Không thể không nói, trò này của Trận tu rất thú vị.
Nếu trận pháp này có thể làm thành phù trận để buôn bán, bọn Hồng Dược chắc chắn sẽ hào hứng, buổi sáng luyện công buổi chiều đọc sách, buổi tối ăn cơm xong thì mọi người cùng xem nhân vật trong trận pháp diễn kịch đầy sống động, vô cùng thú vị!
Nàng sẽ ghi nhớ chuyện này, về sau hỏi thử xem Kính Thành Tuyết có làm được không, loại phù trận này chắc chắn sẽ bán chạy, mấy Trận tu có thể thu vào một khoản không nhỏ, dù bọn họ vốn dĩ đã rất giàu rồi.
Vân Thiêm Y thầm nhủ trong lòng, hoàn toàn không để tâm đến những lời mà đại phu nhân đang nói, cho dù đại phu nhân nói cái gì nàng đều vâng dạ cho xong việc.
Nhưng thật ra Hồng Dược vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, sau khi Vân Thiêm Y nghe xong lời thoại của đại phu nhân, mọi người bước ra khỏi sương phòng, Hồng Dược bèn tóm tắt thành một câu cho Vân Thiêm Y: “Năm ngày sau là yến tiệc mùa thu, có vẻ vị Trạng Nguyên đó sẽ xuất hiện, đại phu nhân muốn nhân cơ hội này giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Ừ.” Vân Thiêm Y hỏi bọn họ: “Mọi người nói thử xem, ảo trận này phải làm sao mới được tính là hoàn thành, ai nghĩ gì thì cứ nói ra hết đi.”
Đây cũng là cách để dẫn dắt bọn họ tự động não nhiều hơn.
Hồng Dược đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề này: “Nếu đã là tiểu thuyết, chẳng phải cứ diễn theo nội dung là xong sao?”
Vân Thiêm Y gật đầu: “Vậy thì sao lại gọi là có được cơ duyên?”
Vân Hương Diệp tiếp lời: “Như vậy không tính à?”
Nàng ấy cũng đã suy nghĩ tới: “Con nhớ vị quản gia của Tần Môn Trang từng dặn dò khi chúng ta tiến vào rằng, phải giữ vững đạo tâm đừng bị mê hoặc. Con đoán những lời này có nghĩa là trong quá trình diễn kịch sẽ xuất hiện rất nhiều dụ hoặc và bẫy rập, nếu không bị những thứ đó ảnh hưởng, một đường đi thẳng đến kết thúc của tiểu thuyết, nói không chừng sẽ thông qua khảo nghiệm.”
Vân Thiêm Y nghe vậy thì lộ vẻ hài lòng, rồi nhìn sang Hạ Chí: “Tiểu Hạ nghĩ thế nào?”
Hạ Chí tự nhủ, ta xuyên vào một thân phận thế này thì còn nghĩ được gì, nhưng Hồng Dược và Vân Hương Diệp đã trình bày suy nghĩ đàng hoàng, trong khi cậu lại không nói nên lời, không khỏi cảm thấy tự ti, dù bình thường kiếm thuật của cậu cũng thua kém hai vị sư tỷ.
Thấy sắc mặt Hạ Chí lúc trắng lúc xanh, lúc thì xấu hổ lúc lại áy náy, sao Vân Thiêm Y không rõ chứ.
Nàng cũng không khiển trách Hạ Chí, vừa định lên tiếng khuyên nhủ thì đã nghe Vân Hương Diệp mở miệng trước: “Có gì mà ngại! Chỉ là mặc y phục của tiểu cô nương thôi mà, có sá gì đâu, lúc trước ở khe suối Vân Long ta còn tr*n tr**ng cả người, nhưng khi đối mặt kẻ địch, phải phản kháng thì vẫn phản kháng, việc có nặng nhẹ, bề ngoài… Đều là hư ảo, đệ cứ bối rối như thế chắc chắn sẽ đánh mất đạo tâm trước tiên!”
Nói chí phải!
Vân Thiêm Y thầm khen ngợi, nàng vỗ nhẹ bả vai Vân Hương Diệp, ý bảo nàng ấy nói rất đúng.
