Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 116

Cho nên xuất phát từ nỗi lo giữ ổn định cho tông môn, Tông Hạo không đề cập tới việc Vô Tướng chân nhân ngã xuống do phi thăng thất bại cũng bình thường.

Đại khái suy nghĩ của gã là, chờ mình lên tới nhất phẩm, Vô Tướng Kiếm Tông lại có Kiếm tu nhất phẩm mới, vẫn là tông môn Kiếm tu mạnh nhất.

Vị Dược tu này nói đúng, không nói mới là bình thường, đột nhiên nhắc đến việc này lại khiến Tông Hạo giống như nổi cơn điên.

Vân Thiêm Y nhấp một ngụm trà, vẻ mặt như thể việc này hoàn toàn không liên quan đến mình.

Đương nhiên là không liên quan gì tới nàng, Vô Tướng chân nhân ngã xuống liên quan gì tới Vân Du tu sĩ nàng đây!

Có điều, vì giấu giếm tình huống kinh thiên động địa, vạn kiếm kêu gọi lúc hồn nàng quay về, đoán chừng là Phong Bất Quy đã làm gì đó với Tông Hạo.

Dù sao thì Tông Hạo cũng là Kiếm tu nhị phẩm, sợ rằng Tình tu nhị phẩm c*̀ng cấp muốn tẩy não gã không phải chuyện dễ dàng, tám chín phần mười phải là Phong Bất Quy tự mình tới.

Hiện tại tâm lý Phong Bất Quy sụp đổ, Tông Hạo bị phong ấn nói không chừng cũng bị ảnh hưởng.

Ôi chao, chó cắn chó, rất tốt.

Nghĩ tới đây, Vân Thiêm Y mỉm cười, thậm chí muốn cười ra tiếng.

Hạ Chí thấy nàng vui vẻ như thế thì khá ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Sư phụ và Vô Tướng chân nhân có thù oán à?"

Nếu không sao nghe được lời đồn Vô Tướng chân nhân ngã xuống lại vui vẻ như vậy?

Vân Thiêm Y ngừng cười, lạnh nhạt nói: "Một Kiếm tu thất phẩm nhỏ nhoi như ta đi đâu kết thù với Kiếm tu nhất phẩm người ta."

Nghĩ lại còn nói thêm: "Nghe nói vì đột phá mà các chân nhân cấp cao có thể bế quan mấy nghìn năm c*̃ng là bình thường, nếu như Vô Tướng chân nhân thật sự ngã xuống, sao lại không hề có động tĩnh gì? Ta thấy vị tu sĩ này nói có lý, tám phần mười là Vô Ngấn chân nhân bị điên."

Vân Hương Diệp và Hồng Dược trăm miệng một lời hỏi: "Vô Ngấn chân nhân là ai?"

"... Chính là Tông chủ c*̉a Vô Tướng Kiếm Tông, các ngươi phải nhớ kỹ tất cả đạo hiệu c*̉a các tu sĩ cấp cao bản đạo." Vân Thiêm Y cời lửa, lại làm bộ dạy đệ tử, hoàn toàn tránh thoát hiềm nghi.

Hồng Dược gật đầu, nhưng Vân Hương Diệp lại hỏi: "Tại sao lại gọi là Vô Ngấn?"

"Sao mà ta biết được." Vân Thiêm Y nói như thể không có việc gì: "Sư phụ trò chỉ là Kiếm tu thất phẩm thôi."

Đây là thật, đạo hiệu c*̉a Tông Hạo căn bản không phải do Vân Thiêm Y ban cho, mà là Cảnh Văn Tấn. Trên thực tế Cảnh Văn Tấn mới xem như sư phụ c*̉a Tông Hạo, nàng không thể tính được, chỉ có điều nàng là Kiếm Đế nhất phẩm, tất cả tu sĩ Kiếm tu đều có thể tính là đệ tử của nàng.

Lại nói tiếp, cũng không biết Cảnh Văn Tấn đi đâu, chỉ nghe nói hắn ta đã rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông.

Đây là nàng nghe Thố Vinh nói.

Đang nghĩ ngợi, Vân Thiêm Y nhận được tiếng Thố Vinh gọi qua thần thức.

Cùng lúc đó, trong trà lâu có khoảng sáu bảy người bày ra vẻ mặt cảnh giác, dường như đang nhìn xung quanh xem thần thức cấp cao tới từ đâu.

À... Vân Thiêm Y hiểu rõ.

Quả nhiên một chợ giao dịch tiếng tăm lừng lẫy như Bích Hà Cung, không có khả năng chỉ có tu sĩ cấp trung và cấp thấp tới.

Nàng vỗ vai Vân Hương Diệp: "Ta ra ngoài mua đồ một lát, trò để ý hai người bọn họ, đừng đi lung tung."

"Biết rồi."

Vân Thiêm Y lại đặt mười đồng xuống bàn: "Xài tiết kiệm một chút."

Dáng vẻ như một Kiếm tu bần c*̀ng đi ngao du giang hồ.

Khi ở bên ngoài, chỉ có như thế mới không dễ dàng bị người để ý tới.

Một đám Kiếm tu nhỏ yếu không có tiền, ai sẽ để ý bọn họ chứ.

Ra cửa, Vân Thiêm Y vốn định tìm một chỗ vắng vẻ, lại phát hiện trước khi thịnh hội diễn ra, ở huyện Nam Bình căn bản chẳng có nơi nào là không đông người.

Nàng không thể làm gì khác hơn là quay đầu tới khách điếm thuê một gian phòng, thậm chí ngay cả phòng thượng hạng cũng không òn.

Vào phòng, nàng khóa chặt cửa phòng và cửa sổ, sau đó lắc mình vào Lưu Ly Ảo Cảnh

Làm gì có nơi nào an toàn hơn trong đó đâu!

Thố Vinh đã ngồi chờ sẵn trước phòng trúc, thấy nàng tới, vội vàng đứng lên: "Tôn thượng."

"Tình huống bên phía Ma tu thế nào?"

"Một tin tốt, một tin xấu."

Vân Thiêm Y nhướn mày: "Nói tin tốt trước."

Thố Vinh nói: "Có thể Ma tu sắp xuất hiện một vị tu sĩ nhất phẩm."

Vân Thiêm Y ngơ ngác một hồi.

"Nhanh vậy à?"

"Cũng không tính là nhanh." Thố Vinh nói: "Từ khi Vô Ảnh chân nhân ngã xuống đến nay đã qua trôi qua mấy nghìn năm, xuất hiện một vị nhất phẩm cũng là điều bình thường."

"Vậy sao…" Đã qua mấy nghìn năm rồi sao.

Ở trong lòng Vân Thiêm Y, dường như đây chỉ là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

"Là ai nghe được à?" Vân Thiêm Y lắc đầu vứt bỏ cảm giác phiền muộn đi. Thố Vinh nói không sai, Ma tu xuất hiện một vị tu sĩ nhất phẩm là chuyện tốt, không bằng nói bất kỳ đạo nào có thêm một tu sĩ nhất phẩm đều là chuyện tốt.

Ma tu có chừng mười mấy tu sĩ nhị phẩm, Vân Thiêm Y chưa gặp hết, chỉ đại khái nghe nói qua.

"Là Hải Nguyệt chân nhân."

Vân Thiêm Y suy nghĩ vài giây: "À."

Thố Vinh cười khổ: "Tôn thượng không biết cũng phải, Hải Nguyệt chân nhân rất ít xuất hiện trên đại lục, phần lớn thời gian đều tập trung tu luyện trên biển, hắn và Vô Ảnh chân nhân không thân thiết lắm."

Với tư cách là tu sĩ nhị phẩm, Hải Nguyệt chân nhân còn không quen người từng đạt nhất phẩm c*̉a bản đạo, huống chi là Kiếm tu nhất phẩm không có quan hệ gì.

Thố Vinh cũng không quen Hải Nguyệt chân nhân, không bằng nói lão không quen Ma tu, chẳng qua từ trước tới nay lão thường xuyên nghe ngóng tin tức từ chỗ đám thần thú, bất kể là dãy núi nào đều có rất nhiều thần thú thuộc nhiều chủng tộc sinh sống. Các tu sĩ không phải Thú tu ít đề phòng đám thần thú này, ai sẽ để ý một con chim sẻ trên cành chứ, cho dù nó là một vị thần thú cửu phẩm đi chăng nữa.

Vân Thiêm Y chú ý tới một chuyện khác: "Trên biển?"

"Không phải Hải Vực Ma tu bị hủy diệt rồi à?"

Thố Vinh ho nhẹ một tiếng: "Là lão hủ dùng từ không chuẩn, phải nói là dưới biển."

Vân Thiêm Y: "..."

Vân Thiêm Y: "Hả?"

Thố Vinh nói: "Ngài cũng biết, trước khi Vô Ảnh chân nhân ngã xuống, bởi vì không khống chế được linh lực nên đã hủy diệt gần như toàn bộ dãy núi Hải Vực c*̉a Ma tu."

Vân Thiêm Y gật đầu, trước đó các Ma tu đã được di dời tới dãy núi Bỉ Khưu, sống c*̀ng đám Yêu tu.

Việc này, các tu sĩ trẻ tuổi bây giờ hầu như không còn biết đến.

Chỉ có điều, so với Phong Bất Quy thì Tôn Thanh Y có vẻ “đàng hoàng” hơn một chút. Trước khi nhập ma nàng ta đã dùng hết toàn lực di chuyển đám Ma tu đi trước, rồi mới phát cuồng.

Lại nói tiếp, tu sĩ nhất phẩm nhất định phải phát cuồng trên địa bản c*̉a mình là sao nhỉ?

Vân Thiêm Y do dự một giây, lại tự hiểu ra.

Cũng phải, không phát cuồng ở địa bàn nhà mình, chẳng lẽ còn phát cuồng trên địa bàn c*̉a người khác hay sao?

Tu sĩ nhất phẩm bế quan tu hành nhất định là phải ở trong khu vực bản đạo, tu đến điên cuồng phát tác ngay tại chỗ, đại năng có thể tu đến nhất phẩm cũng không thiếu đạo đức đến mức chạy đến địa bản c*̉a người khác hại người.

Không khống chế được thì như Phong Bất Quy, hủy diệt toàn bộ sinh linh trên dãy núi Dương Tuyền.

Miễn cưỡng khống chế được như Tôn Thanh Y, trước khi hoàn toàn nhập ma không chỉ dời đi sinh linh trên dãy núi Hải Vực, còn nhớ rõ liên lạc Vân Thiêm Y qua giết chính mình.

Thố Vinh nói tiếp: "Hình như đám Ma tu phát hiện, tuy rằng trên núi gần như đã không còn gì thế nhưng lục địa c*̃ dưới biển vẫn còn, cho nên qua nhiều năm như vậy tu sĩ cấp cao trong đám Ma tu vẫn nỗ lực xây dựng lại quê hương ở dưới biển."

Dù sao cảm giác ăn nhờ ở đậu không dễ chịu lắm.

Vốn dĩ xảy ra loại chuyện này, nếu các Đế Tôn vẫn còn trên đời, còn có thể ra tay giúp đám Ma tu xây dựng lại dãy núi.

Hiện tại Đế vị bỏ trống, các Ma tu chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Thì ra là thế." Vân Thiêm Y thở dài: "Tin tức xấu là gì?"

Thố Vinh cảm thấy hơi khó mở miệng: "Tin tức xấu à... Tin tức xấu chính là, trạng thái c*̉a Hải Nguyệt chân nhân cũng không ổn định lắm, sợ rằng sau khi tăng lên nhất phẩm, xác suất nhập ma... không thấp."

Vân Thiêm Y trầm mặc hồi lâu, nhất thời không biết nên nói gì.

Thố Vinh lặng lẽ đứng cạnh nàng, không chỉ Thố Vinh, dường như Vấn Kinh c*̃ng cảm nhận được nỗi buồn của nàng, dùng hình thái Anh Chiêu nhảy ra khỏi rừng trúc chậm rãi đi tới bên cạnh Vân Thiêm Y, nhẹ nhàng dùng sừng cọ lên người nàng.

Ngay cả Vân Mộc Hương c*̃ng biến về thành thỏ nhảy lên trên bàn, dùng thân thể xù lông an ủi Vân Thiêm Y.

Sau khi vuốt ve lông thỏ mềm mại một lúc lâu, Vân Thiêm Y cảm thấy khá hơn một chút.

Nàng không chỉ buồn vì Hải Nguyệt chân nhân, cũng là vì Tôn Thanh Y, khó chịu vì Tôn Thanh Y sau khi trải qua luân hồi chín kiếp.

"Trên con đường tu ma đạo, sợ rằng tâm ma chính là trở ngại lớn nhất c*̉a bọn họ." Thố Vinh cảm thán nói: "Không biết bên phía Thú Đế Tôn thượng và Kính Hồ chân nhân..."

Có thể cung cấp trợ giúp gì không.

Lúc này đây, các Ma tu không có Kiếm Đế chí tôn hỗ trợ.

"Ngươi cứ nói thẳng chuyện này với Đế Thiếu Cẩm là tốt được." Vân Thiêm Y nói.

Lại hỏi: "Thế tại sao các Ma tu lại phong đạo?"

Thố Vinh nói: "Lão hủ vô dụng không tìm hiểu được chuyện này, chỉ có thể suy đoán là không có liên quan tới các Ma tu cấp cao c*̉a Hải Vực, là hành vi c*̉a đám Ma tu ở dãy núi Bỉ Khưu."

"Có điều, lão hủ có vài suy đoán."

Vân Thiêm Y gật đầu: "Nói."

"Dù sao Hải Vực c*̃ng đã bị hủy diệt, tuy rằng vẫn có thể sinh tồn dưới đáy biển, nhưng so với dãy núi Bỉ Khưu thì chung quy không thể xem là một nơi lý tưởng." Thố Vinh nói: "Các tu sĩ cấp cao từng tu hành ở dãy núi Hải Vực rất có cảm tình với Hải Vực, nhưng Ma tu trẻ tuổi thế hệ bây giờ, c*̃ng chính là đám Ma tu cấp thấp cấp trung hoặc mới lên cấp cao, bọn họ chưa từng sống ở Hải Vực, so với Hải Vực, quê hương của bọn họ là dãy núi Bỉ Khưu."

"Ừm, đúng là như vậy." Vân Thiêm Y gật đầu: "Cũng không biết đám Yêu tu nghĩ như thế nào."

"Cho dù không có xung đột lớn, phỏng chừng cũng sẽ không thiếu xích mích nhỏ." Thố Vinh nói: "Những đạo khác đều có dãy núi riêng c*̉a đạo mình, vốn dĩ Yêu tu cũng có, nhưng lại bị Ma tu chia mất một bộ phận, không phải tất cả Yêu tu đều có thể tiếp thu."

"Bất kể có xung đột hay không, Ma tu cũng không có khả năng gây chiến với Yêu tu. Mặc dù các Ma tu trẻ tuổi có cảm tình với dãy núi Bỉ Khưu, nhưng c*̃ng biết đây không phải là kế lâu dài."

"Hoặc là chờ một vị Đế Tôn xuất hiện, ra tay giúp Ma tu khôi phục dãy núi Hải Vực..."

Vân Thiêm Y ngắt lời lão: "Điểm này, nếu là Ma tu cấp thấp cấp trung, chỉ sợ cũng không rõ ràng lắm, chuyện liên quan đến Đế Tôn chỉ có các tu sĩ nhị phẩm trở lên mới biết được."

Về phần tu sĩ cấp cao có nói cho đệ tử môn hạ hay không, đây không phải việc Vân Thiêm Y có thể quản.

Thố Vinh sờ ria mép: "Các Ma tu cấp cao không chịu an cư ở dãy núi Bỉ Khưu, khăng khăng cố chấp muốn xây dựng lại Hải Vực, sợ rằng các Ma tu cấp thấp cấp trung cũng đã đoán được điều gì đó."

"Nói như vậy, có một bộ phận Ma tu đi ra ngoài là để tìm thành Vô Ảnh." Nói đến đây, Vân Thiêm Y chợt hiểu ra.

Thành Vô Ảnh đã từng là bí cảnh mà lão tổ nhất phẩm c*̉a đám Ma tu để lại.

"Hiện tại nhất định đám Ma tu cấp trung cấp cao đều đã trải qua ảo cảnh c*̉a Vô Ảnh chân nhân." Thố Vinh vỗ tay một cái: "Đúng vậy, chân nhân có thể dùng ảo cảnh để di dời sinh linh ở dãy núi Hải Vực đi mà!"

"Hơn nữa Tôn Thanh Y là một người nghiêm túc cẩn thận."

Nàng ta không phải Vân Thiêm Y. Trước kia đưa người ở thôn Vân Lư vào Lưu Ly Ảo Cảnh, Vân Thiêm Y trực tiếp làm một cái hộp to nhét người vào trong là xong.

Vì trừ khử sự bất an c*̉a tu sĩ và phàm nhân, dựa theo tính cách c*̉a Tôn Thanh Y, khả năng cao là trực tiếp mô phỏng một dãy núi Hải Vực trong ảo cảnh.

Đối với tu sĩ nhất phẩm mà nói, tạo ra một ảo cảnh như vậy không phải là điều khó khăn.

Không phải mặt trái c*̉a Thánh Thụ Tiên Cảnh c*̉a Đế Thiếu Cẩm c*̃ng rộng lớn vô bờ, nuôi dưỡng không biết bao nhiêu thần thú đó sao.

Cho nên các Ma tu từng vào Vô Ảnh Ảo Cảnh lúc đó mới nhớ kỹ chỗ đó trong lòng.

