Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 108

Tuy mấy vị quý nữ thì thầm với nhau bằng âm lượng đủ cho Vân Thiêm Y nghe thấy, song không một ai bước lên chào hỏi Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y nhìn mấy thiếu nữ trẻ tuổi, phản ứng đầu tiên là dùng thần thức dò la một lượt xem bọn họ có thiên phú tu kiếm không, đến khi quét ra vô số cốt truyện nàng mới nhận thức được, bọn họ không phải loài người thật sự.

Ôi chao, thật đáng tiếc.

Bao nhiêu thiếu nữ thế này.

Vân Thiêm Y ngẫm nghĩ, môn phái mới cũng chỉ thu nhận nữ đệ tử, mặc dù không phải nàng không thích nam đệ tử - Dù đúng là không đáng tin thật - Nhưng quan trọng là không có Cảnh Văn Tấn ở đây, nàng không thể dạy kiếm thuật chính xác cho nam Kiếm tu được.

Kiếm thuật, kiếm thức và kiếm trận của nàng chỉ thích hợp cho nữ đệ tử tu luyện.

Có lẽ Hạ Chí sẽ là nam đệ tử duy nhất trong số đó.

Chi bằng, dứt khoát biến Hạ Chí thành “nữ đệ tử” luôn nhỉ?

Ánh mắt thâm trầm của Vân Thiêm Y dừng trên người Hạ Chí, cậu đang mặc trang phục của thị nữ, tóc búi tròn hai bên.

Hạ Chí thoáng rùng mình: “Sư, sự phụ?”

… Thôi, cao lớn đến độ này rồi, xương cốt đã định, dù bây giờ có bẻ xương nắn lại thì cũng không còn kịp nữa, qua một hai năm sau cân nặng và thể trạng của Hạ Chí chắc chắn sẽ vượt quá giới hạn kiếm pháp của Vân thị.

Vân Thiêm Y vỗ vai Hạ Chí: “Sau này cố gắng nhiều hơn.”

Hạ Chí: ???

Đúng lúc này, hậu viện vang lên tiếng xôn xao.

“Là Đức phi!”

“Không ngờ Đức phi đích thân tới yến tiệc mùa thu.”

“Bà ấy là mẫu thân ruột thịt của ngũ hoàng tử, không lẽ bà ấy đến đây xem mặt đại tiểu thư Hầu phủ ư?”

“Vậy có phải ngũ hoàng tử cũng đến rồi không, chắc ngài ấy đang ở tiền viện rồi!”

“Tiếc quá chúng ta chỉ có thể ở hậu viện, không thể gặp ngũ hoàng tử.”

Cùng lúc đó, tay phải của Vân Thiêm Y đã ấn lên thân kiếm: “Đến rồi.”

Vân Hương Diệp: “Cái gì đến rồi?”

“Các người mở thần thức, dò la toàn bộ nơi này.” Vân Thiêm Y dừng một lát: “Nếu trò còn choáng váng thì không cần làm đâu.”

Đợi sau khi nàng đánh giá xong mức độ nguy hiểm, có lẽ sẽ trực tiếp lao vào chiến đấu, nếu bây giờ nàng ấy vẫn buồn nôn, một lát sẽ không còn đủ sức.

Vừa mới dứt lời, ba vị đệ tử không hề chịu thua mà thi triển thần thức.

Vân Hương Diệp là người đầu tiên phát hiện dị thường: “Ôi! Chỗ này có linh lực rất nồng đậm!”

Hồng Dược cũng không cam lòng thụt lùi: “Hình như là pháp khí!”

Hạ Chí cũng theo sau: “Mắt trận ở bên trên!”

Vân Thiêm Y gật đầu: “E rằng đấy là phần thưởng.”

Vân Thiêm Y dò la rõ ràng hơn bọn đồ đệ, thậm chí còn nhìn rõ ràng đó là vật gì.

Trên bệ ngọc vuông vắn là con rồng phủ phục cũng được chế tác từ ngọc.

Không biết trận thạch này dùng để làm gì?

Chỉ có thể nói, thiết kế thế này đúng là rất hiếm thấy ở đại lục Thần Châu.

