Vân Hương Diệp vừa nhận kiếm của Hạ Chí xong thì mọi người chợt nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng.
Bên cạnh có người hô lớn: "Tân nương đến rồi!”
Kế tiếp, một đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp đi từ bên kia đường tới.
Dẫn đầu là một nam tử cao to anh tuấn đang cưỡi ngựa, mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn giữ sự lạnh lùng, ngẩng cao đầu.
Vân Thiêm Y rất ít khi thấy cảnh tượng thế tục như vậy, nhất thời cảm thấy có phần mới mẻ, nhưng mới vừa liếc qua đã thấy Vân Hương Diệp như thể bị thứ gì đó khống chế, giãy dụa vài cái rồi nhảy ra ngoài chắn ở giữa đường.
Tân lang vốn chỉ hơi cau mày, nhưng trong khoảnh khắc thấy rõ Vân Hương Diệp, sắc mặt y lập tức trầm xuống.
Y dừng ngựa lại, đội ngũ đón dâu phía sau cũng dừng theo.
Một vị ma ma ở bên cạnh kiệu hỉ nghiêng tai một lát rồi đi tới hỏi: "Tân lang, sao lại dừng vậy?”
Tân lang trừng mắt đầy ngoan độc với Vân Hương Diệp, nhỏ giọng nói: "Đi ngay đây.”
Y rút roi từ bên hông ra, quất vào không khí: "Cút đi, hôm nay là ngày đại hỉ, ta không muốn thấy máu!"
Lồng ngực Vân Hương Diệp liên tục phập phồng, có thể thấy được tâm tình nàng ấy khá kích động, hơn nữa nàng ấy vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh song có vẻ không hiệu quả.
Tân lang thấy nàng ấy không động đậy thì lại hét lên: "Đuổi ả đi ngay!”
Gia đinh hai bên đi tới, còn chưa tới bên cạnh Vân Hương Diệp mà nàng ấy đã rút bội kiếm ra nhắm thẳng vào tân lang: "Ngươi là tên khốn khiếp mặt người dạ thú, rõ ràng đã có hôn ước vậy mà lại chê nghèo yêu giàu, thấy nhà cửa hôn thê xuống dốc thì lập tức bám lấy quý nữ khác, ngươi có phải con người không! Tân nương, tân nương à!”
Vân Hương Diệp hô to: "Với loại phế vật lòng lang dạ sói này, dù cô có gả cho y cũng sẽ không được hạnh phúc, hiện tại phụ thân cô là đại quan trong triều... Chậc, đại quan trong triều thì sao? Quên đi, dù sao cũng vì phụ thân của cô lợi hại nên y mới che chở lo lắng cho cô, một khi quyền thế của y hơn hẳn nhà cô, y sẽ vứt cô xuống bùn, trước kia y yêu thương cô bao nhiêu, cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm bao nhiêu thì về sau y sẽ giày xéo cô bấy nhiêu, cô đừng gả cho loại rác rưởi này!"
Gương mặt tân lang lập tức đỏ lên: "Cô, cô đang nói nhảm cái gì vậy, cô điên rồi à? Người đâu, mau kéo ả đàn bà điên này đi khỏi đây ngay!”
Dứt lời, y còn chưa hả giận, bèn giơ cao roi ngựa trong tay rồi quất về phía Vân Hương Diệp.
Vút!
Vút!
Ngay sau đó có hai bóng người xuất hiện trước mặt tân lang, người trước là Hồng Dược đang cầm kiếm đâm vào bả vai tân lang, người sau là Hạ Chí không biết tìm được một cái đòn gánh ở đâu mà quăng về phía chân ngựa.
Ngay sau đó, ngựa hí vang trời hất ngã người xuống đất, kiệu phu chấn kinh, kiệu hoa cũng ngã theo.
Dư Đại Cương đang say sưa xem náo nhiệt, lại phát hiện trong hoàn cảnh ồn ào như thế, Vân Thiêm Y cầm kiếm kiên định bước về một hướng.
“Này, cô đi đâu vậy?”
Vân Thiêm Y mắt điếc tai ngơ.
Dư Đại Cương vừa đi theo hai bước, đã thấy Vân Thiêm Y vung kiếm trong tay lên chém về một phía: "Phá!"
Theo tiếng quát khẽ của nàng, trong không khí truyền đến tiếng vỡ loảng xoảng, trong thoáng chốc tất cả cảnh tượng trước mắt giống như mặt băng bị đánh nát, lập tức biến mất chỉ còn lại màn sương trắng dày đặc.
Vân Thiêm Y kéo Vân Hương Diệp và mấy đồ đệ lại gần trước, tránh để mọi người thất lạc nhau, sau đó mới giải thích: “Các trò có thấy thủ pháp phá trận vừa nãy của ta không?”
Ba thiếu niên đều lắc đầu.
Dư Đại Cương cũng có theo dõi, tiếc là xem không hiểu: "Là công kích trận pháp sao?"
