Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 114

Huyện Nam Bình lớn hơn huyện Tập Xuyên nhiều, trong thành ngoại trừ phàm nhân qua lại thì còn có rất nhiều Yêu tu, Dược tu và Trận tu.

Dọc đường đi, dường như Dư Đại Cương chạm mặt không ít người quen, hắn ta liên tục chào hỏi, tiện thể giới thiệu cho Vân Thiêm Y không ít môn phái Dược tu.

Nếu quan hệ đã thân thiết hơn nhiều, Vân Thiêm Y cũng vừa hay đề cập đến chuyện Vân Kế cho Dư Đại Cương biết, đương nhiên nàng vẫn che giấu thân phận thật sự của Vân Kế, chỉ nói là phụ thân của mình sau khi bị tà đạo tập kích thì luôn lâm vào hôn mê, tuy bản thân ông không trở thành tà đạo nhưng nàng cũng không biết phải làm sao mới khiến đối phương tỉnh lại được, nàng đã chu du tìm hiểu nhiều nơi, nghe nói phải là tu sĩ tứ phẩm trở lên mới có thể tra rõ tình huống của phụ thân nàng.

Vốn dĩ nàng định trở thành tứ phẩm trước, sau đó mới đi tìm một tông môn Dược tu, tránh để đối phương vừa nghe nói có người bị tà đạo tập kích đã lập tức g**t ch*t phụ thân, trừ bỏ hậu hoạn.

May mắn quen biết Dư Đại Cương, cảm giác mọi người đều là huynh đệ đáng tin, nên muốn hỏi Dư Đại Cương có thể đưa nàng vào môn phái hay không.

Dư Đại Cương nghe xong không khỏi thổn thức: “Vì phụ thân sao, ôi, đúng vậy, ai mà không có phụ thân chứ.”

Dư Đại Lực: “...”

Hắn ta nói vậy khiến Vân Thiêm Y không biết phải tiếp lời thế nào, Dư Đại Cương cảm thán xong mới nhận ra có vẻ làm vậy không ổn lắm, nhưng hắn ta cũng không suy nghĩ kỹ, chỉ cân nhắc thỉnh cầu của Vân Thiêm Y: “Vân muội suy xét như vậy cũng có lý.”

Nếu đã là huynh đệ vào sinh ra tử, hắn ta cũng không khách sáo gọi Vân Thiêm Y là tu sĩ nữa, chỉ dựa vào bề ngoài đã tự nhận mình là đại ca, Vân Thiêm Y thoạt nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám nếu đã là Vân Du tu sĩ, vậy cứ gọi Vân muội đi.

Hắn ta cũng không hỏi tên thật của Vân Thiêm Y, Dược tu không quá quan trọng tên thật, hơn nữa có không ít tu sĩ rất kiêng kỵ không muốn ai biết tên thật của mình, nghe nói là sau khi lên tới bậc cao, bị lộ tên thật là một việc rất nguy hiểm.

“Nếu lúc trước thì không sao, nhưng mấy năm nay thế đạo bất ổn, các tông môn cũng cẩn thận hơn nhiều.” Dư Đại Cương buôn chuyện: “Dược tu bọn huynh lại không phải là môn phái giỏi chiến đấu, đã từng có một môn phái Dược tu không nhỏ khi trị liệu cho các tu sĩ bị lây nhiễm tà đạo thì cũng bị lây nhiễm theo, rồi lây lan sang các tu sĩ khác, cuối cùng khiến toàn bộ tông môn diệt vong, nói ra thì thật xấu hổ, cuối cùng vẫn phải nhờ các Kiếm tu ở dãy núi Cửu Loa đến dọn dẹp.”

Bọn họ chỉ có thể phòng ngừa tà đạo, nếu thật sự muốn chống trả, xác suất là cửu tử nhất sinh.

Xưa nay Dược tu chưa bao giờ nhọc lòng về sức chiến đấu, mặc dù yếu ớt nhưng bọn họ là y sĩ, dược sư, hơn nữa dù là tu sĩ đạo khác hay là phàm nhân dân chúng cũng vậy, có ai mà không đau đầu nhức óc, có ai không có lúc bị thương, bọn họ đâu thể tự mình gánh chịu đúng không?

