Thật ra nàng chưa từng quên bà ta, có điều Liễu Vạn Linh đã bị Ngọc Liên bắt đi, tạm thời ở ngoài tầm tay nên nàng đành mặc kệ.
Vân Thiêm Y không nóng vội, có sốt ruột cũng vô ích, còn dễ khiến cảm xúc dao động quá mức.
Nếu Liễu Vạn Linh đã có dính líu đến Phong Bất Quy, bà ta cũng không trốn thoát được.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, sương mù dày đặc xung quanh bọn họ đã dần dần tan biến nhưng vẫn không biến mất hoàn toàn, thay vì một lớp sương không màu không vị không cảm giác như ban nãy, giờ đây nó lại trở nên lạnh lẽo ướt át còn xen lẫn cả mùi tanh hôi.
Vân Thiêm Y khịt mũi, nhạy bén đoán ra mùi hôi này hẳn là mùi của xác chết!
Cốc!
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng gõ mõ.
Cốc! Cốc!
Đồng thời còn có tiếng bước chân vô cùng nặng nề, giống như ai đó đang khiêng một món đồ rất nặng bước đi, nặng đến mức không nhấc nổi chân.
Hạ Chí rùng mình, núp sau lưng Vân Hương Diệp: “Sao ta cảm thấy… Cứ kỳ lạ đáng sợ thế nào ấy…”
Hồng Dược cũng đờ người, nắm chặt tay Vân Thiêm Y.
Mặc dù Vân Hương Diệp cũng sợ hãi, nhưng thấy Hạ Chí sợ đến mức này thì không khỏi bực bội, cốc đầu cậu: “Lớn như vậy rồi, sao đệ nhát gan vậy hả?”
Nói xong, khóe mắt vừa hay liếc thấy hai huynh đệ Dư Đại Cương và Dư Đại Lực đang ôm chặt nhau run lên bần bật, nhất là Dư Đại Lực, rõ ràng trông cậu ta rất cao lớn uy mãnh, lúc này giống như muốn thu nhỏ mình lại, càng nhỏ càng tốt.
“Tu sĩ… Vân Du tu sĩ…” Dư Đại Cương run rẩy gọi: “Ảo trận… Ảo trận này bọn ta gặp rồi…”
Vân Thiêm Y nhướng mày, nhìn về phía Dư Đại Lực: “Cậu từng gặp à?”
Lúc trước ở khách đ**m, Dư Đại Cương từng nói sau khi mình tiến vào ảo trận đã nhìn thấy gánh hát.
Gương mặt Dư Đại Lực trở nên tái nhơt, không hé một lời, vẫn là Dư Đại Cương trả lời thay cậu ta: “Phải, lúc… lúc đó bình thuốc của ta đã bị cầm cố, cho nên muốn thử chuộc lại bình thuốc của mình, rốt cuộc…”
Rốt cuộc là ngay cả bình thuốc của Dư Đại Lực cũng chẳng còn.
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua bóng hình đang từ từ đi về phía bọn họ giữa màn sương mù phương xa, tuy không thấy rất rõ ràng, nhưng nhìn bóng dáng có vẻ là một đội ngũ.
“Trong tình huống ấy, làm thế là phải.” Vân Thiêm Y không quên giảng giải cho đồ đệ: “Đôi khi dù có cơ duyên, nhưng bản thân chưa đủ thực lực thì nên quyết đoán rời đi, đợi khi nào thực lực tăng lên thì quay lại đấy, có lẽ vẫn có thể gặp được cơ duyên tương tự.”
Đây gọi là đồ vật đã được định sẵn thuộc về người nào thì sẽ là của người đó.
Sắc mặt Dư Đại Lực càng thêm tái nhợt.
Cậu ta không muốn cái kiểu vận mệnh này đâu!
Vân Thiêm Y vỗ vai Hạ Chí: “Đừng sợ, những điều này đều không quan trọng. Giữ bình tĩnh, kế tiếp ta sẽ dạy các trò làm sao tìm được mắt trận.”
“Đầu tiên, phải tĩnh tâm.”
Hồng Dược và Vân Hương Diệp làm theo, nhưng Hạ Chí lại không tĩnh tâm nổi, hai mắt cậu trừng to nhìn chằm chằm đội ngũ càng ngày càng đến gần.
