Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 102

Bên cạnh việc làm phu thê Hầu gia rầu thúi ruột, gã còn khiến các thiếp thất khác ở trong phủ lẫn hài tử của bọn họ ngo ngoe rục rịch.

Đích trưởng tử vô năng bại hoại như vậy, một người công chính như Hầu gia chưa chắc chịu truyền Hầu phủ cho gã.

Ý nghĩ đấy không sai, Vân Thiêm Y gật đầu đánh giá, truyền ngôi cho người hiền là việc khá hợp lý.

Nhưng đại phu nhân lại không cho là vậy, bà ta chỉ có một đứa con này, nếu gã không thể kế thừa Hầu phủ, đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với nhà mẹ đẻ của bà ta.

Nhưng cho dù bà ta có dạy dỗ đứa con này ra sao, vẫn không thể dạy nổi.

Ngay lúc này, rốt cuộc ma ma nhà mẹ đẻ cũng không kìm được, lén nói cho đại phu nhân biết chuyện ly miêu tráo Thái Tử.

Đại phu nhân vừa khiếp sợ vừa khủng hoảng, nhưng cũng có vài phần nhẹ nhõm.

Phải, với gia giáo và tính tình của bà ta sao có thể sinh ra loại hư đốn này, quả nhiên không phải con ruột của bà ta!

Nhưng nhất định phải gạt Hầu gia chuyện này, đồng thời bà ta còn muốn đưa nữ nhi ruột thịt của mình, cũng chính là Vân Thiêm Y quay về.

May mắn thay, nữ nhi ruột thịt là Vân Thiêm Y có vẻ ngoài cực kỳ giống với Hầu gia, nếu nàng đứng cạnh Hầu gia, cho dù bất cứ ai nhìn vào đều sẽ cho rằng đấy là nữ nhi ruột thịt của Hầu gia.

Cho nên sau khi thương lượng với ma ma nhà mẹ đẻ, bọn họ đã dựng nên một câu chuyện rất máu chó, tóm tắt lại là mua chuộc bà đỡ năm đó, bảo bà ấy đến thú tội với Hầu gia rằng năm ấy phu nhân sinh được một đôi song sinh, mà bà ấy cũng được ban thưởng vì đỡ đẻ một đôi song sinh, nhưng vừa ra khỏi phòng sinh đã có người ra lệnh cho bà ấy chỉ được phép nói đại phu nhân sinh đại thiếu gia, không được nhắc đến đại tiểu thư, vốn tưởng Hầu phủ kiêng kỵ chuyện gì nên cũng không bận tâm, dẫu sao nhà cao cửa rộng không thiếu những vấn đề tế nhị, bà đỡ bọn họ mà không biết giữ mồm giữ miệng thì e là đã bị người ta kết liễu từ lâu.

Lần trước bà ấy làm bà đỡ cho người trong thôn này, gặp được một vị thiếu nữ có dung mạo không khác Hầu gia là mấy ở trong thôn, bà đỡ không khỏi kinh ngạc, lại dựa vào tuổi tác của thiếu nữ mà nhẩm tính, không ngờ trùng khớp với muội muội trong đôi song sinh kia, giờ lại thành nữ nhi của nô gia, bà đỡ hỏi thăm khắp nơi, đoán rằng có thể bé gái đã bị người ác ý lén ôm đi từ khi sinh ra, sợ Hầu phủ không hay biết bèn vội vàng đến báo tin.

Không thể không nói, kịch bản này có tình tiết rất chặt chẽ, Vân Thiêm Y không khỏi tán thưởng, có điều người dựng chuyện thật sự không có tình người, vì sắp xếp cho thân thế của nàng mà đổ tội danh lên đôi phu phụ luôn chiếu cố đại tiểu thư, rằng bọn họ phản bội chủ nhân lén đưa đứa bé ra ngoài, không nói lời nào đã lôi đi đánh chết.

Hai người này thật sự vô tội mà!

Chuyện này không thể dung thứ được, đây không chỉ là phán xét đạo đức của chính Vân Thiêm Y mà cũng là cảm xúc đang dao động trong lòng nàng.

