Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 112

“Này!” Đế Thiếu Cẩm sầm mặt, mở miệng hỏi: “Giờ là lúc nên quét thần thức à?”

Vân Thiêm Y ghì chặt mái tóc dài đỏ lửa của hắn: “Ta muốn quét thì quét, còn phải chọn ngày à?”

“Tránh ra!” Nàng đẩy Đế Thiếu Cẩm ra khỏi người mình, giữ eo hắn lại, trong lúc Đế Thiếu Cẩm còn đang ngơ ngác, nàng lật người hắn lại quét từ sau lưng.

Đế Thiếu Cẩm: “...”

Đế Thiếu Cẩm thắc mắc: “Không phải thần thức quét quanh một vòng à?”

Bất luận là từ mặt chính hay mặt bên, chỉ cần thần thức quét qua thì không có góc chết, bao phủ toàn bộ chi tiết giống như không khí vậy.

Gió có thể bị chặn lại, nhưng không khí có thể len lỏi mọi nơi nhanh chóng lấp đầy từng chỗ trống.

Vân Thiêm Y không được ôm mèo, còn bị mèo cắn môi thì không khỏi tức giận: “Đừng quản bản tôn.”

Tay nàng lại s* s**ng lên phần eo thon gầy mà rắn rỏi hữu lực của Đế Thiếu Cẩm.

Chắc còn lông nữa, rất là láng mịn, tức chết mất!

Sau khi quét hết trên dưới trái phải, Vân Thiêm Y mới nhẹ lòng.

Kính Hồ của Kính Thành Tuyết quả là lợi hại, bên trong thức hải của Đế Thiếu Cẩm không còn sót lại linh khí của Phong Bất Quy, đều đã tiêu tán sạch sẽ.

“Thố Vinh nói một phần ảo cảnh của ngươi vẫn còn băng tuyết của Phong Bất Quy, sao lại như vậy?” Vân Thiêm Y đã yên tâm, bèn lên tiếng hỏi thẳng.

Đế Thiếu Cẩm mấp máy môi, quay đầu không nói lời nào.

Vân Thiêm Y nhéo hắn: “Nói đi chứ.”

Đế Thiếu Cẩm hừ lạnh.

Hắn không nói nên lời.

Băng tuyết đó không phải của Phong Bất Quy, mà là ảo giác do hắn tạo ra.

Mục đích là để nhắc nhở bản thân, phải luôn nhớ rõ chuyện đã diễn ra ở dãy núi Dương Tuyền.

Nếu hắn để tâm đến dãy núi Quan Vân hơn, thời thời khắc khắc chú ý đến các tu sĩ của mình, đừng nói là có lẽ, mà chắc chắn là những môn phái Thú tu ấy sẽ không lâm vào cảnh khốn cùng.

Dù có bao nhiêu lý do, dù những lý do ấy có bất đắc dĩ thế nào - Dù lúc ấy quả thật tâm trạng Đế Thiếu Cẩm rất bất ổn, tâm tình thống khổ quá độ sẽ nhập ma, nếu hắn nhập ma, vậy toàn bộ Thú tu sẽ gặp đả kích lớn hơn. Mà hắn cũng không thể hoàn toàn kiểm soát những chuyện đau lòng xót dạ này được, hắn là thú, là một vật thể sống sờ sờ, còn có tình cảm - Nhưng không có nghĩa là hắn có thể xem nhẹ Thú tu.

Nên hắn mới giữ lại băng tuyết ở nơi ấy.

Từng giây từng phút nhắc rằng hắn đã phạm sai lầm.

Sao hắn có thể nói thành lời những điều này cho Vân Thiêm Y được?

Hắn cứng họng hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Đừng quản bản tôn!”

Vân Thiêm Y nhướng mày nhìn hắn một cách khó hiểu, rồi xoay người đi về phía tiên cảnh.

Đế Thiếu Cẩm gãi đầu đi thêm vài bước, khẽ cắn môi, giậm chân một cái, rốt cuộc không đi theo nữa.

Khi Vân Thiêm Y khuất bóng, hắn lập tức hóa trở về hình thái cự thú Sô Ngô, không có đuôi thú vung vẩy khiến hắn rất khó biểu đạt cảm xúc.

