Đó là như thế nào mới được tính là kết thúc cơ duyên.
Hai huynh đệ Dư Đại Cương là người từng rời khỏi bí cảnh, nhưng lúc ở khách đ**m, bọn họ cũng có trò chuyện với những người khác, có người hoàn thành cơ duyên nhận được phần thưởng - dù rằng cũng không phải thứ gì hiếm lạ, chỉ là một vài phù trận cấp bảy - nhưng dẫu sao cũng tốt hơn những người tay trắng rời đi, vì thế có thể bọn họ đã thêm mắm dặm muối, thổi phồng những trải nghiệm của bản thân ở ảo trận.
Trọng điểm hiển nhiên cũng tương tự như những gì quản gia Tần Môn Trang đã nhắc nhở, đó chính là duy trì bản tâm không để bị ảo trận khống chế.
Còn lại cứ thuận theo quy trình, hoàn thành “tâm nguyện”.
Tình huống mà người đó đã gặp khi ấy là một đôi huynh đệ tranh gia sản, trưởng tử là hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cống hiến sức lực, nhưng vì không giỏi nịnh nọt nên không được lòng phụ mẫu, ngược lại, dù đệ đệ ham ăn biếng làm nhưng vì là em út cho nên được phụ mẫu thiên vị từ khi ra đời.
Lúc phụ mẫu còn sống, dưới áp lực của phụ thân, đại ca vẫn nhẫn nhịn. Nhưng khi phụ thân qua đời, hai huynh đệ phân chia gia sản, nhìn thấy gia sản được chia rất bất công, mọi sự tủi thân và phẫn nộ của đại ca đều bộc phát mạnh mẽ.
Tâm nguyện của đại ca chỉ có một, đó là phải chèn ép đệ đệ, tốt nhất có thể khiến tên đệ đệ phế vật đó không xu dính túi cút khỏi nhà mình.
Nguyện vọng như thế hiển nhiên không thể thực hiện, hơn nữa nếu vị tu sĩ kia thật sự vì lòng phẫn uất của gã đại ca mà đi trả thù đệ đệ, tức là vị ấy cũng mất đi bản tâm, bị cảm xúc khống chế.
Cách làm của vị ấy chính là làm dịu mối quan hệ giữa mình với mẫu thân, còn tìm tới vị bằng hữu đang làm quan sai, lợi dụng quyền lực để giữ thế cân bằng, cuối cùng trước tiên lấy lại ruộng đất hoàn toàn thuộc về mình, do mình kiếm tiền mua, sau đó phân đều tài sản trong nhà rồi dẫn mẫu thân đi. Mà sau khi thấy mẫu thân trộm tiền trong nhà để chu cấp cho đệ đệ, vị tu sĩ ấy bán sạch sẽ gia sản của cải để đổi thành tiền mặt, quyết đoán đưa mẫu thân rời khỏi quê nhà đi đến một tỉnh thành mà đệ đệ không thể tìm thấy, lại bắt đầu một cuộc sống mới.
Cho dù ban đầu mẫu thân có khóc lóc làm loạn, nhưng rồi về sau bà ta cũng nhận thức được rằng từ nay trở đi phải sống dựa vào con cả, dần dà bà ta cũng chấp nhận hiện thực, tĩnh tâm kiên định sống tiếp.
Trong khoảnh khắc mẫu thân hồi tâm thật lòng dựa vào con cả, vị tu sĩ ấy đã nhận được phần thưởng của mình - chính là số phù trận thất phẩm đó - chúng được đặt trong một chiếc rương làm từ gỗ đàn hương.
Đồng thời, người đó cũng được truyền tống ra khỏi ảo cảnh.
Bởi vì nghe được chuyện này, hai huynh đệ Dư Đại Cương mới nghĩ rằng mình có thể vượt qua bí cảnh Tần Môn Trang.
Đây chẳng phải là diễn kịch ư?
Chỉ là không ngờ, cơ duyên mà bọn họ gặp được lại hung hiểm hơn vị tu sĩ kia nhiều.
Vân Thiêm Y không buồn đánh giá cơ duyên của Dư Đại Cương, chỉ biết cười khổ.
