Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 118

Nhất thời Dư Đại Cương cũng không rảnh cảm thán Vân Thiêm Y vô tri, dù sao c*̃ng là Kiếm tu, có thể thông cảm được, huống hồ trước kia Vân muội vẫn luôn ở trong bí cảnh, không rõ ràng lắm cũng bình thường.

"Hàm Quang Trận là phát minh mới nhất c*̉a Trận tu, ở trong phạm vi pháp trận tất cả mầm mống tà đạo không hề có chỗ trốn tránh, bọn chúng sẽ toả ra ánh sáng rực rỡ, cho nên gọi là Hàm Quang Trận."

Vân Thiêm Y nhướn mày.

Nàng chưa từng nghe Kính Thành Tuyết nhắc tới chuyện này.

Ở trên phương diện liên quan đến tà đạo, Kính Thành Tuyết sẽ không giấu giếm nàng.

Nói theo cách khác, một Kiếm tu như nàng không biết nghiên cứu mới nhất c*̉a Trận tu không tính là gì, Kính Thành Tuyết là người đứng đầu Trận tu cũng không biết mới gọi là mất mặt.

Lần sau gặp Kính Thành Tuyết, phải khuyên cậu ta ra ngoài nhiều một chút.

Thời đại thay đổi, hành tẩu giang hồ một lần nữa, Vân Thiêm Y không khỏi cảm thán, hình như kiểu bế quan tu hành hoàn toàn, một lần bế quan là mấy trăm năm hơn nghìn năm có lẽ đã không còn thích hợp nữa.

"Hiện tại tà đạo nhiều như vậy, không có khả năng Bích Hà Cung không dùng Hàm Quang Trận, cả đầu và cuối chợ đều có."

Thì ra là thế.

Lúc Vân Thiêm Y bước vào chợ, đúng là có cảm giác được trận pháp khởi động.

Có điều không chỉ một, chí ít cũng có sáu bảy trận pháp, cho nên nàng không để ý lắm.

Suy nghĩ một hồi, Vân Thiêm Y hỏi một câu: "Hàm Quang Trận có tác dụng đối với mầm mống tà đạo bên trong cơ thể đúng không?"

Dư Đại Cương không hiểu: "Có ý gì?"

Vân Thiêm Y cân nhắc một chút, không nói thẳng ra là Tình tu.

Dù sao nghiệp do đám người Vô Tình Đạo tạo ra, không nên để Si Tình Đạo vẫn luôn rất chính nghĩa thừa nhận.

Tất nhiên những tu sĩ có kinh nghiệm như bọn họ sẽ hiểu được những đạo khác nhau c*̉a Tình tu, cách tu khác nhau, cách đối nhân xử thế cũng không giống nhau, nhưng đối với những tu sĩ trẻ tuổi c*̉a đạo khác mà nói, bọn họ đâu hiểu được nhiều nh

ư vậy.

Tình tu Si Tình Đạo vốn đã gặp nhiều khó khăn, vất vả lắm mới trốn ra khỏi dãy núi Dương Tuyền, đi ăn nhờ ở đậu, nếu là lại bị kỳ thị hoặc nhằm vào, vốn dĩ là một tu sĩ khoẻ mạnh cũng dễ sinh ra tâm ma lầm đường lạc lối.

"Trong lúc du hành ta từng nghe nói một việc." Vân Thiêm Y hạ thấp giọng nói: "Có một số tu sĩ tâm thuật bất chính nắm giữ pháp thuật tà đạo, bọn họ có thể gieo mầm mống tà đạo vào trong cơ thể tu sĩ cấp thấp."

"Hít…" Dư Đại Cương thở hốc vì kinh ngạc: "Việc này có thật không?"

"Thật đấy." Vân Thiêm Y do dự một lá, không nói là Vân Kế cũng thế, bởi vì nàng còn chưa nghĩ ra tiếp đó nên kể thế nào. Nếu nói Vân Kế chính là người bị hại, vậy tại sao Vân Kế lại bị hại, bị hại ở nơi nào, dính vào chuyện gì? Vân Thiêm Y chưa từng nghĩ nên bịa những chuyện này như thế nào: "Ta không cần phải gạt người."

c*̃ng đúng, Dư Đại Cương gật đầu, một Kiếm tu như Vân Thiêm Y không cần phải nói vậy để lừa bọn họ: "Là tu sĩ đạo nào?"

