Vân Thiêm Y nghĩ ngợi, rồi thuật lại chuyện nàng muốn vẽ lại bản đồ địa và khung cảnh trong Hầu phủ cho huynh đệ Dư Đại Cương biết.
Dư Đại Cương nghe xong không khỏi mở mang tầm mắt, hai huynh đệ bọn họ lang bạt giang hồ được một khoảng thời gian, khi tiến vào bí cảnh hoặc là gặp được cơ duyên rồi rời đi, hoặc vì sống sót mà chạy trốn, chưa từng nghĩ đến chuyện ghi chép cảnh sắc chưa từng thấy qua trong bí cảnh vào nhật ký.
Không hổ là Vân Du tu sĩ, tuy vẻ ngoài còn non trẻ nhưng kinh nghiệm rất phong phú.
Với người tu đạo, cảm giác tuổi tác bên ngoài là giả dối nhất, có người thích khiến bản thân trở nên già đi, cũng có người thích giữ vẻ ngoài trẻ trung.
Với kinh nghiệm của Vân Du tu sĩ, e rằng đã tu hành rất lâu.
Chủ yếu Vân Thiêm Y nói những lời này là vì muốn phân chia công việc cho huynh đệ Dư Đại Cương.
Tạm thời nàng vẫn muốn ở lại Hầu phủ, đi theo cốt truyện một chút, xem thử rốt cuộc gặp được cơ duyên là chuyện như thế nào.
Tuy Vân Thiêm Y nghĩ đến chuyện còn năm ngày nữa mới diễn ra cái gọi là yến tiệc mùa thu, trong năm ngày này chắc không có tình tiết gì quan trọng, có thể ra ngoài xem thử, nhưng nghĩ lại, trong các ảo trận tầng trước bởi vì bọn họ không gặp cơ duyên nên đều được đưa tới một xó xỉnh nào đó, cho nên nếu tự tiện rời khỏi khu vực của cốt truyện, không biết có bị ảnh hưởng hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng giao nhiệm vụ thăm dò ảo trận cho hai huynh đệ Dư Đại Cương, hai người họ không gặp cơ duyên, ảo trận hầu như sẽ không có phản ứng với những hành vi của bọn họ.
Dư Đại Cương hiển nhiên không từ chối, hai người nhận than và giấy vẽ, trơ mắt nhìn Hạ Chí và Vân Hương Diệp đá bay thủ vệ hộ viện, đưa cả bọn ra đến đại môn.
Mấy người Vân Thiêm Y hành xử gióng trống khua chiêng như thế, người trong Hầu phủ ắt có phản ứng.
Hai người Dư Đại Cương vừa rời khỏi không lâu, có năm sáu vị ma ma từ trong viện bước ra đi thẳng đến chỗ Vân Thiêm Y.
“Đại tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Vị ma ma cầm đầu đè giọng xuống, dù cho bất mãn thế nào thì Vân Thiêm Y vẫn là đại tiểu thư của Hầu phủ, đại diện cho mặt mũi Hầu phủ, bọn họ được dạy dỗ để làm ma ma, đương nhiên sẽ không hô to gọi nhỏ: “Mau theo lão nô quay về.”
Dứt lời, cũng không chờ Vân Thiêm Y lên tiếng, bà ta đã quay đầu dặn dò các ma ma đi sau: “Đưa đại tiểu thư về.”
“Ái chà, đây không phải muội muội nghèo mạt rệp của ta à?”
Ma ma cầm đầu thấy người tới, hơi cau mày khom lưng hành lễ: “Đại thiếu gia.”
Vân Thiêm Y cũng nhìn về phía giọng nói vang lên.
Vị này là đại thiếu gia Hầu phủ, đầu đội mũ lông công đỏ, thân khoác áo bào tay rộng màu đỏ mẫu đơn, là kiểu dáng mà Vân Thiêm Y chưa thấy bao giờ.
Nói đến đây, áo cộc mà bọn sai vặt ở Hầu phủ mặc trên người lại có phần tương tự với áo ngắn tay của tu sĩ bọn họ.