Xem ra, nàng nhất định phải lấy được thứ này, sau đó đưa cho Kính Thành Tuyết nhìn xem rốt cuộc đấy là vật gì.

Mà xung quanh Ngọc Thạch Long Bàn là nhân vật trong cốt truyện giống như đại phu nhân.

Vân Thiêm Y ra lệnh cho Hạ Chí trước: “Trò đến chỗ Dư Đại Cương, nói ta đã phát hiện pháp khí cơ duyên, chuẩn bị ra tay, bảo bọn họ tránh xa một chút đừng để bị ảnh hưởng.”

Hạ Chí gật đầu rời đi.

Hồng Dược hỏi: “Sư phụ, chúng ta không tiếp tục cơ duyên nữa à?”

Vân Thiêm Y lại quét qua nhân vật kia vài lần, người này hẳn là ngũ hoàng tử trong miệng những thiếu nữ vừa rồi, từ cốt truyện của hắn ta, về sau người này sẽ cưới đại tiểu thư Hầu phủ, dựa vào Hầu phủ mà giành hoàng quyền.

Nói cách khác, nếu nàng phối hợp tiếp tục diễn kịch, nàng phải gả cho vị ngũ hoàng tử kia!

Vân Thiêm Y lười chơi trò gia đấu với bọn họ.

Lúc này, nàng không khỏi hâm mộ Dư Đại Lực.

Nếu cơ duyên của nàng cũng là quỷ thai, chắc chắn nàng sẽ vô cùng hào hứng đi hết hành trình, tìm hiểu xem tại sao lại như thế.

Tiếc là Dư Đại Lực sợ quá, để tránh cho cậu ta nảy sinh tâm ma, dù nàng rất tò mò song cũng không dùng dằng trong cơ duyên quỷ thai.

“Không làm nữa.” Vân Thiêm Y đợi Hạ Chí quay lại, đồng thời tiếp tục dò la ngũ hoàng tử.

Trước mắt không nhìn ra có gì nguy hiểm.

Có thể bản thân hắn ta cũng chỉ là nhân vật ảo tưởng trong cốt truyện.

Người thủ hộ thật sự không phải hắn ta.

“Sư phụ!” Không lâu sau Hạ Chí đã chạy về, sau lưng cậu còn có hai huynh đệ Dư Đại Cương.

“Vân Du tu sĩ!” Dư Đại Cương vào đây, hiển nhiên khiến chúng nữ quyến trong hậu viện kinh ngạc vạn phần, không ít người thét chói tai che kín mặt mũi.

Nhưng mấy vị tu sĩ đã chẳng màng đến mấy nhân vật trong kịch nữa.

“Vân Du tu sĩ.” Thấy Vân Thiêm Y kinh ngạc, Dư Đại Cương bất mãn nói: “Lúc đó chúng ta đã thương lượng rồi mà, các vị đưa huynh đệ bọn ta đi cùng, lúc có nguy hiểm, các vị đánh, bọn ta trị thương, sao bây giờ bọn ta trốn một xó được?”

Hắn ta lại nói: “Tu sĩ yên tâm, mặc dù Dược tu bọn ta không giỏi đánh nhau, nhưng rất giỏi giữ mạng.”

Bây giờ lại từ chối thì có vẻ Vân Thiêm Y không phải muốn bảo vệ mà là đang khinh thường bọn họ. Vân Thiêm Y cũng biết thế, cho nên đành gật đầu: “Được.”

Nếu đã đông đủ, Vân Thiêm Y hắng giọng, rút kiếm Huyền Diễm: “Bày trận!”

Đây là trận pháp mà bọn họ đã tập luyện qua vô số lần trong thành Vô Ảnh.

Hồng Dược nhỏ tuổi nhất làm mắt trận, Vân Thiêm Y đứng đầu trận, Vân Hương Diệp và Hạ Chí hộ trận.

Kiếm gỗ Linh Thụ làm trận tâm, cung cấp linh khí sung túc cho toàn bộ đại trận.

