“Ôi dào, muội muội à, muốn hỏi cái gì cứ hỏi bổn thiếu gia là được, bổn thiếu gia là đích tử của Hầu phủ, sau này sẽ là Hầu gia, không có ai rành rẽ trên dưới phủ này hơn bổn thiếu gia đâu.” Đại thiếu gia phe phẩy cây quạt trên tay, càng tiến gần Vân Thiêm Y hơn.
Vân Thiêm Y lạnh lùng nhìn gã, song vẫn hỏi ma ma: “Ta được Hầu phủ nhận về là vì dung mạo của ta giống Hầu gia đúng không?”
Thái độ của ma ma đối với nàng không hề nhượng bộ như với đại thiếu gia: “Người đừng bận tâm đến mấy chuyện… Á…”
Bà ta còn chưa nói dứt câu, hai thanh kiếm đã lập tức kề lên cổ.
Bà ta nuốt những lời vừa định thốt ra vào miệng: “Phải, đúng thế, bất kỳ ai nhìn thấy đại tiểu thư và lão gia đều sẽ cho rằng hai người là phụ tử, một khuôn đúc ra.”
Vân Thiêm Y gật đầu.
Nàng đã nhìn thấy dung mạo người phụ thân trong cốt truyện, không giống Vân Kế cũng không giống nàng.
Có điều đây không phải vấn đề, những nhân vật trong ảo trận đều sẽ tuân theo thiết lập của cốt truyện.
Vân Thiêm Y quay đầu đánh giá vị đại thiếu gia này một lượt, vô cảm lên tiếng: “Nói vậy thì đại thiếu gia và Hầu gia lại chẳng giống nhau chút nào, cũng không thấy giống đại phu nhân, bảo là một đôi long phượng bị bắt cóc một đứa, chi bằng nói là ly miêu tráo Thái Tử, dùng gã để thay thế ta mới đúng.”
Đương nhiên Vân Thiêm Y chỉ muốn thử xem, nếu nàng thẳng thừng tiết lộ chân tướng như vậy ảo trận sẽ lựa chọn thế nào.
Ảo trận cũng không đẩy nàng ra khỏi cơ duyên, chỉ có gương mặt của đại thiếu gia lập tức đỏ bừng: “Cô nói lung tung gì thế!”
Vân Thiêm Y thấy phản ứng của gã thì tiếp tục nói khích: “Nhìn ngươi kích động như vậy, xem ra hẳn là đã nghĩ tới chuyện này nhỉ? Cũng đúng, nếu ngươi không phải là thế tử của Hầu gia, với những hành vi khinh nam bá nữ không chuyện ác nào không làm của ngươi, ngươi đã sớm bị lôi ra ngoài đánh chết nghìn vạn lần.”
Ánh mắt của bọn ma ma bắt đầu nhìn sang gương mặt đại thiếu gia.
Không sai, vừa nhìn đại tiểu thư đã thấy nàng là hài tử của Hầu gia, trong khi đại thiếu gia… Đúng là chẳng giống điểm nào.
Không chỉ dung mạo khi trưởng thành, ngay cả tính tình cũng trái ngược.
Lúc trước cả Hầu phủ còn cho rằng, thứ thiếu gia yếu đuối vô năng, đại thiếu gia quả cảm dũng mãnh, bây giờ nhìn lại, người ta tuy do di nương sinh ra nhưng vẫn có thể thấy hình bóng của Hầu gia, mà tính tình cũng đoan chính như phụ thân.
Ánh mắt đau đáu của bọn ma ma nhìn xuyên qua gã, khiến gã không khỏi tức tối mắng chửi Vân Thiêm Y: “Cái đồ chó má này, lại đây cho bổn thiếu gia, không cho ngươi nếm chút đau khổ thì loại nha đầu quê mùa như ngươi không biết cách làm người trong Hầu phủ này!”
Nói xong, gã bèn kéo tay Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y còn chưa nói câu nào, Hồng Dược đã rút kiếm.