Trong ảo trận từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười, bất kể là trang phục của nhân vật hay là kiến trúc đã xuất hiện, có nơi sẽ giống đại lục Thần Châu, có nơi sẽ khác biệt.
Ảo cảnh là không gian được xây trong thức hải, trước khi nó hoàn toàn trở thành bí cảnh, ngoại trừ bản thân tu sĩ ra không kẻ nào có thể can thiệp vào ảo cảnh của người khác.
Khung cảnh trong ảo trận này nhất định là do vị Trận tu nhị phẩm đó chế tạo khi còn sống.
Bí cảnh vốn dĩ từng là ảo cảnh, suy cho cùng vẫn do các tu sĩ của đại lục Thần Châu xây dựng nên, khung cảnh bên trong không thể tự nhiên mà có.
Con người không thể tưởng tượng ra những thứ mà bản thân hoàn toàn chưa từng thấy qua, hoặc là nói, ngay cả những điều tưởng như là hư cấu, cũng đều phát sinh từ những thứ mà ta đã có nhận thức ban đầu.
Vân Thiêm Y đã từng bước vào ảo cảnh và rất nhiều bí cảnh, có thể chứng thực điều này.
Mặt khác, nhìn tình trạng của bí cảnh, có thể đoán được là vị Trận tu kia mất một cách bình thường.
Bí cảnh của tu sĩ nhập ma mà chết hầu hết đều hung hiểm dị thường, không phải là thứ mà một tu sĩ lục phẩm thất phẩm làm hộ vệ ở thôn trang có thể khống chế.
Huyền Diễm Liệt Phong và mộ địa Long Cốt đều là ảo cảnh của chủ nhân ngã xuống trước khi nhập ma, khung cảnh bên trong bí cảnh khá hiểm ác, một nơi có dãy núi lửa không bao giờ tàn, một chỗ không còn sinh vật nào tồn tại.
Cho nên, có thể loại trừ trường hợp nhập ma nên khung cảnh trong bí cảnh bị hỗn loạn.
Tuy giống mà khác.
Lúc trước ở thành Vô Ảnh, Vân Thiêm Y nửa tin nửa ngờ vào sự tồn tại của một đại lục khác, nàng không tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không bài xích toàn bộ.
Đứng ở góc độ của Tôn Thanh Y, nàng ta cảm thấy kiếp đầu tiên là một trong những phàm nhân được đưa từ hạ giới lên, bởi vì nàng ta có ký ức của cuộc đời ở cố hương.
Nhưng đứng ở góc độ của Vân Thiêm Y, Tôn Thanh Y chỉ có ký ức của cuộc sống ở cố hương và ký ức tu hành ở đại lục Thần Châu, đã mất một đoạn ký ức ở giữa.
Làm sao đi lên được, sau khi đi lên đến lúc tu hành đã xảy ra chuyện gì, bản thân Tôn Thanh Y cũng không thể nói rõ, chỉ có thể giải thích là vì thần uy, liên quan đến thiên đạo, những thứ mà nàng không nên biết, và buộc phải “không biết”.
Nói đến thiên đạo, Vân Thiêm Y là người gần thiên đạo nhất tại đại lục Thần Châu, nàng cũng tìm hiểu về thiên đạo nhiều nhất.
Nàng chưa từng nghe thiên đạo nói rằng, bên ngoài đại lục Thần Châu còn có một đại lục nào khác.
Dĩ nhiên, có thể là vì nàng chưa trở thành Đế Tôn, không thể nhìn thấu bản chất của đại lục hay căn nguyên của thiên đạo.
Chỉ là thay vì cho rằng có một đại lục khác, Vân Thiêm Y đang nghĩ theo chiều hướng rằng, cố hương của Tôn Thanh Y vẫn là đại lục Thần Châu, có điều là đại lục trước khi bị hủy diệt.
Trước khi đại lục bị hủy diệt, các Đế Tôn đã cứu vớt, hay nói cách khác là đã cứu giúp một vài người, có tu sĩ, có phàm nhân, sau đó đưa bọn họ vào một nơi nào đó, có thể là ảo cảnh của một vị Đế Tôn, hoặc Thánh Vực của loài huyễn sinh, đợi đến khi xây dựng xong đại lục một lần nữa thì lại đưa những người này vào trong đại lục.
Ký ức biến mất là vì trong thời gian được bảo vệ bọn họ đã bị phong ấn hoàn toàn, thời gian không ảnh hưởng đến những người này, về chuyện này thì đừng nói là Đế Tôn, hiện giờ Vân Thiêm Y cũng có thể thi triển, nàng đã làm vậy để bảo vệ Vân Kế, đợi đến khi Vân Kế tỉnh lại cũng sẽ không nhớ được khoảng thời gian này, ký ức của ông chỉ dừng lại ở sự kiện mình bị tập kích, rồi kế tiếp ông được cứu sống.
Còn về sự thay đổi của kiến trúc và cách ăn mặc thì cũng là điều bình thường, cho dù là bước lên từ hạ giới hay là một cuộc đời mới sau thiên tai, trải qua ba trăm triệu năm, phàm thế thay đổi không ngừng.
Đừng nói là ba trăm triệu năm, phục sức, kiến trúc và khu vực sinh sống của phàm nhân ở đại lục Thần Châu bây giờ đã khác xa so với hai vạn năm trước.
Có điều… Đây chỉ là suy đoán của Vân Thiêm Y.
Nàng cũng không coi suy đoán của mình là sự thật.
Một đại lục khác ư…
Có một sự việc mà Vân Thiêm Y chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả Đế Thiếu Cẩm.
Trước khi phi thăng, Vân Thiêm Y đã từng làm rất nhiều việc mình muốn làm.
Dù sao phi thăng cũng là chuyện cửu tử nhất sinh, nếu phi thăng thất bại, nàng sẽ biến mất.
Những chuyện nàng muốn làm mà lại không có thời gian thực hiện khi còn tu hành, cho dù là nhàm chán hay thú vị, ý nghĩa hay lạ lùng, trước khi phi thăng Vân Thiêm Y đều dốc sức hoàn thành.
Chỉ vì không muốn có tiếc nuối.
Thật ra Vân Thiêm Y đã biết từ trước, đại lục Thần Châu của mình là một khối cầu.
Bởi vì nàng đã từng ngự kiếm bay mãi, bay mãi theo một hướng, cuối cùng xuất phát ở đâu lại quay về nơi ấy, mà trong suốt thời gian này nàng không hề cảm ứng được linh khí của trận pháp dao động.
So với giả thuyết “Đế Tôn dựng trận pháp ở hai đầu của đại lục”, kết luận “đại lục có hình cầu” càng thêm hợp lý.
Đáng tiếc không có ai quan tâm đến việc này, Kính Thành Tuyết còn nói hùa vài câu, Đế Thiếu Cẩm chỉ là mèo ngốc, chỉ biết hỏi vậy thì làm sao, đại lục là mặt phẳng hay là hình cầu thì có ảnh hưởng gì? Tôn Thanh Y thì tò mò hỏi lại, nếu là đại lục là khối cầu vậy trung tâm của khối cầu là cái gì?
Trung tâm của khối cầu là cái gì ư?
Không biết!
Thật ra Vân Thiêm Y đã từng nghĩ tới chuyện đào sâu, nhưng sau cùng vẫn không ra tay, không phải vì nàng không có bản lĩnh mà vì nàng không dám, cũng không thể!
Đại lục là một khối, rút dây ắt sẽ động rừng, chẳng may bên trong khối cầu có phong ấn thứ gì xấu xa, hoặc vì chấn động khi đào sâu mà xảy ra núi lở, người chịu khổ chịu nạn không phải tu sĩ nhất phẩm Vân Thiêm Y mà là nghìn vạn phàm nhân vô tội.
