Cho nên về phương diện chu du, tu sĩ tông môn quả thật không nhiều kinh nghiệm bằng tán tu.
Nghe Dư Đại Cương cảm thán, Vân Thiêm Y chỉ cười nhạt không nói thêm gì.
Tiện tay giấu luôn quyển “Bí kíp xuất hành dành cho tiểu tán tu” vừa mua ở vỉa hè ngày hôm qua.
Kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì?
Từ nhỏ nàng đã được đưa vào tông môn, đến khi tông môn gặp nạn thì nàng đã lên đến ngũ phẩm, lúc sau nàng luôn trốn ở bí cảnh bế quan mấy năm, tu đến tứ phẩm rồi mới đi hành tẩu giang hồ.
Kiếm tu tứ phẩm có nghĩa là gì?
Đó là ngươi có thể sử dụng thuật ngự kiếm.
Từ huyện Tập Xuyên đến huyện thành tiếp theo, nếu đi đường bộ phải mất mấy ngày, nhưng dùng thuật ngự kiếm chỉ cần nửa nén hương!
Đúng là khi xã hội phát triển, các tu sĩ cũng nhiều hơn, phàm nhân đông đúc, bây giờ muốn có kinh nghiệm gì đều có thể mua được.
Nàng học theo những gì mà người khác đúc rút ra, vậy đó cũng sẽ trở thành kinh nghiệm của nàng, làm theo chắc chắn không sai!
Nếu gặp sai sót thì điều chỉnh là được!
Mặc dù hôm nay phải lên đường nhưng Vân Thiêm Y vẫn không cho các đồ đệ nghỉ luyện kiếm, chỉ là rút ngắn thời gian hơn bình thường, hơn nữa sau khi lo xong việc mua sắm xong, cuối cùng mọi người cũng lên đường trước khi nén nhang buổi sáng cháy hết.
…
Ở một góc núi.
Trong sơn động.
Trên vách đá được chạm khắc hoa văn dây leo giống như những con mương nhỏ, chúng bò từ trên xuống dưới, không đâu không có.
Mỗi lần Tử Chu tu sĩ tiến vào hang động này đều vô thức ngừng thở.
Dù có qua bao lâu, ả vẫn không thể làm quen với mùi máu tươi nồng đậm như vậy.
Tuy ả và Ngọc Liên chân nhân đều là Tình tu, nhưng Tình tu Liệt Tình Đạo bọn họ chỉ đùa bỡn thể xác và tinh thần của người khác, chứ không khát máu như Tuyệt Tình Đạo.
“Chân nhân.” Tử Chu tu sĩ chỉ mới bát phẩm đối diện với Ngọc Liên chân nhân nhị phẩm, ả không dám ngẩng đầu lên: “Người đã tập hợp đầy đủ.”
Hoa sen vốn là một loài hoa có mùi hương thoang thoảng
Có lẽ vì muốn che đậy mùi máu tanh, trên người Ngọc Liên chân nhân luôn nồng nặc hương hoa sen đến mức khiến người ta choáng váng.
“Đưa đến đây.”
Tử Chu tu sĩ hất cằm, phàm nhân bị ả khống chế giống như những con rối bị điều khiển, lần lượt bước vào hang động một cách trật tự.
Ngọc Liên chân nhân nhìn lướt qua, nhíu mày lại: “Sao lại có nữ hài tử ở đây vậy?”
Nàng ta đứng lên, giọng nói vô cùng bực bội: “Không phải ta đã nói rồi sao, tế phẩm chỉ cần nam tử.”
Tử Chu tu sĩ hơi khựng lại: “Thôn xóm xung quanh không có mấy người…”
“Vậy thì đến chỗ xa hơn mà tìm!” Ngọc Liên chân nhân chỉ hơi cử động cổ tay, vài nữ hài tử trong số tế phẩm đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tử Chu tu sĩ biết, những nữ hài đó đều được đưa vào ảo cảnh của Ngọc Liên chân nhân, đợi khi bọn chúng bình phục thì sẽ bị xóa bỏ ký ức đưa đến thành trấn phương xa.
Thật khó hiểu.
Đều là giết người rút máu thi triển trận pháp, nam tử hay nữ tử có khác gì nhau?