Dám chạm vào sư phụ của cô bé, đừng hòng giữ được cánh tay này!
Ánh kiếm lóe lên, cánh tay của đại thiếu gia cứ thế rơi xuống, nhưng hoàn toàn không có cảnh máu me bắn tứ tung như dự trù.
Bàn tay rơi lăn lóc trên đất nhanh chóng biến mất, đồng thời trên cánh tay của đại thiếu gia lại xuất hiện một bàn tay mới.
Vân Thiêm Y và Hồng Dược nhìn nhau.
Không thể g**t ch*t nhân vật trong ảo trận được.
Nói cách khác, bản thân những thứ hư ảo này không thể bị “g**t ch*t”.
Những ký ức vừa rồi giống như biến mất khỏi đầu đại thiếu gia và bọn ma ma, đại thiếu gia đờ đẫn giây lát rồi lại tiếp tục phẫn nộ.
Lần này, Hạ Chí và Vân Hương Diệp đã ra tay, thẳng thừng đánh ngất gã.
Vân Thiêm Y cũng làm như không có việc gì, lại nói với các ma ma: “Ta có một chuyện muốn hỏi các ma ma.”
Cho đến lúc này, cả Vân Thiêm Y lẫn ba thiếu niên đều nhận ra một chuyện.
Từ khi bắt đầu, cả ma ma hay đại thiếu gia đều không thèm liếc nhìn bọn sai vặt nằm ngổn ngang dưới đất lần nào.
Chỉ có huynh đệ Dư Đại Cương là biểu lộ sự kinh ngạc.
Không đến mức không nhìn thấy, vì nếu trái ngược với quy tắc của ảo trận, hẳn là sẽ giống như bàn tay của đại thiếu gia khi nãy, bị cưỡng ép khôi phục lại.
Nếu bọn sai vặt đều bất tỉnh, chứng tỏ ảo trận cho phép hành vi đánh ngất này, có thể là vì phản ứng chậm chạp, mất một thời gian những người ngã xuống mới bị chú ý.
Mấy vị ma ma cũng đờ đẫn chốc lát rồi mới phản ứng lại trước lời nói của Vân Thiêm Y: “Có chuyện gì về hậu viện rồi nói, nữ tử chạy ra tiền viện đúng là mất hết mặt mũi của Hầu phủ!”
“Ta cũng muốn hỏi việc này, tại sao nữ tử chỉ có thể sinh hoạt ở hậu viện chật hẹp mà không thể rời khỏi Hầu phủ vậy, tại sao rời khỏi viện mình lại là chuyện mất thể diện chứ?” Vân Thiêm Y thật sự quan tâm.
Cho dù nền văn hóa khác biệt này đến từ một đại lục khác nằm ngoài đại lục Thần Châu, hay là đại lục Thần Châu đã bị diệt vong, Vân Thiêm Y vẫn muốn có càng nhiều thông tin càng tốt.
Một phần vì hiếu kỳ, một phần vì muốn chuẩn bị cho Tôn Thanh Y.
Sau khi biết được tâm ma của Tôn Thanh Y chính là lòng hoài niệm cố hương một đời dằng dặc, Vân Thiêm Y bèn hiểu ra tâm ma này không dễ dàng tiêu trừ như vậy.
Nếu không nghĩ ra cách, cho dù nàng tìm được Tôn Thanh Y đã đầu thai chín kiếp, dưới sự trợ giúp của nàng Tôn Thanh Y có tu đến nhị phẩm lần nữa, khi thăng đến nhất phẩm hoặc vào lúc đã được nhất phẩm rồi đột phá cảnh giới, nàng ta vẫn có thể nảy sinh tâm ma như cũ.
Tôn Thanh Y là bằng hữu cũ của nàng, Cầm Sơn Nguyệt chuyển thế còn là mẫu thân ruột thịt đời này của nàng, về tình về lý, Vân Thiêm Y phải chuẩn bị cho nàng ta.
