Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 109

“Làm phiền các vị đăng ký các pháp khí đã đoạt được.”

Đây là điều đã được thông báo trước khi bước vào, Vân Thiêm Y cũng không từ chối, đi theo quản gia đến trước một cái bàn, lấy ngọc thạch đưa cho người phụ trách đăng ký, cũng thuận miệng hỏi: “Ông có biết cái này là gì không?”

Người phụ trách đăng ký là một tu sĩ lớn tuổi, ông ta cầm khối ngọc thạch khắc hình rồng phủ phục kiểm tra trong ngoài một lượt, nghi hoặc lắc đầu: “Ta không rõ lắm, có vẻ đây không phải là pháp khí.”

Ông ta lại hỏi: “Mọi người lấy nó ở tầng nào?”

“Tầng thứ mười, ảo trận thất phẩm.”

Trong nhất thời, ánh mắt người Tần Môn Trang nhìn về phía Vân Thiêm Y đều toát ra chút thương hại.

Đã vượt qua tận mười tầng, hơn nữa còn là đồ vật cơ duyên ở ảo trận thất phẩm, vậy mà chỉ là một món đồ chơi chứ không phải pháp khí.

Quản gia nghĩ xa xôi hơn.

Tần Môn Trang bọn họ dựa vào cơ duyên bí cảnh để thu hút những tu sĩ cấp thấp đến thám hiểm, tu sĩ có thể vượt qua mười tầng cũng không nhiều, đa số đành phải để pháp khí của mình ở lại Tần Môn Trang.

Nhưng nếu vượt qua mười tầng lại chỉ nhận được một món đồ cực kỳ vô dụng, thậm chí còn không phải là pháp khí, nếu truyền ra ngoài còn ai muốn đến bí cảnh Tần Môn Trang nữa chứ?

Ông ấy hắng giọng, sai thuộc hạ mang trả thùng rượu bằng đồng cho Vân Thiêm Y trước, rồi cao giọng nói: “Vì các vị tu sĩ đây đã vượt qua mười tầng ảo trận, tuy chưa thu được pháp khí nhưng Tần Môn Trang bọn ta vẫn có phần thưởng!”

Ông ta vỗ tay, người hầu lập tức bưng lên một chiếc khay phủ kín, lật tấm vải lên, bên trên khay là hai thỏi bạc, mỗi thỏi trị giá năm lượng, tổng cộng là mười lượng bạc.

Đối với tu sĩ cấp thấp, đặc biệt là tán tu mà nói, linh thạch vẫn là thứ rất quý giá, trừ phi có cơ duyên bằng không phần lớn thời gian chỉ đành tiêu tiền.

Một lượng bạc tương đương một xâu tiền, cũng có nghĩa là một nghìn đồng, ở địa phương như huyện Tập Xuyên là đủ ăn ngon uống tốt hơn hai ba tháng, nếu chỉ duy trì cuộc sống cơ bản thì nửa năm cũng không thành vấn đề.

Mười lượng bạc có thể giúp tán tu cấp thấp không cần sầu lo chuyện cơm áo trong ít nhất một, hai năm liền.

Dù sao Tần Môn Trang bọn họ cũng chỉ muốn thu hút tán tu cấp thấp, bởi những tu sĩ có tông môn hậu thuẫn hoặc tu sĩ cấp trung, cấp cao đều chẳng thèm ngó ngàng đến bí cảnh Tần Môn Trang.

Vân Thiêm Y hiển nhiên không để bụng số tiền này, nhưng nàng cũng hiểu ý đồ của Tần Môn Trang. Hành động này để cho các tán tu khác biết, cho dù không có được pháp khí thì cũng không về tay không, vừa có thể lấy lại pháp khí của mình vừa thu được tiền.

Nàng tiện tay cầm một thỏi đưa cho Dư Đại Cương: “Mỗi người một nửa.”

Dư Đại Cương cũng không khách sáo với nàng, vừa nhìn đã biết Vân Du tu sĩ là một tán tu không thiếu tiền, đừng nói là tiền, không chừng người ta ra ngoài đều dùng linh thạch, không thấy ngày hôm qua ở khách đ**m, lúc lấy linh thạch hạ phẩm ra lông mày Vân Du tu sĩ còn chẳng buồn nhướng lên đó sao.