Phải lắc lư cái đuôi to xù này thật mạnh mới được.

Thố Vinh thuật lại rất kinh tâm động phách, nhưng khi Vân Thiêm Y tận mắt chứng kiến, tình hình nhẹ hơn so với nàng tưởng tượng nhiều, thay vì nói “đồng bằng và rừng rậm ban đầu bị tuyết trắng còn sót lại bao phủ”, chi bằng nói có một khu vực băng tuyết mới, thậm chí Đế Thiếu Cẩm còn tạo một ngọn núi tuyết trắng xóa, khiến Vân Thiêm Y nhìn mà tim trong lồng ngực đập thình thịch.

May mà nàng đã cẩn thận dò la, biết đấy không phải do Phong Bất Quy mà là tự Đế Thiếu Cẩm xây nên.

Vì sao ấy à?

Với sự nhạy bén của Vân Thiêm Y, nàng không cần hỏi Đế Thiếu Cẩm cũng đoán được.

Ôi.

Nàng không ủng hộ loại chuyện này đâu.

Nhớ mãi không quên, ắt sinh tâm ma.

Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y lại quay về phía bên kia Linh Thụ, mèo lớn chỉ lắc lư một chút, thấy nàng trở về thì lại hóa thành hình người.

Chuyện liên quan đến tâm ma, Vân Thiêm Y cũng không muốn cãi cọ với hắn: “Dẹp hết băng tuyết đó đi, ta hiểu ý ngươi, nhưng không cần làm vậy đâu.”

Đế Thiếu Cẩm không đáp lời.

Vân Thiêm Y tận tình khuyên nhủ: “Đời người sẽ phạm rất nhiều sai lầm, sai cũng sai rồi, lần sau không phạm lỗi nữa là được, không cần ghi nhớ thời thời khắc khắc đâu.”

Đế Thiếu Cẩm quay đầu đi.

Vân Thiêm Y thở dài, thật là phiền lòng với con mèo này mà: “Ngươi sắp bước vào giai đoạn đột phá bậc một rồi, cho dù đã đủ tu vi, nhưng ngươi khoan hãy đột phá.”

Đến lúc này Đế Thiếu Cẩm mới nhìn nàng: “Vì sao?”

Vân Thiêm Y nghiêm túc nói: “Lòng có chấp nhiệm, sẽ sinh tâm ma.”

Sợ Đế Thiếu Cẩm nghe không hiểu, Vân Thiêm Y lại đưa ra ví dụ: “Ngươi thấy Phong Bất Quy rồi đó, lý do mà y thất bại là vì y quá chấp nhất với ta.”

“Tính toán đủ đường nhưng cuối cùng vẫn mất mạng, tính từng việc, từng bước, từng mắt xích, lúc nào cũng nghĩ đến, nhưng rốt cuộc có được gì đâu, chỉ bị một kiếm của ta đánh bay vào dãy núi Dương Tuyền.”

Dĩ nhiên, đạo mà Tình tu Phong Bất Quy tu có yêu cầu phi thăng khá là hà khắc, y cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng Đế Thiếu Cẩm lại khác, Thú Đế vốn là con trời, loài huyễn sinh càng là chủng tộc vô lo vô nghĩ nhất.

Đối với Đế Thiếu Cẩm, quan trọng nhất chính là giữ vững bản tâm thuần khiết.

“Cho nên mấy việc như là tự soi xét bản thân, thận trọng kiểm đối, đối với ngươi toàn là tâm ma cả. Mặc kệ đi, cứ quay trở lại làm chính ngươi, là Tiểu Miêu Miêu hồn nhiên nhất!”

Đế Thiếu Cẩm ngẫm nghĩ gì đó.

Hắn phất tay.

Mặc dù Vân Thiêm Y không đi qua bên phía kia, nhưng nàng cũng biết có lẽ hắn đã xóa bỏ cánh đồng tuyết và núi tuyết.

Chịu tiếp thu ý kiến của nàng là được.