Không lẽ không giết nữ tử thì có đạo đức hơn à, hay là Ngọc Liên chân nhân tự thuyết phục mình như vậy?
Tử Chu tu sĩ chỉ thấy hơi bực bội, lại đầy rẫy nghi vấn trong lòng.
Nhưng ả không dám hỏi, cũng không dám nhắc đến chuyện đấy.
Ả bắt sai người cũng chỉ bị quở trách vài câu, hoàn toàn là vì ả là nữ tử.
Từng có một nam tu sĩ Liệt Tình Đạo cũng bắt nữ hài đưa đến, Ngọc Liên chân nhân chẳng nói lời nào đã thẳng tay bẻ cổ gã.
“Đi đi.” Ngọc Liên chẳng thèm liếc nhìn thuộc hạ của mình thêm một cái, càng không bận tâm Tử Chu tu sĩ suy nghĩ cái gì.
Đợi các tu sĩ rời đi, nàng ta lấy ra một viên Huyết Sắc Ngọc Đan từ trong tay áo đặt lên lòng bàn tay, điều động linh khí.
Ngọc đan phát ra hồng quang từ từ chuyển động, những phàm nhân giống như con rối cũng hóa thành sương máu, lúc thì nở rộ lộng lẫy như đóa sen, lúc lại khép hờ thành búp, cuối cùng ngưng tụ vào Huyết Sắc Ngọc Đan.
Ngọc Liên nắm chặt ngọc đan, xoay người bước vào sau bức màn.
Màn trướng nhẹ nhàng lay động, sau màn lại là một vách núi hoàn toàn không thể đi qua!
Ngọc Liên bước vào huyễn cảnh của chính mình, Vân Vụ Liên Hải.
Nhìn từ lối vào là hàng chục hòn đảo bay lơ lửng trên bầu trời, giữa không trung là hòn đảo lớn nhất, ở chính giữa mọc lên một tòa cung điện cao sừng sững.
“Ngọc Liên.” Trong đầu Ngọc Liên chân nhân vang lên giọng nói của lão tổ Tình tu Phong Bất Quy: “Mi vẫn chưa quên được người kia.”
Đây không phải âm thanh chân thật mà là hồi ức của nàng ta, mỗi lần nhìn thấy cung điện trên hòn đảo chính, Ngọc Liên chân nhân sẽ luôn nhớ đến.
“Nếu không thể quên người kia, sao còn rời xa?”
“Ha ha, mi không chịu nói bản tôn cũng biết thừa.”
“Người kia không có trái tim, không có tình cảm, nói là yêu thương đệ tử của mình, nhưng người kia thật sự biết yêu ư?”
“Trong đầu người đấy chỉ có kiếm thôi.”
“Cười chết mất, luôn mồm nói muốn cứu bá tính thiên hạ, mà đệ tử của mình còn chẳng cứu được nữa là.”
“Ngọc Liên, không cần vờ vịt yêu ta, không cần quên người ấy, phải luôn nhớ tim mình, nhớ rõ tình cảm mình dành cho người đó, cũng đừng quên thù hận với người đó.”
“Tôn thượng…” Ngọc Liên lẩm bẩm, cúi lạy về hướng dãy núi Dương Tuyền, sau khi cầu nguyện một lát, nàng ta mới đứng dậy bay về một hòn đảo nhỏ.
Quần đảo này đều là hồ, hồ nước nối thông với các đảo nhỏ mà lại không hề chảy tràn ra ngoài.
Trên mặt hồ có tám cột đá trắng tinh dựng đứng ở tám hướng, từ trên đỉnh các cột đá tuôn ra dòng máu trong vắt không hòa lẫn với nước hồ, mà ngưng tụ thành từng luồng chảy về trung tâm hồ.
Giữa hồ là một đóa sen khổng lồ, chính giữa đóa hoa là vô số dây leo bện thành giường, máu loãng hóa thành chăn, phủ lên một người đang lẳng lặng nằm đấy.
Liễu Vạn Linh.
