Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 117

Tôn Thanh Y nhập ma có thể nói là bởi vì nhớ mong cố thổ, một đời lại một đời luân hồi khiến chấp niệm c*̉a nàng ta tăng thêm.

Nhưng Hải Nguyệt chân nhân là bởi vì sao?

Hoặc là nói, vấn đề không phải ở chấp niệm mà là do phương thức tu luyện c*̉a Ma tu có vấn đề, thế cho nên lúc tới nhị phẩm muốn tăng lên nhất phẩm, không vượt qua được bước rèn luyện tâm ma.

Nhị phẩm tăng lên nhất phẩm phải rèn luyện tâm ma, sau khi trở thành nhất phẩm, còn phải rèn luyện tâm ma một lần nữa.

Tôn Thanh Y không thể sống vượt qua cửa ải này.

Vân Thiêm Y nghĩ mãi mà không ra, chủ yếu là vì nàng là Kiếm tu, căn bản không hiểu Ma tu tu luyện thế nào.

Bí tịch Ma tu Tôn Thanh Y để lại, nàng đọc cũng không hiểu.

Cách đạo như cách núi, so với Ma, Pháp, Yêu, Tình dù nhiều dù ít vẫn có thể thông hiểu đạo lí, Kiếm tu có ngăn cách với tất cả các đạo, chí ít cách khoảng tám đại lục.

Mặc cho Vân Thiêm Y ngồi đây suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra được gì, nàng thở dài ra khỏi Lưu Ly Huyễn Cảnh, ra khách đ**m, ra khỏi huyện Nam Bình, dùng phù truyền tống dịch chuyển vài dặm ra vùng hoang dã.

Nàng không thể đón Cầm Vũ Thanh ngay tại khách điếm.

Không lâu sau, Chiếu Dạ vội vàng xuất hiện trước mặt nàng, cũng không nói nhiều trực tiếp vứt Cầm Vũ Thanh ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt hoang mang c*̉a Cầm Vũ Thanh, Vân Thiêm Y biết ngay là Chiếu Dạ chưa nói gì mà trực tiếp bắt người đi.

Vân Thiêm Y gần như lập tức kéo Cầm Vũ Thanh vào Lưu Ly Huyễn Cảnh.

Nàng không sốt ruột nói chuyện ở chỗ này, trở về khách điếm trước.

Chỉ là, lần này trên đường quay về khách điếm, nàng gặp được một đám Ma tu đi rất vội.

Vân Thiêm Y nghiêng người nhường đường cho nhóm tu sĩ đó.

Người bên cạnh đang xì xào bàn tán: "Đây là làm sao vậy?"

"Ai biết được, gần đây các Ma tu cứ vội vã qua lại như vậy."

"Có ảnh hưởng đến hội chợ Bích Hà không?"

"Không thể nào, không phải Bích Hà Cung là của Yêu tu à, Ma tu còn có thể nhúng tay vào địa bàn c*̉a Yêu tu ư?"

"Nói cũng đúng."

Nhưng Vân Thiêm Y lại biết đã xảy ra chuyện gì.

Đám Ma tu này nhạy bén quá!

Cầm Vũ Thanh chỉ rơi xuống đất ngắn ngủi vài giây, trong lúc Chiếu Dạ mở ảo cảnh thu ảo cảnh, rồi Vân Thiêm Y mở ảo cảnh, bọn họ đã cảm nhận được khí tức c*̉a thành Vô Ảnh.

Cũng không biết là bởi vì sau khi Cầm Sơn Nguyệt chuyển thế không ở trong thành Vô Ảnh, dẫn đến khí tức c*̉a thành Vô Ảnh không che giấu được, hay là do vì tìm kiếm được thành Vô Ảnh mà đám Ma tu nghiên cứu ra pháp khí hoặc pháp thuật gì.

Chờ con đường lại khôi phục bình thường, Vân Thiêm Y mới khoan thai trở lại quán trà, dẫn các đồ đệ về khách điếm rồi ném tất cả vào Lưu Ly Huyễn Cảnh.

Vừa vào đã thấy Cầm Vũ Thanh ngồi trên ghế đá trước phòng trúc ngẩn người.

Thấy Vân Thiêm Y, bà ấy vội vàng đứng lên: "Xảy ra chuyện gì à?"

Hiển nhiên là Thố Vinh không giải thích gì cả!