“Phải tìm được mắt trận, dùng kiếm khí đánh vỡ mắt trận là có thể phá trận.” Vân Thiêm Y nói: “Không sao, phía dưới còn có chín tầng, sau khi các trò vào ảo trận thì không cần để ý ảo giác làm gì, cứ nhìn ta phá trận ra sao là được.”
Như thế cũng được à…
Dư Đại Cương và Dư Đại Lực nhìn nhau, có phần hâm mộ.
Khó trách người ta thường nói, nếu xét đấu võ, Kiếm tu nhận số hai không ai dám xưng số một.
Đúng là thật sự mạnh bạo!
Vân Hương Diệp sờ ngực, y phục trên người nàng ấy đã thay đổi trở lại, nàng ấy trả kiếm trong tay cho Hạ Chí, suy nghĩ một hồi mới nói: “Khó mà mặc kệ được, vừa rồi con cảm giác giống như… Giống như bị thứ gì đó bám vào người, có một ý thức rất mạnh khống chế tư tưởng của con.”
Vân Thiêm Y gật đầu: "Trò nói cụ thể hơn đi.”
Nàng ấy nhìn xung quanh một vòng, sương trắng còn chưa tan, đây là khoảng thời gian đệm trước khi kích hoạt trận pháp ở tầng hai, ắt không có gì nguy hiểm.
Vân Hương Diệp kể: “Con vừa bước vào, trong đầu đã có một giọng nói, không biết là giọng nói thế nào, nhưng nó khiến con vô thức hoặc cố tình nhớ đến vài chuyện.”
“Con là thiên kim tiểu thư Hầu phủ…”
Vân Thiêm Y ngắt lời nàng ấy: "Hầu phủ sao?”
Hầu phủ là gì?
Đây là câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người ở đây.
Vân Hương Diệp cũng không giải thích được: "Con cũng không biết đó là gì, là những ký ức này áp đặt cho con, nhưng danh hiệu tiểu thư này chắc cũng giống đại tiểu thư của tông môn.”
“À!” Mọi người hiểu ra.
“Còn có rất nhiều cụm từ mà con chẳng hiểu lắm, nhưng người đừng ngắt lời con!” Vân Hương Diệp kể tiếp: “Con vốn có hôn ước môn đăng hộ đối, đối phương là thiếu gia của một thế gia ở Giang Nam, có điều trước khi bọn con đến tuổi thành thân, nhà y xuống dốc, nhưng nhà con không chê nghèo yêu giàu, vẫn đồng ý hôn ước như cũ, sau đó nam tử vừa rồi chính là gã tân lang kia đã thề thốt rằng không thể mặc áo vải cưới con, phải thi đậu công danh trước… Chậc, con cũng không thể hiểu hết toàn bộ.”
Dư Đại Cương hành tẩu giang hồ nhiều năm, bất kể là chuyện trong tông môn thế tục hay là tiểu thuyết sách vở cũng đều am tường hơn mấy người ở đây, chỉ vừa động não đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra: "Ta hiểu rồi, tức là không thể lấy thân phàm nhân cưới đại tiểu thư tông môn, dù sao cũng phải có chút ít tu vi, tốt xấu gì cũng phải thất phẩm.”
“À!" Mọi người lại đồng loạt gật đầu.
Đúng là không thể, tu sĩ và phàm nhân khác biệt, ít nhất là tuổi thọ chênh lệch rất nhiều, đâu thể để đại tiểu thư chỉ hơn hai mươi xinh đẹp mỹ mạo mà trượng phu của mình đã bảy tám mươi tuổi được.
"Vì vậy đại tiểu thư… À không, con vẫn đợi y tu đến cửu phẩm… À không, là thi đậu công danh, đợi đến khi quá lứa lỡ thì, cuối cùng nam tử đó cũng đậu Trạng Nguyên!"
À, tức là cuối cùng cũng trở thành cửu phẩm.
Mọi người đều tự động chuyển đổi trong đầu.
"Nhưng trong thời gian chờ đợi, Hầu phủ lại xảy ra biến cố xuống dốc, con cũng không còn là đại tiểu thư nữa mà chỉ là một người dân thường!"
“Tức là tông môn bị diệt, nội đan bị hủy, quay về phàm nhân sao...” Hạ Chí lẩm bẩm.
Hồng Dược đứng kế bên cũng đỏ mắt: "Thật đáng thương...”
“Ôi, nội đan bị hủy thì còn có thể dùng đan dược điều trị, chỉ tiếc tông môn.” Dư Đại Cương cũng thở dài.
Ảo trận đã phá, tuy Vân Hương Diệp vẫn còn nhớ rõ "ký ức" lúc đó, song cũng không còn cảm nhận được sự thống khổ, bất cam, phẫn uất và nung nấu ý trả thù như lúc ở trong trận, hiện giờ cảm xúc của nàng ấy rất ổn định, thậm chí còn có phần hưng phấn khi kể chuyện xưa.
Những điểm này đều được Vân Thiêm Y chú ý.
Xem ra nếu đạo tâm vẫn vững, một khi phá trận, ảnh hưởng của ảo trận cũng sẽ không còn tồn tại.