Hạ Chí mấp máy môi: “Nhưng mà…”
Hồng Dược cũng khuyên giải: “Tuy bọn ta cũng từng cười đệ, xin lỗi đệ, nhưng lúc trước ta từng nghe nghĩa mẫu nói thế này, chỉ cần con cười trước, người khác có cười thì cũng không sao.”
“Tức là sao?” Hạ Chí không rõ, Vân Hương Diệp thì đăm chiêu suy nghĩ.
Vân Thiêm Y hiểu ngay tức khắc: “Tức là vào thời điểm gặp chuyện xấu hổ, chỉ cần trò không ngại, vậy người khác sẽ ngại.”
Mọi người đều an ủi Hạ Chí, nếu cậu vẫn còn ngại ngùng thì quá là ra vẻ, cậu cũng nhận thức được điều này, từ từ thẳng lưng không còn rụt rè như nãy giờ nữa: “Rồi, rồi, cũng đúng, dù gì cũng là ảo trận, những thứ này đều không phải chân thân, có nhìn cũng chẳng mất miếng thịt nào!”
Vân Thiêm Y hoàn toàn không xem những diễn viên trong ảo trận này là người thật, lúc này bọn họ đang đứng ngoài sân trò chuyện, mỗi khi có người đi qua đi lại, ai nấy đều sẽ quay sang nhìn bọn họ.
Nhưng Vân Thiêm Y chẳng bận tâm, Vân Hương Diệp càng mặc kệ, Hồng Dược tuy có để ý, nhưng thấy Vân Thiêm Y không phản ứng gì thế là cô bé cũng không nghĩ tới nữa, chỉ hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Nếu là đại tiểu thư của tông môn, đến giờ này cũng phải đi tu luyện rồi.” Vân Hương Diệp trả lời.
Nhưng Vân Thiêm Y đã bảo mọi người không cần tu luyện trong ảo trận.
Nếu là ngày trước khi còn là tam tiểu thư của Thiên Hạc Tông, được sư phụ cho phép nghỉ ngơi, Vân Hương Diệp sẽ vô cùng mừng rỡ dắt Hạ Chí và bọn tùy tùng vào núi chơi đùa.
Giờ đây đi theo Vân Thiêm Y đã lâu, ngày ngày luyện tập không hề gián đoán, đột nhiên có một ngày không cần tập luyện, trái lại khiến nàng ấy cảm thấy không quen.
Vân Thiêm Y nhìn xung quanh.
Toàn bộ phòng ốc sân viện trong Hầu phủ đều khác hoàn toàn so với đại lục Thần Châu.
Nhưng thật ra… có vài phần tương đồng với phong cách kiến trúc của thành Vô Ảnh.
Lúc trước nàng cứ cảm thấy quen thuộc, cứ mãi suy nghĩ xem nơi này giống chỗ nào, vừa rồi đi vào trong sân viện nhìn thấy hành lang nước chảy thì mới sực nhớ ra, tòa nhà lớn mà bọn họ trú ngụ khi còn ở thành Vô Ảnh cũng có những dãy hành lang tương tự.
Bởi vì trú ngụ tận nửa năm, Vân Thiêm Y đã quen thuộc với khung cảnh nơi ấy.
Bây giờ ngẫm lại, cảnh vật và kiến trúc của thành Vô Ảnh cũng khác với phong cách của đại lục Thần Châu.
Mà chúng dựa theo phong cách kiến trúc của đại lục ở hạ giới trong truyền thuyết, quê hương của Tôn Thanh Y.
Không lẽ, thật sự còn có một đại lục khác nằm ngoài đại lục Thần Châu ư?
Vân Thiêm Y trầm tư một lát, nhất thời không nghĩ ra điều gì.
Nàng không nói những điều này cho bọn Hồng Dược, bản thân Kiếm Đế như nàng còn chẳng hiểu rõ ràng, mấy thiếu niên này lại càng không, cũng không cần phải khiến bọn họ thêm rối rắm.
Lần này vào bí cảnh Tần Môn, vốn dĩ Vân Thiêm Y cũng không mong gặp được cơ duyên gì, bản thân nàng có năm tòa Tàng Bảo Các, nếu là bí tịch hoặc pháp khí còn có thể sao chép từ thành Vô Ảnh hoặc trực tiếp mua về, nàng chẳng thiếu thốn gì.