Trước khi Vân Thiêm Y quay về Hầu phủ, nàng đã nảy sinh hận thù với tất cả mọi người trong Hầu phủ.

Phu thê nô gia giống như phụ mẫu ruột thịt của nàng, thân thiết không hề kém cạnh, huống hồ bọn họ thật sự cho rằng mình đã nhặt được đứa bé chứ nào phải bắt cóc từ Hầu phủ?

Vả lại, khi quay về Hầu phủ, cuộc sống của đại tiểu thư cũng không tốt, nàng không thể thân thiết với tất cả mọi người trong Hầu phủ, mà trên dưới Hầu phủ ngoại trừ đại phu nhân thì ngay cả người hầu thấp kém nhất phủ cũng khinh thường vị tiểu thư từ thôn trang quay về!

Vân Thiêm Y có thể cảm nhận được, trong đầu nàng, hay nói cách khác, trong ý chí nàng nảy sinh một loại cảm xúc k*ch th*ch nàng cảm thấy tức giận và không cam tâm.

Giống như Vân Hương Diệp, Hạ Chí và Hồng Dược đã miêu tả.

Lúc bọn họ gặp được cơ duyên thì cũng có cảm nhận tương tự như vậy.

Dư Đại Cương cũng thế.

Chỉ có bản thân Dư Đại Lực là có cảm xúc biến đổi không khác mấy, trong cơ duyên của cậu ta, cậu ta lại càng cảm thấy sợ sệt khắc cốt ghi tâm hơn hẳn.

Xem ra, ảo trận này có khả năng k*ch th*ch vào cảm xúc của người trong trận.

Đối với việc duy trì đạo tâm, kẻ địch lớn nhất chính là cảm xúc tiêu cực, bởi vì đa số cảm xúc tích cực đều rất ngắn ngủi, sung sướng và niềm vui đều lướt qua trong giây lát, chỉ có thù hận và tâm nguyện khó thành mới đi theo suốt khoảng thời gian dài khiến người ta nhớ mãi không quên, trở thành tâm ma một đời.

Vân Thiêm Y rất thuần thục trong việc khống chế cảm xúc tiêu cực, cho dù ý chí của đại tiểu thư ép nàng phẫn nộ ra sao, Vân Thiêm Y đều bình thản không chút lăn tăn.

Cái cốt truyện chẳng ra gì này mà có thể khiến nàng dao động ư?

Nếu là vì cảm thấy Hầu phủ bất công, dùng quyền thế đè người, vậy cứ chém mấy nhát dạy dỗ một phen thôi.

Hơn nữa, bọn họ luôn phá trận một cách nhanh chóng, chưa từng giết hại sinh vật nào trong ảo trận.

Cũng không rõ nếu giết người thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy nghĩ như thế nhưng Vân Thiêm Y không phải kẻ cuồng sát, không muốn tùy tiện ra tay lạm sát bất cứ ai chỉ vì muốn thử nghiệm, loại chuyện này không thể làm, cũng không giúp ích cho đạo tâm.

Bất kể trong hoàn cảnh nào, phải kiên trì với bản tâm của mình, ấy mới là chính đạo.

Cốt truyện tiếp tục là đại phu nhân muốn tuyển một chàng rể cho nữ nhi, tốt nhất là một người vừa đỗ Trạng Nguyên không có gia thế.

Về nhân vật này thì Vân Thiêm Y vẫn còn nhớ, lúc đó Vân Hương Diệp cũng đã gặp, xem ra khoa thi cũng giống như tu đạo, thi đậu đồng nghĩa với kết đan thành công đạt cửu phẩm, mà Trạng Nguyên tức là người có tư chất tốt nhất, có sự đột phá lớn nhất, lên tới bát phẩm.

Trường hợp này tuy hiếm gặp nhưng đã từng xảy ra, đương nhiên không phải là Vân Thiêm Y.

Kiếm tu bọn họ không thể rơi vào trường hợp này, những trường hợp mà Vân Thiêm Y nghe được đều là Pháp tu, hoặc Yêu tu và Ma tu tu pháp là chính, khi kết đan có thể đột phá lên bát phẩm.