“Tiếp theo Vân Du tu sĩ dự định làm gì?”

Vân Thiêm Y muốn tìm Kính Thành Tuyết hỏi thăm một chút, đồ vật là cơ duyên của nàng ở bí cảnh của Trận tu rốt cuộc là vật gì, nàng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta thấy các đồ đệ cũng mệt mỏi, dự định về khách đ**m nghỉ ngơi trước đã.”

“Được, được, bọn ta cũng định về đây, hay chúng ta đi cùng luôn nhé?”

Vân Thiêm Y hiển nhiên không phản đối, thậm chí nàng còn có cảm giác Dư Đại Cương rất muốn hành động cùng các nàng, vì thế dọc đường về hắn ta hỏi han luôn miệng.

Hợp tác cùng nhau qua mười tầng ảo trận, Dư Đại Cương vô cùng tín nhiệm Vân Thiêm Y, đặc biệt là vào thực lực của nàng, dù tầng cuối cùng không xảy ra trận chiến, song cảnh tượng những Kiếm tu được huấn luyện bài bản bày kiếm trận vẫn còn khiến Dư Đại Cương sợ hãi trong lòng.

“Trở về rồi nói tiếp, trở về rồi nói tiếp.” Dư Đại Cương có vẻ vẫn còn ngại ngùng.

Về tới khách đ**m, hắn ta bảo tiểu nhị mang lên mấy món, gọi thêm vài bình rượu ngon: “Cứ tính vào phần của ta.”

Vân Thiêm Y nhướng mày, xem ra đối phương thật sự có việc cầu nàng.

Thế càng tốt.

Có được thủ bài của Trúc Sơn Tông chỉ là một mặt, quan trọng hơn là phải xây dựng mối quan hệ tốt với Dược tu, mà tốt nhất là có thể tự tay bồi dưỡng ra một vị Dược tu tứ phẩm, đấy mới là mối giao tình sâu đậm nhất, đáng tin nhất.

Nàng không từ chối ý tốt của Dư Đại Cương, chỉ mỉm cười cảm tạ.

Đợi rượu và thức ăn được mang lên, uống cạn mấy chén, Dư Đại Cương mới thấp giọng hỏi Vân Thiêm Y: “Tu sĩ đã từng nghe nói đến Bích Hà Cung chưa?”

“Là Yêu tu ư?”

“Không hổ là Vân Du tu sĩ, đúng là như thế.”

“Bích Hà Cung cũng xem như là danh môn chính phái trong số Yêu tu, có chuyện gì sao?”

“Sáu tháng nữa là hội đấu giá Bích Hà năm năm một lần.” Dư Đại Cương thở dài: “Tuy không nổi danh nhiều năm như hội đấu giá của Bạch Đế Các, nhưng đối với Dược tu bọn ta, hội đấu giá của Bích Hà Cung tốt hơn của Bạch Đế Các nhiều.”

Vân Thiêm Y vốn chưa từng nghe nói đến hội đấu giá Bích Hà, đúng là không nổi tiếng lắm: “Hội đấu giá đó làm sao?”

“Thật ra thay vì nói là hội đấu giá, nói là chợ tầm trung thì đúng hơn, Dược tu bọn ta sẽ bán đan dược, Ma tu sẽ bán pháp khí, quan trọng nhất là loại thảo dược đặc biệt ở trong vùng núi của Yêu tu chỉ buôn bán trong dịp này.”

“Ngày thường không bán à?”

“Không bán, Yêu tu quản lý địa phận rất nghiêm ngặt, ngoại trừ một vài thương nhân qua lại giữa các đại tông môn, ngày thường không thể mua được thứ gì của bọn họ.” Dư Đại Cương nhấp một ngụm rượu: “Trúc Sơn Tông bọn ta cũng không phải phái lớn, không giao thiệp với Yêu tu, muốn có thảo dược đặc sản thì chỉ đành chờ cơ hội ở hội đấu giá Bích Hà này.”