Mà lúc này, tình trạng của Dư Đại Lực cũng thay đổi, gương mặt vốn tái nhợt của cậu ta dần dà trở nên trắng bệch không còn tí máu.
Rầm!
“A!!!!!!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của Hạ Chí vang khắp trời đêm.
Tiếng hét thất thanh không thể khống chế của cậu cùng với linh khí lẫn kiếm khí tỏa ra thậm chí còn xua tan màn sương lạnh lẽo ẩm ướt!
Tức thì, cảnh tượng phía trước trở nên vô cùng rõ ràng!
Chỉ cách bọn họ vài mét là một đội ngũ “thứ gì đó” có làn da xám xịt, rõ ràng không phải người sống, đang khiêng mấy cỗ quan tài nhỏ đến bất thường từ từ tiến về phía bon họ!
Khuôn mặt của những xác sống đều bị xé nát, thậm chí một nửa gương mặt của tên cầm đầu còn rũ xuống, tròng mắt lắc lư bên cạnh gò má.
Hạ Chí thậm chí không kịp phát ra một tiếng thét thảm, hai mắt trợn trắng suýt thì hôn mê, đúng lúc nghe thấy tiếng Vân Thiêm Y thở dài, thân kiếm nàng nắm trong tay thoáng cái bùng lên ngọn lửa hừng hực ấm áp mà nóng bỏng càn quét toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Giữa ngọn lửa tràn ngập sức sống, sự kinh hãi của Hạ Chí dường như cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, cậu dần dần bình tâm lại, cảm xúc trên mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Giữa cơn buồn ngủ mơ màng, cậu nghe được giọng nói bình tĩnh của sư phụ: “Huynh còn muốn gặp cơ duyên này nữa không?”
Tiếp theo là giọng nói gần như sắp khóc của Dư Đại Cương: “Không muốn, không muốn, ai mà thèm thứ này chứ!”
Cùng với tiếng “Phá!” là tiếng vỡ nát loảng xoảng, bọn họ lại quay về màn sương dày đặc giữa hai trận pháp.
Vân Thiêm Y áp tay lên trán Hạ Chí, ngẩng đầu hỏi Dư Đại Cương: “Thằng bé bị dọa mất hồn rồi, có thuốc gì không?”
Dư Đại Cương toát cả mồ hôi lạnh, hồi lâu mới phản ứng lại: “... À, có, có!”
Hắn ta lấy một chiếc bình sứ từ trong túi, trút ra hai viên thuốc bỏ vào miệng Hạ Chí.
Vân Thiêm Y lại đút thêm chút nước cho Hạ Chí, rồi cho cậu ôm kiếm gỗ Linh Thụ vào lòng, nhướng mắt nhìn Vân Hương Diệp: “Một lát đừng có mắng đệ ấy nữa.”
Vân Hương Diệp vừa lo lắng lại vừa bực bội, nghe Vân Thiêm Y nói vậy thì chỉ thở dài, thừa dịp Hạ Chí vẫn chưa tỉnh táo, nàng ấy làu bàu: “Đồ gan thỏ!”
Rồi lại lên tiếng: “Để con lo cho đệ ấy.”
Dù sao Hạ Chí cũng là tiểu đệ của nàng ấy.
Vân Thiêm Y gật đầu, lại ôm chầm Hồng Dược xoa đầu cô bé.
Tuy Hồng Dược cũng hoảng sợ nhưng chưa đến mức như Hạ Chí, chỉ nũng nịu vùi đầu vào ngực sư phụ.
Vân Thiêm Y vừa ôm ái đồ vừa liếc qua Dư Đại Lực cũng mới uống thuốc xong: “Cậu thuật lại tình hình đi.”
Lúc này Dư Đại Cương không thể lên tiếng thay cho huynh đệ của mình nữa, hắn ta không phải người gặp gỡ cơ duyên, không tiếp nhận ký ức.
Dư Đại Lực nghẹn ngào hồi lâu, rồi thốt ra sáu chữ: “Bọn chúng đang đón quỷ thai.”
“Quỷ thai á?” Vân Hương Diệp chưa từng nghe qua chữ này: “Đó là cái gì vậy?”
Dư Đại Lực lắc đầu.
Cậu ta cũng không biết.