Không phải ai nấy đều đến nhờ Dược tu giúp đỡ à?

Cho nên Dược tu hoàn toàn không gặp nguy hiểm ở bên ngoài, dù gặp đạo nào cũng thế, trừ khi là một kẻ điên, bằng không sẽ không có ai gây sự đánh nhau với Dược tu.

Tà đạo nằm trong loại điên rồ kia, bọn chúng không có thần trí, chỉ cần đánh hơi thấy khí vị của tu sĩ là sẽ xông lên, nào có bận tâm ngươi nói cái gì.

Vân Thiêm Y ngẫm nghĩ.

Nếu đã như vậy, khó trách Dược tu sẽ nghiên cứu các loại đan dược để đối phó với tà đạo.

Bọn họ luôn phải ra ngoài bán thuốc, không thể lần nào cũng mời Kiếm tu hoặc Pháp tu làm hộ vệ, ngoại trừ cấp trung thì tạm thời không nói, còn những Dược tu cấp thấp giống như huynh đệ Dư Đại Cương chỉ mới bát phẩm, nếu mời Kiếm tu lục phẩm trở lên thì tiền bán thuốc còn không đủ trả thù lao cho Kiếm tu, nếu mời tu sĩ cấp thấp ngang với mình, khi chạm trán tà đạo nếu may mắn thì không sao, nếu xui rủi chẳng phải tà đạo lại được mua một tặng một, có thêm Kiếm tu chịu cùng nữa à.

“Nếu bá phụ có thể dùng dược vật, kỳ thật Trúc Sơn Tông bọn huynh có một vài thứ, mấy năm gần đây bọn huynh chưa bao giờ ngừng thử nghiệm tinh lọc tà đạo, có điều cụ thể thế nào, thật ngại quá huynh mới bát phẩm chưa thể biết được tin tức những chuyện này.”

“Dược tu khó thăng tiến, với tuổi tác của đại ca mà đã lên tới bát phẩm đúng là không hề dễ dàng.” Vân Thiêm Y trấn an.

Trong khi Kiếm tu trước dễ sau khó, thì Dược tu chính là trước không dễ dàng, sau càng khó hơn.

Vì khó khăn như vậy mà cho đến bây giờ Dược tu vẫn chưa hề xuất hiện bất kỳ một tu sĩ nhất phẩm nào.

Dư Đại Cương lại không tu hành từ nhỏ, nghe nói hắn ta vừa vào tông môn cách đây mấy năm, giờ đã bát phẩm, đúng là rất có thiên phú.

Nhưng có thiên phú hơn, mà năm nay chỉ mới mười sáu tuổi đã trở thành Dược tu ngũ phẩm, ấy chính là Vân Hoa Noãn.

Tiếc là cả đời nàng ta chỉ có thể là Tông chủ tông môn Thú tu.

Vân Thiêm Y thầm thở dài, chấp nhận kiến nghị của Dư Đại Cương: “Vậy trông cậy vào đại ca rồi.”

“Muội đã gọi huynh một tiếng đại ca, phụ thân của muội chính là phụ thân của hai huynh đệ này.” Dư Đại Cương vỗ ngực: “Muội hãy đợi đại ca, khi nào huynh lên thất phẩm, muội có thể đến tông môn của huynh mua đan dược lục phẩm.”

Vân Thiêm Y gật đầu.

Việc này cũng không gấp được.

Lúc hai người họ bàn luận những chuyện này, bọn nhóc theo sau hoàn toàn không thèm bận tâm, tuy Hồng Dược có phần lo lắng cho Vân Kế nhưng cô bé tự biết mình chỉ là Kiếm tu bát phẩm, cũng không làm được gì.

Hạ Chí và Vân Hương Diệp càng vô tâm.

Trước khi rời khỏi khách đ**m, Vân Thiêm Y đã cho mỗi người năm mươi văn tiền tiêu vặt, có thể đi chợ mua sắm thích gì mua đó.

Cho nên hai người vẫn luôn lầm bầm lẩm nhẩm, lúc thì muốn mua kẹo đường, lúc thì muốn mua tiểu thuyết, suy tính hồi lâu vẫn chưa tiêu văn tiền nào.

