Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 106

Sau khi cả bọn phê phán “Nữ Giới” một lượt, Vân Thiêm Y đưa quyển sách này cho Hạ Chí, dặn cậu sao chép một bản.

Chớp mắt, năm ngày đã trôi qua, đến ngày yến tiệc mùa thu.

Sáng sớm, huynh đệ Dư Đại Cương vội vàng trở về.

Hai người bọn họ được Vân Hương Diệp và Hạ Chí dẫn thẳng đến “khuê phòng” của Vân Thiêm Y, vừa đóng cửa, Dư Đại Cương lập tức lấy một xấp giấy đưa cho Vân Thiêm Y: “Trình độ của ta có hạn, tu sĩ tạm nhìn thử xem, còn vị huynh đệ này của ta thì lại có tài vẽ tranh siêu phàm, Đại Lực, đưa tranh của đệ cho Vân Du tu sĩ xem đi.”

Vân Thiêm Y vốn định nói miễn không khác cảnh thật là được, nhưng khi mở ra mới phát hiện quả thật Dư Đại Cương không khiêm tốn, tranh của hắn ta không khác gì quỷ phủ, chỉ nhìn được đại khái là vẽ cái gì.

Tranh của Dư Đại Lực thì rõ ràng hơn nhiều, hoa là hoa, cỏ là cỏ, kiến trúc là kiến trúc.

“Ta cảm thấy trung tâm của ảo trận chính là Hầu phủ, sau khi hai huynh đệ bọn ta rời khỏi Hầu phủ lần lượt đi về mỗi hướng đông và tây, dọc đường có đủ loại nhà cửa phố xá dài dằng dặc, không thiếu thứ gì, nhưng khi cách xa Hầu phủ độ chừng năm mươi dặm, cảnh tượng đều biến mất trở thành thảo nguyên mênh mông mà chúng ta đã từng thấy lúc trước.” Dư Đại Cương kể: “Ta lại đi về phía trước thêm mười mấy dặm đường, vẫn là cảnh thảo nguyên y hệt vậy.”

Vân Thiêm Y gật đầu.

Vẻ mặt Vân Hương Diệp tràn đầy tò mò, đợi một hồi lâu vẫn không thấy Vân Thiêm Y hỏi, nàng ấy bèn lên tiếng trước: “Vậy làm sao huynh quay về Hầu phủ được?”

Thảo nguyên không có đồ vật gì để định vị, hơn nữa nơi này là ảo trận, không thể sử dụng ngày tháng để phán đoán phương vị.

Dư Đại Cương mỉm cười liếc mắt nhìn Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y hơi ngại ngùng nói: “Bọn nhóc này chưa từng lang bạt, mong Dư huynh chỉ giáo.”

Dư Đại Lực cũng không giấu giếm: “Dược tu bọn ta sẽ dùng những con Ong đặc biệt để định vị, chỉ cần rải mật phấn dọc đường sau đó thả Ong ra là có thể quay về, có lẽ Kiếm tu các vị cũng có kỹ thuật tương tự như thế.”

Vân Thiêm Y trả lời: “Kiếm tu cũng dùng nguyên lý tương tự, có điều bọn ta sẽ dùng kiếm khí.”

Lưu lại kiếm khí dọc theo đường đi, sau đó dựa vào kiếm khí của bản thân để tìm lối về.

Dư Đại Lực tổng kết một cách súc tích: “Tương tự.”

Ý nói trải nghiệm của cậu ta và Dư Đại Cương cũng y hệt như thế.

Nói vậy, hai bờ nam bắc cũng không khác mấy.

“Trong bán kính năm mươi dặm đã vượt xa giới hạn của một trận pháp thất phẩm, cho dù là trong bí cảnh thì cũng khó làm được như vậy, huống chi ảo trận này không chỉ có mười tầng.” Vân Thiêm Y đưa ra phỏng đoán: “Cấp bậc cao nhất của ảo trận này, nói cách khác chính là tầng dưới cùng, nhất định là trận pháp nhị phẩm, không biết ở giữa còn có bao nhiêu tầng, có thể chống đỡ nhiều ảo trận như vậy, còn gia cố cho trận pháp cấp thấp mạnh thêm, e rằng mắt trận cũng là một thứ đồ vật rất khó lường.”

