Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 96

Đồng thời, nàng cũng lấy mấy bản sao bí tịch của Dược tu ra đưa cho Cầm Vũ Thanh, dặn lần tới khi gặp Vân Hoa Noãn thì đưa chúng cho đối phương.

Tuy bình thường bọn họ không qua lại thường xuyên, nhưng Thiên Hạc Tông cách thôn Vân Lư khá gần, lần này Vân Thiêm Y lưu lạc chân trời góc bể không biết khi nào còn có thể gặp lại, Cầm Vũ Thanh không nỡ, chỉ là mặt trời đã lên cao, nếu còn ở lại, bọn họ chưa đi được mấy bước thì trời đã tối rồi.

Bịn rịn chia tay đám người Cầm Vũ Thanh, thật ra Vân Thiêm Y lại không vội vàng như vậy, muốn ra khỏi dãy núi Quan Vân ít nhất còn phải vượt hơn trăm dặm, nàng dắt theo một bọn nhóc con, mỗi ngày đi được hai mươi dặm đã là nhiều rồi, huống hồ còn không thể vì đi đường mà trễ nải việc luyện kiếm.

Cứ thế, buổi sáng bọn họ về Lưu Ly Ảo Cảnh luyện kiếm, buổi chiều lên đường.

Giằng co như thế suốt mười ngày, mấy người Vân Thiêm Y mới đến huyện Tập Xuyên.

Đại lục Thần Châu lấy tông môn làm chủ, tuy nói là không có khái niệm quốc gia nhưng thôn huyện trấn thành vẫn phải có.

Dãy núi Quan Vân có một thành lớn tên là Hải Vực, nằm ở bên kia núi, vị trí gần biển.

Dãy núi bên này thì tập trung tông môn, còn lại đều là một vài thôn trấn phân bố rải rác, chỉ là lúc trước tà đạo tàn sát bừa bãi khiến không ít cư dân chuyển đi, hoặc là vượt núi đến thành Hải Vực, hoặc đi về phía Trung Nguyên.

Trung Nguyên đất rộng của nhiều, dân cư đông đúc, thành thị lớn nhất thuộc thế lực Dược tu là thành Lưu Vân, không tính thôn xóm xung quanh cũng đã có năm sáu mươi vạn cư dân.

Thành Trục Phong của Trận tu cũng không thua kém.

Ngoại trừ các thành lớn, những thành nhỏ hoặc trung bình cũng rất nhiều, nếu chỉ tính riêng khu vực Trung Nguyên đã hơn mấy trăm vạn dân cư.

Nếu không có vương công hoàng đế, dĩ nhiên các thành đều tôn Thành chủ làm người đứng đầu, còn trấn và huyện đều phụ thuộc vào các thành thị này, mà thành thị lại phụ thuộc vào tông môn.

Những thứ này đều dần dần phát triển ổn định qua mấy nghìn năm, đã hoàn toàn khác với khi Vân Thiêm Y vân du đại lục Thần Châu thuở xưa.

Ngày đó nào có những thứ này, toàn bộ đều lấy tông môn làm trung tâm, khuếch tán mở rộng theo hình tròn, dân chúng có thể no bụng đã là không tệ, sau này nàng luôn bế quan trong núi càng không hề hay biết tình hình thế gian.

Huống chi những đại năng tu sĩ nhất phẩm như bọn họ vốn không nên can dự quá nhiều vào cõi phàm trần, đôi khi một hành động nhỏ cũng có thể mang đến tai ương ngập đầu cho người phàm.

Cho nên dọc theo đường đi Vân Thiêm Y vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cửa thành huyện Tập Xuyên thì không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Vì tà đạo tàn sát bừa bãi, mấy năm nay bất kể là huyện thành lớn hay nhỏ đều do các môn phái sắp xếp xây tường thành.

Khi mặt trời lặn, cổng thành sẽ đóng lại.

Có một số người đến họp chợ, buôn bán, đi thăm thân thích, bất kể là trời chưa sáng đã đến nhưng cửa thành chưa kịp mở, hay là trời tối mới đến khi cửa thành đã đóng, đều chỉ có thể dừng chân nghỉ ngơi ở ngoài cửa thành.