Vẫn thấy tiếc tiền.

Hạ Chí thì không nói, còn Vân Hương Diệp từ nhỏ đến lớn vốn không có cơ hội cầm tiền, tuy đệ tử trấn phái vẫn có tiền tiêu vặt nhưng toàn bộ đều bị Liễu Vạn Linh thu sạch, ăn mặc ngày thường đều dựa vào sự trợ cấp của Vân Hoa Noãn.

Nàng ấy gần như chưa từng cầm tiền trong tay.

Trái lại Hồng Dược hào phóng hơn hai người họ, thôn Vân Lư tuy nghèo nhưng có Vân Kế thường xuyên chu cấp, cho Hồng Dược thêm ít tiền, đương nhiên cô bé cũng không tiêu xài cho mình, đều đưa cho Cầm Vũ Thanh đi mua lương thực.

Lúc này, điều Hồng Dược ưu tiên nghĩ đến vẫn là lương khô và thuốc thoa ngoài da.

“Hay cứ chuẩn bị đi?”

“Cũng được, mua ít khoai lang nhé, nghe nói có thể để lâu ngày.”

“Vậy ta không mua tiểu thuyết nữa, hay là mua một đôi giày mới, tam… Sư tỷ, tỷ đi mòn luôn rồi.”

Vân Thiêm Y nghe bọn nhỏ thì thầm sau lưng mình, bất đắc dĩ xoay người: “Những thứ đó vài ngày tới chúng ta sẽ cùng sắm sửa, tiền hôm nay cho các trò là tiền tiêu vặt, cứ đi ăn đi chơi đi.”

Tuổi còn trẻ mà nghĩ nhiều như vậy, sau này tu luyện kiểu gì!

Dư Đại Cương bật cười: “Đồ đệ của Vân muội đúng là đáng yêu.”

“Kiếm tu bọn ta phải học cách giữ lòng rộng lượng trước.” Vân Thiêm Y cười nhạt.

Một năm qua, nàng vui cười nhiều hơn so với lúc hồn phách vừa quay về Thiên Hạc Tông.

Thậm chí còn nhiều lời hơn trước kia.

Đây cũng là một chiều hướng thay đổi tốt.

Vốn dĩ nàng không phải người hướng nội lãnh đạm, có điều vì bế quan nhiều năm không gặp gỡ bất kỳ ai, cho nên mới lạnh lùng ngờ nghệch.

“Dược tu bọn huynh chống lại tâm ma đều nhờ vào thuốc.” Nói xong, Dư Đại Cương lấy từ trong túi ra một cái hộp tròn nhỏ đưa cho Vân Thiêm Y: “Thứ này được luyện chế từ Tĩnh Tâm Thảo, có thể dùng tẩu hút hoặc cho vào huân hương, tuy nhiên nó cháy khá nhanh, nếu dùng trước khi ngủ thì tốt nhất nên đốt trước nửa giờ, nhớ đóng kín phòng ốc để không ảnh hưởng đến công hiệu.”

Vân Thiêm Y nhướng mày, nàng chưa từng thấy qua thứ này: “Là phát minh mới à?”

“Đã có lâu rồi, nhưng không ổn định lắm.” Dư Đại Cương cười nói: “Lúc trước, nếu đốt nhiều thì dù tĩnh tâm nhưng lại khiến người dùng cảm thấy choáng váng, mỗi lần sử dụng đều phải kiểm soát liều lượng nghiêm ngặt, bây giờ không có chuyện này nữa, đây là phiên bản mới nhất ổn định nhất, đã trải qua sự chứng thực của mấy đại tông môn nổi tiếng, trải qua nghìn vạn lần thử nghiệm rồi mới đúc rút kết luận, bảo đảm tĩnh tâm, chắc chắn an toàn.”

“Lần này bọn huynh ra ngoài chủ yếu là muốn đẩy mạnh tiêu thụ món hàng này, bán rất chạy đến, lúc đến huyện Tập Xuyên là bọn huynh hết sạch hàng rồi.” Dư Đại Cương giải thích thêm, không phải hắn ta giấu giếm không cho Vân Thiêm Y mà là trong tay không còn, có nói cũng vô ích: “May là ở Nam Bình huynh gặp được sư huynh, cho nên mới lấy thêm được ít hàng, Vân muội giữ hộp này đi, dùng thử xem sao, nếu thấy tốt thì sau này đến chỗ đại ca mà mua.”