Biện pháp mà Vân Thiêm Y có thể nghĩ được chính là tìm hiểu càng nhiều thông tin càng tốt, phải hiểu biết tình hình trước đã, xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Chuyện này không thể vội được, cũng chẳng có chỗ nào để vội, chỉ có thể tranh thủ cơ duyên mà hỏi thăm nhiều hơn.
Ma ma bĩu môi.
Đúng là nha đầu ở nông thôn, hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Thật là vô phép vô tắc!
“Lấy “Nữ Giới” ra đây để đại tiểu thư học cho kỹ!” Ma ma nghiêm giọng, lại đưa tay ra mời: “Đại tiểu thư, mời về hậu viện!”
Vân Thiêm Y liếc nhìn Vân Hương Diệp, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục vẽ lại kết cấu kiến trúc và khung cảnh bên trong phủ, còn nàng sẽ quay về đọc sách.
Đến khi cầm sách trong tay, điều đầu tiên mà Vân Thiêm Y chú ý đến là chữ trong sách tương đồng với kiểu chữ đang được sử dụng ở lục địa Thần Châu.
Là những con chữ vuông vắn.
Nhìn nội dung bên trong, mặc dù ngữ pháp trong quyển “Nữ Giới” khác với ngữ pháp được sử dụng trong ngôn ngữ của đại lục Thần Châu, Vân Thiêm Y không đọc được trôi chảy nhưng miễn cưỡng vẫn hiểu.
Điều này chứng tỏ, những người đầu tiên sinh sống trên lục địa Thần Châu không phải là người bản địa.
Đương nhiên còn có một khả năng khác, đó là ngữ pháp này do bản thân vị Trận tu này tự sáng tác ra.
Những giả thuyết này cứ để đó đã.
Vân Thiêm Y tiếp tục đọc nội dung trong sách, càng đọc càng không kìm được mà cau mày.
“Nếu chồng không hiền đức thì không thể quản được vợ; vợ không hiền đức thì không thể hầu được chồng.”
Giữa phu thê không xét tình cảm, không tính tu hành, lại dùng những từ như quản, hầu, thể hiện sự phân chia cấp bậc trên dưới rõ rệt.
Trong nền văn hóa này, giữa nam và nữ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao cùng một chủng tộc chỉ khác giới tính, lại trở thành vì khác giới tính mà sinh ra những giai cấp khác nhau?
Càng đọc tiếp, Vân Thiêm Y càng ngơ ngác.
“Âm-dương có tính chất khác biệt, nam nữ có cách hành xử khác nhau. Dương lấy cương làm đức, âm lấy nhu làm dụng. Nam lấy mạnh làm quý, nữ lấy yếu làm đẹp.”
Nam nhân càng mạnh càng tôn quý, tạm thời không đề cập đến chuyện này.
Nhưng tại sao lại nói nữ lấy yếu làm đẹp?
Yếu đuối thì làm sao tu đạo được, hay là bọn họ không tu đạo?
Vân Thiêm Y càng đọc càng khó chịu, đợi mấy người Vân Hương Diệp trở lại, nàng bèn đưa quyển sách này cho bọn họ đọc qua một lượt, hỏi lại những vấn đề mà nàng đã chú ý đến: “Những người mà các trò từng tiếp xúc lúc trước, có ai có hành vi theo chuẩn mực như trong sách này viết không?”
Vân Hương Diệp chỉ mới lật xem vài trang mà đã ôm một bụng tức: “Chồng thì có thể tái giá, còn vợ thì không được tái hôn? Làm sao, chồng chết rồi mà vợ cũng không được lấy người khác à?”
Hạ Chí đọc qua một lượt, cũng rất khó chịu: “Sao nữ nhi lại có địa vị thấp hèn chứ?”
Ba vị tiểu thư của Thiên Hạc Tông, đâu ai có địa vị thấp hèn!
Hồng Dược không để ý đến nội dung trong sách, mà càng lo nghĩ mình nên xử sự thế nào, dù sao trong số mọi người chỉ có cô bé vừa mới mười hai tuổi, rất nhiều việc vẫn còn mù mờ, nào có phân tích được thêm: “Nếu về sau con và phu quân không thể hòa hợp, vậy phải làm thế nào?”