Đúng rồi, Thú tu cũng có, nhưng Đế Thiếu Cẩm không thuộc trường hợp này vì hắn vừa sinh ra đã là thần thú tam phẩm, đời sau thuần huyết của loài huyễn sinh chính là như thế, Đào Đào cũng vậy.

Còn nữ nhi của Chiếu Dạ, tiểu Phượng Hoàng tên Nguyệt Cừ thì không phải tam phẩm, chứng tỏ huyết thống không thuần, không biết Chiếu Dạ đã giao phối với loài nào, nhưng đó là sở thích cá nhân của bà ấy, Vân Thiêm Y không để ý, mà cũng chẳng thể kiểm soát được.

Nằm trên giường ngủ trong khuê phòng của đại tiểu thư, Vân Thiêm Y suy nghĩ miên man một lát đợi cảm xúc bình ổn hơn, mới tĩnh tâm dò la trận pháp một lượt.

Ảo trận thất phẩm có cấp bậc khác với cửu phẩm và bát phẩm, thể hiện rõ rệt nhất ở chỗ phạm vi của trận pháp càng ngày càng lớn thêm.

Hơn nữa cũng không nằm trong sáu loại trận pháp thường gặp.

Cho nên hơi khó xử lý.

Nhưng chỉ là hơi khó mà thôi.

Vân Thiêm Y có thể phá hủy trận pháp nhị phẩm của Thố Vinh, chỉ một ảo trận thất phẩm cỏn con nào có đáng để Kiếm Đế tôn thượng phí tâm phí sức chứ.

Vân Thiêm Y chưa phá trận là vì nàng cảm nhận được một tia cảm xúc ràng buộc.

Đây là sự ám chỉ của cơ duyên, có nghĩa là nơi này có một thứ có duyên phận với Vân Thiêm Y, mà cũng không phải là một vật đơn giản như pháp khí hoặc bí tịch.

Nếu đã như vậy, mà bản thân nàng cũng không bị loạn đạo tâm, chi bằng thuận theo cơ duyên xem rốt cuộc mọi chuyện dẫn nàng đến đâu.

Có điều trước đó bọn họ cứ tập trung phá trận, làm sao mới hoàn thành được cơ duyên thì Vân Thiêm Y chẳng rõ, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nếu không được thì đành từ bỏ.

Đối với vật ngoài thân không cần phải chấp nhất, nếu không chiếm được, nghĩa là có một tí duyên phận nhưng vẫn chưa đủ, đồng nghĩa với chuyện không có duyên!

Vân Thiêm Y từ tốn gọi nha hoàn đi vào, chẳng mấy chốc Hồng Dược trong trang phục nha hoàn đã nhanh nhẹn bước tới.

Ảo trận thất phẩm quả nhiên khác biệt những trận pháp trước, lúc trước người không có cơ duyên sẽ chỉ là người qua đường đứng bên cạnh quan sát, hoặc được truyền tống thẳng đến thảo nguyên, chỉ có thể chờ đợi.

Còn hiện giờ, khi Vân Thiêm Y còn đang muốn sắp xếp cho những người còn lại, ảo trận đã tự động phân chia thân phận thích hợp cho bọn họ.

Rất hợp lý.

Dư Đại Cương và Dư Đại Lực là thuộc hạ Hầu phủ, phân chia trong ngoài vì kiêng kỵ nam nữ, Vân Thiêm Y là thiên kim Hầu phủ, bình thường sẽ không thể gặp bọn họ.

Trong chuẩn mực luân lý của xã hội, dù ở đại lục Thần Châu, cả phàm nhân lẫn tông môn cũng có sự cố kỵ giữa nam và nữ. Phàm nhân sẽ càng chú trọng hơn, tông môn cũng giữ những quy tắc cơ bản như nam nữ đệ tử không được ở cùng phòng, rửa mặt thay y phục hay những trường hợp riêng tư thì đều phải tách biệt.

Có điều, không biết là có sai lầm gì không, mà Hạ Chí… không trở thành thuộc hạ.

Mường tượng tình trạng của Hạ Chí, Vân Thiêm Y không kìm được bật cười thành tiếng, thấy nàng mỉm cười, Hồng Dược hiểu ngay sư phụ đang cười điều gì, cô bé cũng nhoẻn miệng cười theo.

