Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 111

Sau khi biết là vật lấy từ bí cảnh của Nguyên Hóa chân nhân, Kính Thành Tuyết cũng nâng niu nó hơn nhiều.

Dù sao đây có thể xem như di vật của sư huynh mà!

“Bàn Long, ngoại hình của nó không khác tộc Rồng là mấy.” Kính Thành Tuyết v**t v* hoa văn trên thân Rồng: “Vậy là ở đại lục khác cũng có rồng à?”

“Tộc Rồng là loài huyễn sinh, chưa chắc là chủng tộc chỉ có ở đại lục Thần Châu chúng ta.” Vân Thiêm Y nhắc nhở: “Cậu đừng quên các loài huyễn sinh đều là thánh thú của Đế Tôn, khó mà nói chúng đến từ đâu, sinh ra thế nào.”

“Ta cảm thấy nên gọi Đế Thiếu Cẩm đến đây, vị ấy cũng là loài huyễn sinh, nói không chừng sẽ biết ít nhiều.”

“Nói sau đi.”

Đừng ép Miêu Miêu, áp lực lớn quá Miêu Miêu sẽ rụng lông mất!

Sau khi nhớ nhung Đế Thiếu Cẩm một phen, Vân Thiêm Y lại kéo sự chú ý về thực tại.

Kính Thành Tuyết lật lại ngọc thạch: “Bên trên có khắc chữ, gì đó, gì đó, gì đó…”

“Có lẽ…” Kính Thành Tuyết giơ tay v**t v*, rồi lại nhìn xuống ngón tay mình, lẩm bẩm: “Đây là một con dấu.”

Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đúng vậy, chữ được khắc nổi.”

Thật ra nàng cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng không có thời gian nghiệm chứng, dù sao đến đây nghiệm chứng cùng Kính Thành Tuyết cũng không khác mấy.

Kính Thành Tuyết lại nhẹ nhàng phất tay, trà bánh điểm tâm trên bàn đều biến mất, khiến Vân Thiêm Y không khỏi nghi ngờ vừa rồi mình đã ăn thứ gì, thay vào đó trên bàn xuất hiện giấy Tuyên Thành trắng tinh và mực đỏ bằng đất nung.

Con dấu ngọc thạch được lăn qua mực rồi đóng dấu xuống giấy Tuyên Thành, đến khi nhấc lên, trên tờ giấy trắng chỉ để lại tám chữ.

Phụng mệnh trời ban, mãi mãi trường tồn.*

*Nguyên văn là “Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương”, đây là tám chữ được khắc trên ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng.

Vân Thiêm Y ngắm nghía, hỏi Kính Thành Tuyết: “Cậu hiểu ý nghĩa không?”

Kính Thành Tuyết lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Hai tu sĩ địa phương sống ở đại lục Thần Châu mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng quyết định… Tạm thời từ bỏ!

Dựa vào bọn họ thì không thể nghiên cứu được!

Hết thảy đều phải đợi Tôn Thanh Y chuyển kiếp lần thứ chín xuất hiện, nhờ nàng ta giải đáp.

“Yên tâm, Trận tu bọn ta cũng có vài trận pháp liên quan đến luân hồi, ta sẽ để ý tìm kiếm Vô Ảnh chân nhân.”

Vân Thiêm Y lấy từ trong tay áo ra đồ tốt đã chuẩn bị trước: “Đây là sách về trận pháp dành cho Trận tu mà đích thân Vô Ảnh viết.”

Tuy trong thành Vô Ảnh có các loại pháp khí, nhưng Vân Thiêm Y không thể phán đoán đâu là thứ Tôn Thanh Y hay dùng, đâu là vật sưu tầm.

Dễ dàng hơn sẽ là các quyển sách bình phẩm, ít nhất chữ viết trong đó là do chính Tôn Thanh Y để lại, còn về việc có thể dùng chúng để truy tìm chuyển thế của Tôn Thanh Y hay không, đó là việc của Kính Thành Tuyết.

Việc này thật sự không gấp, mà có sốt ruột cũng vô ích, nếu Vân Thiêm Y vẫn là Kiếm Đế thì còn nghĩ cách lên trời xuống đất một phen được.

Nhưng bây giờ thuật ngự kiếm mà nàng dùng còn không bằng Kiếm tu thất phẩm.

