Nôn ọe trước mặt mọi người khiến Vân Hương Diệp cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau khi thu hồi thần thức nhìn lại những người xung quanh, ngoại trừ Vân Thiêm Y bình tĩnh đứng một bên, những người còn lại đều đang nôn mửa khắp nơi.
Tốt xấu gì nàng ấy vẫn còn kiên trì đứng thẳng!
Mặc dù Vân Thiêm Y không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, không kìm được mà hồi tưởng.
Đúng là như vậy, không sai không sai, những tân binh lần đầu sử dụng thần thức dò la pháp trận đều sẽ như vậy.
Trước đây nàng cũng từng bật cười khanh khách khi thấy các đồ đệ của mình nôn mửa điên cuồng.
Nghìn năm trôi qua trong chớp mắt, nhân duyên như vòng luân hồi.
"Không sao đâu, đây là phản ứng rất bình thường." Vân Thiêm Y trấn an mọi người vài câu, nói tiếp: "Uống chút nước, vận chuyển lại đan điền lần nữa, tĩnh tâm, rồi dò la lại xem."
"Tu sĩ, tu sĩ..." Dư Đại Cương nôn mửa đến mức có phần kiệt sức: "Có thể dùng đan dược không?"
"Nếu có thì sẽ càng tốt." Vân Thiêm Y cũng không quá cổ hủ, chủ yếu là Kiếm tu bọn họ không phải lúc nào cũng có thuốc để giảm đau.
"Có có có." Dư Đại Cương đáp liên tục, lục lọi trong túi lấy ra một cái hộp gỗ: "Thuốc này có thể giảm bớt phản ứng tiêu cực do thần thức phản phệ."
Vân Thiêm Y không sốt ruột, bảo hắn ta đưa cho nàng trước, sau khi ngửi thử lại rót linh khí vào, xác nhận không có vấn đề gì thì mới bảo Dư Đại Cương phân phát cho mọi người.
Lần này có đan dược hỗ trợ, Vân Hương Diệp lại dùng thần thức dò la toàn bộ trận pháp, mặc dù vẫn còn choáng váng nhưng đã ổn định không còn nôn nữa.
Tình trạng của Hồng Dược tốt hơn nàng ấy đôi chút, thậm chí cô bé còn kinh ngạc vui mừng hét lên: "Sư phụ, con thấy mắt trận rồi!"
"Giỏi." Vân Thiêm Y hài lòng gật đầu: "Tiếp theo hãy truyền linh lực vào trong kiếm, nếu được thì ngưng tụ kiếm khí, hoặc nếu cấp bậc trận pháp thấp hơn cấp bậc của con thì có thể dùng kiếm khí phá mắt trận, con đợi mọi người quan sát xong rồi thử xem.”
Nhưng bất kể Hồng Dược công kích thế nào, mắt trận vẫn không hề động đậy.
Vân Thiêm Y lại bảo Vân Hương Diệp và Hạ Chí thử nghiệm, kết quả hai người nhận được cũng không khác gì Hồng Dược.
Vân Thiêm Y sờ cằm: "Hai trận pháp vừa rồi là cửu phẩm, trận pháp lần này đã nâng lên bát phẩm, cùng cấp với các con."
Cho nên với thực lực mỗi người bọn họ, không thể phá hủy mắt trận cũng là chuyện bình thường.
Vân Thiêm Y ra chỉ thị: "Các con hãy xếp thành kiếm trận, cùng nhau công kích mắt trận xem sao."
Trước đây ở Thiên Hạc Tông hay nửa năm sau đó ở thành Vô Ảnh, Vân Thiêm Y không hề lơ là trong việc thúc ép bọn họ luyện tập kiếm trận, có cả các trận dành cho hai người, ba người, bốn người.
Lúc này cũng là dịp tốt để xem hiệu quả luyện tập kiếm trận của ba người họ.
Nghe Vân Thiêm Y nói vậy, ba thiếu niên không hề do dự nhanh chóng xếp trận, dưới ánh mắt ngạc nhiên của huynh đệ Dư Đại Cương, trận pháp nhẹ nhàng vỡ vụn, xung quanh lại trở về tình trạng sương mù dày đặc.
"Kiếm tu đúng là lợi hại mà." Dư Đại Cương không kìm được tán thưởng, rồi lại nghĩ đến việc mình là Dược tu thì phải làm thế nào.