"... Đạo nào c*̃ng có." Vân Thiêm Y trực tiếp khoanh vùng phạm vi sơ lược: “Mấy đạo chuyên sử dụng pháp thuật đều có."

Dư Đại Cương vẫn hỏi câu kia: "Muội nghe nói ở đâu?"

"Từ dãy núi Quan Vân đến dãy núi Dương Tuyền đều đang lan truyền, nghe nói còn có mấy ngôi làng bị hủy vì chuyện này. Lúc du hành gần dãy núi Quan Vân, ta có nhìn thấy rất nhiều thôn đã không còn ai ở, nghe nói là tông môn Thú tu đuổi hết phàm nhân đi."

Dư Đại Cương và Dư Đại Lực trao đổi một ánh mắt, mới nói với Vân Thiêm Y: "Chuyện này rất nghiêm trọng, nếu tiện thì Vân muội có thể theo ta quay về tông môn một chuyến không?"

Dĩ nhiên là Vân Thiêm Y đồng ý, chỉ nói là: "Làm sao bây giờ?"

Dư Đại Cương nhìn ra phía trước: "Hẳn là có tu sĩ cấp cao đang xử lý."

Vân Thiêm Y nói: "Mặc dù hai người có thuốc, nhưng suy cho c*̀ng cũng không am hiểu chiến đấu, không bằng ở đây chờ trước đã, ta tiến lên xem tình huống."

Dư Đại Cương nói: "Chúng ta đi theo muội, có tình huống gì còn có thể hỗ trợ."

Hắn ta chỉ sang người bên cạnh: "Loại thời điểm này, chỉ cần là có chút năng lực, không ai bằng lòng chờ ở một bên."

Tà đạo có thể dao động sự an toàn c*̉a cả đại lục Thần Châu, chỉ cần là tu sĩ có khí phách, thấy có tà đạo, bản thân lại đã uống thuốc không sợ bị lây nhiễm, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Có thể chiến đấu thì chiến đấu, không đánh được có thể hỗ trợ.

Vân Thiêm Y không nói thêm nữa, gật đầu với huynh đệ Dư Đại Cương rồi chạy thẳng tới nơi huyên náo nhất, vừa chạy vừa vứt Truyền Tống Trận, mãi cho đến lúc không dùng được Truyền Tống Trận mới thôi.

Không phải là nàng sử dụng hết phù chú, mà là nơi này có pháp trận mạnh hơn, Truyền Tống Trận nhỏ bé c*̉a nàng trực tiếp mất tác dụng.

"Những người bên đó là ai?" Vân Thiêm Y chỉ một chỗ.

Dư Đại Cương xoay đầu nhìn qua: "Hình như là tu sĩ Yêu tu cấp cao."

"Tất cả giải tán, các vị, tất cả giải tán!" Đang nói, phía trước có không ít tu sĩ mặc đồ Yêu tu đi tới, thái độ cứng rắn vội vàng đuổi người: "Đừng tụ tập ở chỗ này, chân nhân nhà chúng ta đã tới xử lý rồi, tụ tập càng nhiều càng nguy hiểm."

Tuy Vân Thiêm Y còn muốn nhìn tình huống, nhưng các Yêu tu đã nói như vậy nàng cũng không tiện chen vào trong, bèn lôi kéo Dư Đại Cương thoát ra khỏi đám đông.

Trong chợ vốn có Hàm Quang Trận đột nhiên xuất hiện tà đạo, nghĩ thế nào c*̃ng khó có khả năng là tình huống lây nhiễm tự nhiên.

Dùng những tình báo Vân Thiêm Y nắm giữ để phán đoán, hẳn là có Tình tu đạo khác lẫn vào hàng ngũ đệ tử Si Tình Đạo, hoặc là... Trong số Tình tu Si Tình Đạo có một vài người đạo tâm bất ổn, bị xúi giục đánh mất bản tâm.

Nhưng vào lúc này.

Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng Vân Thiêm Y.

Nàng né tránh theo bản năng.

Chỉ thấy một sợi tơ nhện mỏng manh gần như dùng mắt thường không thể nhìn thấy, nếu như không phải nó vừa lúc xuyên qua ánh sáng mặt trời nên hơi loé lên một chút thì ngay cả Vân Thiêm Y cũng suýt nữa không chú ý tới, lướt qua người nàng, bắn về phía tu sĩ sau lưng nàng.

