Đi đường liên tục nhiều ngày, Vân Thiêm Y cũng muốn cho bọn nhỏ nghỉ ngơi một chút, nàng suy nghĩ: “Chiều ngày mai đi.”
Buổi sáng bọn họ còn phải luyện kiếm.
Cho dù bầu trời đóng băng, mặt đất nứt đôi thì cũng không thể trễ nải luyện kiếm.
“Được!”
Sau khi ước hẹn thời gian với Dư Đại Cương, Vân Thiêm Y quay lại trả tiền, lại dẫn bọn đồ đệ đi một vòng chợ phiên bên ngoài thành mua vài bộ xiêm y, rồi mới quay lại khách đ**m.
Vân Thiêm Y không nói lời nào cả đêm.
Hai huynh đệ Dư Đại Cương dù tắt đèn nhưng vẫn thì thầm: “Đại Lực, đệ thấy Vân Du tu sĩ kia thế nào, có vẻ cấp bậc của người này không cao nhưng không ngờ lại hiểu biết nhiều như vậy. Nàng ấy nói là đọc được trong sách, đệ có tin không?”
Từ đầu chí cuối Dư Lực không hề lên tiếng, dường như chỉ nghe vị huynh đệ của mình hỏi han, mãi một hồi lâu cậu ta mới nghẹn ngào nói: “Là Kiếm tu mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“... Nói cũng phải.” Sau khi đồng ý đi cùng Vân Thiêm Y, xuất phát từ lễ nghĩa xã giao cơ bản giữa tu sĩ với nhau, bọn họ đều dùng thần thức quét qua đan điền của đối phương một lượt, xác định đạo tu lẫn nhau.
Nếu đám người Vân Thiêm Y là Ma tu hay Yêu tu, bọn họ sẽ e dè nhiều hơn.
Nếu là Kiếm tu thì thật ra chẳng làm sao cả.
Bọn họ hành tẩu bán thuốc trên đại lục Thần Châu lâu như vậy, gặp Kiếm tu nào cũng là kẻ cuồng si kiếm đạo, ngoại trừ luyện kiếm thì cũng chỉ luyện kiếm, xảy ra chuyện không thể thương lượng được thì sẽ rút kiếm, gần như chẳng có thủ đoạn gì.
Hơn nữa, bản thân Kiếm tu cũng không có mưu đồ gì.
“Dù sao nàng ấy chỉ là một thất phẩm, hai Dược tu bát phẩm như chúng ta cũng không phải không thắng nổi.” Dư Đại Cương yên lòng hơn, lại sờ vào bình thuốc bên hông: “Cũng không biết Vân Du tu sĩ có hôn phối chưa, nàng ấy thật đẹp…”
Dư Đại Lực im lặng hồi lâu, đợi Dư Đại Cương thiếp đi mới lẩm bẩm: “Kiếm tu ấy mà, thôi đừng mơ mộng.”
Chờ một Kiếm tu yêu đương, chi bằng chờ một tảng đá biết suy nghĩ còn hơn!
Sáng sớm hôm sau, Vân Thiêm Y và ba đồ đệ đã bắt đầu luyện kiếm ở chuồng ngựa phía sau khách đ**m.
Lúc Dư Đại Cương đi ngang qua, hắn ta chào hỏi nàng một câu rồi cảm thán: “Đúng là Kiếm tu.”
Đến thời gian như đã hẹn, lúc gặp lại mấy người Vân Thiêm Y, bọn họ đã thay y phục thoải mái sạch sẽ.
Khi Kiếm tu ra ngoài thường mặc y phục như vậy, bên trên là áo choàng dài nửa thân, không ngắn cũn cỡn, th*n d*** mặc quần cạp cao, giắt kiếm bên hông.
Áo choàng của Dược tu cũng dài không kém Kiếm tu, còn mặc thêm áo khoác, bên trong được may thêm túi, nếu đi đường xa sẽ đeo giỏ thuốc, đi đường gần sẽ dùng túi đeo hong, bên trong bỏ đủ loại đan dược có thể bán bất cứ lúc nào.
Dư Đại Cương treo bình thuốc bạch ngọc bên hông, mỗi khi thấy Vân Thiêm Y là lại vỗ nhẹ vào nó.