Câu trả lời là, không thể làm được.
Giống như Kiếm tu khi bị phản phệ thần thức thì chỉ có thể dựa vào ý chí để chịu đựng, trong khi Dược tu có thể giảm bớt bằng cách sử dụng đan dược.
Nếu là biện pháp bảo vệ bản thân khi hành tẩu giang hồ, Dược tu đương nhiên có, hơn nữa còn rất đa dạng.
Nhưng khi gặp phải những nơi có tính công kích mạnh mẽ, Dược tu, đặc biệt là những Dược tu cấp thấp như huynh đệ bọn họ thì hoàn toàn không có cách nào.
Hay nói cách khác, nếu dựa vào bản thân thì hoàn toàn không có cách nào.
Chỉ có thể sử dụng pháp khí mua từ những đạo tu khác.
Đáng tiếc là Kiếm tu hoàn toàn không bán pháp khí, bọn họ chỉ biết rèn kiếm, rèn kiếm, rèn kiếm, một đám trong đầu chỉ có kiếm thôi!
Những người bán pháp khí công kích chính là Pháp tu và Ma tu, những người lòng dạ ngay thẳng thì sẽ mua của Pháp tu, còn những người chỉ quan tâm đến giá cả và độ phù hợp thì có thể mua bất cứ thứ gì.
Dư Đại Cương và Dư Đại Lực bước vào trận pháp ở tầng thứ tư, sau khi xác nhận không có ai trong số bọn họ gặp được cơ duyên thì cũng bắt đầu dùng pháp khí trong tay công kích mắt trận.
Nhưng không có kết quả gì.
Vân Thiêm Y kiên nhẫn chờ bọn họ bỏ cuộc, sau đó mới ra tay phá hủy mắt trận.
Dư Đại Cương thở dài: "Ôi, nếu chúng ta bị người khác dùng trận pháp giam giữ, e rằng lành ít dữ nhiều."
Câu này lại đúng với ý của Vân Thiêm Y, nàng vờ như không có việc gì, đáp lại: "Chỉ cần tìm được đồng đội mạnh mẽ, cũng không cần lo lắng quá.”
Đồng đội mạnh mẽ ư... Dư Đại Cương gần như theo bản năng liếc nhìn đám người Vân Thiêm Y.
Thực lực của mấy vị Kiếm tu này thật sự không tồi, đặc biệt vị Vân Du tu sĩ này còn là Kiếm tu thất phẩm, có cấp bậc không thấp trong số tán tu.
Nếu có thể hành động cùng bọn họ, tất nhiên là yên tâm hơn nhiều.
Có vẻ như Vân Du tu sĩ cũng rất muốn có một Dược tu làm bạn đồng hành, ý tứ trong lời nói của nàng, một dược thương vân du bốn bể giang hồ như Dư Đại Cương sao lại không hiểu chứ.
"Nói cũng phải."
Sau khi đáp lại như thế, hắn ta không nói thêm gì nữa.
Vân Thiêm Y cũng hiểu ý đối phương.
Người ta đang muốn xem thử thực lực và phẩm tính của mấy người các nàng, liệu có thể trở thành bạn đồng hành trong hành trình sắp tới hay không.
Hai bên đều khảo sát lẫn nhau, cũng là điều cần thiết.
Ở những tầng tiếp theo Hạ Chí và Hồng Dược đều gặp được cơ duyên của mình, nhưng rất nhanh đã từ bỏ, so với cơ duyên mà một bí cảnh Trận tu mang lại, bọn họ tập trung vào việc luyện tập phá trận hơn.
Bí cảnh của Tần Môn Trang không giống như Vân Thiêm Y suy đoán, không phải là càng xuống dưới thì cấp bậc trận pháp càng cao, mà là ngẫu nhiên xuất hiện một trong số cấp bậc cửu phẩm và bát phẩm.
Xem ra trong mười tầng đầu, cao nhất chỉ là thất phẩm, hoặc nói cách khác tầng mười có thể là thất phẩm.
Xuống dưới nữa, trong mười tầng tiếp theo có thể cấp bậc sẽ tăng lên.
Không biết có phải là ba tầng một phẩm không, nếu đúng như vậy thì trận pháp ở tầng hai mươi sẽ là tứ phẩm.