Nàng chỉ muốn để các đồ đệ có thêm kiến thức, cho nên mới khám phá một số bí cảnh.
“Mọi người biết vẽ tranh không?” Vân Thiêm Y hỏi.
Vân Hương Diệp gật đầu.
Hạ Chí và Hồng Dược quay mặt nhìn nhau, trả lời gần như cùng lúc: “Sao con biết chứ?”
“Sư phụ muốn vẽ gì cứ nói, con có thể vẽ được vài nét.”
Vân Thiêm Y nói: “Không sao, vẽ vài ba nét cũng được, tiếp theo mỗi người hãy đi về một hướng, quan sát kỹ càng từ trong ra ngoài Hầu phủ này, buổi tối mọi người cùng nhau vẽ lại cảnh vật và kiến trúc của Hầu phủ.”
Vân Hương Diệp hỏi: “Vẽ thứ này để làm gì?”
“Ra ngoài hành tẩu giang hồ, ghi chép nhật ký là một thói quen tốt.” Vân Thiêm Y chỉ từng phương hướng: “Mọi người đi thôi.”
Hồng Dược không nhúc nhích, trái lại cô bé đưa ra đề xuất của mình: “Sư phụ, sáng nay khi xuyên vào đây con cảm thấy Hầu phủ rất rộng lớn, với trình độ của bọn con chỉ một buổi tối e rằng sẽ không nhớ được toàn bộ hình dạng, chi bằng chúng ta chia ra cùng nhau hành động, mỗi người một nơi vẽ lại khung cảnh một hướng, đánh số bốn góc, cuối cùng hợp lại sẽ có được toàn cảnh Hầu phủ.”
“Được, cách này rất ổn.” Vân Thiêm Y lấy làm vui mừng, bình thường Hồng Dược luôn nghe theo ý tưởng của nàng, Vân Thiêm Y cho rằng cô bé còn nhỏ, từ từ rèn luyện tính độc lập là được, không ngờ bây giờ cô bé lại đưa ra kiến nghị rõ ràng hợp lý như vậy, xem ra trong lòng cũng có chủ kiến của riêng mình: “Cứ làm thế đi.”
Hồng Dược cười ngọt ngào: “Vậy để con chuẩn bị giấy bút.”
“Không cần.” Vân Thiêm Y phất tay áo, bên trong rơi ra vài nhánh cây, nàng dùng kiếm Huyền Diễm đốt chúng thành than: “Đồ vật trong ảo trận đều là hư ảo, không thể mang ra ngoài được.”
Ảo trận bị hủy, ngoại trừ đồ vật có cơ duyên, khả năng những thứ khác đều sẽ biến mất.
Hồng Dược ngẩn ra, quả thật cô bé không nghĩ tới chuyện này, không hổ là sư phụ, đúng là thận trọng!
Con người thận trọng ấy chỉ cảm thán, kiếm Huyền Diễm thật hữu dụng, nếu nàng có nó sớm hơn là có thể dùng để trấn áp Phong Bất Quy rồi, nói không chừng ngay cả tuyết rơi trắng xóa ở dãy núi Dương Tuyền cũng có thể bị tan chảy.
Sau khi phân chia than và giấy vẽ, Vân Thiêm Y dẫn mọi người đi về phía đông, nếu muốn phác họa toàn cảnh, chắc chắn phải vẽ từ góc này đến góc khác.
Lúc mọi người đến cửa ngăn giữa tiền viện và hậu viện thì bị gã sai vặt cản lại.
“Đại tiểu thư.” Ngoài miệng gọi vậy, nhưng trên mặt gã không hề có sự tôn trọng, trái lại còn có sự khinh bỉ không thèm giấu giếm: “Nữ quyến ở hậu viện không thể ra ngoài tiền viện được, đây là Hầu phủ không phải nông thôn mà người sống lúc trước.”
Vân Thiêm Y cũng không giận dữ, chỉ hỏi: “Tại sao nữ quyến không thể đến tiền viện vậy?”
Nàng không phản bác, mà thật sự không hiểu.
Nhưng khi gã sai vặt nghe được thì lại không nghĩ vậy.
“Cho dù người không biết xấu hổ thì Hầu phủ vẫn cần thể diện đấy, đại tiểu thư, mời người quay về!” Gã sai vặt bĩu môi, không biết từ đâu xuất hiện cái cô đại tiểu thư này, đúng là đồ nhà quê, sinh ra đã quê mùa!
Vân Thiêm Y không thèm đôi co với gã, thấy đối phương kiên quyết không nhường thì thẳng thừng giơ chân đá gã sai vặt một cú.
Kiếm tu vừa tu kiếm vừa tu luyện thể chất, một cú đá của nàng cũng không nhẹ, khiến gã sai vặt bay xa hẳn nửa thước.
“Đánh ngất đi.”
“Lên!” Hạ Chí thích nhất là trò này, Vân Hương Diệp cũng thích bạo lực không kém, cả hai lập tức xông lên đấm đá bùm bụp vài cú đã khiến gã sai vặt lăn đùng ra trợn trắng mắt.
Vân Thiêm Y vừa cưng chiều lại có phần chào thua nhìn hai đồ đệ này.
“Thế giới này thật kỳ lạ.” Hồng Dược nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không hiểu: “Sao chỉ ra vào tiền viện hậu viện thôi mà còn phải phân chia nam nữ vậy?”
“Ai biết bọn chúng có tật xấu đó từ đâu!” Vân Hương Diệp đánh người xong tâm trạng thoải mái hơn nhiều, nhảy chân sáo kéo Hồng Dược đi cùng: “Đi thôi nào!”
Trong quá trình đi về góc Đông Nam, bọn họ còn gặp được rất nhiều gã sai vặt, không cần Vân Thiêm Y lên tiếng, chỉ vừa nhìn thấy người là hai tên hỗn thế ma vương Vân Hương Diệp và Hạ Chí đã lập tức dùng chuôi kiếm đánh ngất bọn chúng.
Vân Thiêm Y cũng không ngăn cản, Kiếm tu bọn họ vốn hành động như thế, cẩn thận dè dặt hoàn toàn không nằm trong từ điển của bọn họ.
Có phục hay không, vung kiếm nói chuyện.
Đánh không lại tức là tài không bằng người, cam lòng chịu phạt.
Kiếm tu trẻ tuổi mà không có cuồng vọng và hào hùng thì tu kiếm làm gì.
Chỉ khi lên đến cấp bậc cao hơn, từng hành vi cử chỉ đều ảnh hưởng đến vô số sinh mạng, lúc này bọn họ mới khiêm tốn, khi nào cần ra tay thì ra tay, nếu không cần thì sẽ bảo đệ tử cấp thấp ra tay.
Sở dĩ chưa từng xảy ra chuyện, ấy là vì Kiếm tu tán tu không tu luyện đến bậc cao nổi, còn Kiếm tu bậc cao thì đều ở sư môn, được nàng dạy dỗ quy củ rất nghiêm.
“Vân Du tu sĩ!” Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, là Dư Đại Cương: “Ôi chao, cuối cùng cũng gặp được mọi người!”
Hắn ta dẫn theo huynh đệ Dư Đại Lực vội vàng đi về phía Vân Thiêm Y: “Bọn ta muốn đi tìm cô nhưng bị bọn họ cản lại, nói là hậu viện có nữ quyến, nam tử không được phép đi vào, kỳ lạ thật đấy nam nữ gặp mặt trò chuyện thì có sao đâu, đại lục cũng đâu bị hủy diệt!”
Hạ Chí và Vân Hương Diệp đồng tình: “Đúng thế, đúng thế!”
“Sao mọi người lại ra ngoài…” Dư Đại Cương vừa lên tiếng hỏi đã phát hiện một gã sai vặt nằm bên đường.
Chậc, không hổ là Kiếm tu!
Nếu hai huynh đệ bọn họ không thể nói lý được thì cũng không dùng biện pháp mạnh, chỉ lui sang một bên bàn bạc cách khác.
Nhưng Kiếm tu người ta đi tới đâu đánh ngất tới đó!
Đúng là Kiếm tu!
Huynh đệ Dư gia liếc mắt nhìn nhau.
Về sau bán thuốc trên giang hồ, nếu có gặp Kiếm tu nhất định phải càng thêm tôn trọng thân thiện, tuyệt đối không được nảy sinh mâu thuẫn với Kiếm tu!