Đồ vật rất khó lường…

Ánh mắt Dư Đại Cương sáng lên:

“Ý của Vân Du tu sĩ là…”

“Đừng hòng nghĩ đến.” Vân Thiêm Y lạnh lùng cắt lời hắn ta: “Người cao nhất trong số chúng ta chỉ là Kiếm tu thất phẩm, nào có thể động vào pháp khí làm mắt trận nhị phẩm của người ta được.”

“Chẳng may là cơ duyên của tu sĩ…” Dư Đại Cương vẫn cố chấp.

Vân Thiêm Y thở dài: “Trung tâm của bí cảnh Trận tu, cho dù có đưa cho người khác cũng không đến lượt Kiếm tu, Dược tu chúng ta đâu.”

“Thật ư?” Dư Đại Cương trố mắt.

Vân Thiêm Y thấy hắn ta không hiểu, bèn tốt bụng giải thích: “Pháp khí cấp cao hầu hết là đồ vật mà tu sĩ ngoại đạo không thể sử dụng được, trừ phi có quan hệ đặc biệt với chủ nhân của pháp khí đó, bằng không dù có cơ duyên, đa phần đều sẽ xuất hiện với tu sĩ theo đạo tu của người đó.”

Nguyên lý rất đơn giản là vật thuộc đạo gì sẽ về đạo đó, pháp khí chắc chắn sẽ đến gần người tu đạo tương đồng.

Vòng tay đồng hoặc kiếm gỗ Linh Thụ tuy có cấp bậc cao, nhưng chúng được Cầm Sơn Nguyệt và Đế Thiếu Cẩm đặc biệt sửa đổi cho Vân Thiêm Y, đồng nghĩa là tặng cho nàng, nàng đương nhiên có thể sử dụng, nhưng bản chất của hai loại pháp khí này gần như chỉ là cung cấp linh khí thôi, bản thân chúng không thuộc riêng một đạo nào.

Hoặc như quải trượng của Thố Vinh, Vân Thiêm Y không dùng được, dù nàng có cầm trong tay thì nó cũng sẽ không trở thành pháp khí Trận tu, mà chỉ là một cây quải trượng bình thường thôi.

Ái chà, nếu có thể đưa Thố Vinh theo là tốt rồi.

Trước khi đến Tần Môn Trang, Thố Vinh đã được Vân Thiêm Y sai về chỗ Đế Thiếu Cẩm xem tình hình bên đó thế nào, nửa năm nay Tiểu Miêu Miêu không đến tìm nàng, đúng là vô lý, không biết do hắn bận rộn hay dãy núi Quan Vân được người ta cai trị yên bình lại bị Tình tu xâm lấn khiến hắn mất mặt, thành thử Thú Đế chí tôn không có mặt mũi theo đuôi Vân Thiêm Y và Kính Thành Tuyết nữa.

Với một kẻ cao ngạo như Đế Thiếu Cẩm, vế sau rất có khả năng.

Cho nên Vân Thiêm Y cũng không chủ động liên hệ hắn, chờ Đế Thiếu Cẩm tự bình ổn tâm trạng rồi lại nói tiếp.

Không chủ động không có nghĩa là không quan tâm, phái Thố Vinh qua đấy chính là sự quan tâm của nàng.

Hai huynh đệ Dư Đại Cương cũng là đệ tử tông môn đàng hoàng, ngày thường chỉ tiếp xúc pháp khí của đạo mình, nghe Vân Thiêm Y giảng giải thì mới bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là vậy, khó trách Trúc Sơn Tông bọn ta xưa nay chỉ lấy tiền không lấy đồ vật, cho dù trân quý cao cấp thế nào cũng đều không nhận.”