Ngọc Liên nhẹ nhàng bay lên phía trên Liễu Vạn Linh đang ngủ say, nâng Huyết Sắc Ngọc Đan lên, sương máu trong ngọc đan lại một lần nữa hóa thành hình đóa sen, bên dưới còn có một cành sen trồi ra, những giọt máu đầy linh khí nhỏ tí tách dọc theo cành sen rơi vào khoang bụng bị moi rỗng của Liễu Vạn Linh.
…
Vân Thiêm Y thấy một giấc mộng.
Từ khi nàng quay về cấp thấp một lần nữa thì vẫn luôn nằm mơ, có điều phần lớn giấc mộng đều mơ hồ không rõ ràng, tỉnh dậy thì cũng quên sạch.
Hôm nay giấc mơ của nàng lại vô cùng rõ ràng.
Trong mơ, nàng quay về Vô Tướng Kiếm Tông.
Lúc ấy mấy người Tông Hạo còn chưa vào tông môn, Vô Tướng Kiếm Tông vẫn chưa phải là tông môn đứng đầu kiếm đạo, tuy trong tông có nhiều đệ tử nhưng chỉ có vài nữ đệ tử có chữ “Không” là do đích thân Vân Thiêm Y chỉ bảo.
“Sư phụ.” Một tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi sà vào lòng Vân Thiêm Y: “Không Huyễn sắp thăng tứ phẩm rồi, con muốn sư phụ làm hộ pháp cho Không Huyễn.”
Vân Thiêm Y còn chưa mở miệng, mấy nữ hài tử bên cạnh đã cười khúc khích.
“Không Huyễn thích làm nũng thật đó!”
“Trước giờ đều là đệ tử làm hộ pháp cho sư phụ, làm gì có chuyện ngược lại chứ?”
“Sư phụ!” Tiểu nha đầu bị trêu đến mặt mũi đỏ bừng, cả người vùi vào lồng ngực nàng: “Người xem, bọn họ cứ trêu con!”
“Rồi rồi rồi.” Vân Thiêm Y nghe thấy trong giọng nói của mình tràn đầy yêu thương và vui vẻ: “Sư phụ sẽ làm hộ pháp cho con, mấy đứa cũng vậy, đừng có nói sư phụ bất công, khi nào các con thăng đến tứ phẩm, ta cũng sẽ hộ pháp cho các con, có chịu không?”
“Sư phụ là tuyệt nhất!”
“Không Huyễn, cô nhường ta một tí đi, ta cũng muốn ôm sư phụ!”
“Không Huyễn cứ bám sư phụ mãi!”
“Không Huyễn làm nũng hoài!”
“Làm nũng thì sao? Có giỏi các cô đừng làm nũng!”
Vân Thiêm Y chỉ mỉm cười, xoa đầu đứa này nựng má đứa kia.
Nàng mỉm cười, mà nước mắt lại dần dần ứa ra ướt đẫm gối đầu.
Những đệ tử đáng yêu của nàng dần dần biến mất khỏi giấc mộng.
Không Huyễn, Không Tẫn…
Nàng đã sai ư?
“Sư phụ?”
“Sư phụ, người mau tỉnh lại!”
“Ôi trời, dội cho tỷ ấy tí nước lạnh đi!”
Lúc nghe thấy hai chữ nước lạnh, Vân Thiêm Y từ từ mở mắt, nghiêng đầu, vừa mới nhìn qua đã thấy gương mặt lo lắng của Hồng Dược, Hạ Chí đang bưng một chậu nước, còn có Vân Hương Diệp đã thọc tay vào chậu.
Vân Thiêm Y: “...”
Vân Thiêm Y mơ màng ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Hương Diệp bĩu môi: “Cô gặp ác mộng, cứ gào khóc om sòm mãi, Hồng Dược lo lắng không thôi, lại gọi mãi mà cô không tỉnh, may ta nghĩ ra cách này!”
Cách của cô là dội một chậu nước lạnh lên đầu ta à!
May mà nàng tỉnh sớm.
Hơn nữa cái gì mà gào khóc om sòm… Quỷ khóc sói gào là sao vậy?
“Lúc ta gặp ác mộng đã nói gì?” Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Hạ Chí: “Bỏ chậu nước xuống đi.”
Vân Hương Diệp làu bàu: “Lúc trước ta gặp ác mộng thì đều dội nước lạnh là tỉnh, rất hiệu nghiệm đấy.”