Nàng không thể vì lòng tò mò của mình mà hại muôn nghìn chúng sinh, hành động này không khác gì bỏ gốc lấy ngọn.
Có điều, không thể đào sâu thăm dò thì có thể hướng lên trên mà!
Bên ngoài trời xanh là gì, Vân Thiêm Y cũng rất tò mò!
Trước khi phi thăng, cuối cùng nàng cũng có đủ năng lực bay mãi, bay mãi lên trời cao.
Bay mãi, bay mãi.
Sau đó nàng bị cản lại.
Vân Thiêm Y cũng không biết mình bị thứ gì ngăn cản, đó là một thứ nàng không thể giải thích được, dù khi đó nàng đã là tu sĩ nhất phẩm sắp phi thăng.
Nàng chỉ nhớ mình xuyên qua tầng mây, hết tầng này đến tầng khác, tầng mây cuối cùng không biết sâu bao nhiêu, giống như một cái hồ mãi không thấy đáy, rồi sau đó… Một thoáng thất thần, nàng chợt quay về tầng mây ban đầu.
Một thoáng “thất thần” này thật đáng để nghiền ngẫm, nhưng Vân Thiêm Y ngẫm tới ngẫm lui vẫn không ngẫm ra điều gì.
Bởi vì trải nghiệm này, Vân Thiêm Y cũng không dám khẳng định chắc nịch rằng không có đại lục khác, rõ ràng là đại lục Thần Châu bị phong tỏa “đối ngoại”, nhưng là ai đã phong tỏa, phong tỏa từ bên trong hay từ bên ngoài, là Đế Tôn phong tỏa hay là có một điều gì khác…
Nàng không rõ, cũng không thể thảo luận với bất kỳ ai.
Điều này đã chạm đến cốt lõi của thế giới, bất kể là Đế Thiếu Cẩm hay Kính Thành Tuyết cũng đều chưa đạt đến trình độ có thể tiếp xúc với nó.
Rốt cuộc đại lục Thần Châu từ đâu mà có…
Đại thiếu gia đứng đối diện chắc chắn không thể tưởng tượng được, vị muội muội nghèo mạt rệp của gã đang nghĩ gì trong đầu, gã chỉ thấy Vân Thiêm Y sững sờ nhìn mình, bèn trêu ghẹo: “Bổn thiếu gia anh tuấn tiêu sái đến vậy à, có thể khiến cho muội muội nhà mình ngắm nghía mê mẩn như vậy.”
Đột ngột xuất hiện một vị “đại tiểu thư” cũng không khiến đại thiếu gia khó chịu, chỉ là một nữ nhi không thể nào lung lay địa vị thừa kế của gã, cùng lắm chỉ mất chút của hồi môn, gả ra ngoài là xong.
Nhưng có một vị muội muội xinh đẹp nhường này lại để kẻ khác chiếm hời, trong lòng đại thiếu gia không khỏi ngứa ngáy.
Cái gì mà huynh muội sinh đôi, lừa gạt con nít thì được chứ sao gạt được gã, vừa nhìn đã biết đây là nợ phong lưu của phụ thân rồi.
Nếu không phải cùng mẹ sinh ra, gã động tay động chân một tí ắt cũng không sao.
Vừa nghĩ đến đây, đại thiếu gia lập tức trừng mắt với bọn ma ma: “Bổn thiếu gia và tiểu muội giao lưu tình cảm một lát, các người cút về đi.”
Sao mấy ma ma không hiểu tính tình đại thiếu gia chứ, vị ma ma đứng đầu liếc Vân Thiêm Y một cái, trong lòng thầm đánh giá có đáng để đắc tội đại thiếu gia không, ước lượng xong bà ta liền hành lễ với đại thiếu gia: “Nếu đã có đại thiếu gia theo cùng, vậy lão nô lui về hậu viện trước.”
Nhưng ngay lúc này, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng thoát khỏi trầm tư, thần thức của nàng quét qua đại thiếu gia, lập tức sa sầm mặt: “Ma ma khoan đi đã, ta còn một việc muốn hỏi.”