Ngoài cửa thành chẳng những có khách đ**m mà còn có chợ phiên, quán trà, dù là buổi tối vẫn rất náo nhiệt.

Còn nếu tà đạo có tới thì đành mạnh ai cầu phúc người đó, chẳng qua khách giang hồ có rất nhiều tán tu, không đến nỗi không có sức kháng cự.

Ngoài cửa thành Tập Xuyên vô cùng náo nhiệt.

Trong đoàn người của Vân Thiêm Y, chỉ có Hồng Dược đã được gửi nuôi ở thôn Vân Lư, nhờ vậy cũng có đi qua đây vài lần, xem như cũng biết không khí thành thị thế nào.

Ba người còn lại đều là đại cô nương ngồi kiệu hoa, lần đầu tiên nhìn thấy thế gian phồn thịnh như vậy.

“Sư phụ, sư phụ.” Ra ngoài, Vân Thiêm Y dặn dò mọi người gọi nàng là sư phụ, tán tu dẫn đồ đệ ra ngoài là chuyện thường thấy, không thu hút sự chú ý, Vân Hương Diệp vừa nhìn thấy quán nhỏ náo nhiệt vừa lắc tay của nàng: “Con muốn ăn món đó!”

Tàng Bảo Các của Vân Thiêm Y không thiếu tiền lẫn linh thạch, lúc này nàng lấy hai xâu tiền ra, hỏi mua kẹo đường: “Bao nhiêu một cái?”

“Kẹo đường hình chó mèo thì một văn, hình người thì hai văn.”

“Con muốn hình chó con!” Vân Hương Diệp nhõng nhẽo.

Vân Thiêm Y cười, để cho bọn họ chọn xong thì trả mấy văn tiền.

Người bán hàng rong nhận tiền, cười khổ: “Chân nhân, tiền này của ngài hơi cũ rồi, hiện tại bọn ta không lưu thông loại này nữa.”

Trong giọng nói mang theo vẻ nịnh nọt.

Vân Thiêm Y thoáng ngẩn người, dọc đường nàng biết dân chúng đều thống nhất gọi người tu đạo là chân nhân.

Chỉ là không ngờ, đơn vị tiền tệ cũng thay đổi.

“Vậy để ta trả bằng linh thạch.”

“Ngài làm vậy là giết tiểu nhân rồi, kẻ buôn bán nhỏ như tiểu nhân nào dám thu linh thạch.” Người bán hàng rong liên tục khom lưng, chỉ cho Vân Thiêm Y một hướng: “Ngài đi về hướng đằng kia đi, ở khách đ**m Quảng Phát có đổi tiền cũ, mời ngài di giá, di giá.”

Thấy Vân Thiêm Y nhìn kẹo đường trong tay mình, người bán hàng rong lập tức lấy giấy gạo nếp ra, khéo léo gói kỹ: “Tiểu nhân gói lại cho ngài trước, không bán cho người khác đâu.”

Người đưa tiền cũ đều là tu sĩ từng bế quan, không biết bế quan bao lâu, tiền trong tay đã không còn lưu thông nữa, những kẻ bán hàng rong nhỏ bé như bọn họ không dám đắc tội các bậc chân nhân này.

Khách đ**m Quảng Phát là nhà trọ lớn nhất nơi này, vừa đi vào, Vân Thiêm Y không cần quét thần thức qua cũng cảm nhận được có không ít tu sĩ đang ở đây, thậm chí còn có tu sĩ tông môn ăn vận cùng một loại y phục.

Trong khách đ**m chỉ có một khu vực treo thẻ bài đổi tiền, không cần mất công đã có thể tìm ra ngay.

Vân Thiêm Y đi qua, đặt hai xâu tiền lên quầy: “Ta muốn đổi tiền.”

Tiểu nhị không hỏi nhiều mà mở một quyển sách lớn ở bên cạnh ra, cầm đồng tiền Vân Thiêm Y đưa tới so sánh vài trang, sắc mặt vốn ung dung bỗng dần cứng lại, lật thêm vài trang nữa mà vẫn chưa dừng.

Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, trên sách kia là bản vẽ các đồng tiền từng được dùng, phía dưới là phạm vi thời gian lưu hành.