Cũng phải, thời gian cấp bách, phỏng chừng cũng không kịp.

Vân Thiêm Y không giấu giếm, lần lượt kể cho Cầm Vũ Thanh và các đồ đệ nghe chuyện c*̉a Hải Nguyệt chân nhân và đám Ma tu.

Đối với đám Vân Hương Diệp mà nói, chuyện này thật sự không hề liên quan đến bản thân, thế cho nên nghe xong cũng không hiểu gì cả.

Cầm Vũ Thanh cũng không hiểu hết, bà ấy kiên trì chờ Vân Thiêm Y nói xong mới hỏi: "Thế giờ ta phải làm như thế nào?"

Cho dù không hiểu cũng không sao, có Vân Thiêm Y ở đây, nàng nói cái gì bà ấy làm theo là được.

Cầm Vũ Thanh chỉ có hai lo lắng, là mọi người ở thôn Vân Lư và mộ địa.

"Chuyện mộ địa thì dễ giải quyết thôi, dưới thần uy c*̉a Thú Đế chí tôn, sẽ không phát sinh thi biến, hơn nữa có Thần uy trấn áp, đám Ma tu khó mà cảm nhận được khí tức c*̉a thành Vô Ảnh."

Vân Thiêm Y dừng lại một chút: "Về phần mọi người ở thôn Vân Lư, người nghĩ thế nào?"

Bọn họ đều là đệ tử c*̉a Cầm Vũ Thanh, những thôn dân là phàm nhân sớm đã bị di dời đi, chỉ còn dư lại mười mấy tán tu trông coi mộ địa.

Sắp xếp cho bọn họ thế nào, tất nhiên phải dựa theo ý kiến c*̉a Cầm Vũ Thanh.

Cầm Vũ Thanh hỏi: "Con định sắp xếp cho ta thế nào?"

Vân Thiêm Y nói thật: "Nếu như tính toán từ góc độ lo lắng, ta muốn trước khi tìm được chuyển thế c*̉a Vô Ảnh chân nhân, trả chìa khoá thành Vô Ảnh cho nàng ta thì người cứ ở lại Lưu Ly Huyễn Cảnh, đừng ra ngoài."

Dừng lại một chút, Vân Thiêm Y nói tiếp: "Nhưng việc này phải mất bao lâu, thật sự khó mà nói."

Ai biết lúc nào Tôn Thanh Y mới chuyển thế đến kiếp thứ chín, nếu như trong đó có một thế nàng ta trở thành tu sĩ thì còn không biết sẽ sống bao lâu.

"Có lẽ, người cứ ở tạm trong Lưu Ly Huyễn Cảnh trước, trong tay ta còn có một ít bí cảnh, có một số chỉ mình ta biết, Kiếm tu khác hoàn toàn không biết gì về chỗ đó, chờ bí cảnh mở ra người lại vào ở."

Khác biệt lớn nhất giữa bí cảnh và ảo cảnh, chính là bí cảnh đã rơi vào trên đại lục, thời gian trong đó trùng với đại lục.

Ảo cảnh ảo cảnh, suy cho c*̀ng chỉ là ảo giác do tu sĩ cấp cao tạo ra.

Cầm Vũ Thanh trầm tư hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta... nghe theo con sắp xếp là được rồi, có điều những đứa trẻ kia đều không có quan hệ với thành Vô Ảnh, nếu như không cần giữ mộ, chi bằng thả bọn chúng đi rèn luyện hoặc gia nhập tông môn."

Cũng tốt hơn nửa đời hoặc suốt đời đều chỉ ở trong một cái bí cảnh.

Vân Thiêm Y gật đầu, lại nói: "Ta tính chờ ổn định lại rồi tự khai tông lập phái, đến lúc đó mấy đứa trẻ Kiếm tu kia còn chưa gia nhập môn phái khác thì có thể theo ta."

Cầm Vũ Thanh vui vẻ nói: "Ừm, như vậy cũng tốt. Những đứa trẻ khác, ta sẽ bàn bạc với chúng."

Chỉ trong mấy câu, mọi chuyện đã được quyết định.

Thố Vinh và Chiếu Dạ đi đón những người khác c*̉a thôn Vân Lư, Vân Thiêm Y thì đưa Cầm Vũ Thanh tới một hòn đảo mới, dựa theo đề nghị c*̉a Cầm Vũ Thanh, tạo hình giống một thôn xóm.