Bản thân thuật ngự kiếm cũng không phải kiếm thuật phức tạp, nhưng cần có một lượng linh lực dồi dào liên tục, mà Vân Thiêm Y thiếu thốn nhất chính là linh lực!

Sau khi để lại nhiệm vụ rồi cáo biệt Kính Thành Tuyết, Vân Thiêm Y bối rối trong chốc lát.

Nàng có nên liên hệ Đế Thiếu Cẩm không đây.

Nếu bây giờ tìm đến, nàng sợ hắn vẫn chưa khôi phục được, thấy nàng lại càng cảm thấy nhục nhã.

Đã có Thú Đế tọa trấn mà dãy núi Quan Vân vẫn bị Tình tu xâm lược, Thú Đế nhà ngươi làm cái gì vậy, thương tiếc chuyện ngày xưa ư? Ngay cả trách nhiệm của bản thân còn không làm tròn được à?

Đương nhiên ngọn nguồn cho sự đau khổ của Đế Thiếu Cẩm là vì Vân Thiêm Y ngã xuống, Vân Thiêm Y không có tư cách cũng không thể chỉ trích Đế Thiếu Cẩm, nhưng cũng chính vì điều này, người duy nhất có tư cách chỉ trích Đế Thiếu Cẩm lại không thể làm được, cho nên mọi cảm xúc áy náy, hối hận, thống khổ chỉ có thể để bản thân chậm rãi tiêu hóa.

Nếu không liên lạc, quả thật nàng có phần lo lắng cho Đế Thiếu Cẩm.

Mong hắn đừng khó tiêu, kẻo lại tái sinh tâm ma.

Đi hay không, đây thật sự là một vấn đề.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Vân Thiêm Y quyết định - Nàng sẽ hỏi ý Thố Vinh trước, xem tình hình bên phía Thú Đế chí tôn như thế nào.

Có điều, nàng còn chưa gọi Thố Vinh, Thố Vinh đã tự mình tìm đến trước, lão là thần thú bầu bạn bên cạnh Vân Thiêm Y, không cần bất kỳ thứ gì định vị vẫn có thể quay về bên cạnh Vân Thiêm Y bất cứ lúc nào.

“Tôn thượng!”

Đã mấy tháng rồi chưa được gặp tôn thượng nhà mình, Thố Vinh không khỏi rưng rưng nước mắt, Vân Thiêm Y vỗ vai lão, đẩy đĩa thức ăn trên bàn lại gần: “Gỏi ngó sen đây, ăn đi.”

Thố Vinh cầm đũa lên, ăn mấy đũa gỏi ngó sen thì mới bừng tỉnh, lập tức buông đũa xuống.

Lão về đây đâu phải để ăn gỏi ngó sen!

Hơn nữa một tu sĩ nhị phẩm như lão đã tích cốc từ lâu, còn ăn gỏi ngó sen làm gì!

“Tôn thượng!” Thố Vinh liếc mắt nhìn xung quanh trước, nơi này không phải Lưu Ly Ảo Cảnh mà là một căn phòng hơi tối, nhìn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở có thể thấy được hàng rào bao bọc bên ngoài: “Chỗ này là?”

Vân Thiêm Y đáp: “Huyện Tập Xuyên.”

“Cũng chưa rời khỏi phạm vi của núi Quan Vân.” Thố Vinh thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thiêm Y quan sát lão: “Đế Thiếu Cẩm thế nào rồi?”

Nhìn phản ứng của Thố Vinh, chắc chắn Đế Thiếu Cẩm có chuyện, nhưng thấy lão vẫn còn nuốt trôi gỏi ngó sen, vậy chắc không phải chuyện lớn.

Thố Vinh không biết bản thân đã bị Vân Thiêm Y nhìn thấu vì đĩa gỏi ngó sen, lão lên tiếng: “Tình hình Thú Đế chí tôn vẫn ổn, ăn được ngủ được, có điều Thánh Thụ Tiên Cảnh vẫn không thể khôi phục hoàn toàn, lão hủ không khỏi hơi bất an.”

Theo lý thuyết, dưới sự trợ giúp của Kính Thành Tuyết, nếu chân thân của Đế Thiếu Cẩm đã bình phục, vậy ảo cảnh của hắn ắt cũng phải trở lại bình thường.

Ảo cảnh không thể khôi phục hoàn toàn, chứng tỏ tình hình của Đế Thiếu Cẩm cũng không ổn định như mọi người nhìn thấy.

“Ông nghĩ ta có nên đi qua thăm hắn không?”