“À.” Vân Thiêm Y đã hiểu: “Vậy trong hội đấu giá còn bán cái gì?”

“Thật ra trọng tâm của Bích Hà Cung chính là thị trường, gọi là hội đấu giá chắc là vì muốn cạnh tranh với Bạch Đế Các, hy vọng ngày nào đó sẽ trở nên lớn mạnh hơn. Tuy nhiên, so với những món được bán trong chợ của bọn họ thì hội đấu giá này khá là tùy tiện, chỉ có vài loại pháp khí cấp trung, cũng không phải vật quý hiếm, nếu có gì đó tương đối đặc biệt thì chắc chỉ có yêu đan mà thôi.”

“Yêu đan ư…”

Vân Hương Diệp ngẩng đầu khỏi đùi gà, mồm mép còn bóng loáng dầu mỡ: “Sư phụ, yêu đan là gì vậy?”

Vân Thiêm Y lau miệng nàng ấy: “Đó là nội đan của yêu thú.”

“Yêu tu chia làm yêu nhân và yêu thú, yêu thú là dị thú thuần túy, yêu nhân là con lai giữa yêu thú và Nhân tộc.”

Vân Hương Diệp ngơ ngác: “Yêu thú và thần thú không giống nhau à?”

“Nội đan không giống nhau, Thú tộc hấp thu linh khí trời đất rồi khai mở linh trí, nếu ngưng kết thành yêu đan vậy sẽ thành tu sĩ Yêu tu, được gọi là yêu thú, còn nếu không có yêu đan thì đều sẽ được tính là Thú tu.”

Hồng Dược nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không hiểu: “Vì sao ai có yêu đan lại tính riêng thành một đạo vậy?”

Vân Thiêm Y trầm mặc một lúc, không riêng Hồng Dược mà ngay cả hai huynh đệ Dư Đại Cương cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ham học hỏi.

Bởi thế mà Vân Thiêm Y không khỏi nảy sinh nghi hoặc: “Bây giờ tông môn không dạy lịch sử đại lục nữa à?”

Dư Đại Cương ý thức nàng đang hỏi bọn họ, vội vàng lắc đầu: “Có dạy, nhưng chỉ dạy Dược tu bọn ta thôi.”

Ai nấy đều biết, thiên đạo có năm chính ba tà.

Vân Thiêm Y thở dài bất đắc dĩ: “Không phải ai có yêu đan là bị tính riêng, mà vốn dĩ ban đầu chỉ có yêu thú, lần đầu tiên bắt đầu là ba trăm triệu năm trước.”

“Ba trăm triệu năm trước?”

“Trước kia yêu thú là một đạo, sau này sinh ra càng nhiều thần thú, vì để tiện phân loại nên các Đế Tôn đã gộp yêu thú và yêu nhân thành Yêu tu, còn những thần thú không có yêu đan sẽ gọi là Thú tu.”

Thừa trí hóa yêu*, chữ yêu này vốn là miêu tả trạng thái Thú tộc đạt được thần trí.

*Nguyên văn là “đa nhi trí cận yêu”, một thành ngữ chỉ sự khôn ngoan, mưu mẹo vượt xa trí tuệ của người hoặc vật thông thường.

Thần thú và các khái niệm liên quan chỉ xuất hiện sau này.

Có điều, có được có mất, Yêu tu trở thành một đạo riêng nhưng mất đi Thú tu, bọn chúng càng ngày càng gần trạng thái giữa người và thú.

Thiên đạo có bốn vị trí Đế Tôn, một vị trí dành cho Nhân tộc, cũng tức là Kiếm Đế, một vị trí khác chỉ dành cho Thú tộc, chính là Thú Đế.

Đó cũng là lý do vì sao cùng là tu sĩ nhất phẩm, khi Vân Thiêm Y đạt được nhất phẩm thì được gọi là Kiếm Đế chí tôn, Đế Thiếu Cẩm cũng được gọi là Thú Đế chí tôn, nhưng Phong Bất Quy hay Kính Thành Tuyết chỉ được gọi là đại năng hoặc lão tổ.