Quả thật rất nguy hiểm.
Nếu Tần Môn Trang đã nắm rõ tình hình bí cảnh trong mười tầng đầu tiên, hơn nữa còn có thể cung cấp lệnh bài truyền tống cho các tu sĩ đến thử thách, chứng tỏ trong thôn trang của bọn họ chí ít có một tu sĩ lục phẩm.
Còn xuống dưới nữa thì không thể đảm bảo an toàn cho người tham gia thử thách, điều này bộc lộ rằng có thể bọn họ chỉ có tu sĩ lục phẩm.
Tất cả những điều này cũng là những gì Vân Thiêm Y muốn dạy cho các đồ đệ.
Hành tẩu giang hồ cần phải học cách biết một mà suy ra ba, quan sát nhiều, suy nghĩ nhiều, tư duy nhiều, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Hôm nay có Vân Thiêm Y dẫn dắt, nhưng nếu ngày sau Vân Thiêm Y bế quan, bọn họ tự mình ra ngoài phiêu bạt thì không thể đi thẳng đến Tần Môn Trang như vậy.
Ít nhất phải ở lại huyện Tập Xuyên vài ngày để thu thập đủ thông tin, còn phải dựa vào tình báo để phân tích thế lực hoặc bí cảnh, cao nhất có thể là phẩm mấy, nếu có vấn đề, xem xét liệu với cấp bậc và thực lực của mình có thể khống chế được cục diện hay không.
Nếu cảm thấy ngoài tầm kiểm soát thì đừng tham gia vào, học cách tránh nguy hiểm là rất quan trọng.
Trước đây Vân Thiêm Y chưa bao giờ để ý đến những điều này, dẫu sao kiếp trước khi nàng còn là phàm nhân đã được đưa vào sư môn, lúc đó toàn bộ đại lục không nguy hiểm như ngày nay.
Có lẽ chính những Đế Tôn trước đây đã bảo vệ đại lục Thần Châu còn non trẻ, giờ đây Đế Tôn ngã xuống, bốn tôn vị đều trống, lũ yêu ma quỷ quái bèn nổi dậy.
… Ôi.
Cũng có vài điểm Vân Thiêm Y chưa hiểu rõ.
Đó là nếu các Đế Tôn đã tạo ra đại lục Thần Châu, vì sao lại tồn tại những loại yêu ma quỷ quái này, là do các Đế Tôn tạo ra hay tự bản thân đại lục sinh sôi chúng?
Nàng không hiểu rõ.
Tuy có vị cách Kiếm Đế, nhưng dẫu sao nàng cũng đã ngã xuống trước khi phi thăng, chưa thật sự ngồi vào vị trí đó.
Hai huynh đệ Dư Đại Cương cũng đi theo nghe giảng giải, học hỏi không ít.
Phương pháp tu đạo của Dược tu hoàn toàn khác với Kiếm tu, sẽ không dạy dỗ bọn họ hành xử một cách chủ động, chủ yếu là, chủ động cái gì chứ, bọn họ xứng à? Bọn họ dám ư?
Huồng hồ, thái độ của mọi người trên đại lục đối với Dược tu cũng thân thiện hơn Kiếm tu nhiều, dù sao có ai mà không thích Dược tu vừa bán thuốc vừa chữa bệnh chứ, trong trường hợp bình thường, không nói đến phàm nhân, phần lớn tu sĩ sẽ không xung đột với Dược tu, đặc biệt xung đột với Dược tu có tông môn rõ ràng, nếu bị tông môn của đối phương ghi sổ sau này không bán thuốc cho, vậy thì mất nhiều hơn được.
Mà vốn dĩ tông môn Dược tu có danh có họ nào không có bí mật bất truyền của riêng mình chứ, ai biết ngày nào đó mình sẽ cần bí mật bất truyền của nhà nào để cứu mạng mình đâu.
Tất nhiên, thái độ của tu sĩ đối với Kiếm tu cũng khá thân thiện, dù sao trường hợp xấu nhất thì Dược tu chỉ không cứu mạng mình, trong khi nếu Kiếm tu rút kiếm ra là có thể mất mạng ngay tại chỗ, cứu cũng không kịp!
Vân Thiêm Y vốn đã có ý kết giao với hai Dược tu của Trúc Sơn Tông, đương nhiên cũng không tiếc gì mà truyền đạt kinh nghiệm.