Vân Thiêm Y cười lắc đầu: “Hộp này bao nhiêu, ta gửi lại cho huynh.”

“Khách khí làm gì!”

Hai người đưa đẩy một hồi, cuối cùng Dư Đại Cương đành gãi mũi nhận tiền: “Huynh biết Vân muội không thiếu tiền, nhưng cũng không thể tiêu pha bừa bãi được, một hộp này có giá lên đến ba viên linh thạch trung phẩm đấy.”

Giá cả đắt như vậy chứng tỏ đây là món hàng không tồi, Vân Thiêm Y đưa ba viên linh thạch vào tay Dư Đại Cương, rồi mới mở hộp ra: “Không ngửi thấy mùi gì cả.”

“Tĩnh Tâm Thảo không có mùi vị.” Dư Đại Cương giải thích: “Mùi hương đều là do bọn huynh thêm vào sau, bán chạy nhất là hương hoa lan, huân hương mà không có mùi hương thì khó biết khi nào mới bán hết, loại không mùi hầu như chỉ dùng để hút tẩu thôi.”

“Chỉ có hai loại này sao?” Dư Đại Cương bắt đầu bán hàng nên rất nhiệt tình, mấy người Vân Hương Diệp nghe thấy náo nhiệt thì đều nhìn sang.

Vân Thiêm Y đưa hộp hương trong tay cho bọn đồ đệ.

Hồng Dược hỏi: “Làm thành dạng viên không phải tiện lợi hơn à?”

Dư Đại Cương lắc đầu cười khổ: “Độc tính của Tĩnh Tâm Thảo chỉ có thể hóa giải thông qua dạng sương, nhất định phải đốt nóng mới được, trong trạng thái cố định sẽ không thể tiêu tán độc tố, ai ăn vào sẽ trở nên ngốc nghếch.”

“Nguy hiểm thật đấy!”

“Thảo dược hoang dại rất nguy hiểm.” Vân Thiêm Y tiếp lời: “Nếu không đủ hiểu biết, ở nơi hoang dã dù có bị thương cũng không được tùy tiện dùng thảo dược, ngay cả khi nó trông giống những loại các trò biết.”

“Đúng đúng đúng.” Dư Đại Cương gật gù: “Ra ngoài nên mang nhiều đan dược hơn, cơm có thể ăn bậy chứ thuốc không thể dùng bừa.”

Trong khi mọi người đang trò chuyện thì phía sau truyền đến tiếng quát lớn, Vân Thiêm Y vô thức nhường đường. Chỉ thấy không ít tráng hán dùng tay đẩy một chiếc xe đẩy lớn, trên xe đẩy chất đầy bao tải, đi về hướng cửa thành.

“Đây là?”

“Là đội vận lương.” Dư Đại Cương cười. “Để vận chuyển lên chợ đấy, mà năm nay đội ngũ…”

Hắn ta nhìn một vòng xung quanh: “Không đông lắm, xem ra chuyện chặn đường cũng ảnh hưởng rất nhiều, thật tình không biết bên Ma tu bị sao nữa.”

“Ma tu ư…” Vân Thiêm Y lẩm bẩm: “Lúc trước bọn họ còn tới dãy núi Quan Vân tìm thứ gì đó, đại ca có nghe được lời đồn gì không?”

Kẻ đã múa rìu qua mắt thợ, bày Thiên Hồng Quán Nhật Trận trước mặt nàng không phải là Ma tu sao?

Vân Thiêm Y còn nhớ rõ, lúc ấy tên Ma tu đó muốn chìa khóa của thành Vô Ảnh.

Sau khi Cầm Sơn Nguyệt tỉnh lại đã sắp xếp một chút, khiến đám Ma tu về núi Bỉ Khưu mò mẫm chứ không tới địa bàn người khác làm loạn nữa.

Xem ra, đây là kết quả mò mẫm của đám Ma tu.

Có điều, cuối cùng Ma tu muốn cái gì?

Bình Luận (0)
Comment