Nàng lại để ý đến quỷ thai trong cơ duyên của Dư Đại Lực hơn.
Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao hoàn thành cơ duyên của nàng.
“Tâm nguyện” của vị đại tiểu thư số khổ này ắt không đơn giản như gã đại ca kia.
Dù sao người ta chỉ là trận pháp cửu phẩm, còn nàng lại gặp trận pháp thất phẩm, hơn tận hai phẩm, khác biệt như trời và đất.
Cảm xúc lớn nhất mà Vân Thiêm Y cảm nhận được chính là sự “không cam lòng”.
Không cam lòng vì cuộc đời mình vốn dĩ sống trong nhung lụa giàu sang, vậy mà lại bị tráo đổi.
Không cam lòng vì phụ mẫu hết lòng quan tâm săn sóc nuôi nấng mình lại bị đánh chết.
Không cam lòng vì mẫu thân ruột thịt muốn giữ địa vị trong phủ nên vẫn giữ lại đứa con trai giả.
Không cam lòng vì thân là đại tiểu thư mà việc gì cũng bị quản chế, chuyện gì cũng không được làm, trong khi vị đại thiếu gia kia chỉ vì là nam tử cho nên gã muốn làm gì thì làm, dù có làm chuyện ác ôn tày trời thì vẫn được Hầu phủ che chở, trong khi ấy, chỉ vì tư thế đi đứng của nàng sai một chút mà cũng bị coi là khiến Hầu phủ mất mặt.
Nàng cảm thấy không cam lòng vì rất nhiều điều, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Vân Thiêm Y muốn tìm lại sự cân bằng, vừa có thể hóa giải sự không cam lòng của vị tiểu thư ấy, vừa giúp mình không bị tác động bởi cảm xúc thù hận.
Dẫu sao nàng thật sự không thể chấp nhận một vài tư tưởng trong thế giới này, khi nàng miễn cưỡng tiếp thu, nó lại khiến bản tâm của Vân Thiêm Y bị ăn mòn.
Ví dụ như lúc này, đại phu nhân cứ nhắc mãi về sự sắp xếp của bà ta dành cho nàng tốt nhường nào, mối hôn sự kia thích hợp ra sao, trong lòng vị đại tiểu thư này lại có đôi phần hy vọng và mong đợi.
Ôi chao, có thể gả cho một nhà tốt, ngươi còn có gì mà không cam lòng? Sĩ diện bất cam làm chi cơ chứ!
Vân Thiêm Y chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chờ gả.
Chỉ có thể nghĩ cách khác.
Suy đoán trước mắt của nàng là, chỉ cần cao hơn đại thiếu gia một cái đầu, có lẽ đại tiểu thư sẽ hài lòng.
Nếu có thể ép đại thiếu gia rời khỏi Hầu phủ, không chừng cơ duyên sẽ trực tiếp kết thúc.
Ôi, tiếc là không thể trực tiếp giết luôn.
Đối với một gã khinh nam nạt nữ, ngay cả muội muội ruột trên danh nghĩa mà còn muốn động tay động chân, Vân Thiêm Y có giết cũng không cảm thấy có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.
Ngày diễn ra yến tiệc mùa thu.
Buổi tiệc diễn ra ở Vương phủ, giống như sắp xếp, Vân Thiêm Y dẫn theo thị nữ ngồi vào xe ngựa, tuy vậy phía trên cỗ xe đã được khoét một lỗ lớn, Vân Thiêm Y nhảy thẳng ra ngoài.
Mọi người xung quanh giống như không nhìn thấy.
Đối với bọn họ, Vân Thiêm Y là đại tiểu thư Hầu phủ, nàng không được phép vén màn xe ngựa cũng không được phép bước xuống xe, ngoại trừ những hành vi này, còn lại đều không nằm trong sự sắp đặt của bọn họ.
Quả nhiên, nàng có thể lợi dụng lỗ hổng này.
Vân Thiêm Y ngồi xếp bằng, tay nắm chuôi kiếm, ngồi trên nóc xe quan sát bốn phía.