Dư Đại Cương vừa định bảo có lẽ cũng là những thứ chỉ có trong ảo cảnh, không hề tồn tại ở đại lục Thần Châu, nhưng vừa ngước lên đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vân Thiêm Y.
Quỷ thai.
Những thiếu niên trước mặt không biết rõ cũng là bình thường, nhưng Vân Thiêm Y lại rất rõ.
Đây không phải những thứ hư ảo.
Mà nó thật sự đã từng tồn tại trên đại lục Thần Châu, còn suýt trở thành đạo tu thứ tư bên cạnh ba đạo tu tà!
Thứ này bắt nguồn từ dòng dõi của Yêu tu, cách tu luyện vô cùng tàn ác, hơn nữa còn điên rồ trái với luân thường đạo lý. Đúng như cách gọi, “thai” trong “quỷ thai” hiển nhiên là chỉ thai nhi.
Các Yêu tu dùng thai sống làm pháp khí tu luyện sẽ có được linh lực và năng lực mạnh mẽ, thậm chí nó còn phát triển thành một tông môn riêng biệt.
Song, lợi dụng thai nhi để tu đạo là chuyện thiên đạo không dung.
Khi phát hiện Yêu tu có phương pháp tu hành tà ác đến vậy, Vân Thiêm Y lúc đó là Kiếm đế đã liên hệ với mấy người Đế Thiếu Cẩm, có thể nói là toàn bộ những tu sĩ nhất phẩm ngày đó đều dẫn theo tu sĩ nhị phẩm nhà mình, giết sạch Yêu tu tu hành quỷ thai, hơn nữa dưới sự hỗ trợ của Trận tu nhất phẩm Kính Thành Tuyết, bọn họ đã đào sâu ba thước xới tung toàn bộ đại lục Thần Châu, không chừa bất kỳ một thứ gì liên quan.
Sự tà ác của quỷ thai khiến Phong Bất Quy lúc đó còn chưa lên nhất phẩm cũng không thể chịu nổi, đây cũng là lần duy nhất mà Phong Bất Quy đứng về phía năm đạo tu chính, hợp tác với Ma tu nhị phẩm Tôn Thanh Y tiến hành tuần tra một lượt bên phía ba đạo tu tà, bảo đảm nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, không chỉ tu sĩ mà ngay cả bí tịch pháp khí cũng phải tiêu hủy sạch sẽ.
Bởi vậy Vân Thiêm Y có thể chắc chắn hiện tại trên đại lục Thần Châu tuyệt đối không còn người nào tu quỷ thai, thậm chí từ ngữ “quỷ thai” này cũng đã biến mất khỏi đại lục, lúc ấy bọn họ đã tiêu hủy hết ghi chép của đại lục rồi.
Vì sao ở đây lại đột nhiên xuất hiện hai chữ này.
Cân nhắc một lát, Vân Thiêm Y nhìn sang Dư Đại Lực: “Ta cảm thấy hai chữ này rất xúi quẩy, sau khi rời khỏi ảo trận, tốt nhất cậu cứ quên sạch những gì liên quan đến hai chữ này đi, tránh gặp tai họa.”
Vân Thiêm Y liên tiếp phá hủy hai trận pháp với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, vừa rồi còn thể hiện thực lực và quyết đoán của Kiếm tu, vậy nên nàng đã sớm dành được niềm tin sâu sắc trong lòng huynh đệ Dư gia, nghe nàng chỉ bảo như vậy, Dư Đại Lực liên tục gật đầu, còn hiếm hoi lên tiếng: “Ta biết rồi.”
Vân Thiêm Y gật đầu, thấy Hạ Chí bình phục phần nào, nàng lại nói: “Vậy chúng ta nói tiếp chuyện khi nãy.”
“Lúc phá trận, đầu tiên phải tĩnh tâm.”
Không chỉ riêng đồ đệ của nàng, huynh đệ Dư Đại Cương cũng muốn thừa dịp này học hỏi đôi chút từ tu sĩ có kinh nghiệm phong phú.
“Sau đó thì phóng thần thức ra, nhưng ở đây thì không cần.” Vân Thiêm Y bổ sung.
Trước khi trận pháp khởi động, nếu là tu sĩ cấp cao phóng thần thức ra thì có thể dò la toàn bộ bí cảnh.