Bởi vì hai vị trí còn lại sẽ để tu sĩ sáu đạo còn lại tranh đoạt, chưa tới thời khắc đắc đạo phi thăng, không ai biết vị nhất phẩm nào trong số sáu đạo sẽ trở thành Đế Tôn.

Có điều, những việc này bao giờ lên nhất phẩm mới có thể hiểu tường tận, mà chờ đến khi tường tận thấu đáo thì không kịp thay đổi tuyến đường nữa rồi!

“Yêu đan của yêu nhân không khác nội đan của chúng ta là mấy, một khi moi ra sẽ nhanh chóng tan nát, nhưng yêu thú thì khác.” Vân Thiêm Y nói: “Sau khi yêu thú chết, yêu đan sẽ không tan biến mà còn có thể moi ra một cách hoàn chỉnh, là một trong số tài nguyên vật liệu để luyện đan.”

“Thì ra là vậy.” Vân Hương Diệp gật gù.

Cũng không ai hỏi nếu vậy thì Yêu tu có gặp nguy hiểm hay không.

Bởi vì câu trả lời là không.

Yêu tu bọn họ là một đạo tu riêng lẻ, có vô số tông môn lớn nhỏ, giết một con yêu thú cũng có thể khiến toàn tông môn người ta tới báo thù.

Huống chi, người cần yêu đan nhất chính là Dược tu… Nhưng thực lực chiến đấu của Dược tu đủ giết Yêu tu ư? Bị đối phương đuổi theo hành hung một trận còn hợp lý hơn.

Luận võ đức, kiếm đạo đứng đầu, tiếp theo là ma, pháp, yêu, rồi đến tình, thú, cuối cùng là dược, trận.

Dư Đại Cương thầm rơi lệ, trạng thái chiến đấu của Dược tu bọn họ thật sự quá cùi bắp, may mà có Trận tu lót đế.

“Bọn ta vốn định đến thẳng Bích Hà Cung, dọc đường từ Trúc Sơn Tông đến Bích Hà Cung sẽ bán đan dược, không tới ba tháng là đến nơi, nhưng hiện giờ đường đi đã bị phong tỏa, bọn ta đành phải đi vòng từ phía nam qua.”

“Bị phong tỏa à? Tại sao vậy?”

Dư Đại Cương lắc đầu: “Ta cũng không rõ, là Ma tu phong tỏa, ta nghe nói bên phía núi Dương Tuyền đã xảy ra chuyện, ôi chao, thật là bất ổn mà.”

Hắn ta lại nói: “Từ núi Quan Nhật đi về hướng đông bắc vẫn có thể đến Bích Hà Cung, mà đường xa hơn, mất chừng bốn năm tháng, nhưng thật ra vẫn sẽ kịp đến nơi, có điều… Nghe nói bên này còn ổn, không nhiều tà đạo lắm, nhưng tà đạo đã tràn lan xung quanh mấy tòa thành ở đông nam, dù các tông môn đã bắt đầu thanh trừ, nhưng cô cũng biết mà, bọn ta chỉ là Dược tu yếu ớt, cho nên bọn ta muốn nói là liệu có thể…”

Vân Thiêm Y cười nhẹ: “Trùng hợp thế, ta cũng định đi về phía bắc.”

Dù sao nếu muốn xây dựng môn phái Kiếm tu, nàng cũng phải quay về dãy núi Cửu Loa.

Hội đấu giá Bích Hà… Bất kể có hứng thú hay không, Vân Thiêm Y cũng muốn cho các tiểu đồ đệ mở mang kiến thức, chu du chẳng phải vì mục đích ấy sao?

Lại còn có thể lôi kéo quan hệ với hai vị tu sĩ Trúc Sơn Tông.

Trăm lợi mà không một hại!

Còn về phần tà đạo, Vân Thiêm Y chẳng thèm đặt vào mắt.

Dư Đại Cương mừng rỡ: “Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá!”

Hắn ta nói tiếp: “Tu sĩ cũng không cần đề phòng chuyện lây nhiễm tà đạo, Dược tu bọn ta đã có thuốc khống chế lây nhiễm rồi.”

Vân Thiêm Y: “?!”

Còn có niềm vui bất ngờ à?

Bình Luận (0)
Comment