Vân Thiêm Y hành động không chút do dự, nhưng vẫn chậm một bước.

Khi nàng rút kiếm Huyền Diễm ra, ngọn lửa chỉ kịp thiêu hủy tơ nhện, để lại chút tro tàn trong không khí.

Mà tên tu sĩ kia đã ôm lấy đầu bằng hai tay: "A a a a a a a!!!!!!"

Hắn phát ra tiếng gầm rú đau đớn, gò má vốn trắng nõn chợt đỏ bừng lên, huyệt thái dương gần như muốn nổ tung.

"Đây là..." Dư Đại Cương theo bản năng muốn chắn trước người Vân Thiêm Y, lại bị nàng kéo sang một bên.

Vân Thiêm Y cau mày nhìn một tu sĩ khoẻ mạnh cứ như vậy mất đi tất cả thần trí: "Có thể cứu không?"

"Không cứu được..."

Nghe được kết luận c*̉a Dư Đại Cương, Vân Thiêm Y nắm chặt kiếm Huyền Diễm.

"Cẩn thận!"

"Cấp thấp tránh hết ra!"

"Vị Kiếm tu kia, mau tránh ra!"

Khi các tu sĩ bên cạnh đang rút pháp khí ra chuẩn bị đồng thời đối phó tà đạo, lại thấy Kiếm tu mặc y phục gọn gàng màu xám vẫn luôn đứng bên cạnh tà đạo giơ cây kiếm rực lửa trong tay lên.

Kiếm giơ lên.

Kiếm hạ xuống.

Sinh vật nửa nén hương trước vẫn là tu sĩ, hiện tại đã là tà đạo nháy mắt bị một kiếm cắt làm hai.

Ngọn lửa trên kiếm c*m v** đầu tà đạo, tà đạo phát ra tiếng hét thảm cuối cùng rồi biến thành tro tàn trong ngọn lửa.

"Kiếm, kiếm pháp hay lắm..."

"Vậy là xong rồi á?"

"Chư vị!" Vân Thiêm Y cao giọng nói: "Cẩn thận tơ nhện, có lửa châm lửa!”

Mặc dù mọi người xung quanh không rõ ràng tơ nhện là cái gì, nhưng hiểu có lửa châm lửa, chỉ thoáng chốc chỉ cần là có người có pháp khí hệ hoả thì đều trút vào linh khí khởi động pháp khí.

Vân Thiêm Y nương theo ánh lửa, tinh mắt nhìn thấy được vài sợi tơ nhện.

"Chiếu Dạ."

Nàng dùng thần thức gọi Phượng Hoàng.

Bầu trời truyền đến từng tiếng hót lảnh lót, linh áp cao cấp khiến mọi người ngẩng đầu theo bản năng.

"Đó là cái gì?"

"Phượng Hoàng?"

"Là Phượng Hoàng thật?!"

"Sao Phượng Hoàng lại xuất hiện ở chỗ này?"

"A!"

“Cháy rồi!"

Chúng tu sĩ nhất thời luống cuống tay chân liều mạng dập tắt lửa trên người mình, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng ý thức được, mặc dù lửa phượng hoàng cháy hừng hực nhưng không thật sự thiêu đốt cơ thể c*̉a bọn họ.

Lúc này lại có mấy chỗ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Vân Thiêm Y nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên, người kêu thảm thiết đều là đã bị tà đạo hóa hoặc tà đạo hóa một nửa.

"Cứu... Cứu ta..." Một vị tu sĩ cấp thấp nhìn trông vô c*̀ng trẻ tuổi đã nổi gân xanh nửa mặt, cực kỳ dữ tợn, nhưng bởi vì lửa phượng hoàng đốt rụi mầm mống tà đạo chưa hoàn toàn nảy mầm, khiến một nửa khác c*̉a y còn có thể duy trì hình dạng con người, đồng thời vẫn khá tỉnh táo.

Vân Thiêm Y dừng bước.

Không chỉ là nàng, các tu sĩ gần đó đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

Lúc này một vị Dược tu lao đến, mặc dù khá do dự nhưng vẫn run tay móc vài lọ thuốc từ trong túi ra, tuy hơi hoảng loạn nhưng vẫn đâu vào đó bỏ vào trong bình thuốc c*̉a mình, lại dùng linh lực tinh chế một lần nữa.