Thoạt nhìn, khi xe ngựa di chuyển cảnh sắc xung quanh cũng thay đổi theo đó.
“Dư huynh.” Vân Thiêm Y gọi Dư Đại Cương đang đi bên cạnh: “Có thể rắc phấn hoa theo đường đi không?”
“Được!”
Cùng lúc đó, nàng ném chủy thủ trộm từ Hầu phủ xuống đất, chủy thủ cắm sâu xuống mặt đất, mà bên kia nàng cũng cắm kiếm Huyền Diễm xuống.
Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên, bất kể là huynh đệ Dư Đại Cương hay đám người Hạ Chí đang thò đầu ra quan sát, ai nấy đều không kìm được mà hít sâu một hơi.
Dù không phải một hơi rất mạnh.
Chủy thủ lấy từ Hầu phủ đã không thấy tung tích, dường như biến mất ở phía xa.
Nhưng mật hoa mà Dư Đại Cương rắc xuống lẫn kiếm Huyền Diễm của Vân Thiêm Y vẫn ở yên đó như trước, cho dù xe ngựa di chuyển thế nào, cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi ra sao, bột phấn vàng nhạt bên trái và trường kiếm đỏ thẫm bên phải vẫn đứng yên bất động.
Dư Đại Cương thảng thốt: “Sao…”
“Vậy mới đúng.” Vân Thiêm Y gật đầu: “Nếu Hầu phủ là trung tâm của ảo trận, ta là "chủ nhân" của ảo trận, vậy thì ta không thể rời khỏi vị trí trung tâm được.”
Cảnh tượng biến hóa nhưng trận pháp không đổi, đây là nguyên lý cơ bản của trận pháp, Quỷ Đả Tường cũng giống như thế.
“Nói cách khác, phần thưởng của ảo trận tầng này cũng ở trung tâm.” Vân Thiêm Y gãi cằm: “Nếu quá trình này quá phiền phức, cứ nghĩ cách lấy đồ rồi tính sau, dù sao đây cũng là cơ duyên của ta.”
Cũng không tính là nàng đoạt đồ vật của người khác!
Dư Đại Cương mắc nghẹn: “Vậy cũng được à?”
“Chỉ cần huynh đủ mạnh, đương nhiên là được.” Đương nhiên, với Dược tu thì đa phần là không có khả năng, Vân Thiêm Y nuốt nửa câu sau trở về.
Dư Đại Cương ngơ ngẩn giây lát mới hỏi tiếp: “Vậy làm sao lấy được?”
“Khi nào có dịp, ta sẽ chỉ cho mọi người.” Vân Thiêm Y cũng không muốn giấu giếm, chỉ nói sơ lược đôi ba câu: “Có điều đến lúc đó người thủ hộ trận pháp chắc chắn sẽ xuất hiện, cụ thể là cái gì thì phải tùy vào người chế tạo trận pháp sắp xếp ra sao, khó tránh được một phen chiến đấu, đến khi đó Dư huynh hãy dẫn theo vị huynh đệ này cố gắng né tránh càng xa càng tốt, người thủ hộ của ảo trận thất phẩm chắc chắn không thấp hơn thất phẩm đâu.”
Hai người bọn họ là Dược tu bát phẩm nhỏ nhoi, rất dễ trở thành vật hy sinh.
Dư Đại Cương do dự gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người dẫn hai Dược tu theo cùng, nhưng không bảo Dược tu ở đằng sau trị liệu mà dặn dò bọn họ trốn xa một chút.
Kiếm tu luôn ngông cuồng vậy sao?
Lần đầu tiên Dư Đại Cương thấy hơi phiền não, nếu lúc trước hắn ta bước vào kiếm đạo, không biết bây giờ có ngông cuồng như thế không?
Đáng tiếc, nội đan dù nát vẫn có thể đúc lại, nhưng hắn ta không có thiên phú tu kiếm, chỉ có thể nghĩ giá như mà thôi.
Vừa nói chuyện, xe ngựa đã dừng trước một cánh cổng sơn đỏ.
“Mời nữ quyến tiến vào từ cửa hông.”