Sau khi không còn Thố Vinh và vòng tay bằng đồng, Vân Thiêm Y chỉ đành sử dụng nguồn cung cấp linh khí như vậy mà thôi.

Hai huynh đệ Dư Đại Cương cũng nhanh nhẹn tìm một vị trí không hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lấy bình thuốc của mình ra.

“Nói chứ, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến kiếm trận của Kiếm tu ở một khoảng cách gần như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.” Dư Đại Cương không kìm được mà nói thêm vài lời.

Dư Đại Lực cũng lộ vẻ mặt căng thẳng, nhưng không hé răng nói gì.

Dư Đại Cương cũng không mong đợi vị huynh đệ của mình sẽ lên tiếng, hắn ta chỉ muốn dông dài vài câu để giảm bớt sự lo lắng và cảm xúc ngại ngùng mà thôi.

Mặc dù Vân Thiêm Y có thể hoàn toàn mặc kệ những nhân vật hư ảo trong cốt truyện đang ở hoa viên hậu viện, nhưng Dư Đại Cương thì không thể bình thản tự nhiên như không, xung quanh có rất nhiều phu nhân tiểu thư hô to gọi nhỏ, bên ngoài còn có nam hầu, sai vặt, ma ma đang chạy đến, hắn ta thật sự khó mà tập trung hoàn toàn vào kiếm trận được.

May thay, những cảnh tượng này cũng nhanh chóng biến mất, hình ảnh trong hoa viên giống như tơ lụa bị xé rách, sau khi vặn vẹo hồi lâu thì tan biến trước mặt hắn ta.

Chỉ còn lại thảo nguyên vô biên vô hạn và món đồ lơ lửng trên không trung, được một lớp ánh sáng hình cầu bao bọc.

Dư Đại Cương không kìm được mà hỏi: “Đệ nói xem, thật sự có người thủ hộ ở đây à?”

Dư Đại Lực không đáp.

Dư Đại Cương làu bàu: “Chắc là có rồi, nếu ta cất giấu bảo bối cho người có duyên, cũng sẽ sắp xếp người thủ hộ để tranh đấu một phen.”

Giống như nghiệm chứng lời hắn ta nói, vào khoảnh khắc kiếm khí của Vân Thiêm Y đánh bại quang cầu bóng loáng, một luồng linh áp mạnh mẽ phun trào ra.

Khè! Khè! Khè!

Tiếp theo là ba tiếng rống giận dữ vang vọng khắp thảo nguyên.

Theo sau đó là ba con rồng đen khổng lồ lao ra từ ngọc thạch, xoay tròn trên bầu trời.

Rồng sao?

Suýt chút nữa Vân Thiêm Y đã thả Đào Đào ra.

Còn không phải là rồng ư, nàng cũng có, xem ai sợ ai nào!

Nhưng khi bình tĩnh tập trung lại, nàng nhanh chóng phát hiện ra dị thường.

Tuy ba con vật kia thoạt nhìn giống Hắc Long nhưng cũng chỉ là nhìn giống thôi bản chất nó không phải tộc Rồng, chỉ là tàn dư linh lực.

Không có người thủ hộ cố định ư?

Như vậy, Hắc Long hư ảo sẽ không chịu nổi quá ba chiêu dưới kiếm của Vân Thiêm Y.

Dư Đại Cương nắm chặt bình thuốc, luôn trong tình trạng sẵn sàng, lại thấy Vân Thiêm Y nhẹ nhàng nhảy lên không trung, vung ba nhát kiếm, ba con Hắc Long giống như sương mù dày đặc bị thổi bay tan thành mây khói.

Vậy là xong rồi à?

Ngay sau đó suy nghĩ của hắn ta đã được chứng thực, bảo vật ngọc thạch tinh xảo từ trên không trung ngoan ngoãn đáp xuống bàn tay Vân Thiêm Y.

Nói thế nào nhỉ, trong lòng Dư Đại Cương thậm chí có phần hụt hẫng.

Vốn dĩ hắn ta đã chuẩn bị tâm lý cho một trận chiến lâm ly bi đát.

Sao mới nhoáng cái đã xong rồi?

