"Ta biết." Kính Thành Tuyết nói: "Ta có quen một vị Tình tu nhị phẩm Si Tình Đạo, có điều tình huống cụ thể là như thế nào, nói cho chúng ta biết trước đi.”
Vân Thiêm Y nhanh chóng nói cho hai người này chuyện vừa xảy ra ban nãy, đồng thời lại một lần nữa nhắc tới điểm quan trọng: "Tình tu nhất định đã trà trộn vào trong đám đông về tới huyện Nam Bình, mặc dù Trận tu có Hàm Quang Trận, nhưng không đủ để bao trùm toàn bộ huyện Nam Bình..."
"Đủ." Kính Thành Tuyết nhẹ nhàng ngắt lời nàng: "Ta tới là đủ."
Vân Thiêm Y ngẩn ra, gật đầu: "Ừ."
"Chờ ta một lát." Kính Thành Tuyết dứt lời, xoay người biến mất trong phòng, chỉ còn lại hai người Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm.
Đế Thiếu Cẩm ngồi bên giường, vẫn không lên tiếng, vẻ mặt đầy suy tư.
Vân Thiêm Y chờ hắn nghĩ xong.
Chỉ chốc lát sau, Đế Thiếu Cẩm chậm rãi mở miệng: "Nàng có nghĩ tới, Tình tu làm việc này là vì cái gì không?"
Vân Thiêm Y gật đầu: "Nghĩ tới, ta có hai suy đoán."
Một cái là không liên quan tới Phong Bất Quy, các Tình tu mất đi dãy núi Dương Tuyền, tu sĩ Vô Tình Đạo và Liệt Tình Đạo lại không chịu tới nơi khác ăn nhờ ở đậu, tất nhiên là muốn chọn bóp quả hồng mềm Thú tu, chiếm đoạt dãy núi Quan Vân trở thành địa bàn của mình. Nhưng mà quả hồng mềm chẳng qua chỉ là ảo giác c*̉a Tình tu, dưới tình huống có Thú Đế, Thú tu tính là quả hồng mềm gì chứ.
Quả hồng mềm chân chính là Yêu tu và Ma tu không có tu sĩ nhất phẩm trấn giữ mới đúng!
Đế Thiếu Cẩm ra tay khiến các Tình tu vô c*̀ng khó xử lý, ở trước mặt Thú Đế, tất cả mưu kế và thủ đoạn c*̉a bọn họ không chịu nổi một đòn.
Xuất phát từ bản tâm tu hành c*̉a mình, Đế Thiếu Cẩm cũng không chém đầu đám Tình tu xâm lấn đồng thời giết hại các thần thú - Hắn là hệ trị liệu Linh Thụ, có thể không dính máu thì sẽ không dính máu, mỗi một lần dính máu tanh đều khiến tâm thần Đế Thiếu Cẩm dao động vài phần - mà là tìm một mảnh đất giam chúng lại rồi trông giữ.
Sau đó xử lý như thế nào thì phải xem Vân Thiêm Y.
Đế Thiếu Cẩm chỉ không muốn tự tay giết người dính máu, cũng không đại biểu hắn có thể tha thứ hung thủ giết hại các thần thú đáng yêu và tu sĩ Thú tu.
Nếu như cứ thả chúng về dãy núi Dương Tuyền, khác nào hắn phụ lòng những thần thú đã chết và hơn mười tông môn Thú tu bị diệt.
Hắn không giết được, không có nghĩa là Vân Thiêm Y không thể giết giúp hắn.
Bất kể là đạo nào, đều phải tận lực hạn chế tạo sát nghiệp.
Nhưng cái gì gọi là sát nghiệp? Giết người vô tội mới gọi là sát nghiệp, giết nhầm người không đáng chết mới gọi là sát nghiệp.
Trừng trị người mang nợ máu, sao có thể tính là sát nghiệp.
Phải gọi là thay trời hành đạo!
Chờ đấy cho hắn, chờ đến khi Kiếm Đế tôn thượng đến tứ phẩm sẽ giết tất cả các ngươi!
Trước đó, giam giữ đã.
Nói ngắn gọn, đám Tình tu đã rõ ràng con đường Thú tu này đi không thông, núi Quan Vân không phải nơi không có chủ, muốn đến làm càn, lão tổ Tình tu còn không làm được huống chi là đám gà con này.
