Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 110

Có điều nghĩ lại cũng đúng.

Từ khi tà đạo ra đời, chí ít một vạn năm qua, dù là tu sĩ hay là phàm nhân, miễn không phải kẻ ngốc thì đều từng nghiên cứu biện pháp chống lại tà đạo.

Dựa vào tông môn càn quét là cách của số đông, nhưng mỗi người cũng phải dựa vào bản thân.

Có đan dược chuyên trị tà đạo cũng là dễ hiểu.

Không có mới là lạ.

Vân Thiêm Y cũng không hỏi thêm, nếu đã có thuốc đề phòng tà đạo lây nhiễm, vậy bọn họ còn cần nàng bảo vệ à?

Cần.

Đương nhiên là cần.

Đan dược chỉ có thể phòng ngừa việc tu sĩ cấp thấp bị lây nhiễm với một xác suất nhất định, lại càng không thể bảo đảm tu sĩ có thể đánh bại tà đạo đã phát cuồng!

“Nếu không gặp được bọn ta, Dư huynh dự định làm gì?” Vân Thiêm Y thuận miệng hỏi.

Dư Đại Cương nhấp một ngụm rượu: “Vốn dĩ bọn ta định đi đường biển, từ dãy núi Quan Vân đi đến thành Hải Vực rồi ngồi thuyền đến Kỳ Bình Trại ở phía đông núi Bỉ Khưu, từ chỗ Ma tu đến Bích Hà Cung cũng không xa. Lộ trình này rất an toàn, bọn ta đã hỏi thăm rồi bên dãy núi Quan Vân không có tà đạo, hầu như đã bị diệt sạch, có điều vượt núi hơi lâu, vốn dĩ sẽ không tốn thời gian đâu, mấy tông môn Thú tu đều có đại trận truyền tống đến thành Hải Vực, có điều gần đây không thể liên hệ được môn phái Thú tu nào, mấy ngày liên tiếp Thiên Hạc Tông đã đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng không biết bên phía Thú tu có chuyện gì…”

Vân Thiêm Y đương nhiên hiểu lý do, tiếc rằng không thể nói ra, nàng chỉ đành cảm thán: “Thế đạo thật là bất ổn.”

“Đúng vậy đấy.” Dư Đại Cương than ngắn thở dài: “Không thể truyền tống, vượt núi thì phải mất bốn năm tháng, đi đường biển cũng mất ít nhất một tháng, may là phiên chợ của Bích Hà Cung mở hơn một tháng lận, tuy vẫn kịp lúc nhưng e rằng thứ tốt không còn. May gặp được các vị ở đây, có Kiếm tu đi cùng, chúng ta có thể đi bộ thẳng đến đó, tiết kiệm được hơn một tháng thời gian!”

Vân Thiêm Y gật đầu: “Lũ tà đạo hèn nhát không thành vấn đề đâu.”

“Tuyệt, tuyệt, tuyệt!” Dư Đại Cương giơ ly rượu lên: “Ta kính tu sĩ một ly!”

Dư Đại Lực cũng uống cạn một ly.

Vân Thiêm Y từ tốn nhấp rượu, nói tiếp: “Có điều ta có vài việc cần làm, nhanh thì ba hôm, lâu thì năm hôm là xong.”

“Không thành vấn đề!” Dù sao đi hơn một tháng vẫn còn dư dả thời gian, đâu cần lăn tăn dăm ba ngày này, Dư Đại Cương đáp: “Vậy huynh đệ bọn ta sẽ ở lại khách đ**m này, tu sĩ có thể đến tìm bọn ta bất cứ lúc nào, mấy ngày tới bọn ta sẽ bán đan dược, thu hoạch thảo dược ở xung quanh.”

Quá ba tuần rượu, ăn cũng no nê, Vân Thiêm Y cáo từ huynh đệ Dư Đại Cương, cùng các đồ đệ về phòng.

Nàng không định tiếp tục ở lại đây, dù gì cũng phải đi đến chỗ Kính Thành Tuyết, rồi còn xem tình hình của Đế Thiếu Cẩm, để mặc các ái đồ ở một mình bên ngoài khiến Vân Thiêm Y không yên tâm, thế là dứt khoát đưa bọn họ vào Lưu Ly Ảo Cảnh.