Nghe thấy tiếng cười trong phòng, Vân Hương Diệp trong thân phận đại nha hoàn cũng cười hùa theo.

Đứng kế bên nàng ấy chính là Hạ Chí trong tình trạng búi tóc hai chỏm ăn mặc như một tiểu nha đầu, mặt mày nhăn nhó.

Hạ Chí cũng đã mười sáu, đang độ tuổi ăn tuổi lớn thân hình phổng phao, tuy ăn uống đầy đủ ngày ngày luyện kiếm nên phát triển không ít cơ bắp, song tổng thể không cân đối, nhìn cậu giống hệt một con khỉ ốm.

Ăn mặc lòe loẹt, tô son điểm phấn, thật sự khiến ai nấy đều phì cười.

Cũng vì thế Vân Thiêm Y lại để ý đến một việc khác, đó là những “người” khác trong ảo trận hoàn toàn không thấy buồn cười khi nhìn Hạ Chí trang điểm.

Có vẻ bọn họ không hề nhận ra Hạ Chí khác lạ.

Chứng tỏ những “người” này không thật sự là người, mà chỉ là ảo giác do ảo trận sinh ra, giúp hoàn chỉnh nội dung vở diễn.

Trong vở diễn này, Hạ Chí là nha hoàn của Vân Thiêm Y, vậy là trong mắt người viết kịch bản, Hạ Chí chính là một tiểu nha hoàn.

Vân Thiêm Y nhịn cười gọi cả ba người tiến vào, trong ảo trận, sự thay đổi ngày đêm không giống với thế giới bên ngoài, vì nghĩ cho sức khỏe ba người họ, Vân Thiêm Y không bắt bọn họ luyện kiếm theo thời gian trong ảo trận nữa, tạm thời sẽ ngưng việc này.

Trước mặt Hồng Dược và Vân Hương Diệp cùng một số nha hoàn hầu hạ khác, Vân Thiêm Y rửa mặt, chải đầu, thay y phục, rồi nhấc váy đi tới phòng của đại phu nhân.

Vì không muốn bội kiếm biến mất khi rơi vào vở kịch, trước khi nhập trận Vân Thiêm Y đã giao kiếm gỗ Linh Thụ lẫn kiếm Huyền Diễm cho Hồng Dược cất giữ, lúc này vừa hay có thể lấy ra đeo hai bên hông.

Tiếc là người khác có thể nhận ra bội kiếm, Vân Thiêm Y cũng không rõ cơ chế phán đoán của ảo trận là gì.

Vừa bước vào phòng đại phu nhân, Vân Thiêm Y thỉnh an xong thì thấy đại phu nhân cau mày, ánh mắt dừng ở thanh kiếm bên hông nàng: “Con là nữ nhi Hầu gia, đừng có mang theo những thứ thô thiển này, ở trong phủ thì không sao, nhưng nếu ra ngoài để người khác nhìn thấy thì sẽ mất mặt Hầu phủ chúng ta đấy.”

Bà ta thở dài.

Vân Thiêm Y thẳng thừa dùng thần thức dò la một lượt, khi thần thức của Vân Thiêm Y quét qua bọn họ, có thể nhìn thấy bản chất của bọn họ giống như nhân vật trong tiểu thuyết, có những dòng chữ đen thuật lại cốt truyện trên trang giấy trắng.

Hiện giờ đại phu nhân đang thầm tự nhủ: Con bé này sống ở thôn trang quá lâu, không có nề nếp, nhưng sắp đến yến tiệc mùa thu rồi phải làm sao bây giờ?

Vân Thiêm Y cũng thử quét qua mấy người Hồng Dược, nhưng lại không hiện cốt truyện, khi quét qua chỉ có thể đưa ra một phán đoán sơ bộ: Không phải là người sống.

Xem ra căn nguyên của ảo trận này là một thứ có cấp bậc khá cao, nhưng không cao hơn nhất phẩm, Vân Thiêm Y có vị cách Kiếm Đế vẫn có thể nhìn thấu bản chất của nó.

Bình Luận (0)
Comment