Vậy thì c*̃ng loại trừ Trận tu có tu sĩ nhất phẩm và Dược tu được Trận tu bảo vệ ở chính giữa, hơn nữa là khu sản xuất lương thực c*̉a toàn bộ đại lục Thần Châu, bao gồm đám Tình tu cũng phải dùng tới nên không muốn đắc tội, chỉ còn dư lại Yêu tu và Ma tu, hai chọn một.
Mà cách làm c*̉a đám Tình tu, nếu như Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm không đoán sai, căn bản chính là không chọn.
Đúng vậy, bọn họ không chọn.
Căn bản không cần phải chọn.
Thứ Tình tu mong muốn là dãy núi Bỉ Khưu, như vậy tất cả những tu sĩ đạo khác ở tại dãy núi Bỉ Khưu đều phải nhường chỗ cho bọn họ.
Nhường thế nào?
Chỉ cần tất cả chết hết, không phải là nhường rồi sao.
Nếu Tình tu nắm giữ tà pháp gieo mầm mống tà đạo vào cơ thể tu sĩ cấp thấp, vậy cứ gieo là được, mặc kệ số lượng tu sĩ cấp cao có nhiều đến đâu. Chỉ cần cấp thấp không thăng cấp, đạo này cũng chỉ có những tu sĩ cấp cao này, cho dù bọn họ tu đến nhất phẩm đi nữa thì có thể ngăn cơn sóng dữ bằng cách nào, huống hồ là những người không tu đạo.
Nếu như nhìn từ góc độ này, hành vi c*̉a đám Tình tu dễ hiểu hơn nhiều.
Nhưng có Hàm Quang Trận c*̉a Trận tu và đan dược c*̉a Dược tu, bọn họ không dễ dàng đạt được mục tiêu như vậy.
"Nếu vậy thì đây đều là tranh chấp giữa các tu sĩ cấp thấp cấp trung." Đế Thiếu Cẩm tổng kết: "Còn có thể khống chế."
Nếu bọn họ đã biết chuyện này, tất nhiên là sẽ không mặc kệ.
Đang nói, hai người đồng thời rùng mình.
Bọn họ cảm nhận được linh khí mênh mông, ngoài khách điếm, toàn bộ những nơi có thể nhìn thấy trong huyện Nam Bình đều nổi lên ánh sáng vàng lóa mắt.
Đây là khởi động trận pháp.
Vân Thiêm Y đã từng cảm nhận được linh khí c*̉a Hàm Quang Trận, chỉ có thể nói không hổ là lão tổ Trận tu ra tay, lúc này bất kể là phạm vi hay cường độ của Hàm Quang Trận đều vượt xa lần Bích Hà Cung sử dụng.
Nàng mở hẳn cửa sổ ra, phòng c*̉a nàng ở lầu hai, mặc dù không thể dõi mắt nhìn toàn thành nhưng cũng coi là đứng cao nhìn xa.
Trong phạm vi có thể thấy, đã có một số tu sĩ bị đánh dấu lây nhiễm tà đạo.
Mà trong thành không ngừng hiện lên ánh sáng vàng c*̉a trận pháp.
"Các tu sĩ Trận tu cấp cao đều tới." Đế Thiếu Cẩm nói: "Lúc này Lão Kính chịu bỏ vốn gốc rồi."
Vân Thiêm Y nhìn cảnh tượng vội vàng trong thành, tiếp tục nói: "Suy đoán kia, hẳn ngươi cũng biết là cái gì."
Đế Thiếu Cẩm không nói chuyện, hắn nhẹ nhàng huýt sáo một cái, trong huyện Nam Bình lại có thêm vài thần thú cấp cao.
Sức chiến đấu c*̉a Trận tu không đủ, nếu không có người giúp đỡ, không biết phải lùng bắt tà đạo toàn thành tới bao giờ.
Suy đoán kia?
Tất nhiên là có liên quan tới Phong Bất Quy.
Đó chính là mọi thứ đám Tình tu làm hiện tại đều chỉ là ngụy trang, ý nguyện ban đầu là nhanh chóng giúp Phong Bất Quy thức tỉnh.
Tín ngưỡng và sự chấp nhất của tu sĩ cấp cao trong một đạo đối với tu sĩ nhất phẩm của họ mạnh mẽ đến mức nào, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm đều hiểu rất rõ.
Lần này Phong Bất Quy bị phong ấn ở dãy núi Dương Tuyền, e rằng đám Tình tu nhị phẩm khó có thể chấp nhận được hiện thực này.
Bọn họ sẽ làm gì vì điều này, chỉ có thể nói là làm cái gì c*̃ng được.
"Vân muội, có đây không?"
Cửa phòng bị gõ hai tiếng.
Vân Thiêm Y nhìn Đế Thiếu Cẩm một cái, cất cao giọng nói: "Vào đi."
Dư Đại Cương đẩy cửa vào, thấy con mèo lông đỏ trong phòng thì dừng một chút: "Đây là?"
"Nhặt được." Vân Thiêm Y xách gáy Đế Thiếu Cẩm lên, nhét vào trong lòng.
Bên ngoài đã có Trận tu cấp cao lẫn Dược tu, sợ rằng các Dược tu cấp cao cũng chạy tới. Dưới tình huống hỗn loạn như thế, có một tu sĩ nhất phẩm như Kính Thành Tuyết đứng ra đại biểu là đủ rồi, Đế Thiếu Cẩm lại dính vào, có thể khống chế cục diện hay không thì không biết nhưng nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.
Cho nên hắn làm vậy là vì thiên hạ thương sinh, không phải tự vả mặt mình.
Có điều lúc này Vân Thiêm Y cũng không có tâm trạng vuốt mèo, nàng càng quan tâm tới trạng thái c*̉a các tu sĩ bên ngoài hơn: "Làm sao vậy?"
"Ta liên hệ tông môn rồi.” Dư Đại Cương không để ý tới mèo nhỏ. "Tuy nói cấp bậc c*̉a Tông chủ Trúc Sơn Tông chúng ta không cao, nhưng vẫn có thể tới giúp đỡ, lúc này các chân nhâm tam phẩm nhị phẩm c*̃ng đã ở bên ngoài, nhưng các chân nhân có lợi hại đến mấy chung quy cũng là thua về số lượng. Muội không thấy bên ngoài có bao nhiêu người bị gieo mầm mống đâu, chúng ta định tụ tập tất cả mọi người lại, thử xem có thể dùng thuốc chữa trị không. Ngoài Đan Tâm Tông cũng có vài tông môn Dược tu đang nghiên cứu đan dược trị liệu tà đạo, ài, Trúc Sơn Tông chúng ta vẫn hơi nhỏ."
Vân Thiêm Y khẽ mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi, ta có thể giúp gì không?"
"Tất nhiên là có, tất nhiên là có." Nếu không hắn ta cũng sẽ không đến tìm Vân Thiêm Y, Dư Đại Cương nói: "Có một số tà đạo phát tác nửa chừng, chỉ bằng chúng ta không thể khống chế hết được, hiện tại đang đi tìm Kiếm tu và Pháp tu khắp nơi."
Vân Thiêm Y hỏi: "Yêu tu và Ma tu không đủ à?"
"Bọn họ bị tu sĩ cấp cao nhà mình gọi đi rồi." Dư Đại Cương dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Hình như tu sĩ bị tập kích lần này cơ bản đều là Yêu tu và Ma tu, những Dược tu tới đây tham gia hội đấu gia gần như không trúng chiêu."
Vân Thiêm Y dừng vuốt lông mèo.
Nàng trao đổi thần thức với Đế Thiếu Cẩm.
Xem ra suy đoán c*̉a hai người bọn họ không sai.
Chỉ xem đám Tình tu đang ở tầng thứ nhất hay tầng thứ năm thôi.
"Ừm." Vân Thiêm Y nói: "Đại ca xuống lầu trước đi, ta sang phòng bên gọi các đồ đệ."
"Muội cầm lọ thuốc này đi." Dư Đại Cương đưa cho Vân Thiêm Y một lọ thuốc, rõ ràng là tinh xảo hơn trước kia một chút. "Đây là Định An Tông phát, bọn họ là tông môn Dược tu lớn nhất, làm đan dược tốt hơn Trúc Sơn Tông rất nhiều, xấu hổ ghê, muội cho bọn nhỏ uống thuốc này để tránh bị lây nhiễm.”