Vân Thiêm Y hòa nhã gật đầu đáp lại, đoàn người bèn lên đường đi đến Tần Môn.
Dọc theo đường đi Vân Thiêm Y để ý thấy có không ít người đi cùng đường với bọn họ, dõi theo tầm mắt của nàng, Dư Đại Cương tốt bụng giải thích cho vị Kiếm tu vừa xuất quan không lâu này: “Không phải lúc nào Tần Môn cũng mở bí cảnh, gần như mỗi năm chỉ mở ra tổng cộng ba tháng, giống như bây giờ, qua hai tháng nữa là đến Tết, ta thấy bọn họ muốn gom một đợt pháp khí để bán ra, vừa hay đúng dịp Tết.”
Tuy Dư Đại Lực không thích nói chuyện, song Dư Đại Cương lại là một kẻ mồm mép, chẳng bao lâu sau Hạ Chí đã quen thân, thấy Dư Đại Cương nói vậy, Hạ Chí bèn tiếp lời: “Nhà bọn họ đã có bí cảnh, sao còn cần mấy món pháp khí của tu sĩ cỏn con vậy?”
“Duyên phận trong bí cảnh chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu đã vô duyên, dù có đi vào bí cảnh nghìn lần vạn lần cũng không thể lấy được bất cứ thứ gì.” Dư Đại Cương cười nói: “Bí cảnh thuộc quyền sở hữu của mình càng khó có được đồ vật.”
Bởi vì chắc chắn bọn họ đã tiến vào bí cảnh này không biết bao nhiêu lần, thu hoạch một hai lần thì tính là không tồi, thu hoạch ba bốn lần xem như đặc biệt có duyên, nhiều vô số kể thì sao còn gọi là bí cảnh được, chi bằng gọi là kho hàng ngoài hậu viện đi.
Hồng Dược và Vân Hương Diệp đều bật cười trước dáng vẻ dí dỏm của Dư Đại Cương, Vân Thiêm Y cũng mỉm cười.
Chính là đạo lý này.
Cho nên rất nhiều bí cảnh đã được khai phá đều có thêm công dụng khác.
Giống như khe suối Vân Long là mảnh đất tốt lành dư thừa linh khí, có thể trồng thảo dược linh quả hoặc nuôi dưỡng sinh vật giúp chúng nó nhanh chóng khai mở thần trí.
Huyền Diễm Liệt Phong thì mở ra một khu vực an toàn, rồi cho người ngoài thuê lại.
Dù là khe suối Vân Long hay Huyền Diễm Liệt Phong, bên trong chắc chắn còn có lượng lớn bảo vật để lại, đúng như câu nói kia, bất kể là tu sĩ đạo nào, chỉ cần có ảo cảnh, sau khi có được món đồ chẳng cần biết tốt xấu thế nào chắc chắn đều sẽ đặt trong ảo cảnh của mình, bản chất con người là vậy, có một “không gian tùy thân” như thế chỉ có chó ngốc mới không tận dụng!
Không phải tất cả bí cảnh đều an toàn, nhưng bí cảnh được tông môn hoặc một thế lực nào đó nắm giữ, trên cơ bản thì chắc chắn là an toàn.
“Tần Môn xử sự cũng rất có tình người.” Dư Đại Cương giảng giải cho bọn họ: “Nếu người nào thật sự không thể giao nộp pháp khí, vậy thì đưa linh thạch cũng được, hơn nữa trong một kỳ hạn nhất định, nếu có thể đưa linh thạch thì vẫn có thể đổi lấy pháp khí vốn có của mình, có điều bọn họ vẫn sẽ ưu tiên thu pháp khí trước, có lẽ bên trong thôn trang cũng cần dùng.”
Như vậy, xem ra Tần Môn Trang cũng chỉ là một thôn trang do tán tu tự lập, muốn gom góp thêm pháp khí.
Tiểu tông môn đời trước hầu như đều khởi đầu thế này.