Vào thời điểm dãy núi Hải Vực bị hủy diệt, lại không thể triệt để hoà nhập vào dãy núi Bỉ Khưu, nhất định bọn họ sẽ luôn nhớ tới ảo cảnh c*̉a Vô Ảnh chân nhân.

Tuy chân nhân đã ngã xuống, nhưng ảo cảnh c*̉a nàng ta hóa thành bí cảnh, chuyện này đã không phải là bí mật giữa đám Ma tu.

Vậy nên một bộ phận tu sĩ cấp cao vẫn muốn trở lại dãy núi Hải Vực, bèn xuống đáy biển một lần nữa tái thiết cõi yên vui không tính là yên vui.

Một phần tu sĩ còn lại thì muốn có được bí cảnh Vô Ảnh để đưa các Ma tu vào trong đó ở. Hẳn là đám người đã thuyết phục những tu sĩ trẻ tuổi chưa từng thấy Hải Vực hay đến bí cảnh Vô Ảnh.

Dù sao so với xuống đáy biển, vào trong bí cảnh c*̉a người từng là lão đại nhà mình hiển nhiên càng tốt hơn một chút, không chỉ càng an ổn, nói không chừng còn có bảo tàng vô tận.

"Ngươi quay về thôn Vân Lư một chuyến." Vân Thiêm Y bỏ Vân Mộc Hương (thỏ) mềm mại xuống, sắc mặt u ám nói: "Nếu thật sự là như thế, đám Ma tu nhất định sẽ không cam lòng."

Dù sao cửa vào thành Vô Ảnh thật sự nằm gần thôn Vân Lư.

Thố Vinh nói: "Vâng."

"Đừng để dì Cầm lộ diện." Vân Thiêm Y suy nghĩ một chút, gần đó có không ít tu sĩ cấp cao, trên người Cầm Vũ Thanh có chìa khóa, ắt sẽ không bị các Ma tu cấp cao cảm nhận được sóng linh khí. "Ngươi và Chiếu Dạ đi c*̀ng nhau, bảo dì Cầm trực tiếp vào ảo cảnh c*̉a bà ấy, chờ đến bên này thì lại vào Lưu Ly Ảo Cảnh."

Thố Vinh nói: "Thế còn những người khác ở thôn Vân Lư?"

Gần thôn Vân Lư có mộ địa quy mô lớn, không thể không có người trông coi.

Vân Thiêm Y nói: "Bảo Đế Thiếu Cẩm sắp xếp, dãy núi Quan Vân là địa bàn của hắn, giao việc này cho hắn, chúng ta không nên làm chủ."

Có Thú Đế chí tôn bảo kê, thôn Vân Lư không có vấn đề.

Nói đến đây, Vân Thiêm Y dừng một chút: "Ngươi biết Đế Thiếu Cẩm sắp xếp cho đám Tình tu trên dãy núi Quan Vân thế nào không?"

Trước đó chỉ mải khuyên nhủ Đế Thiếu Cẩm, Vân Thiêm Y quên hỏi việc này.

Nhưng Thố Vinh thì chưa, mặc dù lão không đi hỏi thẳng Đế Thiếu Cẩm, nhưng lão có thể dùng mắt nhìn trực tiếp: "Hình như là gom hết lại, nhốt trong phạm vi nhất định."

Còn nói: "Dù sao Thú Đế tôn thượng cũng nên... cố gắng tránh sát sinh thì hơn."

Vân Thiêm Y gật đầu, coi như đã biết.

Thố Vinh hội báo tình hình xong, xoay người rời khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh, chuẩn bị trở về dãy núi Quan Vân gọi Chiếu Dạ trước rồi đi đón Cầm Vũ Thanh.

Chiếu Dạ không đi theo bên cạnh Vân Thiêm Y, dù sao cũng là Phượng Hoàng nhị phẩm, trông còn rêu rao hơn Thố Vinh. Vân Thiêm Y bảo bà ấy muốn đi đâu thì đi, tự do tự tại, lúc nào muốn trở lại thì có thể quay về Lưu Ly Ảo Cảnh bất cứ lúc nào.

Thố Vinh không gọi bà ấy ở đây, cũng là vì hai người bọn họ xuất hiện ở huyện Nam Bình cùng lúc ắt sẽ đưa tới không ít vấn đề.

Trong thời điểm Ma tu đang căng thẳng, đột nhiên có hai vị thần thú cấp cao tới, sẽ khiến họ cảnh giác.

Vân Thiêm Y cảm thán Thố Vinh làm việc cẩn thận tỉ mỉ, lại nghĩ tới nghiệp chướng c*̉a đám Ma tu.

Bình Luận (0)
Comment