May mà, nhìn biểu cảm trên mặt đồ đệ của Vân Du tu sĩ, chắc là bọn họ cũng không lường trước được điều này.

Ngay cả Vân Thiêm Y cũng không khỏi giật mình.

Có điều nàng nhanh chóng hiểu ra.

Trận tu ấy mà, vốn là như vậy.

Lúc trước nàng bị Cự Tượng Ma Binh trong thành Vô Ảnh dọa sợ, cho rằng người thủ hộ bảo vật trong bí cảnh đều giống như vậy.

Nhưng thành Vô Ảnh là bí cảnh của Tôn Thanh Y, người ta là Ma tu nhất phẩm, khoan nói đến cấp bậc, trọng điểm chính là bí cảnh Ma tu.

Ma tu dư thừa võ đức, chỉ sau Kiếm tu.

Mà giá trị vũ lực của Trận tu thì đứng đầu tu đạo từ dưới đếm lên.

Dược tu còn biết rắc phấn độc, chứ đa số Trận tu chỉ cần mở trận, truyền tống kẻ địch đi nơi khác là xong.

Ngay cả Kính Thành Tuyết cũng chưa chắc có thể tạo ra người thủ hộ như Cự Tượng Ma Binh được, huống hồ là một Trận tu nhị phẩm.

Nếu thật sự có cơ duyên, lại có pháp khí bảo hộ mạnh mẽ, chưa chắc vị ấy đã dùng nó để bảo vệ ảo trận thất phẩm.

Dù sao bí cảnh cũng không chỉ có mười tầng, đi xuống tiếp không biết sẽ có bao nhiêu tầng nữa.

Với đám Hắc Long vừa nãy, nếu là tu sĩ thất phẩm hoặc bát phẩm thật sự thì nói không chừng sẽ bị hù dọa, nhưng chỉ cần là tu sĩ bậc cao một chút là có thể dễ dàng nhìn thấu ảo giác.

Khó trách trong mười tầng đầu, tu sĩ lục phẩm có thể ra vào bình thường.

Vậy chứng tỏ, vật bằng ngọc thạch trong tay nàng không phải đồ vật có cấp bậc quá cao.

Vân Thiêm Y còn dùng thần thức quét qua, nhưng không cảm ứng được vật này có cấp bậc.

Nó chỉ thuần túy là một món đồ, một vật trang trí.

Đây lại là cơ duyên của nàng.

“Chúng ta đánh xong rồi à?” Trong khi Vân Thiêm Y đang đánh giá đồ vật trong tay, Dư Đại Cương đã tiến đến.

Vân Thiêm Y gật đầu: “Phải, chúng ta ra ngoài thế nào, phá hủy ảo trận tầng này hay là gọi Tần Môn Trang?”

Đây cũng là lý do nàng không vội vàng phá hủy ảo trận, nếu chẳng may hủy xong mọi người tới thẳng tầng mười một, vậy thì tính là thử thách thành công hay là thất bại đây?

Huống chi cũng chưa biết là tầng mười một cấp bậc nào, thất phẩm thì còn được, nếu chẳng may rơi vào ảo trận ngũ phẩm, vậy thì mất nhiều hơn được.

“Chắc đi thẳng ra ngoài là được.” Dư Đại Cương cũng không chắc chắn, quản gia Tần Môn Trang chỉ dặn dò bọn họ chú ý an toàn chứ không hề nói đến tầng mười thì ra ngoài kiểu gì: “Chắc chắn bọn họ có cách biết chúng ta đang ở tầng mấy.”

Vân Thiêm Y không hề do dự, sau khi cất ngọc thạch vào thì điều khiển lệnh bài truyền tống.

Lệnh bài truyền tống lóe sáng nhấp nháy vài lần, giống như đang xác nhận gì đó, một hồi lâu sau bọn họ mới được truyền tống về Tần Môn Trang.

“Chúc mừng các vị.” Quản gia của Tần Môn Trang đã chờ sẵn ở cửa bí cảnh. “Đã khiêu chiến mười tầng ảo trận thành công.”

Bình Luận (0)
Comment