Tiểu nhị lại lật vài trang mà vẫn không tìm được, lúc này mới ngẩng đầu hỏi nàng: “Xin hỏi tiền cũ mà chân nhân sử dụng là ở thời đại nào?”

Nàng lấy tiền này khi nào nhỉ?

Bản thân Vân Thiêm Y cũng không nhớ rõ lắm.

Dù gì sau khi nàng lên tới nhị phẩm đã không còn sử dụng tiền nữa.

“Chắc là một vạn năm trước?” Vân Thiêm Y ướm hỏi.

Tiểu nhị sửng sốt, không riêng gì gã mà tất cả mọi người xung quanh nghe được lời Vân Thiêm Y nói thì đều nhìn sang, có người thẳng thừng không kiêng kỵ, có người lặng lẽ quan sát.

Tiểu nhị bắt đầu lật ngược sách, vừa lật vừa dò, qua hai ba trang thì tìm được hình vẽ tương tự: “Hai vạn năm trước, vào thời Chính Đức...”

“Chính Đức...” Vân Thiêm Y lộ ra vẻ mặt hoài niệm

Người tu đạo thường lấy danh hiệu tu sĩ cao nhất bản đạo làm niên hiệu.

Chính Đức, chính là danh hiệu của một tu sĩ Dược tu từng là nhị phẩm, có điều vào hai vạn năm trước người này đã ngã xuống.

Nhất thời, cả đại sảnh khách đ**m đều yên tĩnh.

Vân Thiêm Y ra ngoài cũng không muốn gây chuyện thị phi, thế là hắng giọng: “Không ngờ là tiền tệ năm Chính Đức thật, quả nhiên chủ nhân bí cảnh kia không gạt ta, thật sự là bảo bối.”

Tiểu nhị cười đáp: “Xem ra chân nhân đã gặp kỳ ngộ.”

Hóa ra là đồ cũ nhặt được từ bí cảnh.

Đây cũng là chuyện thường thấy, nếu người tu đạo gặp bí cảnh, ai cũng sẽ đi vào thăm dò một phen.

Người trong khách đ**m vốn đang đánh giá Vân Thiêm Y đều dời mắt đi, ai đang uống rượu thì uống rượu, ai đang tán gẫu thì tán gẫu.

Vân Thiêm Y thừa cơ hỏi: “Vậy có thể đổi được bao nhiêu?”

“Tất cả tiền cũ và tiền hiện tại đều một đổi một, chỉ khác ở phần phụ phí, phí thủ tục sẽ tính bằng linh thạch, nếu là tiền tệ năm Chính Đức...” Tiểu nhị cẩn thận đọc trong sách lớn: “Hai nghìn văn tiền cần nộp năm viên linh thạch hạ phẩm.”

Cũng không đắt lắm.

Vân Thiêm Y không muốn ra lộ mình rất giàu có, nàng tính toán mức tiêu xài trong vài ngày tới rồi lấy hai mươi xâu tiền và năm mươi viên linh thạch hạ phẩm từ trong tay áo ra, giao cho tiểu nhị.

Về phần ngân lượng, sau khi nén thành bạc vụn thì ngàn đời vẫn dùng được, nàng không cần dùng đến bạc thỏi, người tu đạo tiết kiệm chất phác, không nên theo đuổi xa hoa lãng phí.

Thấy tiểu nhị không ti tiện không kiêu ngạo, thái độ phục vụ rất tốt, Vân Thiêm Y tiện thể đặt một gian phòng ở đây, một lát sau thì dẫn theo một đám đồ đệ lóc nhóc đi vào.

Lúc này trong khách đ**m chẳng còn mấy ai nhìn bọn họ nữa, loại tán tu dẫn đồ đệ theo như vầy thật sự quá thường thấy.

“Thịt xá xíu, gà dưới mỡ hành, tôm hương trà...” Vân Hương Diệp ngồi xuống, mắt không rời khỏi thực đơn trên tường, nàng ấy khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt chờ mong nhìn Vân Thiêm Y.

Lúc ở thành Vô Ảnh, ăn uống đều do Cầm Vũ Thanh phái người đưa vào, thôn Vân Lư một nghèo hai mạt, chỉ có lương thực và rau dưa tự mình trồng được.