Vân Thiêm Y có ý định gầy dựng lại môn phái Kiếm tu, tuy nàng từng một tay lập Vô Tướng Kiếm Tông, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của vạn năm trước, hiện giờ tình hình giá cả thị trường ra sao, nàng đi theo học hỏi nói chung cũng không thiệt thòi gì.
Không bao lâu sau, phía trước chợt xuất hiện một đội ngũ thật dài, ai nấy đều chờ đợi tiến vào bí cảnh Tần Môn.
Phía sau còn có vô số tu sĩ nối đuôi đến, chỉ một chốc lát sau mấy người Vân Thiêm Y đã hoà vào đoàn người.
Những người hầu ở thôn trang lần lượt đăng ký cho từng người từ trước ra sau, xem là đệ tử của môn phái hay là tán tu, là tu sĩ đạo gì cấp bậc bao nhiêu, rồi kiểm tra nội đan, sau khi xác nhận không có vấn đề thì phát một lệnh bài nhỏ để người lần lượt tiến vào, rất có tuần tự.
Đám đông tuy dài nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn có người cụp đuôi ủ rũ bước ra khỏi thôn trang Tần Môn.
“Nhanh vậy à?” Hạ Chí nghển cổ nhìn về phía trước.
Dư Đại Cương đáp: “Ôi, lần trước bọn ta đi vào cũng thế, không được bao lâu là phải ra ngoài rồi.”
Vân Thiêm Y suy đoán, bí cảnh Tần Môn chỉ có thể chứa tối đa mười người mà thôi.
Không biết là trận pháp gì.
Hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng đám người Vân Thiêm Y cũng bước vào cổng lớn Tần Môn Trang, vừa vào cửa sẽ phải đăng ký sau đó thế chấp pháp khí.
Vân Thiêm Y đã tính toán từ trước, bèn lấy một thùng rượu bằng đồng ra khỏi tay áo, đây cũng là một pháp khí của Dược tu, công dụng không quá phức tạp, cho lương thực vào thùng rồi dùng linh lực thôi hoá, vậy là có được một ly rượu thơm ngon tinh khiết.
Vừa lấy ra, Dư Đại Cương lập tức bị thu hút, dù được quản gia dẫn đến tận cửa bí cảnh nhưng hắn ta vẫn không ngừng quay đầu nhìn qua thùng rượu.
Vân Thiêm Y tập trung nghe quản gia dặn dò những điều cần lưu ý: “Chư vị phải cất kỹ lệnh bài truyền tống này, một khi ở bên trong bí cảnh gặp nguy hiểm đến tính mệnh thì hãy lập tức rót linh lực vào, vậy là có thể rời khỏi bí cảnh ngay. Sau khi đã vượt qua mười tầng bí cảnh, mọi người hãy nhanh chóng dùng lệnh bài để quay về.”
Vân Thiêm Y nhạy bén nắm bắt được chi tiết trong lời nói của ông ấy: “Bí cảnh còn nhiều hơn mười tầng à?”
Quản gia cũng không giấu giếm: “Đúng vậy, có điều vượt quá mười tầng thì Tần Môn Trang bọn ta không thể bảo đảm an toàn cho các vị được, có khả năng lệnh bài sẽ không có hiệu lực, đến lúc đó sống chết do số, nếu các vị vẫn muốn đi tiếp thăm dò, vậy xin các vị hãy ký khế ước sinh tử.”
Ký khế ước sinh tử tức là sống chết tự chịu, cho dù chết trong bí cảnh, gia quyến và tông môn cũng không được tìm tới Tần Môn Trang.
Quản gia lại dặn dò vài câu, nào là sau khi tiến vào bí cảnh thành viên trong tiểu đội có khả năng bị tách ra, nào là toàn bộ bí cảnh đều là ảo giác do trận pháp tạo thành, luôn phải giữ vững đạo tâm đừng bị mê hoặc.
Dư Đại Cương đã trải nghiệm một phen nên hiểu biết về bí cảnh rất rõ ràng, lúc này trong lòng không khỏi bất an, nhưng dù sao hắn ta cũng là nam nhi thân cao bảy thước, không thể núp sau bốn tiểu cô nương được, may là hắn ta vẫn có thể núp sau huynh đệ của mình.