Mấy vị Kiếm tu tán tu trước đây từng theo Vân Thiêm Y tu luyện trong thành Vô Ảnh, từ lâu trong lòng đã xem nàng như sư phụ, nghe xong sắp xếp c*̉a Vân Thiêm Y, dĩ nhiên là bằng lòng đi theo nàng.

Vân Thiêm Y bảo bọn họ cứ yên tâm tu luyện trước, lại tìm bí tịch tu các đạo khác trong Tàng Bảo Các, bảo Cầm Vũ Thanh chia cho mọi người.

Bởi vì Cầm Vũ Thanh là Pháp tu, phần lớn tán tu ở thôn Vân Lư cũng là Pháp tu, ngoại trừ Kiếm tu còn có một Dược tu.

Dược tu tán tu nghe nói bây giờ bọn họ đang ở gần dãy núi Bỉ Khưu, c*̃ng rất hứng thú với hội đấu giá Hải Vực, sau khi thương lượng nhiều lần Dược tu quyết định tạm biệt Cầm Vũ Thanh, thừa dịp các Dược tu tụ tập ở dãy núi Bỉ Khưu, nhìn xem có thể tìm tông môn thu nhận mình không.

Trong quá trình thu xếp mọi việc, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Đảo mắt chỉ còn ba ngày là đến ngày diễn ra hội đấu giá Hải Vực.

Hội chợ dài mấy chục dặm đã được xây xong từ lâu, hai huynh đệ Dư Đại Cương lại không tìm được Vân Thiêm Y, đợi suốt hai ngày rốt cuộc cũng gặp được Vân Du tu sĩ xa cách đã lâu ở khách đ**m.

Vân Thiêm Y áy náy: "Xin lỗi, có mấy việc nên chậm trễ."

"Như vậy đi, mấy ngày nay hai người mua sắm ở chợ tốn bao nhiêu tiền, ta chịu hết." Vân Thiêm Y lại xin lỗi lần nữa: “Vô c*̀ng xin lỗi."

Quả thật nàng đã làm chậm trễ thời gian c*̉a hai người Dư Đại Cương, cũng may hai huynh đệ Dư Đại Cương vẫn chịu chờ nàng.

Dư Đại Cương vừa định nói không cần, lại thấy Vân Thiêm Y lấy ra một chuỗi bạc.

Vân Thiêm Y cố ý nhướn mày: "Mấy ngày nay vội vã đi kiếm cái này, thu hoạch không ít, nếu Dư huynh vẫn coi ta là muội muội thì đừng khách sáo với ta."

"À!" Dư Đại Cương hiểu rõ: “Haiz, nói sớm có phải hơn không, chuyện kiếm tiền đâu phải chuyện nhỏ, là lấy được trong bí cảnh à?"

"c*̃ng xem như là vậy, trong bí cảnh lần trước có để lại một địa chỉ, nói là chôn tiền nên ta đi xem." Vân Thiêm Y nói: "Cách núi Bỉ Khưu hơi xa, ta muốn đi sớm về sớm không làm lỡ chuyện, kết quả vẫn chậm vài ngày."

Nếu là kỳ ngộ có được trong bí cảnh lần trước, Dư Đại Cương cũng không còn gì để trách móc, chỉ nói: "Lần này chúng ta đều đi chọn mua hàng giúp tông môn, không dùng tới tiền c*̉a Vân muội, có điều nếu lần sau còn có bí cảnh, nhớ gọi hai huynh đệ chúng ta nhé."

"Tất nhiên rồi."

"Đi, đại ca dẫn các ngươi dạo chợ!"

Lần này Vân Thiêm Y thật sự muốn mua không ít thứ.

Hơn mười người đều phải ăn cơm, ít nhất phải chuẩn bị số lượng dùng khoảng nửa năm.

Đây cũng là lí do tại sao nàng phải rút bạc ra cho huynh đệ Dư Đại Cương xem.

Thay vì khiến hai người bọn họ suy đoán rốt cuộc Vân Thiêm Y có bao nhiêu tiền, chẳng bằng nói cho bọn họ biết đây đều là tài phú lấy được trong bí cảnh.

Không thể không nói: Bích Hà Cung tổ chức hội chợ này thật sự rất lớn, xứng đáng với hai chữ hội lớn.

Hội chợ lớn như vậy, đoán chừng lúc Vân Thiêm Y là Kiếm tu còn chưa có, đôi khi nàng bế quan, không biết c*̃ng đành thôi.

Nhưng bên phía Thiên Hạc Tông c*̃ng không biết, chỉ có thể nói đại lục Thần Châu thật sự rất lớn, Thú tu thật sự không thường qua lại với những tu sĩ đạo khác.

“Đây còn không phải lớn nhất đâu." Dư Đại Cương nói: "Nếu như không đề cập tới hội đấu giá, chỉ nói chợ thôi thì... hội ở đồng bằng Phố Dương c*̉a chúng ta mới là hội lớn nhất cả đại lục, có điều còn chưa tới thời gian, để ta tính xem, ừm... lần tiếp theo là vào tám năm sau."

"Cái này ta từng nghe nói." Ngay cả Vân Thiêm Y c*̃ng nghe nói về hội Phố Dương và hội đấu giá Bạch Đế, thậm chí đã từng tham gia.

"Ba hội lớn trên đại lục à." Vân Thiêm Y cảm thán: "Sợ là hội đấu võ Cửu Loa không diễn ra được rồi."

Dư Đại Cương sửng sốt: "Hả, vì sao?"

Vân Thiêm Y học đi đôi với hành: "Vài ngày trước ở trong quán trà, ta nghe nói hình như Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông đã phát điên, hội đấu võ Cửu Loa vẫn luôn do Vô Tướng Kiếm Tông chủ trì, hiện tại Tông chủ gặp chuyện không may, sợ rằng Kiếm tu cũng sắp rối loạn."

"Còn có chuyện này à." Nói là Dư Đại Cương không nghi ngờ gì, chi bằng nói chuyện này quá xa vời với hắn ta, không có cảm giác gì, chỉ coi như tám chuyện thôi: "Có điều Vô Tướng Kiếm Tông không chỉ có một Tông chủ là tu sĩ nhị phẩm, gã không được thì đổi người khác lên, chỉ cần Vô Tướng chân nhân vẫn còn, Vô Tướng Kiếm Tông sẽ không loạn."

Hiện tại Vô Tướng chân nhân đang ở trước mắt huynh đấy.

Vân Thiêm Y cười nói: "Cảm giác tất cả mọi người đều không mấy ưa Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông, ta thấy mỗi khi người trong quán trà nhắc tới người đó đều không tôn trọng lắm, dù gì người đó cũng là một tu sĩ nhị phẩm mà nhỉ?"

"Ờm, phải nói như thế nào đây…" Dư Đại Cương sờ đầu một cái: "Nói là không ưa thì chẳng thà nói là không có cảm giác tồn tại gì cả, nhắc tới cũng lạ, đường đường là Tông chủ c*̉a một tông môn lớn như vậy, bình thường lại rất ít lộ mặt."

"Đừng nhìn Trúc Sơn Tông c*̉a chúng ta nhỏ, Tông chủ c*̉a chúng ta giỏi bày việc lắm." Dư Đại Cương nói: "Hơn nữa không phải tất cả Kiếm tu đều như vậy, ta thấy mấy Tông chủ tông môn khác cũng thường xuyên bận trong bận ngoài, bất kể là phàm nhân hay tán tu, có chuyện gì đều có thể ra mặt làm chỗ dựa cho người ta."

Dư Đại Cương không hạ thấp giọng, tâm trạng của hắn ta cũng không khác gì những người trong quán trà. Vô Tướng Kiếm Tông còn có thể chạy tới dãy núi Bỉ Khưu quản đám Dược tu bọn họ chắc?

"Trước đây lúc lão Tông chủ còn sống, Vô Tướng Kiếm Tông không như vậy..."

Lão Tông chủ, là đang nói Cảnh Văn Tấn nhỉ…

Tất nhiên Vân Thiêm Y là Tông chủ khai tông c*̉a Vô Tướng Kiếm Tông, nhưng nàng đã thoái vị cho Cảnh Văn Tấn gần vạn năm rồi, không phải tu sĩ số tuổi này như Dư Đại Cương có thể biết.

Đến tận trước khi Vân Thiêm Y phi thăng, Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông đều là Cảnh Văn Tấn.

Chờ Vân Thiêm Y ngã xuống, Cảnh Văn Tấn rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông, Tông Hạo nhân cơ hội trở thành Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông.

Nhoáng lên đã qua mười sáu năm.