Nước lạnh... Có thể làm như vậy, hoặc khiến người khác làm như vậy, chỉ có thể là Liễu Vạn Linh.
Nhớ tới quá khứ tội nghiệp của Vân Hương Diệp, nàng cũng không đành lòng trách móc ái đồ không hiểu sự đời quá nặng nề, chỉ hỏi lại lần nữa: “Ta đã nói mớ cái gì?”
Hồng Dược thấy nàng tỉnh lại thì cảm xúc cũng ổn định hơn, cô bé ngồi xuống mép giường: “Người chưa nói gì cả, Tiểu Hương nói quá lên đấy, sư phụ chỉ gọi vài cái tên thôi.”
“Tên ư?” Vân Hương Diệp nói: “Không phải tỷ ấy kêu gào lung tung à, không không gì đó, nghe như mắc đờm trong cổ họng vậy. À phải rồi, Hạ Chí, nước sôi rồi đấy mau rót cho sư phụ chút nước!”
Hạ Chí nhanh nhẹn chạy đi ngay.
Cũng được, vẫn còn biết quan tâm.
Vân Thiêm Y nghe thấy chữ “Không” thì cảm thấy khó chịu trong lòng, nàng bèn đổi sang đề tài khác: “Lúc nào rồi?”
“Giờ mão rồi, chuẩn bị luyện công, bọn con mới đến tìm người.” Hồng Dược đáp: “Vậy bọn con đi luyện công nhé?”
Sư phụ cần phải quan tâm, nhưng luyện công cũng phải làm, nếu quên quan tâm sư phụ thì không sao, nhưng quên luyện công chính là chuyện lớn!
Vân Thiêm Y hài lòng xoa đầu Hồng Dược: “Đi đi.”
Sau khi uống một ngụm nước ấm, tâm trạng cũng bình ổn hơn, lại rửa mặt qua, Vân Thiêm Y cũng buông bỏ những chuyện trong mộng.
Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi.
Còn mơ về nó tức là vẫn còn cơ duyên, nhưng bất kể là cơ duyên gì, bao giờ gặp rồi tính.
Luyện kiến thức cơ bản và kiếm pháp hơn một canh giờ, Vân Thiêm Y mới ra hiệu cho các đồ đệ giải tán, bọn họ đã đi đến chân núi Bích Hà thuộc dãy núi Bỉ Khưu, đêm đến nghỉ ngơi ở một khách đ**m bên ngoài huyện Nam Bình.
Từ huyện Nam Bình đến Bích Hà Cung chỉ mất nửa ngày, trong đó phần lớn là leo núi.
Có điều theo lời của Dư Đại Cương, hội đấu giá Bích Hà chỉ tổ chức đấu giá bên trong Bích Hà Cung, còn hội chợ thì nằm ở dưới chân núi, đợi một thời gian nữa vào độ trước khi hội đấu giá bắt đầu tầm nửa tháng, Bích Hà Cung sẽ cử người đến dựng chợ.
Đến khi đó, cả con đường mấy chục dặm từ huyện Nam Bình đến chân núi Bích Hà sẽ được dựng hàng rào, cứ mỗi năm mét lại treo một chiếc đèn lồng, đảm bảo đèn đuốc rực rỡ suốt đêm.
Ở giữa đường là các gian hàng của Dược tu, Yêu tu, Ma tu đến bày đồ đạc, trải dài khoảng chừng mấy chục dặm.
Phần lớn Kiếm tu lẫn Thú tu đều chưa từng nghe đến hội đấu giá Bích Hà, nhưng hội chợ năm năm một lần này quả thật là sự kiện mà các Dược tu vô cùng xem trọng.
Bọn người Vân Thiêm Y đi thẳng một lèo mất hơn bốn tháng lẻ vài ngày, có thể nói là tương đối nhanh.
Mặc dù dọc đường nhiều lần chạm trán tà đạo, nhưng có Vân Thiêm Y ở đây, đối phó bọn tà đạo này còn dễ hơn chém dưa thái rau.
Thế cho nên khi đến huyện Nam Bình, Vân Thiêm Y đã trở thành huynh đệ vào sinh ra tử với Dư Đại Cương.