Vân Thiêm Y nhớ lại lúc trước.
Mặc dù Kiếm tu đề cao khổ tu, nhưng đó không phải là yêu cầu bắt buộc, đặc biệt là với những người thiên phú có hạn chỉ đành dừng lại ở Kiếm tu bậc trung, không có hy vọng thăng cấp tiếp, đương nhiên sẽ tập trung vào cuộc sống riêng trong quãng đời còn lại, không ít người kết hôn sinh con.
Tông môn cũng lập ra những luật lệ tương ứng.
“Nếu phu thê bất hòa, có thể trực tiếp giải trừ hôn thệ, thương lượng để hai bên đều cảm thấy thỏa đáng, nếu một bên phản bội người còn lại, những đạo tu khác thì ta không rõ, nhưng Kiếm tu chúng ta thì có thể xin chiến thư sinh tử.” Vân Thiêm Y nói.
Vân Hương Diệp hỏi: “Nếu chiến thư sinh tử không giải quyết được thì sao?”
Vân Thiêm Y cười nhạt: “Chiến thư sinh tử của Kiếm tu không giống Thiên Hạc Tông đâu.”
Thiên Hạc Tông vẫn rộng lượng hơn, chỉ cần dập đầu hoặc bên bị thách đấu có lý lẽ đúng, đôi bên giao chiến có thể không mất mạng.
Nhưng Kiếm tu thì không nửa mùa như vậy.
“Trong chiến thư sinh tử, chỉ có một người được phép sống sót.”
Vân Hương Diệp sửng sốt: “Vậy mà môn phái không loạn ư?”
“Không loạn được đâu.”
Có quy củ tông môn, trong môn phái Kiếm tu rất hiếm chuyện hạ chiến thư sinh tử, ngoài ra, những việc như cạnh tranh tài nguyên, lợi ích, hoặc lời qua tiếng lại đều không được phép xin chiến thư sinh tử.
Vân Thiêm Y hồi tưởng: “Có môn phái Kiếm tu chỉ chấp nhận chiến thư sinh tử trong một trường hợp.”
Đó là Vô Tướng Kiếm Tông của nàng.
“Ấy là nợ máu.”
Trong tông môn luật lệ nghiêm khắc, giữa các đệ tử có trật tự rõ ràng, hiếm khi kết thù.
Nhưng nếu có nợ máu từ trước, sau khi vào tông môn phát hiện kẻ thù cũng ở đấy, vậy thì có thể hạ chiến thư sinh tử.
Ngoài ra, người có hôn thệ mà phản bội đối phương, đối với Kiếm tu mà nói là một sự vũ nhục kinh khủng, cũng có thể tính là một món nợ máu.
Nếu là Yêu tu, Ma tu, hoặc Tình tu tu luyện Liệt Tình Đạo, Vô Tình Đạo, bọn họ lại không quá xem trọng chuyện này.
Dù sao ở đại lục Thần Châu, mỗi đạo có một luật lệ riêng không thể trộn lẫn.
“Nếu tu sĩ bị phản bội ở cấp thấp hoặc không phải Kiếm tu, có thể xin phép tông môn, tông môn sẽ phái tu sĩ cùng cấp bậc với đối phương ra trận.” Vân Thiêm Y kể tiếp: “Có điều với những trường hợp này, tông môn sẽ thiên về phía người bị phản bội, hầu hết sẽ phái đệ tử rất mạnh ra tay.”
Vân Thiêm Y xoa đầu Hồng Dược: “Tiểu Hồng Dược đừng quan tâm đến việc này, có sư phụ ở đây, các trò sẽ không dừng ở bậc trung đâu.”
Ái đồ của nàng, chí ít cũng phải ở nhị phẩm.
Kiếm tu có thể tu đến nhị phẩm, đều là kẻ say mê kiếm đạo.
Ái tình nam nữ là gì, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của ta mà thôi!