Vân Thiêm Y nhận lấy lọ thuốc, chờ Dư Đại Cương rời khỏi, đổ ra một viên bỏ vào Lưu Ly Huyễn Cảnh trước.
Nàng định giao cho Vân Hoa Noãn, bảo vị Dược tu ngũ phẩm này nhìn xem có thể sao chép hay không.
Đối với bất kỳ tu sĩ cấp thấp đạo nào mà nói, loại đan dược này đều có thể bảo vệ tính mạng, chỉ là dãy núi Quan Vân cách vùng Trung Nguyên quá xa, thậm chí các tu sĩ Thú tu cũng không biết còn có loại đan dược này.
Sau đó lại triệu hồi ba vị đồ đệ, Vân Mộc Hương và Vấn Kinh ra.
Vân Thiêm Y nói cho bọn họ nghe tình huống bên ngoài rồi chia đan dược cho từng người.
Đối với đám Hồng Dược, Vân Thiêm Y nói là: "Ba người các ngươi một tổ, gặp phải tà đạo thì cố gắng tận lực đừng đánh lẻ, nếu như đối phương còn thần trí thì đừng g**t ch*t bọn họ, ưu tiên đánh gãy chân."
Mất mạng chính là thật sự không còn, gãy chân còn có thể qua Dược tu tắm thuốc mọc lại lần nữa.
Nàng lại nói với Vân Mộc Hương: "Lát nữa ngươi và Vấn Kinh giúp đỡ đám Dược tu đi c*̀ng Dư huynh, có thể giúp gì thì giúp, có thể học cái gì thì học."
Nếu nhìn từ góc độ loài người, Vân Mộc Hương tính là Dược tu, chỉ là tu c*̉a thần thú khác với tu c*̉a loài người. Vấn Kinh và Anh Chiêu thì là thú thánh khiết trời sinh, lại có năng lực trị liệu, cũng không tiện phân chia là tu gì.
Nhưng vào giờ phút này bọn họ đều có thể phát huy tác dụng.
Dặn dò xong, Vân Thiêm Y mới đặt Đế Thiếu Cẩm lên vai, thu hồi kiếm làm từ gỗ Linh Thụ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Có Đế Thiếu Cẩm ở cạnh, sao nàng có thể thiếu linh lực được, không mang theo kiếm gỗ, nhỡ dính máu sẽ không tốt.
Đế Thiếu Cẩm cũng biết người này đang suy nghĩ gì, có điều chuyện này liên luỵ tới tính mạng c*̉a rất nhiều tu sĩ, Đế Thiếu Cẩm không có tâm trạng cáu kỉnh giận dỗi.
Sảnh lầu một khách điếm đầy tu sĩ, liếc mắt nhìn qua đã không còn thấy phàm nhân, Vân Thiêm Y sải bước đi tới bên cạnh Dư Đại Cương: "Dư đại ca, chúng ta bắt đầu từ nơi này?"
Nàng đã chú ý tới, có vài người mặc đồ như Tông chủ đang phân phối công tác.
Lúc này các tông phối hợp sẽ tốt hơn tự mình tìm việc nhiều, cứu người quan trọng hơn.
Dư Đại Cương thấy nàng tới, vội vã lôi kéo bọn họ tới trước một cái bàn: "Tu sĩ, mấy vị này đều là Kiếm tu."
"Chào mọi người chào mọi người, tên gì, ta đăng ký một chút."
Chờ viết xong, tu sĩ cấp thấp phụ trách đăng ký lại lấy ra sáu miếng thẻ bài đưa cho bọn họ. Vân Thiêm Y nhận lấy, nhìn qua cũng biết là vội vã chế tạo ra, nhưng sau tình huống hỗn loạn bất ngờ mà còn có thể nhanh chóng trù tính quy hoạch, tổ chức đăng ký, cũng có thể đúng lúc chế tạo ra thẻ bài, tổng thể đâu vào đấy, không thể không nói, tà đạo tàn sát bừa bãi nhiều năm như vậy, các đạo các tông môn đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
"Các tu sĩ rót linh khí vào trong đây là được." Tu sĩ đăng ký cầm lấy bản đồ và phù chú đang để bên cạnh, nhìn bọn họ một cái. "Nếu là Kiếm tu, xin hãy dò xét dựa theo tuyến đường trên bản đồ, nhìn cấp bậc các vị cũng không cao, tuần tra trong thành đi."
Vân Thiêm Y nói: "Bọn họ là đệ tử của ta, tu vi còn thấp nên ở lại trong thành, ta có thể ra ngoài thành."
Tu sĩ cũng không khách sáo với nàng: "Được, đây là bản đồ những nơi cần dò xét ngoài thành, làm phiền Kiếm tu, nếu như gặp phải tu sĩ chưa hoàn toàn tà đạo hoá, xin đừng giết chết, chém gãy chân mang về là được, đây là đan dược cầm máu."
Vân Thiêm Y cất kỹ đan dược và bản đồ, còn giao hai vị thần thú Vân Mộc Hương và Vấn Kinh cho Dư Đại Cương.
Dư Đại Cương nhìn thấy thần thú dĩ nhiên là vô c*̀ng vui mừng: "Ừ ừ ừ."
Hắn ta còn nói: "Tu sĩ bị thương được đưa tới y quán Hồi Xuân ở thành đông, tu sĩ nhập tà bị chém gãy chân thì đưa đến y quán Bảo An ở thành tây, hai vị thần thú có thể cùng đến y quán Bảo An."
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Vân Thiêm Y vỗ vai Vân Hương Diệp: "Ngươi là đại sư tỷ, để ý hai bọn họ nhé."
"Vâng." Vân Hương Diệp nắm chặt kiếm, đây là lần đầu tiên bọn họ tách khỏi Vân Thiêm Y, hoặc có lẽ là nửa tách khỏi Vân Thiêm Y làm việc, nàng ấy không tránh được cảm thấy hơi hồi hộp, may mà khắp nơi trong thành đều là tu sĩ, so với ngoài thành sẽ an toàn hơn khá nhiều.
Vân Thiêm Y lần lượt xoa đầu các đồ đệ một lần: "Đi đi."
Nói xong, nàng nhìn bọn họ rời đi, sau đó mới xoay người đi về hướng ngoài thành, vừa đi vừa mở bản đồ ra xem.
Bản đồ là phát minh c*̉a Trận tu, bên trên có đánh dấu các y quán, khách điếm, những vị trí phát sáng trên bản đồ chính là tà đạo bị Hàm Quang Trận đánh dấu.
Có điều các tu sĩ mới chỉ bị gieo mầm mống mà chưa phát tác đều sẽ chủ động đi tìm Dược tu giúp đỡ, còn những kẻ chạy loạn khắp nơi chính là đã không cách nào khống chế bản thân.
Tất cả các điểm sáng trên bản đồ mà Vân Thiêm Y cầm trong tay đều ở ngoài thành, liếc mắt nhìn qua, thậm chí những điểm sáng đếm không hết trên đó khiến nàng đau cả mắt.
Đế Thiếu Cẩm trầm giọng nói: "Nhiều như vậy."
Đúng vậy, nhiều như vậy.
Đây chính là hội lớn năm năm một lần, bất kể là Dược tu Trận tu hay Yêu tu Ma tu, đều có rất nhiều người tới tham gia.
Chọn thời điểm như vậy để tập kích...
"Thố Vinh." Vân Thiêm Y hô một tiếng: "Đến khu di tích c*̉a dãy núi Hải Vực, xem thử có thể liên lạc với Hải Nguyệt chân nhân không, có phải đám Ma tu vẫn chưa biết tình huống ở đây không?"
Ở trong huyện Nam Bình, Vân Thiêm Y cảm nhận được linh khí c*̉a tu sĩ nhị phẩm Dược, Trận, Yêu, Thú, thậm chí trong đó còn có Trận tu nhất phẩm tới.
Kiếm tu cách khá xa, chỉ có tán tu mới du lịch đến bên này, không có tu sĩ cao tầng tới là bình thường.
Nhưng dựa vào đâu mà Ma tu không tới, vì sao không tới?
"Vâng." Thố Vinh không xuất hiện, chỉ đáp lại một tiếng.
Vân Thiêm Y lại nhìn xuống bản đồ, di chuyển về phía điểm sáng gần mình nhất.