Khi về đến nhà nhỏ trong rừng trúc, đám Hồng Dược mới có cảm giác đã về đến nhà.

Đúng là một căn nhà di động mà, muốn về là về!

Sau đó cả đám rửa mặt luyện công, ôm ấp Đào Đào, hỏi thăm Vấn Kinh đã mọc dài linh giác, v.v. Những chuyện này không cần kể tỉ mỉ nữa.

Vân Thiêm Y truyền tin không bao lâu đã bước vào Kính Hồ Ảo Cảnh của Kính Thành Tuyết.

Bất luận thương hải tang điền ngoài kia thay đổi ra sao, Kính Hồ Ảo Cảnh luôn giữ mãi dáng vẻ này.

Mà lần này khi Vân Thiêm Y đến đây, nàng không khỏi suy nghĩ, liệu cảm giác lệch lạc không gian trong Kính Hồ Ảo Cảnh có phải là một kiểu ảo trận hay không.

Lần trước bị Vân Thiêm Y mỉa mai mình chơi cờ dở, có vẻ Kính Thành Tuyết hoàn toàn không bị tổn thương, Vân Thiêm Y vừa vào trúc đình đã bị cậu ta mời ngồi xuống bàn.

Lần này Vân Thiêm Y có việc cầu cạnh nên đành phải nghe theo, qua nửa nén hương, nàng phủi tay lấy ra một vật bằng ngọc thạch từ trong tay áo ra.

Ánh mắt Kính Thành Tuyết vẫn còn lưu luyến nhìn ván cờ, Vân Thiêm Y huơ đồ vật trước mí mắt cậu ta hai lượt, cậu ta mới chịu liếc mắt nhìn sang: “Cái gì vậy?”

“Ta cũng định hỏi cậu.” Vân Thiêm Y tường thuật rõ ràng cặn kẽ những chuyện xảy ra ở bí cảnh Tần Môn Trang cho Kính Thành Tuyết: “Cậu nghĩ thế nào?”

Cuối cùng Kính Thành Tuyết mới dời lực chú ý khỏi ván cờ, cậu ta cầm cây quạt ngọc cốt trong tay, hết mở lại khép, liên tục vài lần rồi mới lên tiếng: “Bí cảnh đó e là của Nguyên Hóa chân nhân.”

“Nguyên Hóa chân nhân…” Vân Thiêm Y hồi tưởng lại ký ức: “Lâu lắm rồi ta không nghe cái tên này.”

“Dù gì vị ấy cũng có thể xem như là sư huynh của ta.” Trong giọng Kính Thành Tuyết xen lẫn vài phần hoài niệm.

Cậu ta đã mắc kẹt ở vị trí nhất phẩm vài nghìn năm qua, sư huynh của cậu ta là người của hơn vạn năm về trước, hơn nữa cũng đã ngã xuống hơn vạn năm.

“Ta nhớ rằng huynh ấy qua đời vì tuổi cao.” Kính Thành Tuyết thở dài: “Cũng vì huynh ấy, lần đầu tiên ta mới biết hóa ra lên tới nhị phẩm cũng có thể qua đời vì tuổi cao.”

Qua đời vì tuổi cao.

Vân Thiêm Y xòe tay nhẩm tính.

Tuổi thọ bình thường của tu sĩ nhị phẩm là khoảng tám nghìn năm, nếu cố gắng thêm một chút, tận dụng mọi cách, kéo dài đến một vạn năm cũng không phải chuyện khó.

Có điều nàng đang nhẩm tính dựa trên bản thân mình, chí ít lúc tu sĩ lên tứ phẩm thì vẫn chưa quá một nghìn tuổi.

Nếu mắc kẹt ở cấp bậc trước đó lâu hơn, vậy thì tuổi thọ cũng sẽ giảm xuống tương ứng.

“Lúc vị ấy qua đời, cậu đang ở phẩm mấy?”

Kính Thành Tuyết hồi tưởng lại: “Chắc là tam phẩm.”

Cậu ta không kìm được hỏi ấy: “Cô thì sao?”

Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn cậu ta: “Nhất phẩm.”

Hu hu.

Kính Thành Tuyết lại một lần nữa cảm nhận được, vị trước mặt mình là Vô Tướng chân nhân, cho dù luân hồi chuyển thế thì vẫn mang theo vị cách Kiếm Đế chí tôn, thật sự là truyền kỳ của đại lục Thần Châu.

Cậu ta không khỏi thở dài, truyền kỳ như vậy, mà từ nhất phẩm đến đêm trước phi thăng cũng phải tốn hơn một vạn năm, vậy thì cậu ta… Không cần nóng vội làm gì.

Không gấp, không gấp, gấp gáp nảy sinh tâm ma thì lại lỗ to.

“Lúc trước Nguyên Hóa chân nhân rất thích bày ảo trận, hoặc nói cách khác, ảo trận vốn là thứ do huynh ấy phát minh ra.” Kính Thành Tuyết phất tay dẹp bỏ bàn cờ, thay bằng bình trà Trúc Diệp và điểm tâm: “Ăn một chút đi.”

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Không phải cậu tích cốc rồi à?”

Đều là đại năng nhất phẩm rồi, ăn uống gì nữa hả!

Kính Thành Tuyết bình thản đáp: “Cô vẫn chưa tích cốc mà.”

Cậu ta nâng chén trà lên, thưởng thức mùi hương, nhấp nhẹ một ngụm.

Ngoại trừ Kiếm tu, những đạo khác không tu hành kham khổ như vậy, tuy nói phải tích cốc nhưng ăn thì vẫn ăn, ăn vào có tác dụng hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì hưởng thụ quá trình ăn uống thôi.

Chính vì lý do này các người mới giậm chân tại chỗ, không thể đột phá cảnh giới đó!

Vân Thiêm Y âm thầm khinh bỉ, dù không nói ra song với tu sĩ nhất phẩm mà nói, điều quan trọng ngang với tu hành chính là duy trì bản thân, không nhập ma.

Nếu làm như vậy có thể giúp Kính Thành Tuyết ổn định tâm cảnh, vậy cũng không vô dụng.

“Cậu biết được bao nhiêu về Nguyên Hóa chân nhân?” Vân Thiêm Y hỏi.

Kính Thành Tuyết hỏi ngược lại: “Cô muốn hỏi phương diện nào?”

Câu hỏi này khiến Vân Thiêm Y cứng họng.

Ngay cả nàng còn không nhớ rõ phụ mẫu và cố hương của mình, có lẽ Kính Thành Tuyết cũng quên gần hết mọi chuyện về bản thân, bây giờ nàng có thể hỏi gì về một chân nhân đã qua đời hơn một vạn năm đây?

“Vị đó… Năm đó có hành động gì khác lạ không, kiểu như không giống Trận tu các cậu ấy?”

Kính Thành Tuyết nhớ lại: “... Nhiều lắm, sư huynh không giống bọn ta chút nào, hơn nữa.”

Cậu ta nhìn sang Vân Thiêm Y: “Cô vẫn nhớ rõ Vô Ảnh chân nhân nhỉ.”

“Đương nhiên.” Vân Thiêm Y trả lời: “Lúc trước ta đã ở thành Vô Ảnh của nàng ta hơn nửa năm.”

“Quan hệ của hai người thật tốt.”

Kính Thành Tuyết không biết rõ chuyện Tôn Thanh Y trở thành Cầm Sơn Nguyệt, Vân Thiêm Y vẫn chưa có cơ hội kể cho cậu ta, thừa dịp này nàng cũng thuật lại rõ ràng rành mạch về việc luân hồi chín kiếp.

Không có mấy tu sĩ nhất phẩm có thể bàn luận với nàng mọi chuyện ở đại lục Thần Châu, không đúng, đâu phải là không nhiều, mà chỉ có mỗi Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết thôi, thật sự chẳng cần giấu giếm làm gì.

Kính Thành Tuyết không ngờ còn có chuyện như vậy, cậu ta im lặng hồi lâu vẫn chưa thể thốt nên lời, đợi Vân Thiêm Y uống sạch hai chén trà thì mới thở than: “Thì ra là thế.”

“Ta không thân thiết với Vô Ảnh chân nhân, cũng chưa từng đi vào thành Vô Ảnh.”

“Nếu ta đến đấy sớm hơn, có lẽ ta đã giải đáp được những bối rối thắc mắc nhiều năm qua.” Kính Thành Tuyết cười khổ: “Mà không chừng lại trở thành sự thắc mắc to hơn.”

Khi Tôn Thanh Y lên nhất phẩm thì đạo tâm đã bất ổn, Kính Thành Tuyết và nàng ta chỉ quen biết sơ sơ chứ chưa hề qua lại, huống chi lúc ấy cậu ta còn đang tập trung ổn định đạo tâm của mình, đợi đến khi cậu ta yên ổn thì Tôn Thanh Y đã nhập ma.

“Ý của cậu là…” Vân Thiêm Y lập tức hiểu ra: “Có khả năng Nguyên Hóa chân nhân cũng không phải người thuộc đại lục Thần Châu.”

“Đúng vậy.” Kính Thành Tuyết nói: “Lúc bí cảnh của sư huynh… Vẫn còn là ảo cảnh, ta đã từng vào chơi. Khi ấy ta đã thấy rất nhiều cảnh tượng chưa từng có ở đại lục Thần Châu, mà sư huynh cũng không hề nói gì với ta cả.”

“Cho nên khi cô vừa nhắc đến bí cảnh Tần Môn Trang, ta đã biết ngay đó là sư huynh, trừ phi còn có một người nào khác đến từ dị giới, cũng là Trận tu, cũng là tu sĩ nhị phẩm ngã xuống, đồng thời cũng thích tiểu thuyết, thích dựng ảo trận sân khấu trong chính ảo cảnh của mình để tìm niềm vui.”

Làm gì có lắm chuyện trùng hợp như vậy.

Vân Thiêm Y đã hiểu, nàng gật đầu: “Cậu cũng thắc mắc về những cảnh tượng này.”

Kính Thành Tuyết dừng lại chốc lát: “Là một đại lục khác hay là một đại lục cũ của đại lục Thần Châu, cô thiên về đáp án nào hơn?”

Vân Thiêm Y lắc đầu: “Khó nói lắm.”

Nàng bổ sung: “Có vài việc, cậu vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, ta không thể nói với cậu được.”

Ví dụ như Vân Thiêm Y đã từng phát hiện trên bầu trời cao vời vợi lại có đỉnh trời, nhưng nàng không thể nói ra.

Thứ nhất, việc này liên quan đến những thứ ở cấp độ cao hơn của thiên đạo, thứ hai, nàng sợ Kính Thành Tuyết biết được thì sẽ rối rắm nảy sinh tâm ma.

Đại năng Trận tu nhất phẩm Kính Thành Tuyết: “...”

Thôi bỏ đi, tại vì cậu ta không nỗ lực tu hành!

Kính Thành Tuyết lại hỏi: “Cô có hỏi Đế Thiếu Cẩm chưa?”

Vân Thiêm Y thở dài: “Tiểu Miêu Miêu không liên hệ ta, ta đã phái Thố Vinh đến giúp hắn, kết quả Thố Vinh cũng không quay về, mặc dù lão có hồi âm vài lần nói rằng không có gì đáng lo, bảo ta không cần lo lắng.”

“Thật là sĩ diện.” Kính Thành Tuyết nói: “Chuyện của dãy núi Quan Vân chắc đã khiến ngài ấy mất hết mặt mũi.”

“Ta cũng nghĩ vậy, cho nên cũng không tìm hắn, đợi bao giờ hắn bình tĩnh thì mới gặp sau.”

“Nhưng cô lại tìm ta mà không tìm hắn, nếu con mèo kia biết được là sẽ quậy lên đấy.” Kính Thành Tuyết nhắc nhở: “Bây giờ ngài ấy không chịu biến thành mèo nhỏ nữa rồi.”

Đã lâu Vân Thiêm Y không được ôm mèo, biết làm sao đây, nàng cũng hết cách!

“Khoan nhắc đến hắn, cậu nhìn thứ này đi, nếu đã là cơ duyên của ta, mà lại không phải pháp khí, có lẽ nó ẩn giấu tin tức nào đó.” Vân Thiêm Y lại cầm món đồ bằng ngọc thạch lên xem xét.

Bình Luận (0)
Comment