Đến lúc này Vân Thiêm Y mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nàng lại an ủi hắn: “Mọi việc đều có ý trời, ngươi cảm thấy là do bản thân sơ sẩy, nhưng với tính tình vốn có của ngươi làm sao có thể sơ sẩy đến mức này, trong chuyện này có sự sắp xếp của thiên đạo hay không thì rất khó nói, có lẽ dãy núi Quan Vân đã định sẵn sẽ gặp kiếp nạn này.”

Đế Thiếu Cẩm ủ rũ: “Thật không, nàng đừng gạt ta.”

Vân Thiêm Y nói: “Ta lừa ngươi làm gì, có người rời đi, có người lớn lên, những chuyện này đều gây ảnh hưởng đến tương lai.”

Nàng tạm dừng một lát, nhớ đến chỗ này là ảo cảnh của Thú Đế, bèn hạ quyết tâm nói: “Có thể các người không biết.”

Các người ở đây là chỉ Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết.

“Lão tổ Tình tu Phong Bất Quy đã từng là một Kiếm tu.”

Khuyên can mãi, rốt cuộc Vân Thiêm Y cũng dỗ dành được Đế Thiếu Cẩm hiểu ra.

Đã đến đây rồi, nàng thẳng thắn giao phó những chuyện nàng đã dự tính sẽ nhờ vả Đế Thiếu Cẩm.

“Đây là Ngưng Huyết Đan của Cầm Sơn Nguyệt, cũng chính là Tôn Thanh Y.” Vân Thiêm Y lấy ra một hộp gấm: “Còn có Ấn Luân Hồi nữa, ta biết Linh Hồ của ngươi cũng có Ấn Luân Hồi, nhưng Ngưng Huyết Đan lại không thích hợp để ở Linh Hồ.”

“Đừng có sai sử mèo ta làm việc.” Đế Thiếu Cẩm bất mãn: “Vừa rồi nàng còn quản bản tôn nữa, đường đường là Thú Đế chí tôn, nàng cứ hồn nhiên gọi Tiểu Miêu Miêu mãi.”

Ta thích gọi thì gọi, ngươi làm gì được ta!!!

Tiếc là Vân Thiêm Y chỉ dám ngang ngược như thế trong âm thầm thôi.

Chao ôi, Đế Thiếu Cẩm người ta đã không vui như thế rồi, nếu hắn cứ không vui mãi thế, thì đến bao giờ mới chịu biến lại thành mèo nhỏ cho nàng vừa ôm vừa sờ đây.

“Những việc này cũng vì bá tánh thiên hạ.” Vân Thiêm Y thuật lại những chuyện đã kể cho Kính Thành Tuyết cho Đế Thiếu Cẩm: “Thanh Y chưa xuất hiện ngày nào, ngày đó chúng ta vẫn chưa hiểu rõ được nhân quả, mà chúng ta cũng không nên mất thêm thời gian suy đoán nữa.”

Vẫn nên dồn sức vào chuyện tu luyện hơn, đợi bao giờ tìm được chuyển thế của Tôn Thanh Y rồi hỏi han sau, vừa vặn thỏa đáng.

Đế Thiếu Cẩm thật sự cạn lời: “Lòng nàng rộng thật đấy, khó trách ai cũng nói nàng là thiên tài vạn năm không gặp, truyền kỳ số một đại lục, Kiếm tu duy nhất vững vàng bước tới cảnh giới phi thiên, người thường làm gì có ai rộng lòng như nàng đâu!”

Vân Thiêm Y ngượng ngùng: “Không cần khen, không đến mức ấy, không dám nhận, ngại quá, ngại quá.”

“Ta đang nói nàng vô tâm đấy!”

Nói tới đây, Đế Thiếu Cẩm cũng nhụt chí, hắn cất Ấn Luân Hồi và Ngưng Huyết Đan đi.

Vân Thiêm Y cũng chỉ có thể giao những vật này cho hắn, nàng không tin tưởng những người khác, mà bản thân nàng chỉ mới thất phẩm, dù vẫn có thể sử dụng Ấn Luân Hồi được song hiệu quả đương nhiên không bằng Thú Đế chí tôn.