"Là người c*̉a Đan Tâm Tông." Dư Đại Cương cũng chạy tới bên cạnh Vân Thiêm Y, vừa nhìn thấy y phục trên người Dược tu đã đoán được xuất thân của hắn: "Nghe nói bọn họ vẫn luôn nghiên cứu phương pháp trị liệu tà đạo..."

Mặc dù Dược tu và Trận tu không am hiểu chiến đấu, nhưng bọn họ chưa từng buông bỏ việc đối kháng tà đạo.

Vân Thiêm Y gật đầu, không chớp mắt nhìn vị Dược tu c*̉a Đan Tâm Tông.

Hoặc là nói, những người bị lửa phượng hoàng thiêu qua ở đây đều hồi hộp nhìn tu sĩ Đan Tâm Tông đút thuốc vào trong miệng tu sĩ nửa tu nửa tà kia, sau đó truyền linh lực để trị liệu.

Dư Đại Cương và Dư Đại Lực sải bước tiến lên, cũng có mấy vị Dược tu tiến lên trước, mặc dù bọn họ không có thuốc c*̉a Đan Tâm Tông nhưng có thể hỗ trợ trị liệu.

Trong vầng sáng màu xanh nhạt phát ra không ngừng, vẻ mặt c*̉a người trẻ tuổi nửa tu nửa tà dần dịu lại theo thời gian, thậm chí gân xanh trên mặt c*̃ng dần biến mất. Dư Đại Cương khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiêm Y, người trẻ tuổi đang nằm dưới đất lại hét lên một tiếng.

Bùm.

Đầu c*̉a người tuổi trẻ trực tiếp nổ tan tành.

Mấy vị Dược tu theo bản năng lui về sau nửa bước, thậm chí Dư Đại Lực còn nhớ nắm cổ áo tu sĩ Đan Tâm Tông, kéo người đang ngẩn ngơ lui lại vài bước.

Tu sĩ Đan Tâm Tông ngơ ngác nhìn cái phần óc trắng đỏ đan xen, giữa hồng lại phủ đầy tơ đen bắn đến dưới chân mình.

Hắn theo bản năng muốn sờ vào, lại bị mấy chùm sáng vàng ngăn cản.

Thoáng chốc, di thể c*̉a tu sĩ tà đạo đã bị thiêu rụi.

Là các tu sĩ khác ra tay.

"Ngươi cẩn thận một chút!"

"Cho dù là Dược tu cũng đừng dùng tay không chạm vào vật ô nhiễm tà đạo!"

"Vẫn chưa... thành công..." Tu sĩ Đan Tâm Tông lẩm bẩm vài câu, các tu sĩ giống như là sư huynh đệ c*̉a hắn vội vã chạy tới, xúm lại xung quanh hắn.

Vân Thiêm Y nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra lần nữa, tất cả đau lòng và phẫn nộ đã rút đi hết, trong mắt nàng chỉ còn lại bình tĩnh.

"Chư vị!" Trên bầu trời truyền đến âm thanh hùng hậu, đồng thời trận pháo to lớn mở ra dưới chân mọi người. "Ta là Cửu Tinh chân nhân c*̉a Bích Hà Cung, xin chư vị đứng im tại chỗ đừng di chuyển, Bích Hà Cung sắp mở trận pháp, sau khi xác định trên người các vị không có mầm mống tà đạo, sẽ cho các vị quay về huyện Nam Bình."

"Nếu có kẻ gây sự, xử lý như đầu sỏ gây tội, giết không tha!"

Nghe vậy, Vân Thiêm Y và huynh đệ Dư Đại Cương đứng yên tại chỗ.

Cách xử lý c*̉a Bích Hà Cung là chính xác.

Trong tình huống này, quả thật không thể để mặc các tu sĩ trở về huyện Nam Bình, nếu trên người người nào mang theo mầm mống, khi trở về lại bùng nổ, sẽ hại tất cả mọi người trong thành.

Có điều, Vân Thiêm Y nhìn xung quanh thấy tất cả tu sĩ đều nghe lời đứng im tại chỗ, chỉ là túm năm tụm ba thấp giọng trao đổi, cũng không có người cố gắng rời đi.

Sợ rằng Bích Hà Cung sẽ không tra được đầu sỏ gây tội.