Thố Vinh sờ râu: “Lão hủ cảm thấy… Ngài khoan đi đã, có điều lát nữa ngài có thể đưa cho lão hủ thứ gì đó, để Thú Đế chí tôn biết rằng tôn thượng vẫn luôn lo lắng cho ngài ấy.”

Cảm xúc của con mèo này vẫn chưa ổn định à.

Vân Thiêm Y gật đầu: “Tình hình thế nào, ông nói kỹ hơn đi.”

“Một phần Thánh Thụ thì không có vấn đề gì.” Thố Vinh kể: “Dù sao đó cũng là Thánh Thụ, là trung tâm toàn bộ tiên cảnh.”

Nếu Thánh Thụ ở Thánh Hồ mà có dị thường, cho dù có ra sao, mặc kệ cảm xúc của hắn thế nào, Vân Thiêm Y cũng phải tiến vào xem sao.

“Nhưng một phần khác thì băng tuyết mãi không tan rã.” Thố Vinh thở dài: “Đáng mừng là nó chỉ có dáng vẻ đóng băng, chứ không đi kèm nhiệt độ giá lạnh.”

“... Vậy không phải càng lạ lùng sao?”

Nếu có băng tuyết cùng với nhiệt độ thấp, có khả năng là Đế Thiếu Cẩm nhất thời không thể xua tan linh khí của Phong Bất Quy, chuyện này cũng bình thường, Phong Bất Quy đã tiến vào giai đoạn đột phá cảnh giới thứ hai, cho dù y có giậm chân tại chỗ hay không chí ít vẫn có sức ảnh hưởng.

Bản thân Đế Thiếu Cẩm có tu vi và thực lực mạnh hơn Phong Bất Quy, nhưng đó hoàn toàn là vì hắn bẩm sinh là loài huyễn sinh, đấy là ưu thế của chủng tộc, không phải ưu thế của thực lực.

Một bên là loài huyễn sinh Sô Ngô, thánh thú được Đế Tôn nuôi dưỡng, một bên là Nhân tộc bình thường nhất trên đại lục Thần Châu.

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết ai mạnh hơn ai.

Trên thực tế, nếu chỉ xét thực lực nhất phẩm, Vân Thiêm Y năm đó đến cảnh giới phi thăng, tiếp đó là Phong Bất Quy đã đột phá bậc đầu tiên, sau đó là Đế Thiếu Cẩm cách đột phá bậc đầu tiên không xa, rồi đến Kính Thành Tuyết còn một đoạn nữa mới đột phá bậc đầu tiên, cuối cùng là Tôn Thanh Y chỉ vừa thăng lên nhất phẩm, còn đang ở thời điểm ổn định cảnh giới.

Tu sĩ nhất phẩm ổn định cảnh giới tiến sâu vào đột phá bậc đầu tiên, sau đó còn có bậc hai và bậc ba, rồi lại ổn định cảnh giới một lần nữa, đến khi chắc chắn không bị tâm ma nhập thể mới chuẩn bị tiến sâu vào cảnh giới phi thăng, đến khi vào cảnh giới phi thăng thì chuẩn bị phi thăng.

Giờ nhìn lại, mấy người Vân Thiêm Y đều là tu sĩ nhất phẩm, hầu hết đều theo quy luật này.

Trên thực tế, chênh lệch cảnh giới khác nhau một trời một vực, thậm chí còn xa hơn khoảng cách giữa tu sĩ cửu phẩm và tu sĩ tứ phẩm.

Đột phá cảnh giới… Chà.

Vân Thiêm Y hít sâu một hơi.

Không lẽ Đế Thiếu Cẩm bị linh khí của Phong Bất Quy k*ch th*ch, chuẩn bị đột phá cảnh giới ư?

Vốn dĩ hắn đã bắt đầu chuẩn bị đột phá bậc một, có điều bị chuyện Vân Thiêm Y ngã xuống ảnh hưởng, sa sút tinh thần mười sáu năm qua, giờ đây đã tìm lại Vân Thiêm Y, tâm thái bình ổn, kết quả lại bị ảnh hưởng bởi linh áp của Phong Bất Quy.

Không thể đột phá vào lúc này được!

Vân Thiêm Y lập tức đứng bật dậy.

Kệ đi, mất mặt hay không cũng không quan trọng bằng tính mạng, nàng phải gặp Đế Thiếu Cẩm!

Thánh Thụ Tiên Cảnh.