Điều kiện gian khổ, Vân Hương Diệp cũng không tùy hứng, dù thèm thuồng nhưng có gì ăn đó.

Lúc này ra ngoài, chỉ mới nhìn thấy tên món ăn thôi đã làm nàng ấy cảm thấy rất hạnh phúc.

Hồng Dược cũng không khá hơn nàng ấy bao nhiêu, chỉ là ngoan ngoãn hơn.

Hạ Chí thì điên cuồng l**m kẹo đường, miễn cho nước dãi không chảy nhễu nhão khiến mình mất mặt.

Vân Thiêm Y cười nói: “Mỗi người một món, muốn ăn gì thì gọi đi.”

Chờ các đồ đệ gọi xong, nàng lại gọi thêm mấy món ăn, gọi hết những món mà Vân Hương Diệp và Hồng Dược vừa băn khoăn.

“Sư phụ tốt quá đi!”

“Thích sư phụ nhất!”

“Sư phụ là sư phụ hào phóng nhất trên đời!”

Ba đứa nhóc ngọt ngào vuốt mông người, người xung quanh nhìn thấy bọn họ đều phì cười.

Ngồi gần bàn của bọn họ nhất là hai vị tu sĩ trẻ tuổi, khi Vân Thiêm Y đi ra ngoài thường sẽ không dùng thần thức quét loạn, chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc đoán chừng không phải Pháp tu thì chính là Trận tu.

Trong đó một vị tu sĩ đeo thắt lưng đỏ nhìn thoáng qua Vân Thiêm Y, gương mặt hắn ta hơi ngại ngùng đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm đến gần: “Mọi người đến từ đâu vậy?”

Thấy Vân Thiêm Y nhìn mình, hắn ta vội vàng giới thiệu: “Ta là Dư Đại Cương, vị này là huynh đệ của ta, Dư Đại Lực, hai người bọn ta đều là Dược tu của Trúc Sơn Tông, ra ngoài bán thuốc.”

Vân Thiêm Y không trả lời vấn đề của bọn họ mà hỏi ngược lại: “Thì ra là tu sĩ Trúc Sơn Tông, thất lễ, thất lễ, nhưng sao không thấy bình thuốc của hai người?”

Giống như Kiếm tu nào cũng có bội kiếm tùy thân - bên hông bốn sư đồ Vân Thiêm Y đều có bội kiếm, Dư Đại Cương vừa nhìn đã biết bọn họ là Kiếm tu, xung quanh đây không có nhiều Kiếm tu cho nên mới hỏi bọn họ đến từ đâu - thì các Dược tu hầu như đều mang bình thuốc bên người.

Bình thuốc chính là pháp khí nhập môn của Dược tu, tác dụng của nó rất nhiều, không có Dược tu nào không mang theo bình thuốc, Vân Thiêm Y không thấy bình thuốc của hai người cho nên mới đoán bọn họ là Pháp tu hoặc Trận tu.

“Ôi, ôi!” Dư Đại Cương liên tục thở dài: “Đừng nói nữa, xui xẻo quá trời!”

Dư Đại Lực người cũng như tên, so với vị huynh đệ này của mình, cậu ta còn cao lớn cường tráng hơn, nhưng lại giống như một cái hũ nút không hé một câu, thấy huynh đệ mình thở ngắn than dài thì cũng chỉ đưa tay đặt lên vai Dư Đại Cương.

Vân Thiêm Y còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người đáp lời: “Đừng nói là các người mất bình thuốc vào tay Tần Môn rồi nhé?”

Dư Đại Cương liếc mắt nhìn đối phương: “Chẳng lẽ vị huynh đệ đây cũng đồng cảnh ngộ?”

Vừa hỏi, những người uống rượu nói chuyện phiếm trong khách đ**m cũng hăng hái hơn.

“Tần Môn là nơi nào chứ, không phải thất phẩm thì đừng tham gia náo nhiệt.”

“Ôi chao, cả cây sáo tổ truyền nhà ta cũng vào tay họ rồi!”

Hạ Chí tò mò hỏi: “Tần Môn gì thế, chẳng lẽ là sòng bạc à?”

Bình Luận (0)
Comment