“Tập trung tu luyện, đừng nghĩ nhiều.” Vân Thiêm Y bước tới, dặn dò mấy câu: “Cũng đừng ấm đầu mà một mình đột phá bậc một, nhất định phải gọi ta đến.”

“Biết rồi biết rồi!” Đế Thiếu Cẩm thấy nàng sắp rời đi, theo bản năng giữ nàng lại: “Nàng đi luôn à?”

Hả, không thì sao?

Đế Thiếu Cẩm không gặp nàng suốt nửa năm, đến giờ lại không biết phải nói chuyện gì, nếu là trước kia, hắn sẽ biến thành Tiểu Miêu Miêu cho nàng ôm ấp một lát.

Nhưng nhớ đến nụ hôn còn có quét thần thức vừa rồi, Đế Thiếu Cẩm lại có phần không muốn biến thành mèo.

Vân Thiêm Y cũng không biết hắn định làm gì, chỉ kiên nhẫn đợi hành động tiếp theo của Đế Thiếu Cẩm.

Đế Thiếu Cẩm bối rối tới tới lui lui một phen cũng không có kết quả gì, cuối cùng vung tay áo: “Thôi, nàng đi nhanh đi!”

Vân Thiêm Y: “???”

Nàng ngơ ngác bị đẩy khỏi Linh Thụ Tiên Cảnh, trở về gian phòng trong khách đ**m Quảng Phát của huyện Tập Xuyên.

Thố Vinh đợi chờ đã lâu: “Tôn thượng, tình hình sao rồi?”

Vân Thiêm Y mơ màng: “... Có phải hắn đến kỳ thay lông không?”

Thố Vinh càng mơ màng hơn: “Hả?”

Vân Thiêm Y giải thích sơ lược cho Thố Vinh để trấn an lão, rồi lại gọi bọn ái đồ ra ngoài dẫn cả đám đi chợ.

Tuy Lưu Ly Ảo Cảnh không thiếu thứ gì, nhưng hành tẩu giang hồ thì phải có dáng vẻ của hành tẩu giang hồ, tích lũy những kinh nghiệm này rất hữu ích với bọn Hồng Dược.

Huống chi đợi khi thành lập môn phái xong, bọn họ cũng phải tự mình ra ngoài chu du, không thể mãi mãi đi theo sau Vân Thiêm Y được, nếu cứ thế mãi, đệ tử sẽ không thật sự trưởng thành, không học được cách tự mình đảm đương mọi việc.

Lương khô, túi nước, y phục giày dép mới… Dọc theo đường đi từ núi Quan Nhật đến núi Bỉ Khưu không phải chỉ là núi non hoang dã, vẫn có không ít thôn xóm và huyện thành.

Cho nên không cần mua đầy đủ đồ cho cả chuyến hành trình, tránh phải mang vác nặng nề mệt mỏi.

Nhưng cũng không thể quá ít ỏi, từ huyện Tập Xuyên đến thôn tiếp theo có thể đặt chân cũng mất tám chín giờ đi bộ, tiếp tục lặp lại như thế, đến huyện thành làng xóm tiếp đó cũng tốn bốn năm ngày, đồ vật không thể chỉ chuẩn bị cho bốn năm ngày được, phải tính đến trường hợp giữa chừng thôn xóm biến mất, hoặc huyện thành bị phá hủy.

Phải suy xét từng trường hợp một, bằng không đến khi đó thân ở nơi hoang dã không thức uống không đồ ăn, kêu trời không thấu kêu đất chẳng nghe, vậy thì sinh mệnh chỉ biết thuận theo ý trời.

“Không hổ là Vân Du tu sĩ, suy xét thật chu đáo.” Giữa đường, Dư Đại Cương cũng gia nhập hành trình mua sắm cùng mọi người, là tu sĩ tông môn, Dư Đại Cương có sự bảo vệ nhiều hơn tán tu bọn họ.

Nếu thật sự đến thời khắc nguy cấp, mỗi tu sĩ tông môn đều có cách nhờ tông môn trợ giúp.

Khoan hãy nói có chờ được đến lúc người ta tới giúp hay không, chí ít vẫn có cái để mà hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment