“Ngay cả Tần Môn mà cũng không biết à? Mấy người tới từ chỗ thâm sơn cùng cốc nào vậy?”
“Này, đừng có nói vậy.” Có người bị dung mạo Vân Thiêm Y thu hút, vô thức nói đỡ giúp nàng. “Người ta vừa đổi tiền cũ từ năm Chính Đức cơ mà, không biết đã bế quan bao lâu rồi.”
“Tần Môn cũng chỉ nổi tiếng vài năm gần đây thôi.”
“Phải đó, phải đó, có giỏi thì vào tông môn mà ra vẻ, đừng có ở đây bắt nạt tiểu cô nương.”
Dư Đại Cương nói: “Tần Môn không phải sòng bạc, mà là một ngôi làng ở ngay dưới chân núi Quan Nhật, các người biết núi Quan Nhật không?”
Thấy Hạ Chí lắc đầu, Dư Đại Cương tốt bụng tiếp tục giải thích cho cậu: “Rời khỏi huyện Tập Xuyên, đi về phía nam, chưa đến mười dặm là tới.”
Vân Thiêm Y thầm tính toán.
Dựa theo vị trí này, xem ra núi Quan Nhật là một phần thuộc dãy núi Quan Vân.
Trên đại lục Thần Châu có rất nhiều dãy núi, chỉ có khu vực Trung Nguyên là có diện tích đồng bằng rộng lớn như vậy, ngoại trừ nơi này, còn lại hầu như đều là như dãy núi trùng điệp nối nhau.
Giữa các dãy núi sẽ có một số khu vực đồng bằng hoặc lớn hoặc nhỏ, các huyện trấn và thành nhỏ đều tập trung tại đây.
“Nếu không phải là sòng bạc, sao lại lấy đồ vật của mọi người?” Hạ Chí hỏi.
“Chà, chuyện này phải nói sao đây.” Dư Đại Cương gãi đầu: “Có thể xem như một loại chứng từ vào cửa nhỉ?”
Người bên cạnh thấy Dư Đại Cương giải thích chẳng đâu vào đâu thì sốt sắng bổ sung: “Tần Môn nắm giữ một bí cảnh rất lớn, trong đó có cơ duyên thuộc đủ loại đạo, cho nên không ít tán tu muốn đến thử vận may, nhưng muốn vào bí cảnh nhà họ thì không dùng tiền hay linh thạch, chỉ cần là tu sĩ có thể vượt qua mười tầng bí cảnh, ai vượt qua được thì có thể mang đi toàn bộ đồ vật mình đã lấy được, nếu không vượt qua bỏ cuộc giữa chừng thì phải để lại một món pháp khí.”
Vân Hương Diệp tò mò hỏi: “Nếu không để lại thì sao?”
“Nếu đánh thắng bảo tiêu nhà họ thì có thể không cần để lại, nhưng tu sĩ cấp cao lại không thèm đếm xỉa đến loại bí cảnh này của Tần Môn, còn tu sĩ cấp thấp thì không thắng nổi, đành phải để đồ lại.”
“Đương nhiên, nếu có sư phụ là tu sĩ lục phẩm hay ngũ phẩm thì đâu cần phải đích thân lăn lộn trong bí cảnh cầu may rủi như thế này.”
“Vào bí cảnh Tần Môn, ta thấy cỡ lục phẩm là ổn thỏa nhất, không cần quá mệt nhọc vẫn có thể rời đi.”
“Trước đây ta có gặp một tu sĩ đã đi vào bí cảnh nhà họ, mặc dù hắn ta nói lục phẩm vẫn có thể ra ngoài, nhưng đồ vật thu được trong đó chẳng ra hồn gì cả, đi vào chỉ lãng phí thời gian dạo chơi một phen thôi.”
“Hay là hắn ta lừa ngươi đấy, người ta lấy được đồ tốt sao có thể nói rõ ràng mười mươi cho ngươi biết được?”
“Nói cũng đúng, uống rượu, uống rượu nào!”
Trò chuyện sôi nổi một lúc, mọi người đều không còn hứng thú với đề tài này nữa, quay về tán gẫu chuyện riêng của mình.
Dư Đại Cương cũng thở dài thườn thượt, bàn bạc cùng Dư Đại Lực tìm cách kiếm tiền mua một bình thuốc mới.
Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn bọn họ.
Trúc Sơn Tông sao?
Một môn phái không lớn không nhỏ, hình như Tông chủ là ngũ phẩm… Hoặc tứ phẩm.
Dược tu không dễ thăng phẩm, có điều tu sĩ đạo này thay vì tu hành thì bọn họ lại thích bán thuốc hơn, cho nên nhìn chung cấp bậc của họ không cao, đến nay vẫn chưa xuất hiện một Dược tu nhất phẩm nào.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Vân Thiêm Y không để tâm đến Huyết Trì Dược Dục, tần suất thay đổi nhị phẩm của bọn họ nhanh hơn những đạo tu khác nhiều, giống như Kiếm tu hoặc Pháp tu nhị phẩm, bọn họ có thể đợi mấy nghìn năm để thăng lên nhất phẩm, trong khi tu sĩ Dược tu nhị phẩm đều ngã xuống vì đủ loại nguyên nhân ly kỳ.
May là tình trạng của Vân Kế chỉ cần một vị Dược tu tứ phẩm là được, ông cần ngâm mình trong thuốc một thời gian dài không được gián đoạn, còn cụ thể phải ngâm bao lâu thì không rõ, Vân Thiêm Y ước chừng ít nhất cũng phải mấy tháng, không có mối quan hệ nhất định và lòng tin, Vân Thiêm Y không dám giao Vân Kế cho bất cứ ai trong vòng mấy tháng.
Chẳng may không trị được còn làm chết người, Vân Thiêm Y không đánh lại đối phương, không thể đòi lại công đạo cho Vân Kế.
Nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở.
Vẫn nên lấy ổn định làm trọng.
Vân Hương Diệp hiểu lầm ánh mắt của Vân Thiêm Y, nầng ấy hỏi: “Người muốn đi vào bí cảnh Tần Môn sao?”
Hạ Chí tiếp lời: “Con nghe nói tán tu luôn phải tìm kiếm khám phá đủ loại bí cảnh.”
Nếu không có môn phái hỗ trợ, thì dù là bí tịch, pháp khí hay đan dược, của cải nhiều đến đâu cũng không đủ để mua!
Vân Thiêm Y đúng là có kế hoạch đi vào bí cảnh, nhưng trong tay nàng đã nắm giữ lối vào của một vài bí cảnh, không nhất thiết phải đi vào bí cảnh của nhà người ta.
Hồng Dược cũng tò mò: “Xông pha mười tầng bí cảnh, tức là phải đi từ trên xuống dưới à?”
Dư Đại Cương nghe thế thì nói tiếp: “Bí cảnh này không đơn giản như vậy.”
Hắn ta nhấp một hớp rượu, vén tay áo, nói đến nỗi nước bọt văng tung tóe: “Bên trong bí cảnh Tần Môn rất huyền ảo, một khi bước vào thì giống như gia nhập một gánh hát vậy, cứ lên một tầng lại thay một bộ y phục, rồi lên đài diễn kịch.”
“Sao cơ? Khi ta vào đó đâu có như vậy, không phải vừa bước vào đã có rất nhiều bà cô vây xung quanh nói phụ thân ngươi đã chết, ngươi mau xử lý…”
“Ở đâu ra mấy bà cô vậy, khi ta đi vào là có rất nhiều bộ xương khô, vừa bước vài bước là mấy bộ xương khô đó đã đồng loạt cử động, dọa chết ta… Khụ khụ, nói chung là không thể khinh thường!”
Cũng có rất nhiều tán tu cấp thấp đã vượt qua vài tầng chỉ điểm: “Đấy là chỗ huyền ảo của bí cảnh Tần Môn, mỗi người đi vào mỗi tầng đều trải nghiệm một khung cảnh khác biệt, càng về sau càng nguy hiểm, ôi, cuối cùng do ta không kiên trì với đạo tâm nên đành phải thất bại lui về, tiếc thật, tiếc thật!”
Nghe đến đây, Vân Thiêm Y đã hiểu ra: “Là bí cảnh mà Trận tu để lại.”
Vân Hương Diệp hỏi: “Sao người chắc chắn vậy?”
“Mọi người đều biết đấy, sau khi tu sĩ nhị phẩm trở lên ngã xuống, ảo cảnh của họ sẽ hóa thành ảo cảnh, cho nên…”
“Sao cơ?”
“Bí cảnh là do ảo cảnh hóa thành à?”
“Ảo cảnh là cái gì?”
“Ảo cảnh của tu sĩ nhị phẩm trở lên?”
Giống như một giọt nước thổi bùng chảo dầu đang yên bình, cả đại sảnh khách đ**m lập tức nổ tung, khiến Vân Thiêm Y chợt hoảng hốt.
Đây… Đây không phải là kiến thức bình thường à?
Hình như, thật sự không phải rồi?
Trong khoảnh khắc này, Vân Thiêm Y lại một lần nữa nhận thức rất rõ ràng, kiến thức phổ thông mà nàng biết không giống với tu sĩ cấp thấp thông thường.
“À, à…” Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Vân Thiêm Y không thể ngậm miệng giả ngu được nữa, dù sao kiến thức này để càng nhiều người biết thì cũng không ảnh hưởng gì, không lẽ mấy tên cửu phẩm bát phẩm còn định đi tập kích tu sĩ nhị phẩm à? Bao nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng người ta nữa là!
“Khi tu sĩ từ tam phẩm thăng lên nhị phẩm sẽ ngưng tụ ra ảo cảnh.” Vân Thiêm Y bổ sung thêm: “Trước đây ta đã từng đọc trong sách do tổ tiên để lại, nếu sau đó tu sĩ chết đi, nhiều khả năng ảo cảnh của người đó sẽ biến thành bí cảnh, ở cố định một nơi nào đó trên đại lục Thần Châu.”
Cho nên số lượng bí cảnh đại diện cho số lượng tu sĩ nhị phẩm trở lên đã mất, đương nhiên chỉ có một số sẽ trở thành bí cảnh, không phải toàn bộ.
“Thì ra là vậy!”
“Ảo cảnh, ảo cảnh là gì vậy, chẳng lẽ ở trong ý thức của mình lại có một không gian rộng lớn như bí cảnh sao?”
Vân Thiêm Y liên tục biện minh: “Đều là những gì đọc trong sách thôi, ta cũng không biết cụ thể.”
Có điều những việc này không quá quan trọng, mọi người trong khách đ**m đều mặc sức tưởng tượng ngày sau mình trở thành nhị phẩm, nhất thời giúp chủ quán bán được thêm vài bầu rượu.
Lúc này Dư Đại Cương lại tò mò hỏi: “Vậy sao cô biết đấy là Trận tu?”
Ba người Vân Hương Diệp cũng đợi Vân Thiêm Y trả lời.
“Ta nghe mọi người miêu tả, loại bí cảnh có thể khiến người bên trong nảy sinh ảo giác chỉ có thể là của Tình tu hoặc Ma tu, nhưng hai đạo này cùng lắm chỉ có thể sinh ra một tầng ảo giác, nếu từng tầng từng tầng liên tiếp, vượt qua tầng này lại có tầng khác, chẳng phải rất giống trận pháp của Trận tu à?” Vân Thiêm Y bổ sung: “Dĩ nhiên đây đều là suy đoán thôi.”
“Không ngờ vị cô nương đây… Chà, xin hỏi xưng hô thế nào?”
Chu du bên ngoài, Vân Thiêm Y không muốn dùng tên thật, pháp hiệu Vô Tướng vốn dĩ không thể dùng nữa, nàng suy nghĩ một lát: “Cứ gọi ta là Vân Du tu sĩ đi.”
Vân du tứ hải, tu thân thành sĩ*.
*Chỉ một người học thức hoặc người tu đạo có tâm chí cao thượng.
“Vị Vân Du tu sĩ này hiểu biết như thế.” Dư Đại Cương nói: “Chi bằng đến bí cảnh Tần Môn thử xem, sẽ không có bất trắc gì đâu, nếu gặp nguy hiểm sẽ có người của Tần Môn đến cứu.”