Có điều, đến tầng thứ mười, việc giảng dạy buộc phải tạm dừng.
Tầng này lại là cơ duyên của Vân Thiêm Y.
Mặc dù Vân Thiêm Y đã chuẩn bị sẵn sàng, tầng này có khả năng cao là ảo trận thất phẩm, nhưng lúc này nàng chỉ là Kiếm tu thất phẩm mà thôi.
Mây mù tan đi trước chỉ giúp bọn họ không bị lạc nhau bởi ảo trận.
Sau khi mây mù tan biến, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng hiểu được cảm giác của mấy người Vân Hương Diệp lúc đó.
Một lượng lớn tin tức ào ạt tràn vào đầu nàng, không thể chỉ dựa vào ý thức chủ quan mà có thể cự tuyệt được.
Vân Thiêm Y cũng không chối bỏ, nàng chỉ lặng lẽ suy nghĩ về ý nghĩa của những thông tin này.
Thật sự có rất nhiều từ mà ngay cả nàng cũng chưa từng nghe qua.
Rốt cuộc chủ nhân chân chính của ảo trận này là ai, sau khi ra ngoài nàng nhất định phải hỏi thăm Kính Thành Tuyết mới được.
Sau khi tiêu hóa xong, Vân Thiêm Y tóm tắt lại một chút.
Nàng cũng hóa thân vào một vị thiên kim của Hầu phủ, mà Hầu phủ ở đây có lẽ giống như đại tông môn.
Chỉ là vị thiên kim này khi sinh ra đã bị người có ác ý đánh tráo.
Ly miêu đổi Thái Tử, mục đích hiển nhiên là nhằm vào Thái Tử rồi.
… Ờm, còn Thái Tử là gì thì Vân Thiêm Y không hiểu rõ lắm, dù sao lượng thông tin tuồn vào ào ạt đã nói như vậy, theo ngữ cảnh trước sau suy đoán, có lẽ là chỉ người thừa kế của tông môn.
Hình như trong câu chuyện này, người thừa kế của tông môn hay còn gọi là người thừa kế của Hầu phủ chỉ có thể là nam tử, nữ tử không thể thừa kế Hầu phủ.
Đúng là vô lý, Vân Thiêm Y thầm đánh giá, giới tính có nghĩa lý gì, thiên phú, tài năng hoặc thực lực, hoặc trong trường hợp có Tứ Thánh Huyết Vân Trận thì tính cả huyết mạch, đấy mới là điều kiện ưu tiên để lựa chọn người thừa kế.
Thật là một câu chuyện tào lao.
Nhưng không còn cách nào khác, hiện giờ nàng là nhân vật trong vở diễn, vẫn phải tiếp tục câu chuyện ngớ ngẩn này.
Tóm lại, để Hầu phủ có một nam tử làm người thừa kế nhằm củng cố vị trí chính thất của đại phu nhân - đến đây, Vân Thiêm Y lại không kìm được mà phỉ nhổ về hôn thệ tùy tiện trong câu chuyện xưa của ảo trận - vị ma ma nhà mẹ đẻ của đại phu nhân bèn ôm tiểu thư đi, lén đổi bé gái mới sinh, cũng chính là nhân vật của Vân Thiêm Y thành một bé trai.
Vân Thiêm Y thì bị vứt vào một thôn trang hẻo lánh, trở thành nữ nhi của một đôi phu phụ nô gia.
Có lẽ vì là hài tử của phu nhân nên những năm qua ma ma vẫn không hề bỏ mặc Vân Thiêm Y, mà ngược lại luôn âm thầm chăm sóc nàng.
Vân Thiêm Y ngoài việc cảm thấy khó hiểu và kỳ quặc, tạm thời không có cảm xúc nào khác.
Sau này đứa bé trai kia lớn lên, không biết có phải do "rồng sinh rồng, phượng sinh phượng", cha nào con nấy hay không, tóm lại gã cũng không học được tí gì từ tính cách chính trực hiền lành của dưỡng phụ dưỡng mẫu Hầu gia, ngược lại dưới sự quản giáo nghiêm khắc và tình yêu thương của phụ mẫu, gã còn quen thói xấu xa, ăn chơi, ong bướm, cờ bạc, không việc ác nào không làm.