Ở xe ngựa phía trước, đại phu nhân đang được đỡ xuống xe, còn có vô số chiếc xe ngựa dừng ở phía trước.
Vân Thiêm Y nhảy vào trong xe ngựa, được thị nữ bên ngoài dìu xuống xe.
Một đám nữ quyến bước qua cửa hông tiến thẳng vào nội viện, đập vào mắt họ là một cổng vòm, biển hiệu bên trên đề bốn chữ to: Hoa Lạc Xuân Sơn.
“Người nhàn hoa quế nhẹ rơi, đêm xuân lặng ngắt trái đồi vắng tanh*…” Vân Thiêm Y lẩm bẩm.
*Trích bài thơ “Điểu Minh Giản” của Vương Duy, bản dịch của Ngô Tất Tố.
Những câu thơ này được lưu truyền ở đại lục Thần Châu, có rất nhiều bài thơ không còn tung tích tác giả, thậm chí không biết có từ đâu.
Nàng từng sở hữu một quyển sách thơ, cảm thấy thơ từ trong đó lưu loát dễ đọc bởi vậy đã nhớ không ít, khi múa kiếm cũng hay ngâm nga vài câu, rất có khí thế.
Không lẽ, thơ này đến từ dị giới - Mỗi lần nhắc tới đều nói là một đại lục khác hoặc đại lục trước kia thật là mỏi miệng, Vân Thiêm Y gọi thẳng quê hương của Tôn Thanh Y là dị giới - Lưu truyền đến đây sao?
Đi qua cổng vòm là nước chảy suối nhỏ, rừng trúc kề hồ.
Bây giờ Vân Thiêm Y nhìn thấy hoa sen là mí mắt lại hơi giật giật, những đóa sen hồng nhạt chỉ khiến nàng nhớ đến Ngọc Liên, bao gồm cả chuyện Ngọc Liên đưa Liễu Vạn Linh đi.
Đi dọc theo cây cầu có mái che bắc qua hồ nước nhỏ là một biển hoa diễm lệ, đang độ vào thu khắp nơi là đủ loại hoa cúc, muôn vàn kiểu dáng khác nhau.
Giữa biển hoa bày rất nhiều bàn ghế đá, đại phu nhân được mời đến khu vực tụ tập của các phu nhân, còn Vân Thiêm Y được đưa đến chỗ các quý nữ.
Các thiếu nữ đứng giữa muôn hoa càng thêm xinh đẹp kiều diễm, đáng tiếc là đề tài nói chuyện thật sự nhàm chán, không phải thiếu gia nhà này thì là Vương gia chưa lập gia thất nhà khác.
Trời thu quang đãng lại không có tinh thần tự lập học hành tu đạo, chỉ tham luyến tình tình ái ái, thật sự không có tiền đồ mà!
Vân Thiêm Y lạnh lùng nhìn, nàng lại nghĩ tới vài chuyện trong quá khứ.
Ngọc Liên cũng là một thiếu nữ đa tình.
Trước đây nàng không xem trọng sự đa tình của Ngọc Liên, cuối cùng lại bị phản phệ bởi chính điều này.
“Vị đó là đại tiểu thư Hầu phủ à, thật sự là bị nhầm lẫn ư, hay là nữ nhi riêng của Hầu gia nhỉ?”
“Đừng nói vậy chứ, chắc chắn nàng ấy là nữ nhi của đại phu nhân, mọi người vẫn chưa biết ư?”
“Biết cái gì?”
“Mấy hôm trước đại phu nhân vào cung cầu xin Hoàng hậu nương nương ban ân điển, để nàng ấy và ngũ hoàng tử định thân.”
“Là ngũ điện hạ à?”
“Ngũ hoàng tử là hoàng tử phong lưu tiêu sái nhất, chưa lập gia thất, dựa vào đâu mà định thân với ả, nương nương có đồng ý không?”
“Dù sao cũng chưa từ chối, hôm nay gọi nàng ấy tới để ngũ điện hạ gặp mặt, nếu ngũ điện hạ xem trọng, sau này người ta sẽ là Vương phi đấy.”