Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 95

Vân Thiêm Y không nói nên lời.

Tuy cung điện và đường đi rất rộng rãi, cũng hơi bề thế, đi vào mà tâm trạng trở nên thoải mái hơn không ít.

Nhưng Vân Thiêm Y vẫn khó kiềm chế mong muốn châm biếm đối phương.

Chỉ là, chủ nhân và người sáng tạo ra cung điện này, đối tượng có thể nghe nàng châm chọc đã không còn.

Nàng lại thấy hơi thổn thức buồn phiền.

May mà sau cùng cũng sẽ có ngày gặp lại.

Mỗi bên trái phải có bốn cung điện, chính giữa có một điện nữa, tổng cộng chín điện, tương ứng từ cửu phẩm đến nhất phẩm, tất nhiên đại điện phía trước chính là nơi cất giữ bí tịch nhất phẩm.

Vân Thiêm Y chỉ từng nghe về Đoạt Phách Hoán Cốt Công, nhưng lại không hỏi là thuộc phẩm mấy.

Bình thường một bí tịch chia theo cấp bậc sẽ tính theo cấp bậc thấp nhất có thể sử dụng.

Ví dụ như Thiên Hồng Quán Nhật Trận của nàng, tuy nhất phẩm như nàng có thể sử dụng, nhưng đây là kiếm trận ngũ phẩm, bởi vì chỉ cần đến ngũ phẩm là đã có đầy đủ linh lực để thi triển kiếm trận, về phần hiệu quả thi triển như thế nào thì mỗi người một khác.

Huyết Trì Dược Dục của Dược tu là bí pháp nhị phẩm.

Vân Thiêm Y chỉ nghĩ ngợi một giây rồi đi thẳng tới đại điện nhất phẩm.

Cấp bậc của loại bí pháp có thể thay đổi cả huyết mạch như thế này chắc chắn không thể là cửu phẩm được, nếu không chẳng phải thiên hạ sẽ rối loạn rồi sao!

Tìm từ trên xuống dưới, chắc chắn không sai.

Vừa vào cung điện, Vân Thiêm Y đã nhìn thấy những tủ sách bằng gỗ tử đàn cao sát trần xếp dọc theo toàn bộ mặt tường, trên mỗi một tầng của tủ sách đều đặt những quyển sách được bọc bằng bìa sách màu lam.

Nàng cầm lấy một quyển rồi tiện tay lật vài trang, bên trong dày đặc chữ viết, chữ nào Vân Thiêm Y cũng biết nhưng liên kết với nhau nàng lại không hiểu một chữ nào.

Vân Thiêm Y thản nhiên trả sách về, thở dài một hơi.

Thố Vinh theo nàng đi vào, lúc này cũng không khỏi cảm thán: “Tính tình Vô Ảnh chân nhân đúng là khá cẩn thận.”

Lão lại nói: “Không biết phải tìm đến lúc nào nữa.”

“Không cần vội.” Vân Thiêm Y trấn an lão, cũng là trấn an chính mình: “Ít nhất chúng ta phải ở thành Vô Ảnh đến khi đám Hồng Dược thăng tới bát phẩm, theo ta thấy, có lẽ cũng mất khoảng nửa năm, tuy rằng có thể thăng nhanh hơn nhưng cơ sở không vững vàng, không tốt cho tu hành ngày sau.”

Thố Vinh bên nàng sớm chiều, biết rõ tình hình của Vân Thiêm Y như lòng bàn tay: “Thật ra tôn thượng đã ngưng tụ được nội đan thất phẩm.”

“Ta cũng không vội.” Vân Thiêm Y lại mở một quyển sách khác ra, lần này nàng chỉ nhìn lướt qua bìa sách rồi trả về, nói với Thố Vinh: “Sách của Ma Tu để ta tự tìm. Chỗ này của Thanh Y sưu tầm rất đầy đủ, không bằng ông qua chỗ Trận tu xem sao, không có tông môn, về sau nếu có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng phải tự gánh vác, có thể tiến bộ phần nào tốt phần đấy.”

“Vâng.” Thố Vinh cúi chào, lui người rời khỏi viện của Ma tu, nhanh chóng đi vào trong viện của Trận tu.