Dư Đại Lực xung phong đi trước, Vân Thiêm Y đi sau cùng, sau khi tất cả đi vào bí cảnh, Vân Thiêm Y triệu hồi một ít mây mù bao phủ xung quanh mọi người, cho nên khi vào bí cảnh Dư Đại Cương nhìn trái ngó phải xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Lần này may thật, chúng ta đều ở cạnh nhau!”
Vân Thiêm Y không trả lời hắn ta, chỉ ngưng thần quan sát bốn phía.
Căn cứ tình báo lúc trước, tám chín phần mười những gì trong bí cảnh này là do ảo trận, cảnh tượng trong trận giống như ảo mộng, nếu không cẩn thận sa vào trong đó thì sẽ mất đi bản tâm, từ đó say mê trong mộng.
Nếu Tần Môn Trang có lòng tin rằng có thể truyền tống người trong vòng mười tầng ra ngoài, hơn nữa ở khách đ**m cũng có người cho biết tu sĩ lục phẩm có thể ra vào bình thường, vậy thì mười tầng ảo trận đầu tiên tối đa cũng chỉ là trận pháp lục phẩm, có thể còn chưa đến lục phẩm.
Nơi bọn họ đặt chân giống như một con phố chính, hai bên đường tấp nập người qua kẻ lại không biết đang chờ điều gì.
“Sư phụ!” Vân Hương Diệp hốt hoảng thốt lên: “Sao y phục của con thay đổi rồi?”
Vân Thiêm Y nhìn lại, chỉ thấy Vân Hương Diệp vốn đang mặc trang phục gọn nhẹ màu trắng, giờ lại hóa thành váy dài màu hồng nhạt, ngay cả tóc cũng được tạo hình thành kiểu tóc búi tinh xảo, trên gương mặt nàng ấy còn đeo một chiếc khăn che mặt hơi mỏng màu hồng nhạt.
Dư Đại Cương nói: “Vậy… là tiểu đồ nhi của cô có cơ duyên đấy!”
Vân Thiêm Y: “Tức là sao?”
Dư Đại Cương đáp: “Ta cũng chỉ nghe người khác nói lại, sau khi đi vào bí cảnh, nếu gặp cơ duyên thì sẽ dung nhập vào thế giới này, đi theo dòng chảy của thế giới, không chừng sẽ gặp được vận may!”
Hạ Chí hỏi: “Nếu không gặp được cơ duyên thì sao?”
“Thì như chúng ta bây giờ.” Dư Đại Cương nói: “Chỉ là khán giả mà thôi.”
“Chúng ta không làm gì được sao?”
Dư Đại Cương mới vừa gật đầu, đang định nói tiếp thì nghe Vân Thiêm Y lên tiếng: “Chúng ta phải phá trận.”
Dư Đại Cương sửng sốt: “Phá trận?”
“Nếu là trận pháp thì có thể phá.” Vân Thiêm Y cũng đồng thời chỉ bảo mấy người Hồng Dược, cho nên giảng giải kỹ càng tỉ mỉ hơn: “Tìm mắt trận rồi phá hủy nó, trận pháp sẽ tự động biến mất.”
“Hơn nữa, đây có thể là phương pháp duy nhất để qua ải.” Vân Thiêm Y lại nhìn quanh: “Một tầng trận cũng không lớn, trực tiếp phá hủy là được.”
Dư Đại Cương mở to mắt: “Cô tìm được mắt trận rồi à?”
Vân Thiêm Y không trả lời hắn ta, chỉ hỏi Vân Hương Diệp: “Đã gặp cơ duyên, con muốn thử không?”
Vân Hương Diệp sờ lên hông mình, kiếm của nàng ấy cũng không còn khiến nàng ấy không khỏi cảm thấy hơi hốt hoảng, nhưng ở trước mặt Vân Thiêm Y, nàng ấy không muốn tỏ vẻ sợ sệt: “Thử thì thử thôi, sợ cái gì!”
“Tam… Đại sư tỷ, lấy kiếm của ta đi!” Hạ Chí vội vàng cởi bội kiếm của mình xuống: “Dù sao ta cũng đi theo sư phụ, đều là khán giả, chắc chắn sẽ không sao đâu!”