Vân Thiêm Y không quá hứng thú với bí cảnh của Trận tu, nhưng lúc này nàng thật sự muốn kết giao với tu sĩ Trúc Sơn Tông, nếu có thể nhận được thủ bài nhập tông thì càng tốt.
Mặc dù Dược tu cho phép đệ tử xuống núi bán thuốc, nhưng có một số dược vật tương đối quý giá phải có thủ bài mới có thể giao dịch.
Thủ bài có hình dáng khác nhau, đồ vật có thể giao dịch cũng khác nhau, mỗi thủ bài đều sẽ viết rõ những vật phẩm có thể giao dịch, giao dịch một lần sẽ tiêu hao một thủ bài.
Giao dịch một thời gian dài, quen thân với tông môn Dược tu thì có thể đưa ra ủy thác cho bọn họ.
Vân Thiêm Y hỏi: “Bí cảnh Tần Môn có yêu cầu số lượng người vào không?”
“Một đội không quá mười người là có thể tiến vào.” Dư Đại Cương gãi đầu: “Có điều sau khi đi vào thì khó nói lắm, ta và huynh đệ vừa vào đã bị tách ra ngay.”
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Dư Đại Cương và Dư Đại Lực, nhẹ nhàng mỉm cười, ôm quyền nói: “Ta và các đồ đệ đều có cấp bậc không cao, lại là Kiếm tu, nếu được hai vị tu sĩ Dược tu trợ giúp hẳn là có thể thử khám phá bí cảnh Tần Môn một phen, không biết hai vị có điều kiện gì mới bằng lòng giúp đỡ?”
Nàng vừa mỉm cười, gương mặt Dư Đại Cương lập tức đỏ lên, hắn ta liên tục xua tay: “Nếu cô cần đan dược thì bọn ta có sẵn không ít, có điều hai huynh đệ ta không còn bình thuốc, phải quay về môn phái trước…”
Hắn ta còn chưa dứt câu, đã thấy Vân Thiêm Y lấy từ trong tay áo - là tay áo sao? Dư Đại Cương khó hiểu - hai bình thuốc bằng bạch ngọc: “Đây là vật mà ta có được từ bí cảnh trước đó, vốn dĩ không cần dùng tới, dự định đến huyện thành sẽ đổi chác, vừa hay có duyên xin tặng cho hai vị.”
Bình thuốc bạch ngọc chính là pháp khí cửu phẩm, không quá quý giá, lúc Vân Thiêm Y có suy nghĩ triệu hoán bình thuốc cấp thấp từ trong Lưu Ly Ảo Cảnh, hai món này đã bay ra.
Hình như cũng không chỉ có hai cái này mà là một tá mười hai cái, trên thân bình có khắc hoa văn nhỏ, gần như chỉ là đồ vật dùng để trưng bày, nàng cũng không nhớ có từ bao giờ, lấy ở đâu ra.
Dư Đại Cương quét thần thức qua, sau khi xác định đây là hai bình thuốc không quá quý giá thì liếc mắt nhìn Dư Đại Lực.
Vân Thiêm Y lại nói: “Nếu Tần Môn yêu cầu thế chấp phái khí, ta cũng sẽ đứng ra lo liệu.” Đã nói tới mức này, nếu vẫn còn từ chối thì thật không đủ khí phách.
Dư Đại Cương treo bình thuốc lên, chắp tay thi lễ với Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y kêu tiểu nhị khách đ**m đến gọi thêm vài món ăn, sau đó từ tốn nói: “Ba người đồ đệ này của ta đều là lần đầu tiên rời núi, chưa từng trải nghiệm thế giới bên ngoài, nếu được các vị huynh đệ Dược tu đây hỗ trợ, ắt tránh được không ít phiền phức.”
Chậc, là vì y thuật của bọn họ.
Đối với tu sĩ Dược tu, đặc biệt là với các đệ tử môn phái Dược tu đàng hoàng mà nói, những “mưu đồ” này chẳng hề lạ lẫm.
Người hành y có lòng từ bi, trong tình huống thông thường bọn họ sẽ không từ chối.
Huống hồ Vân Thiêm Y nói năng đàng hoàng như vậy, ra tay lại hào phóng, hai huynh đệ Dư gia cũng bớt phòng bị: “Được, khi nào chúng ta đi?”