Đối với phàm nhân và tu sĩ cấp thấp trẻ tuổi mà nói, mười sáu năm đủ để cho bọn họ quên Cảnh Văn Tấn, chỉ nhớ rõ Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông là Vô Ngấn chân nhân.

"Vân muội muốn tới nương tựa Vô Tướng Kiếm Tông?"

Vân Thiêm Y lắc đầu, cũng không giấu giếm Dư Đại Cương, căn bản không cần phải giấu giếm, vì sau đó nàng còn muốn hợp tác với Trúc Sơn Tông nhiều hơn: "Không tìm nơi nương tựa, ta muốn tự thành lập môn phái."

Dư Đại Cương: "..."

Dư Đại Lực từ nãy tới giờ vẫn đang nghe một đống chuyện nhưng không nói tiếng nào: "..."

Vân Thiêm Y cười, cũng không giải thích mà chỉ nói: "Sau đó còn có rất nhiều chuyện phải nhờ Dư đại ca đấy."

"Tự thành lập môn phái à..." Dư Đại Cương há mồm, thật sự không biết đánh giá như thế nào, chỉ có thể nói theo Vân Thiêm Y: "Ừ, nếu có cần đan dược thì cứ việc tìm ta."

Đang nói, bên cạnh lại trở nên xôn xao.

"Làm sao vậy?"

"Này, nhìn bên này, hình như có không ít người chạy qua đó."

"Nhiều người quá, xảy ra chuyện gì!"

"Chạy mau! Tu sĩ cấp thấp mau chạy đi!"

"Là tà đạo, là tà đạo!"

Vân Thiêm Y cả kinh, trao đổi ánh mắt với Dư Đại Cương.

Dư Đại Cương lập tức móc ra một bình sứ: "Uống cái này."

Vân Thiêm Y không uống, đảo tay đưa cho đám Vân Hương Diệp, còn nói: "Các ngươi chạy trước, trở về khách điếm chờ ta."

Dĩ nhiên không phải bảo bọn họ quay về khách điếm thật, chỉ là để người bên cạnh nghe được.

Bọn họ vừa chạy ra ngoài một lúc đã bị Vân Thiêm Y kéo vào Lưu Ly Huyễn Cảnh.

"Đại ca, chúng ta đi vòng qua từ bên ngoài."

Người bên trong quá nhiều, vốn đã đông nghịt người, lúc này khắp nơi đều là tiếng quát tháo, không ít người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là phải chạy.

Vân Thiêm Y không do dự vung tay áo ném một cái trận phù ra, mang theo hai huynh đệ Dư Đại Cương truyền tống ra khỏi chợ Bích Hà.

Phỏng chừng không ít tu sĩ cũng nghĩ như vậy, Vân Thiêm Y vừa chạm đất đã thấy gần đó cũng liên tục hiện lên ánh sáng vàng c*̉a trận phù.

Chẳng mấy chốc đã có thêm rất nhiều người.

Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, không hổ là hội Dược tu, rất nhiều tu sĩ thất phẩm bát phẩm, nếu là ở dãy núi Quan Vân, loại cấp bậc này cơ bản sẽ không chủ động tiếp cận tà đạo.

Nhưng có thuốc c*̉a Dược tu, những tu sĩ này cảm thấy mình sẽ không bị truyền nhiễm, nên muốn ra tay hỗ trợ.

Đại bộ phận trong đó đều là đệ tử tông môn, tụm năm tụm ba.

"Tại sao lại đột nhiên xuất hiện tà đạo?" Dư Đại Cương sờ vào bình thuốc c*̉a mình: "Dù gì thì Bích Hà Cung cũng là môn phái lớn, nhất định là đã kiểm tra thanh lọc địa điểm tổ chức trước rồi."

Chỉ sợ là có liên quan tới Tình tu.

Vân Thiêm Y không có chứng cứ nên không nói lung tung.

"Là có tà đạo ẩn núp chưa bộc phát sao?"

"Không có khả năng.” Dư Đại Cương lắc đầu liên tục: "Tạm thời không bàn tới Yêu tu, Dược tu chúng ta và Trận tu đều có biện pháp đề phòng nhằm vào tà đạo, lần này có nhiều Trận tu tới như vậy, không có khả năng không mở Hàm Quang Trận."

Vân Thiêm Y, đồ cổ vẫn sống ở hơn một vạn năm trước, Vô Tướng chân nhân đời trước, chân thành đặt câu hỏi: "Đó là cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment