Tiếc là Dư Đại Cương vắt óc nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được gì.
“Lạ thật đó, là thứ gì mà phong tỏa nghiêm ngặt như vậy, không những chặn đường, thậm chí còn không lọt bất cứ tin tức nào.” Dư Đại Cương thở dài: “Có điều dãy núi Bỉ Khưu cũng không phải chỉ thuộc về Ma tu, nếu Yêu tu muốn khai sơn thì bọn họ cũng không thể cản được.”
Hắn ta lại hất hàm: “Huynh thấy huyện Nam Bình cũng có không ít tu sĩ Ma tu, xem ra không phải chuyện của cả đạo.”
Vân Thiêm Y gật đầu, lại dùng thần thức trao đổi với Thố Vinh bảo lão đi hỏi thăm tình hình.
Thố Vinh vẫn luôn giữ khoảng cách vừa phải đi theo sau bọn họ, không xuất hiện trước mặt Dư Đại Cương.
Dù sao bên ngoài cũng không giống Thiên Hạc Tông, tu sĩ nhị phẩm không thể lộ mặt trực tiếp, trách cho các tu sĩ đạo khác bị dọa sợ.
Đặc biệt là ở địa bàn của Yêu tu và Ma tu, một thần thú Trận tu nhị phẩm công khai nghênh ngang như vậy sẽ quá mức thu hút, không tiện làm nhiều việc.
Trong lúc đợi huynh đệ Dư Đại Cương đi làm một số việc mà tông môn giao phó, hai bên tạm thời từ biệt, Vân Thiêm Y lại dẫn theo các đồ đệ mua không ít lương thực nhân lúc giá cả thấp.
Mặc dù Lưu Ly Ảo Cảnh có ruộng có đất, có thể tự canh tác tự sản xuất, cũng có ao hồ suối nước có thể nuôi cá tôm, còn có rừng trúc núi non có thể nuôi lợn dê gà, nhưng để chăm sóc bọn chúng sẽ rất mất thời gian.
Bọn Hồng Dược đã lên bát phẩm, tiếp theo đương nhiên phải nỗ lực thăng lên thất phẩm, còn phải ra ngoài chu du, làm gì có thời gian mà lo việc nhà nông.
Cũng không thể giao cho bọn thần thú, Vân Mộc Hương người ta cũng phải tu luyện, Chiếu Dạ đường đường là một Phượng Hoàng nhị phẩm, đâu thể tưới cây mỗi ngày? Vấn Kinh càng không nói tới, Anh Chiêu là loài thú rất thánh khiết, ngày thường còn không thấy máu, vừa đến giờ cơm đã thành thành thật thật trốn vào rừng trúc, không lẽ bắt người ta cho gà cho heo ăn à, lỡ nuôi rồi có tình cảm thì sao mà ăn được?
Cho nên suốt cả đường đi Vân Thiêm Y rất có ý thức mua thêm lương thực thực phẩm, dù sao đặt trong Lưu Ly Ảo Cảnh cũng không hư hại, cho nên cứ để đại đó khi ăn thì lấy ra dùng là được.
Chuẩn bị mọi việc thượng vàng hạ cám xong xuôi, Vân Thiêm Y đưa các ái đồ đến trà lâu lớn nhất huyện Nam Bình.
Nếu muốn nghe mấy lời đồn đãi nhiều chuyện hay dò la tin tức, trà lâu thường hữu ích hơn khách đ**m nhiều.
Huống chi hôm nay còn có người thuyết thư đang kể chuyện xưa, mấy người Vân Thiêm Y tìm một chỗ đông người, gọi hai bình trà và điểm tâm hoa quả, cùng nghe chuyện xưa.
Hôm nay đang kể chuyện Hồ Tam Vận Ngân.
Những người thuyết thư thường không dám thuật lại các lời đồn đãi về tu sĩ, chẳng may nói sai cái gì hoặc không cẩn thận nói đúng điều gì đều dễ rước họa sát thân.
Bọn họ chỉ thường kể chuyện xưa của phàm nhân, các loại truyền kỳ trong dân gian.
Đám thiếu niên lần đầu nghe kể chuyện, Vân Hương Diệp nghe đến say mê, ngay cả điểm tâm cũng không thèm ăn, cứ ngơ ngác nhìn người thuyết thư như sợ nghe sót chữ nào, còn Hồng Dược không kìm được mà cảm thán: “Thì ra, tiền chúng ta tiêu có từ đây…”
Vân Thiêm Y mỉm cười, xung quanh đông đúc, nàng đến đây để nghe lén người khác trò chuyện, không muốn khiến quá nhiều người chú ý.
Trên đại lục Thần Châu, tông môn thuộc các đạo khác nhau phụ trách cai quản từng dãy núi, có thể nói là hoàn toàn độc lập với nhau.
Nhưng đồng tiền chung để giao dịch là bài toán cần được giải quyết.
Linh thạch mà tu sĩ dùng rất khó phổ biến đến tay phàm nhân.
Suốt một thời gian dài, giao dịch của mọi người đều là dùng vật phẩm đổi vật phẩm, về sau giải quyết thế nào Vân Thiêm Y không rõ lắm, chỉ biết trước khi nàng ra đời, vấn đề này đã được giải quyết.
Có lẽ chính các Đế Tôn đã ra tay.
Chao ôi, làm Đế Tôn mà còn phải xử lý những việc này, thật là vất vả mà.
Nói tóm lại, một tổ chức gọi là Ti Ngân Điện đã được lập nên.
Toàn bộ tiền bạc trên đại lục Thần Châu đều do Ti Ngân Điện phát hành và quản lý, bao gồm cả việc đổi tiền khi mệnh giá tiền thay đổi.
Cụ thể dựa vào điều gì để định giá thì Vân Thiêm Y không rõ lắm, chỉ biết là cách năm trăm năm tương đương một thế hệ, từng thế hệ dùng tên của tu sĩ một đạo có cấp bậc cao nhất làm hiệu, cứ năm trăm năm thay đổi một lần.
Ví dụ như thời Chính Đức, thế hệ đó lấy tên của Chính Đức Chân Nhân làm chủ, đạo hào của Vân Thiêm Y cũng từng được khắc lên đồng tiền, tồn tại suốt năm trăm năm trong thời kỳ Vô Tướng.
Đây là điều mà các tu sĩ cấp cao không trốn tránh được, ngay cả Phong Bất Quy cũng từng bị in tên lên tiền đồng.
Sau khi chế tạo vàng thỏi, bạc thỏi và tiền đồng, Ti Ngân Điện sẽ phân phát cho các chủ thành lớn, rồi chủ thành sẽ tiếp tục phân phối.
Tương tự, tiền thuế cũng thu từ dưới lên.
Nói tóm lại, người bình thường sẽ được sống trong một xã hội lưu thông tiền bạc ổn định dựa trên sự cân bằng thế lực giữa tông môn, chủ thành và Ti Ngân Điện.
Có điều, thế cục cân bằng này hiện tại không ổn lắm.
Tông môn các đạo đã sớm biết chuyện dãy núi Dương Tuyền bị hủy diệt, ngay cả trong dân gian cũng xuất hiện không ít lời đồn thổi liên quan đến chuyện này.
Chuyện Tình tu đến dãy núi Quan Vân có thể chưa được nhiều người biết, nhưng một số khác đã đến khu vực đồng bằng của Dược tu và dãy núi Minh Đài của Trận tu, còn có một nhóm đã tiến vào dãy núi Bỉ Khưu để nương nhờ Yêu tu và Ma tu.
Trong thời gian Vân Thiêm Y uống hết hai ly trà, nàng nghe được không ít người xung quanh bàn tán chuyện này.
Đồng thời bọn họ còn nhắc đến chợ Bích Hà lần này, không biết Tình tu có xuất hiện hay không.
Nhắc mới nhớ, Vân Thiêm Y đến huyện Nam Bình lâu như vậy mà chưa thấy một Tình tu nào.
Lúc trước nàng không để ý là vì dãy núi Bỉ Khưu không phải phạm vi hoạt động của Tình tu.
Vốn là không phải, nhưng giờ thì phải.
“Bên phía Tình tu xảy ra chuyện lớn như vậy, tội nghiệp thì tội, nhưng sao lại muốn đến núi Bỉ Khưu lập tông môn vậy, núi Bỉ Khưu đã đông đúc lắm rồi.”
“Chao ôi, không phải trước kia Ma tu cũng vì một vị đại năng nhất phẩm gặp chuyện, dãy núi của bọn họ bị hủy hoại nên mới phải di chuyển đến núi Bỉ Khưu à, giờ lại đến lượt Tình tu, sau này sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Vân Thiêm Y im ắng nhìn lướt qua, những người nói chuyện đều đeo bình thuốc bên hông.
“Ta nghe nói Kim Anh Tông vốn có ý giúp Tình tu lập phái, nhưng có vẻ bất thành rồi.”
“Vì sao vậy?”
“Ai mà biết, có điều Trung Nguyên làm gì còn chỗ trống, sản lượng lương thực năm nay cũng không tốt…” Mặc dù các Dược tu hạ giọng rất thấp, nhưng Vân Thiêm Y vẫn nghe được rõ ràng: “Lúc nảy mầm thì nhiệt độ quá thấp, còn có tuyết rơi, khiến không ít mầm cây chết rét mà.”
“À, chính là vị Tình tu…”
“Suỵt, đừng nói chuyện của lão tổ nữa, hơn nữa Trung Nguyên nhiều người phàm như vậy, thuật pháp mà Tình tu đạo này luyện nguy hiểm lắm.”
“Nói cũng đúng, nhưng ta nghe nói người đến đều là tu sĩ Si Tình Đạo…”
“Bọn họ nói sao thì ngươi tin thế à, còn những đạo khác đến thì sao? Ra ngoài ai mà chẳng tự xưng là Si Tình Đạo.”
“Chậc.”
Hồng Dược ngồi gần bọn họ nhất cũng nghe được toàn bộ, cô bé hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi Vân Thiêm Y: “Sư phụ, Yêu tu và Ma tu ở cùng một núi là vì Ma tu không có nhà của mình sao?”
Vân Thiêm Y xoa đầu cô bé: “Một lát quay về rồi nói.”
Hồng Dược vừa dứt lời, Vân Thiêm Y chợt cảm nhận có vài ánh mắt nhắm về phía bọn họ.
Đến khi nhìn thấy kiếm giắt bên hông bọn họ, ai cũng dời mắt đi.
“Kiếm tu à…”
“Các người đến từ đâu đấy?” Có người lắm lời hỏi han.
Vân Thiêm Y đã chuẩn bị lời biện minh trước: “Bọn ta tu hành ở bí cảnh trong núi Quan Vân, gặp dịp thịnh hội bèn đi theo huynh đệ Dược tu đến hội chợ.”
“Chà, là núi Quan Vân sao, cách núi Cửu Loa xa đấy, mọi người cũng không dễ dàng nhỉ.”
Những trường hợp như Vân Thiêm Y thường là phàm nhân, tình cờ gặp kỳ ngộ sau đó trở thành tu sĩ.
Rất nhiều tán tu đều xuất phát như thế.
Loại kỳ ngộ này không thể kiểm soát, cho dù người ở núi Quan Vân cũng có thể trở thành Kiếm tu.
Cho nên Vân Thiêm Y và các đồ đệ đi từ núi Quan Vân đến núi Cửu Loa cũng là hợp lý, sẽ không khiến bất kỳ ai sinh nghi.
“Bên phía Kiếm tu cũng không ổn lắm, các người biết gì chưa?”
“Chuyện gì, chuyện gì?”
Vân Thiêm Y cố tình xoay mặt qua, ra vẻ quan tâm.
“Chính là Vô Tướng Kiếm Tông ấy.” Vị Dược tu đang kể chuyện chợt hạ giọng xuống, không ít người không nghe rõ vội la lên: “Muốn nói thì nói to lên, chỗ này là chân núi Bỉ Khưu mà, Vô Tướng Kiếm Tông bọn họ có thể trèo lên đầu Dược tu chúng ta à?”
Kiếm tông không giống Tình tu, sẽ không trộm nguyền rủa tẩy não sau lưng, nếu thật sự đắc tội, bọn họ chỉ tìm giết tận cửa thôi.
Ví dụ như Vô Tướng Kiếm Tông là đại môn phái sĩ diện số một số hai, bị người ta bàn tán vài lời thế này sẽ không buồn bận tâm.
“Chuyện gì vậy?” Vân Thiêm Y khéo léo hỏi, kéo về chủ đề bàn luận: “Ta nghe nói Vô Tướng Kiếm Tông là đại môn phái của Kiếm tu.”
“Đương nhiên, lúc trước là thế, sau này thì khó nói lắm.”
Lúc này đã không còn mấy ai nghe người thuyết thư kể chuyện xưa nữa.
Dù sao thì chuyện xưa của phàm nhân đâu có k*ch th*ch bằng những lời đồn về tông môn chứ.
“Nghe nói hình như Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!”
“Thật à?”
“Không thể nào, chuyện lớn như vậy, sao có thể chỉ là nghe đồn được?”
“Ta cũng không nghe người trong tông môn nói đến.”
“Hình như sắp, tức là vẫn chưa à?”
“Mà ngươi nói hình như sắp là thế nào?”
“Tức là…” Người vừa kể chuyện không thể kiểm soát mọi người, gã thật sự muốn rút lui, mặt mày hiện lên vài phần sốt ruột, nhưng đã nói đến mức này nếu bản thân sợ hãi thì thật mất mặt: “Khụ, khụ, đây là chuyện của đại năng, các người hỏi hay lắm, Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông phát điên, ở trong tông môn loạn giảng Vô Tướng chân nhân đã ngã xuống, mọi người nghĩ mà xem đây không phải là nói năng xằng bậy sao, đột nhiên không đầu không đuôi nói vậy, chẳng phải tẩu hỏa nhập ma thì là gì?”
Vân Thiêm Y bình thản uống một hớp trà.
Chưa chắc người ta nói sai đâu.
Có điều, cho tới bây giờ Tông Hạo vẫn giấu kín chuyện Kiếm Đế ngã xuống à?
Mặc dù việc giữ kín tin này cũng chẳng mấy khó khăn.
Vân Thiêm Y bế quan trường kỳ, đệ tử trẻ tuổi bước vào Vô Tướng Kiếm Tông cũng chỉ biết ở đây có Vô Tướng chân nhân, rất nhiều đệ tử tu từ cửu phẩm đến tứ phẩm cũng chưa gặp Vô Tướng chân nhân bao giờ.
Hơn nữa thời gian bế quan càng dài, số lượng đệ tử như vậy càng ngày càng nhiều.
Lúc Vân Thiêm Y phi thăng, nàng đã đến đỉnh núi Cửu Loa.
Chắc chắn không thể phi thăng ở trong tông môn của mình được, nếu sét trút xuống phá hỏng tông môn thì ai sửa!
Từ lúc nàng được cho là đã phi thăng cũng đã cách đây ba bốn trăm năm, khi ấy nàng rời khỏi tông mô và ở trong bí cảnh đã chuẩn bị sẵn để hoàn thành việc tu luyện cuối cùng.
Tóm lại, dù chuyện hộ pháp có vấn đề hay là đã phi thăng, tất cả đều không liên quan đến đệ tử bình thường trong tông môn, bọn họ chẳng hay biết gì cả.
Tông Hạo giấu giếm chuyện Vô Tướng chân nhân ngã xuống cũng có thể giải thích được.
Sở dĩ Vô Tướng Kiếm Tông là tông môn Kiếm tu đứng đầu, ấy là vì có tu sĩ nhất phẩm tọa trấn.
Hơn nữa còn là tông môn duy nhất có tu sĩ nhất phẩm.
Đây cũng là tính đặc thù của Kiếm tu - Phải có tông môn hậu thuẫn mới có thể tu lên bậc cao được.