Lúc trước hắn ta còn tiếc rẻ, không phải pháp khí càng nhiều càng chứng tỏ thực lực của môn phái ư, thì ra nếu không phải pháp khí cùng đạo thì bọn họ chẳng thể sử dụng.

Vân Thiêm Y âm thầm ghi nhớ chuyện này, lại vờ như không có việc gì: “Ta đã từng nghe thanh danh của Trúc Sơn Tông, có thể nói là một tông môn rất có thực lực trong số những môn phái mới lập của Dược tu, có điều bọn ta luôn sinh sống ở dãy núi Quan Vân, chưa bao giờ đến bái phỏng, không biết chính xác quý tông ở đâu?”

Các tông môn ở đại lục Thần Châu, ngoại trừ một số tông môn tu bí pháp kiêng kỵ không muốn ai biết, dù sao trên đại lục này phàm nhân đều cần sự bảo hộ của tông môn, nếu tông môn chịu trách nhiệm với mình mà không thể tìm được, vậy nếu có chuyện làm sao gặp gỡ cầu xin trợ giúp.

Càng không nói tới hai tông môn rất ham làm giàu là Dược tu và Trận tu.

Dư Đại Cương lập tức thuật lại chi tiết vị trí tông môn, lại lấy từ trong túi ra một món đồ mà Vân Thiêm Y thật sự mong muốn - Thủ bài vào núi của Trúc Sơn Tông.

“Cầm lấy, có thứ này rồi về sau nếu Vân Du tu sĩ có đến gần tông môn ta, thiếu dược liệu gì cứ thoải mái mua sắm, có thể mua bất kỳ dược vật dưới thất phẩm.” Dư Đại Cương vỗ ngực: “Trúc Sơn Tông bọn ta có thể bán đan dược nhất phẩm thông qua thủ bài, đợi khi ta lên thất phẩm, tu sĩ có thể dùng danh nghĩa của ta để mua đan dược lục phẩm.”

Xem như doanh số bán hàng của hắn ta.

Vân Thiêm Y quan sát kỹ càng, thủ bài được chế tạo từ gỗ mun, ở giữa có một viên ngọc sáng bóng, bên trong tràn đầy… Ờm, Vân Thiêm Y miết nhẹ vài cái, cũng không chắc bên trong là thứ gì, chỉ biết không phải linh khí thuần túy của Dư Đại Cương, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hắn ta.

Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Dư Đại Cương bị người ta hỏi về chuyện này, hắn ta bật cười: “Bên trong là thứ lấy từ nội đan của ta.”

Vân Thiêm Y: “Hả?”

“Ừm, phương pháp cụ thể là bí mật bất truyền của Dược tu bọn ta.” Dư Đại Cương thẳng thắn chia sẻ, mỗi đạo đều có bí mật bất truyền, chỉ cần nói vậy đối phương sẽ không truy hỏi cặn kẽ nữa: “Nói chung là, thủ bài này có thể đại biểu cho cấp bậc của ta.”

“Tiện lợi quá.” Vân Thiêm Y tán thưởng.

Cho dù nàng đã từng tu hành đến hai vạn năm nghìn năm, nhưng cũng có điều biết điều không trong số những việc mà đối phương thuật lại.

Dư Đại Cương tiếp tục giải thích: “Cho dù có được thủ bài của Dược tu, đối phương cũng có thể hủy nó bất cứ lúc nào, bọn ta có thể kiểm soát từng thủ bài của mình, nhưng cũng chỉ ở mức là cảm ứng nó còn tồn tại hay bị phá hủy thôi, cho nên tu sĩ đừng quá bận lòng, nó cũng không thể giúp ta dò la vị trí của cô được.”

Vân Thiêm Y gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Nếu thủ bài của Dược tu có thể định vị, vậy còn ai dám chạm vào?