Nhưng bọn họ là tu sĩ bát phẩm, có phóng cũng vô dụng, với phạm vi và cường độ của thần thức bọn họ, có dò la cũng không dò ra đại trận.
Vân Thiêm Y cũng không phóng thần thức ra, dù thần thức của nàng là cấp bậc Kiếm Đế nhưng nàng không muốn đẻ thêm việc vặt, nếu chẳng may vô ý tiếp xúc với bí mật nào đó của bí cảnh, vậy nàng nên hay không nên tìm tòi khám phá đây?
Lòng hiếu kỳ quá nặng, không những dễ hại chết mèo* mà còn dễ khiến một bát phẩm cỏn con mất mạng.
*Xuất phát từ một câu tục ngữ Anh: “Curiosity killed the cat”. Nghĩa đen của thành ngữ này là "sự tò mò đã g**t ch*t con mèo", nghĩa bóng là không nên cố biết nhiều quá.
“Dùng thần thức cảm thụ loại hình trận pháp, có khá nhiều loại trận pháp, ảo trận dưới lục phẩm chỉ có sáu loại thường gặp, tuy có thay đổi đôi chút nhưng quy luật cơ bản vẫn không thay đổi.”
Sáu loại trận pháp thông thường có thể nói là kiến thức căn bản của người tu đạo, lần này là kiến thức căn bản thật sự chứ không phải kiến thức căn bản mà Vân Thiêm Y tự mặc định.
Mấy người Vân Hương Diệp gật đầu.
“Sau khi xác định loại hình trận pháp thì sẽ tìm kiếm mắt trận, Thiên Sát Trận thì mắt trận ở trên trời, Thiên Địa Linh Trận thì ở trên mặt đất, Phong Hống Trận thì ở tâm gió, Bộc Thủy Trận thì ở nguồn nước… Những thứ này không cần ta dạy lại nhỉ?”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt gật đầu.
Mặc dù tất cả những gì bọn họ biết chỉ là kiến thức lý thuyết.
Hơn nữa, cái gọi là trời đất mắt gió nguồn nước cũng chỉ là tồn tại ảo, là một sự tồn tại hình thành dựa theo ý nghĩa của trận pháp, không có nghĩa là phải thật sự đi tìm ngọn nguồn của sông suối ao hồ.
“Sau khi tìm ra mắt trận, phá hủy mắt trận là xong rồi.”
Dư Đại Cương rầu rĩ: “Đơn giản vậy thôi à?”
Vân Thiêm Y nói: “Đơn giản, nhưng cũng không đơn giản. Sách vở chỉ ghi chép qua loa như thế, một lát đến tầng tiếp theo ta sẽ làm thử cho mọi người hiểu.”
Vừa nói xong, sương mù cũng dần dần tan đi.
Lần này, trước mắt bọn họ xuất hiện một thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Gió thổi cỏ rạp nhưng không thấy dê bò, chỉ có trời xanh xanh, nội mênh mông.*
*Cả câu lấy ý từ bài “Sắc Lặc ca”.
Vân Thiêm Y đợi một hồi nhưng vẫn chưa thấy ai bắt đầu “nhập vai”, xem ra lần này không có ai trong số bọn họ gặp được cơ duyên, cho nên mới bị đưa đến một nơi đồng không mông quạnh như vậy.
“Các người thử đi.”
Mọi người nghe vậy, từng người một bắt đầu tĩnh tâm.
Ở bước này còn khá nhẹ nhàng.
Nhưng ở bước tiếp theo là dùng thần thức dò la, nó lại không đơn giản như tưởng tượng.
Dựa theo sự tưởng tượng của Vân Hương Diệp, khi nàng ấy phóng thần thức ra, ý thức của nàng ấy sẽ giống như từ trên trời cao nhìn khắp mặt đất, thấy toàn bộ hình thái trận pháp không sót thứ gì.
Trên thực tế, ý thức của nàng ấy quả thật ở trên trời cao, nhưng bên dưới lại không phải hình thái của trận pháp mà là vô số đồ vật không biết là gì.
Có màu sắc, có hình dạng, còn có những bóng hình vặn vẹo không ngừng nhảy lên.
“Ọe!” Vân Hương Diệp chỉ cảm thấy một cơn xây xẩm hoa mắt đánh úp mình, toàn bộ nước trong dạ dày trào ngược lên cổ họng, nhất thời không kìm được mà ói ra.