?”
Vân Thiêm Y thản nhiên cười: “Bất kể là tiền hay linh thạch ta đều không thiếu, nhưng khi giao tiếp với các tu sĩ bậc cao, điều quan trọng nhất không phải tiền mà là thực lực, là uy tín.”
Thiên Hạc Tông đi mua, Trận tu mới bằng lòng bán Tứ Thánh Huyết Vân Trận, nếu một tán tu ất ơ đi mua, cho dù tốn gấp ba gấp bốn lần tiền, người ta chưa chắc chịu bán, nói không chừng còn nghi ngờ tên tán tu này rửa tiền phi pháp.
Hiện giờ mấy người bọn họ thứ nhất không có thực lực, thứ hai không có môn phái, tìm đến Dược tu cấp cao chỉ tự làm mình mất mặt.
“Cho nên, việc cấp bách trước mắt chính là ba người phải nhanh chóng lên tới bát phẩm.”
Mà nàng cũng phải chuẩn bị đột phá lên thất phẩm, như vậy, sau khi rời khỏi dãy núi Quan Vân hành tẩu giang hồ mới không bị người ta xem thường.
Phần lớn tán tu bên ngoài đều trên dưới thất phẩm.
Vân Thiêm Y lại kéo Hồng Dược và Hạ Chí từ sau lưng ra: “Không cần sợ, những cái bóng ở đây không phải vật thật, cũng không phải oán linh, chỉ giống như một dạng múa rối bóng thôi, chúng ta sống ở đây cũng không ảnh hưởng đến bọn chúng.”
Tuy rằng cũng có thể tu hành ở Lưu Ly Ảo Cảnh, nhưng nàng muốn tìm bí tịch, đi tới đi lui thì sẽ rất phiền, không bằng tạm trú ở thành Vô Ảnh.
Về phần chi phí sinh hoạt, Vân Thiêm Y đã đưa tiền cho Cầm Vũ Thanh, cứ cách nửa tháng sẽ nhờ Vân Mộc Hương ra ngoài lấy vật tư một lần là được.
Sau khi bàn giao mọi việc, Cầm Vũ Thanh lại dẫn tới vài cô bé, nói là người của thôn Vân Lư muốn tu kiếm, thừa dịp Vân Thiêm Y còn chưa rời đi nên muốn nàng giúp đỡ chỉ bảo đôi phần, để thôn Vân Lư có thêm sức chiến đấu.
Trước kia lúc trong thôn có chuyện gì quan trọng thì đi mời người Thiên Hạc Tông là được, nhưng hiện giờ, đầu tiên là dãy núi Quan Vân gặp loạn, sau đó Thiên Hạc Tông lại đổi Tông chủ.
Cũng không phải Cầm Vũ Thanh không tin tưởng Vân Hoa Noãn, mà chỉ sợ chuyện tông môn phức tạp bận rộn, không cách nào nhanh chóng chạy tới giống như trước kia.
Cầu người không bằng cầu mình, tăng cường thực lực của thôn Vân Lư mới là điều đúng đắn.
Tất nhiên Vân Thiêm Y sẽ không thoái thác, mà Cầm Vũ Thanh cũng đã cẩn thận chỉ chọn toàn thiếu nữ, có lẽ bà ấy đã hỏi Hồng Dược nên biết Vân Thiêm Y không thích dạy nam đệ tử, Hạ Chí hoàn toàn là nhờ dựa hơi Vân Hương Diệp mà thôi.
Cứ như vậy, một nhà già trẻ từ đồ đệ đến thần thú của Vân Thiêm Y cùng ở lại trong đại viện ở thành Vô Ảnh.
Trong viện rất thoải mái, có đình đài lầu các, suối trong rừng trúc, còn rộng rãi hơn tiểu viện ở Thiên Hạc Tông.
Trong thành Vô Ảnh không có ngày đêm, Vân Thiêm Y bèn tính toán thời gian theo bên ngoài, dùng đồng hồ cát để đo một canh giờ, lấy pháp trận khống chế tự động để đồng hồ tự xoay chuyển tính giờ.
Buổi sáng, đầu tiên là học kiến thức cơ bản một canh giờ, ăn điểm tâm xong thì luyện kiếm hai canh giờ, hiện tại đông người nên Vân Thiêm Y để cho bọn họ tỷ thí lẫn nhau, một ngày hai đợt cũng mất một hai canh giờ, sau khi ăn cơm trưa thì tự nghỉ ngơi đọc sách, hoặc đả tọa tự ngẫm, hoặc thay phiên làm việc nhà, chơi đùa thả lỏng với Đào Đào.
Sau bữa trưa, nàng và Thố Vinh thong thả bước vào trong vương cung.
Theo phán đoán của Vân Thiêm Y về toàn bộ thành Vô Ảnh, tất cả những ngôi nhà trong thành đều là sân khấu mà Tôn Thanh Y dùng hình bóng để tưởng nhớ cố hương, chỉ có tòa vương cung này là ngoại lệ.
Quan trọng nhất là, lần trước Thố Vinh và Chiếu Dạ đã dò xét toàn bộ cung điện, tìm được vị trí của Tàng Bảo Các.
Vân Thiêm Y phải tìm ra quyển bí tịch từ trong đó.
Nơi này không phải là Lưu Ly Ảo Cảnh của nàng, chỉ cần biết tên rồi vẫy tay là đồ vật sẽ tự mình bay đến.
May mà Tôn Thanh Y không phải Vân Thiêm Y, không để tất cả mọi thứ loạn cào cào chồng chất cùng một chỗ.
Tôn Thanh Y người ta rất đàng hoàng nghiêm túc, vũ khí thì sẽ để ở Vũ Khí Khố.
Pháp khí sẽ để trong Tàng Bảo Khố, thư tịch sẽ để ở Tàng Kinh Các.
Cho dù không có công dụng, chỉ mang về trưng bày thì Tôn Thanh Y cũng nghiêm túc phân loại đơn giản, sắp xếp chỉnh tề.
Thậm chí khoảng cách giữa vật này với vật kia cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Thố Vinh liếc mắt nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y hắng giọng nói: “Như vậy mới dễ bị nhập ma, sau này khi ông xây ảo cảnh của mình thì đừng học theo.”
Trong lòng Thố Vinh nghĩ Tôn Thanh Y đúng là cực đoan, mà tôn thượng nhà mình cũng cực đoan không kém, không thể noi gương theo ai được.
Chỉ là không biết chừng nào lão mới xây lại ảo cảnh của mình được.
Lão không thở dài trước mặt Vân Thiêm Y, chỉ nói: “Đã như vậy thì cũng dễ tìm.”
Chắc chắn là ở Tàng Kinh Các rồi.
Nhưng đến khi hai người vào Tàng Kinh Các thì mới biết rằng không dễ tìm như vậy, Tàng Kinh Các của Tôn Thanh Y không biết lớn hơn của Vân Thiêm Y bao nhiêu lần.
Dù gì năm đó nếu như Vân Thiêm Y lấy được bí tịch gì cũng đều sẽ ưu tiên giao cho môn phái, Vô Tướng Kiếm Tông là đại môn phái Kiếm tu đứng đầu, trong môn có mấy vạn đệ tử gào khóc đòi ăn, nàng không thể giấu làm của riêng được.
Những thứ ở Lưu Ly Ảo Cảnh kia đều là vật có được khi gặp kỳ ngộ thời trẻ, nàng xem xong thì tiện tay ném vào rồi quên mất, hoặc là của người khác tặng, không phải bí tịch thư tịch dành cho Kiếm tu, Vân Thiêm Y nhận nhưng môn phái không dùng tới nên mới đặt trong ảo cảnh của mình.
Mặc dù Tôn Thanh Y cũng có môn phái, nhưng rõ ràng nàng ta khá ham mê sưu tập, khi có trong tay những món bí tịch này thì sẽ sai đệ tử sao chép một bản, còn bản gốc sẽ được cất giữ ở đây.
Bước qua cửa lớn của Tàng Kinh Các, hoặc cũng có thể gọi là Tàng Kinh Viện, đầu tiên hiện ra là một con đường lộ thiên, hai bên đường trồng đầy cây cối, mỗi bên có bốn gian phòng, đi vào, bên trong là noãn các, có sập, có án thư, giấy mực bút nghiên đầy đủ.
Phía sau mỗi noãn các đều có một cánh cửa, trên cửa dán dấu hiệu của từng đạo tu.
Vân Thiêm Y tìm được cánh cửa của Ma tu, đẩy cửa đi vào thì lại là một con đường khác, cuối đường là một cung điện, hai bên lối đi cũng mỗi bên bốn cung điện.