Huyên thuyên một lát, huynh đệ Dư Đại Cương mới tạm biệt bọn Vân Thiêm Y, đi về ngoại viện trước.

Không lâu sau có bảy tám tì nữ từ bên ngoài bước vào, theo sau đám người rồng rắn chính là đại phu nhân.

Sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, nhưng vẫn chủ động mỉm cười với Vân Thiêm Y: “Y Nhi, hôm nay là yến tiệc mùa thu, con không được làm Hầu phủ chúng ta mất mặt đâu đấy.”

Đại phu nhân lên tiếng, rồi cầm một cây trâm hoa lan từ trên bàn trang điểm, cài lên đầu Vân Thiêm Y: “Mẫu thân có lỗi với con, cứ luôn canh cánh phải bù đắp cho con thế nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt mà thôi.”

“Ta bị người khác lén đổi, không thể trách người được.” Vân Thiêm Y liếc nhìn bà ta, tiếp tục tiết lộ đôi chút cốt truyện.

Nhưng mà đại phu nhân lại không giống như đại thiếu gia, nghe nàng nói vậy, sắc mặt bà ta càng thêm tái nhợt, xua tay ra hiệu cho các thị nữ rời khỏi phòng, sau đó bà ta kéo tay Vân Thiêm Y lại gần chăm chú ngắm nghía gương mặt nàng, thở dài một hơi.

Vân Thiêm Y cũng chẳng đủ kiên trì mà đợi bà ta lên tiếng, thần thức của nàng đã quét qua đại phu nhân trước.

Thì ra là thế.

Trong năm ngày bọn họ bận rộn vẽ bản vẽ, cốt truyện đã tiến triển nhiều, ma ma nhà mẹ đẻ đã kể rõ mười mươi tình hình thực tế ngày đó cho đại phu nhân biết.

Tuy đại phu nhân không khỏi kinh hãi, nhưng dưới sự đả kích, bà ta lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Hầu gia có một thê tử và bốn thiếp thất, ngoại trừ bà ta, bốn người di nương kia đều có con riêng.

Vốn dĩ vì thái độ của đại thiếu gia, Hầu gia đã không ưa gì gã, có điều vì là đích tử nên dẫu bất mãn cũng chỉ đành nhịn xuống.

Nếu ông ấy phát hiện đại thiếu gia hoàn toàn không phải nhi tử của mình, chỉ là ly miêu tráo Thái Tử, vậy thì Hầu gia sẽ không hề do dự xử tử đại thiếu gia, trách phạt đại phu nhân, ngay cả đại tiểu thư vừa quay về cũng sẽ bị liên lụy.

Đến khi đó bà ta và nữ nhi sẽ hoàn toàn trắng tay, trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, chỉ khiến đám di nương đó hả hê.

Huống hồ chuyện đến nước đó, không chừng Hầu gia còn có lý do chính đáng để bỏ thê cưới thiếp.

Cũng đành thôi, năm đó là vì ma ma nhà mẹ đẻ hồ đồ, nhưng chuyện đã lỡ chi bằng lỡ thêm lần nữa.

Vân Thiêm Y không hề hứng thú với vở kịch đạo đức giả thế này, cho dù nàng có muốn đọc tiểu thuyết cũng sẽ không xem thể loại như vậy, nhưng vị đại tiểu thư của cơ thể này lại trào dâng lên một loại cảm xúc, tuy Vân Thiêm Y đã kìm lại nhưng vẫn đủ khiến đáy lòng nàng gợn sóng.

Chứng tỏ đối phương thật sự không cam tâm.

Nhưng không cam tâm ở chỗ nào thì Vân Thiêm Y không rõ lắm, dù sao nàng cũng không quá bận tâm về ảo trận nữa, tránh cho cảm xúc bị khống chế dẫn đến tâm ma.

Nàng chỉ đành dự đoán.

Hơn nữa, Vân Thiêm Y cũng để ý đến một việc.

Bình Luận (0)
Comment