"Mà y, chính là nam tử kia, vào ngày đề tên bảng vàng lại được nữ nhi duy nhất của đại quan trong triều nhìn trúng muốn chọn làm vị hôn phu, một bên là người có hôn ước với mình, chờ đợi y đến khi quá lứa lỡ thì, đã không còn là tiểu thư quyền quý, một bên là đại tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp gia thế hiển hách, nam tử đó chẳng chút do dự vứt bỏ con để lựa chọn người kia, nhưng nếu y thành thật nói cho con biết, con cũng đành chấp nhận số phận, thế mà y lại vừa cố tình dối gạt, quanh co với con, vừa thương lượng hôn sự với người kia, con hoàn toàn không hay biết gì, mãi cho đến ngày y thành thân con mới biết hóa ra vị hôn phu của mình lại là của người khác, mà y đã tính toán sẵn rồi, đầu tiên là nuôi dưỡng con thành ngoại thất, qua vài năm thì lấy danh nghĩa thiếp thất rồi đưa vào phủ.”
“Loại khốn khiếp gì vậy?” Hạ Chí đấm xuống mặt đất: “Không biết xấu hổ!”
Tuy rằng cậu không rõ thiếp thất có nghĩa là gì.
Nhưng chắc chắn không phải chuyện vẻ vang.
Dư Đại Cương ngẫm nghĩ: "Ngoại thất... Là đạo lữ khác sao, thiếp thất tức là sao nhỉ, bọn họ có thể kết hôn với bao nhiêu người chứ?"
Phần lớn các tu sĩ đại lục Thần Châu đều là một vợ một chồng, bởi muốn tu đạo thì không thể hãm sâu vào tình cảm thế tục được, nếu muốn có đời sau thì có thể kết giao nhiều đạo lữ, ngươi tình ta nguyện muốn tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.
Như Ma tu nhiều con nhiều cháu, bất kể là nam tu hay nữ tu đều sẽ tìm kiếm đồng đạo để g*** h*p, nhưng trên cơ bản bọn họ sẽ không kết hôn.
Hôn thệ là một loại khế ước rất quan trọng với người tu đạo ở đại lục Thần Châu, quả thực có người kết hôn vì liên minh tông môn hoặc vì các lợi ích khác, nhưng rất ít có trường hợp một người cưới nhiều người, hỏi là dựa vào đâu ư, ngươi có thể mang lại bao nhiêu lợi ích để nhiều người ký kết hôn thệ với ngươi? Tứ phẩm trở xuống thì nói cái gì cũng là nói nhảm, mà sau khi tu đến trên tứ phẩm sẽ không có chuyện trầm mê tình ái nữa, đạo tâm bất ổn như vậy làm sao thăng cấp được, làm thế khác gì tìm đường chết?
Các tu sĩ hành xử như vậy cũng ảnh hưởng đến tập tục người phàm.
Nếu kết hôn thì một chồng một vợ, còn nếu muốn vui chơi trong bể tình thì không kết hôn.
“Chuyện này không quan trọng.” Vân Thiêm Y nói: “Lúc ấy con đứng ra cản ngựa lại, là vì bị khống chế hay vì con muốn làm thế?”
“Đó là ý của con.” Vân Hương Diệp đáp: "Lúc ấy con muốn báo thù, muốn chất vấn, còn muốn giết bọn họ, nhưng con biết tu sĩ chúng ta không thể tùy tiện giết người, cho nên muốn cho tân nương biết nam tử này không phải người tốt, có thể vì giàu sang mà vứt bỏ hôn ước, vậy về sau chắc chắn y có thể vì lợi ích mà vứt bỏ tân nương."
“Con nói đúng lắm." Vân Thiêm Y xoa đầu Vân Hương Diệp: “Gặp người nhìn việc, ngó một biết hai chính là thế này.”
Vân Hương Diệp trầm ngâm: "Sư phụ, nếu như, con nói là nếu như thôi nhé, nếu người hoặc Hồng Dược gặp phải loại nam nhân thất tín bội nghĩa giống như thế này thì sẽ làm gì?”
“Một chữ thôi." Giọng Vân Thiêm Y lạnh như tuyết: “Giết.”
“Kiếm tu như chúng ta, vung kiếm vì nghĩa, vì thiên hạ, vì bá tánh, đối với những kẻ thất tín bội nghĩa, giết, với những kẻ giết hại phàm nhân, giết, với những kẻ làm loạn đạo tâm, giết không tha!"
Nói xong, Vân Thiêm Y còn huơ tay múa chân vài động tác: "Lát nữa sư phụ sẽ dạy cho các trò, phải chém người từ góc độ nào mới có thể trực tiếp một nhát thành hai.”
Vân Hương Diệp lập tức nhớ tới Cát Kiệt chết trước mặt mình, cả người dâng lên một cơn hưng phấn sởn cả da gà: “Vâng!”
Dư Đại Cương rùng mình, nhích lại gần Dư Đại Lực.
Kiếm tu thật là đáng sợ!
Vân Thiêm Y nói đến làm loạn đạo tâm thì lại nhớ đến Liễu Vạn Linh.