Vân Thiêm Y khẽ cười, lại nhìn vào quyển sách trong tay.

Nhìn chung bí tịch nhất phẩm cũng không nhiều lắm, bên trong phần lớn đều là nhật ký nghiên cứu của Tôn Thanh Y, nàng ta đã nghiên cứu rất nhiều thuật pháp Ma tu cấp thấp, vừa có hiệu quả với tầng lớp cấp cao mà cũng có nhiều loại bí thuật có thể kết hợp.

Vân Thiêm Y cũng đã làm không ít chuyện tương tự, nàng cười đồng cảm, tiếc là không thể đọc hiểu.

Dù không đến mức cách đạo như cách núi, nhưng Kiếm tu là một trường hợp đặc biệt, bọn họ hoàn toàn cách ly với tất cả các đạo khác.

Kiếm trận cũng gọi là trận, nhưng lại hoàn toàn khác với trận pháp của Trận tu.

Nàng không đọc kỹ những quyển sách sau đó nữa, chỉ nhìn qua bìa sách rồi trả về nguyên trạng, lúc cầm ra sao thì trả về thế ấy không sai một ly.

Miễn cho sau này Tôn Thanh Y chuyển thế quay về, người ta thấy thư phòng của mình lộn xộn thì gào lên một tiếng rồi trực tiếp nhập ma.

Vài ngày sau, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng lật tới Đoạt Phách Hoán Cốt Công ở trong cung điện tam phẩm.

Trên sách Đoạt Phách Hoán Cốt Công không có ghi chú từ Tôn Thanh Y, chứng tỏ không phải sách nghiên cứu của nàng ta, mà là một bí tịch Đoạt Phách Hoán Cốt Công nguyên vẹn.

Không giống như dự đoán của nàng.

Nàng còn tưởng rằng Cầm Sơn Nguyệt có một người phụ thân là Tình tu, lại đang trên con đường cần sát thân chứng đạo, nàng ta sẽ lựa chọn thay đổi huyết mạch cho mình và Cầm Vũ Thanh, lẩn tránh sự đuổi giết của người phụ thân Tình tu ấy.

Một khi đã đoạn tuyệt huyết mạch, chắc chắn gã Tình tu kia sẽ nhận ra.

Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng có thể là Cầm Sơn Nguyệt không có thời gian để nghiên cứu thứ này.

Tôn Thanh Y thì không cần, nàng ta là lão tổ Ma tu, trừ khi Tình tu như Phong Bất Quy đích thân tới, bằng không nhị phẩm hay tam phẩm ở trước mặt cũng chẳng đáng để nàng ta bận tâm, tứ phẩm trở xuống thì chỉ cần một ngón út cũng có thể đè chết đối phương.

Cầm Sơn Nguyệt thời trẻ cũng chưa cần, lúc đó người phụ thân Tình tu kia chưa xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng.

Đến khi nàng ta bị đuổi giết, cấp bậc lại thấp, bí pháp tam phẩm sao có thể đến lượt những tu sĩ lục phẩm thất phẩm dùng chứ.

Có lẽ Cầm Sơn Nguyệt đã suy tính khi nào lên đến tứ phẩm sẽ quay lại nghiên cứu Đoạt Phách Hoán Cốt Công, chỉ là vận mệnh không để cho nàng ta sống đến ngày trở lại tứ phẩm.

Quyển bí tịch này vẫn lẳng lặng nằm trong Tàng Thư Các ở thành Vô Ảnh.

Vân Thiêm Y suy nghĩ một lát, không mang thẳng bản gốc đi.

Nói không chừng khắp thiên hạ chỉ có một quyển như vậy, lỡ như chẳng may, nàng thật sự chỉ có thể dựa vào Huyết Trì Dược Dục của Dược tu, tuy rằng đều phải mất mấy trăm năm, nhưng chờ Tôn Thanh Y mấy trăm năm vẫn bớt việc hơn là lôi kéo quan hệ, xây dựng lòng tin với Dược tu.

Nàng chỉ có thể sao chép một phần, từ từ giải mã.

Là cái thứ gì vậy chứ!

Vân Thiêm Y vừa chép vừa thấy buồn ngủ, có xem cũng không hiểu, có thể đơn giản một chút không, làm bí tịch thì dễ hiểu chút đi chứ.

Giống như bí tịch của Kiếm tu bọn họ, đa phần không có chữ mà toàn là hình vẽ, cứ nhìn theo rồi luyện là được, rất đơn giản.

“Tam tiểu thư, sao hình này ta xem không hiểu thế?” Hạ Chí cầm sách tranh kiếm thuật trong tay, nhìn tới nhìn lui: “Rốt cuộc đây là tư thế gì vậy?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài thì không được gọi ta là tam tiểu thư, gọi ta là đại sư tỷ!” Vân Hương Diệp giật sách tranh qua: “Có thế mà xem không hiểu, đây là... Ờm, đây là...”

Nàng ấy nheo mắt lại, đưa bức tranh lại gần, lại đưa ra xa: “Cái này... Sư muội, sư muội!”

Hồng Dược bĩu môi: “Thật ra ta mới là đại sư tỷ.”

Vân Hương Diệp dỗ cô bé: “Làm tiểu sư muội mới được sư phụ thương.”

Hồng Dược không so đo với nàng ấy nữa, cô bé cầm sách tranh, cẩn thận quan sát rồi biểu diễn một tư thế: “Chắc là thế này nhỉ.”

“Ta cảm giác không phải.” Vân Hương Diệp nhìn bản vẽ, lại nhìn Hồng Dược: “Ngươi xem, góc độ cổ tay thế này chưa giống.”

“Ôi chao, trên sách tranh kiếm thuật mà có vài dòng chú thích thì tốt quá rồi, chỉ có mỗi cái hình này, ai mà hiểu chứ!” Hạ Chí lẩm bẩm.

“Làm như mỗi mình đệ biết chữ vậy!” Vân Hương Diệp càu nhau, song trong lòng lại tán thành lời của Hạ Chí.

Ít nhất cũng nên viết vài chữ chứ!

Vân Thiêm Y không nhịn được hắt xì hai hơi, rồi ung dung vòng sang điện của Kiếm tu, Tôn Thanh Y cũng sưu tập không ít thư tịch Kiếm tu, còn có một số chép lại từ chỗ nàng.

Tàng Kinh Các này đầy đủ hơn nơi của Vân Thiêm Y nhiều.

Ngày qua ngày, luyện kiếm, tìm sách đọc, giảng giải kĩ càng cho các đồ đệ.

Nửa năm sau.

Dưới sự vây xem của mọi người, Hạ Chí mang theo áp lực lớn lao đột phá bát phẩm.

“Phù...” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ba tháng trước Vân Thiêm Y đã đến thất phẩm, nếu cậu kéo dài thêm nữa, có lẽ Vân Thiêm Y sẽ bước ra ngoài với tư cách Kiếm tu lục phẩm.

Hồng Dược và Vân Hương Diệp cũng lần lượt đạt đến bát phẩm.

“Tới khi rời đi, đúng là hơi lưu luyến nơi này.” Hồng Dược vừa dọn đồ vừa cảm thán.

Thậm chí so ra, thời gian bọn họ ở thành Vô Ảnh còn lâu hơn ở Thiên Hạc Tông.

Vân Thiêm Y mỉm cười xoa đầu cô bé: “Rời khỏi đây mọi người có thể quay về ở trong Lưu Ly Ảo Cảnh, không thích sao?”

“Thích, ta thích ở đấy hơn!”

Dù gì thành Vô Ảnh cứ lởn vởn mấy cái bóng đen, nào có thoải mái như sống ở rừng trúc trong Lưu Ly Ảo Cảnh chứ.

Vân Hương Diệp hỏi: “Bọn ta không ra ngoài chu du cùng cô à?”

Từ khi sinh ra nàng ấy đã luôn sống trong Thiên Hạc Tông, gần như không hề rời đi xa hơn dãy núi Quan Vân, thiếu nữ mười lăm tuổi tất nhiên sẽ rất tò mò với thế giới bên ngoài.

“Có chứ.” Vân Thiêm Y kiểm kê số sách cần mang theo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng mà, lúc không an toàn mọi người vẫn phải quay về Lưu Ly Ảo Cảnh.”

“Thế thì bảo bọc quá rồi.” Vân Hương Diệp nói: “Nếu bọn ta không trải qua chút trắc trở, sao trưởng thành được?”

Vân Thiêm Y liếc nhìn nàng ấy: “Có vài trắc trở không có đường lui luôn đấy.”

Nói nàng bảo bọc quá mức cũng đành, quả thật nàng rất lo lắng.

Nhưng không phải Hồng Dược và Vân Hương Diệp không thích sự lo lắng này, bọn họ càng nhích lại gần Vân Thiêm Y hơn.

Vân Thiêm Y nói tiếp: “Chủ yếu vẫn là vì hai người quá yếu, đối với tán tu cấp bậc thấp mà nói, thế đạo này chỉ cần sai một ly cũng có thể cáo biệt nhân thế, nếu hai người có thể luyện đến tứ phẩm, chu du đến đâu ta cũng không lo.”

Vân Hương Diệp thu hồi xúc động, lạnh lùng đi tới bên cạnh, đeo tay nải lên sau lưng rồi ôm lấy Đào Đào, Đào Đào căn bản không để ý tới những cuộc cãi vã vặt vãnh của bọn họ, lúc linh lực của bé con quay trở lại, ngày nào bé con cũng ngủ gà ngủ gật.

Vân Thiêm Y lau nước dãi cho Đào Đào, dìu già dắt trẻ rời khỏi thành Vô Ảnh.

Cầm Vũ Thanh đã đợi sẵn ở ngoài.

Bên cạnh đó, những thiếu nữ mà Vân Thiêm Y từng chỉ bảo cũng đứng sau lưng bà ấy, thấy Vân Thiêm Y bước ra thì sôi nổi ôm quyền: “Sư phụ!”

Vân Thiêm Y đưa sách tranh kiếm thuật đã được sao chép kỹ càng hơn, còn có chú thích cho bọn họ: “Luyện tập cho tốt, lần tới gặp mặt ta mong bọn con đều vượt qua thất phẩm.”

“Vâng!”

“Sư phụ đi thong thả!”

Cầm Vũ Thanh vui mừng nhìn bọn họ, lấy ra một cái túi nhỏ: “Đây là một chút lương khô, ta biết con không thiếu tiền, thế nhưng rời khỏi thôn Vân Lư trong vòng trăm dặm đều không có dân cư, mấy đứa Hồng Dược đều là hài tử tuổi ăn tuổi lớn ắt phải ăn uống nhiều, tụi con cầm theo đi đường đi.”

Vân Thiêm Y không khách khí với bà ấy, cất kỹ rồi hỏi: “Đế Thiếu Cẩm đã xử lý xong tất cả tà đạo ở dãy núi Quan Vân, theo lý thì nơi này đã an toàn, sao không có ai quay về thế?

“Đã rời đi thì đâu có dễ trở về như vậy.” Cầm Vũ Thanh thở dài: “Huống chi núi Quan Vân xa xôi, từ khi có tà đạo chứ không ngay cả Dược tu và Trận tu cũng không muốn tới đây, tin tức truyền chậm, nói không chừng lúc này bên ngoài mới biết Thiên Hạc Tông đã đổi Tông chủ.”

Nói cũng phải.

Vân Thiêm Y không hỏi nữa, Cầm Vũ Thanh lại lấy một cái túi khác: “Đây là của Vân... Vân Tông chủ tân nhiệm giao cho con.”

Bà ấy còn chưa quen gọi Vân Hoa Noãn là Tông chủ.

Vân Thiêm Y mở ra nhìn thoáng qua, bên trong là vài bộ y phục ngắn thuận tiện để hành tẩu giang hồ, đều là y phục mới rất sạch sẽ.

Thôn Vân Lư nghèo, y phục mặc trên người mình còn vá chằng vá đụp, đâu có ai nghĩ đến mấy chuyện y phục này.

Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua xiêm y đã giặt đến bạc màu trên người Hồng Dược và Vân Hương Diệp, đón nhận tấm lòng của Vân Hoa Noãn.

Bình Luận (0)
Comment