Những tơ nhện kia... là tơ nhện từng xuất hiện ở Thiên Hạc Tông.

Tình tu sử dụng nó lúc đó đã là tam phẩm, cho nên tơ nhện c*̉a hắn ta có thể xưng là mạng nhện, đồng thời có thể khống chế tất cả tu sĩ tứ phẩm bao gồm cả Vân Kế trong đó.

Tơ nhện nhìn thấy ban nãy rất nhỏ, hơn nữa đều là từng sợi lẻ.

Hoặc là Tình tu cấp trung tập kích từng người một để tránh bị phát hiện, hoặc là tu vi yếu chỉ có thể bắn từng sợi một.

Như vậy thì rất khó phán đoán rốt cuộc có bao nhiêu Tình tu ở đây.

Trước khi bốn đạo Ma, Pháp, Tình, Yêu sử dụng linh khí, rất khó phán đoán đạo đối phương tu từ vẻ bề ngoài.

Quả thật, bình thương trang phục c*̉a bốn đạo đều khác nhau, nhưng muốn ngụy trang cũng rất dễ dàng.

Đương nhiên, đây là Vân Thiêm Y phán đoán theo góc độ Kiếm tu, có lẽ đối với Yêu tu mà nói, muốn phân biệt ba đạo khác và đạo c*̉a mình cũng không khó.

"Đại ca." Vân Thiêm Y nói khẽ: "Lát nữa trở về huynh hãy liên hệ với cao tầng Trúc Sơn Tông, còn nữa, quan hệ giữa các huynh với Đan Tâm Tông thế nào?"

Trên mặt Dư Đại Cương cũng không còn vẻ cười tủm tỉm như thường ngày, sắc mặt nghiêm túc nói: "Hai tông chúng ta thường xuyên qua lại."

Hai người bọn họ đều không nhắc tới chuyện ban đầu Vân Thiêm Y nói.

Nơi này nhiều người nhiều miệng, thậm chí còn có tu sĩ có thể giao mầm tà đạo cho người khác trà trộn vào trong đám người.

Nếu bị đối phương nghe được, rất dễ đánh rắn động cỏ, lại dễ đưa tới hoạ sát thân.

Không cần Vân Thiêm Y dặn dò nhiều, Dư Đại Cương hiểu ý c*̉a Vân Thiêm Y: Chờ lát nữa cũng liên hệ Đan Tâm Tông.

Đợi khoảng một canh giờ, Bích Hà Cung mới huỷ bỏ trận pháp giam cầm bọn họ.

Trận pháp lớn như vậy, phỏng chừng có Trận tu cấp cao tham gia, Vân Thiêm Y yên tâm hơn đôi chút.

Về tới huyện Nam Bình, vào khách điếm cái là không thấy bóng dáng Dư Đại Cương đâu, đoán chừng là đi liên lạc tông môn.

Vân Thiêm Y đóng cửa phòng, tay trái liên hệ Kính Thành Tuyết, tay phải gọi Đế Thiếu Cẩm.

Đây không phải thời điểm có thể qua loa, nàng không tin Bích Hà Cung có thể hoàn toàn bắt được Tình tu đang ẩn núp, mặc dù không biết mục đích c*̉a đám Tình tu nhưng nàng không thể dùng sự an toàn c*̉a cả huyện Nam Bình để mạo hiểm.

Đế Thiếu Cẩmg gần như lập tức trèo vào phòng từ chiếc cửa sổ đang mở một nửa, lúc này Vân Thiêm Y cũng không rảnh sờ mèo, chờ Đế Thiếu Cẩm hóa thành hình người, sau đó ánh sáng vàng hiện lên, Kính Thành Tuyết cũng tới rồi.

"Có một bộ phận Tình tu nắm giữ cách gieo mầm mống tà đạo lúc trước xâm nhập vào dãy núi Bỉ Khưu." Vân Thiêm Y nói ngắn gọn, chỉ nhắc tới trọng điểm: "Ai quen Tình tu cấp cao thuộc Si Tình Đạo đáng tin cậy?"

Pháp thuật c*̉a Tình tu, cho dù Kiếm tu Thú tu và Trận tu như bọn họ có nghiên cứu một vạn năm cũng chưa chắc có thể hiểu được hết.

Cách nhanh nhất chính là tìm được một vị Tình tu có thể tin tưởng!

Bình Luận (0)
Comment