Mặt trăng vĩnh hằng dịu dàng chiếu rọi xuống vách núi.

Bên sườn núi, một con cự thú nhảy qua, bộ lông xù lên, móng vuốt to lớn giẫm lên vách, lúc nó nhảy đến bên Thánh Hồ thì đã trở thành một con mèo xinh xắn bé nhỏ đáng yêu.

“Meo meo!” Đế Thiếu Cẩm vươn vai duỗi người một cách thoải mái.

Vì muốn phạt Vân Thiêm Y, hắn không bao giờ hóa thành mèo con trước mặt Vân Thiêm Y nữa.

Nhưng bản thân Đế Thiếu Cẩm vẫn thích trạng thái Tiểu Miêu Miêu nhất, không những hành động nhẹ nhàng mà còn rất thoải mái.

Mấy con Anh Chiêu ưu nhã đi ngang qua, thấy vậy thì cọ chóp mũi vào Thú Đế chí tôn của bọn nó, tiện thể lè lưỡi l**m bụng mèo cho Đế Tôn.

Đế Thiếu Cẩm vô cùng thả lỏng, hắn phè bụng ra sướng đến run người.

Nhưng sao tự dưng hắn cảm thấy ánh trăng ít hơn thế này?

Được phơi mình dưới ánh trăng mới là thoải mái!

Hả? Sao bọn Anh Chiêu không l**m lông tiếp vậy?

Đế Thiếu Cẩm mơ mơ màng màng hé đôi mắt mèo mị hoặc.

Ngay lập tức có một gương mặt xinh đẹp thoát tục mà lại vô cùng quen thuộc kề sát hắn, chỉ cách khoảng một gang tay!

Hắn còn chưa kịp kêu lên đã bị Vân Thiêm Y tóm lấy!

“Hay lắm, con mèo hư hỏng nhà ngươi!” Rất lâu rồi Vân Thiêm Y không nhìn thấy Đế Thiếu Cẩm hóa thành hình mèo, chỉ sợ không có dịp ôm ấp, bèn trực tiếp ấn đầu mèo về phía mình.

Có điều, nàng vẫn chậm nửa nhịp.

Kề sát người nàng là một gương mặt nam tử thanh tú, môi nàng chạm vào mặt đối phương, phát ra một tiếng chụt đi kèm vết đỏ.

Đế Thiếu Cẩm từ hình mèo hóa về hình người, sau khi nhào vào lòng Vân Thiêm Y thì cả hai ngã xuống bãi cỏ, đè thẳng lên người nàng, mái tóc hắn đỏ như dòng suối, che phủ toàn bộ tầm mắt của Vân Thiêm Y, khiến trong mắt nàng chỉ còn lại gương mặt của Đế Thiếu Cẩm.

Vân Thiêm Y mở to hai mắt.

Đế Thiếu Cẩm nhận ra mình vừa bị đối phương hôn lên, nhất thời cũng ngơ ngẩn.

“Nàng…”

“Con mèo hư đốn nhà ngươi!” Vân Thiêm Y dựng thẳng lông mày: “Uổng công ta lo lắng cho ngươi không thôi, sợ tâm cảnh của ngươi còn chưa ổn định đã bước vào giai đoạn đột phá, cuối cùng ngươi lại lén lút hóa thành mèo ở đây! Mau biến trở về! Biến trở về ngay!”

Mèo của nàng! Tiểu Miêu Miêu của nàng!

Đã lâu không gặp, Đế Thiếu Cẩm có phần hoảng loạn, chỉ thấy đôi môi mỏng sắc anh đào không ngừng mấp máy trước mặt mình, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức cúi xuống áp lên.

Đừng hòng nhõng nhẽo, có chết hắn cũng không biến thành mèo trước mặt nàng!

Sự chạm khẽ ở trên môi khiến Vân Thiêm Y lập tức im bặt.

Đế Thiếu Cẩm không khỏi đắc ý.

Quả nhiên, hắn đã đọc trong tiểu thuyết, đối phó với sự lải nhải của nữ tử phải dùng chiêu này, đương nhiên chỉ áp dụng cho nữ nhân mà mình thích thôi.

Có điều trong tiểu thuyết lại không viết, nếu nữ tử hắn thích không những không hề ngượng ngùng, không hề trầm mê, ngược lại còn dùng thần thức quét mình điên cuồng thì phải làm thế nào.

Bình Luận (0)
Comment