Chư Thanh thở mạnh một hơi, tay đã đau đến sắp không cầm được kiếm.
Nhưng mà y không thể lui về phía sau!
Sư muội, sư muội còn nhỏ tuổi như vậy cũng đang chiến đấu, y làm sư huynh, sao có thể trốn tránh vì đau đớn.
"Tiểu Vũ, tấn công đầu gối của hắn!" Chư Thanh hô một tiếng.
Lương Tiểu Vũ xoay người đâm kiếm về phía tà đạo trước mặt, mũi kiếm sượt qua eo đối phương.
Nàng ấy c*̃ng muốn tấn công gối đầu c*̉a đối phương, có điều sau khi tu sĩ hóa thành tà đạo thì bất kể là lực lượng hay tốc độ đều tăng lên rất nhiều, đừng nói công kích chính xác, đối với những Kiếm tu tán tu chỉ bát phẩm như bọn họ mà nói, có thể né tránh đòn tấn công c*̉a tà đạo đã không dễ dàng.
Nàng ấy và sư huynh Chư Thanh c*̀ng nhau lớn lên từ nhỏ, bởi vì một ít cơ duyên mà trở thành Kiếm tu, sau khi tìm hiểu tin tức qua các tông môn mới biết được Kiếm tu đều phải tới núi Cửu Loa.
Lúc này bọn họ đang trên đường tới núi Cửu Loa, nghe nói bên phía Bích Hà Cung có hội chợ rất lớn, định ghé qua thăm thú góp vui, ai ngờ lại đụng phải chuyện lớn như thế.
Chư Thanh hơi sợ hãi, nhưng Lương Tiểu Vũ lại nghĩ nếu làm tu sĩ thì trước sau gì c*̃ng không tránh được những trường hợp như vậy, cho dù sau này vào tông môn nhất định cũng sẽ đi theo tông môn quét tà trừ ác, huyện Nam Bình tụ tập nhiều tu sĩ như vậy, cơ hội hiếm có, không bằng rèn luyện một phen, vì thế lập tức lôi kéo Chư Thanh đăng ký.
Hai người bọn họ đều là Kiếm tu bát phẩm, vốn là được phân công đi tuần tra trong thành, có điều tuần tra được nửa đường thì có một tu sĩ cấp trung nói với hai bọn họ trong thành tay đã đủ nhân lực, bảo bọn họ ra khỏi thành.
Hai người Lương Tiểu Vũ không nghi ngờ gì đã ra khỏi thành.
Ngay từ đầu cũng chỉ là tu sĩ bán tà bình thường, bọn họ còn có thể ứng phó, thời gian qua dần lại càng ngày càng nhiều tà đạo!
Gần như là giết một lại tới một, liên tục không ngừng.
Tại sao có thể có nhiều tà đạo như vậy?
Chư Thanh và Lương Tiểu Vũ hoàn toàn không biết, bọn họ chỉ biết là sắp không kiên trì được nữa.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!" Chư Thanh hô: "Muội chạy đi, ta chặn ở đây, muội trở về thành!"
"Không được sư huynh, sao ta có thể rời đi để huynh lại một mình!"
"Không phải để ta lại một mình." Chư Thanh suy nghĩ rất nhanh: "Là tranh thủ thời gian trở về thành gọi cứu binh, ở đây nhiều tà đạo, nhưng tu sĩ cũng nhiều, tìm người đến giúp đỡ tốt hơn là hai ta đều chết ở chỗ này!"
Lương Tiểu Vũ do dự một chớp mắt, lại kiên quyết lắc đầu: "Không được, muốn chết chúng ta cùng chết!"
Lời Chư Thanh nói nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng nhiều tà đạo như vậy, sao y có thể cầm cự được đến lúc nàng ấy quay lại.
Còn không bằng hai người bọn họ cùng kiên trì, cùng lắm thì cùng chết!
Chỉ trong khoảng thời gian nói mấy câu, tà đạo mới vừa bị bọn họ đâm trúng eo lại đánh tới.
"Đáng giận!"
Nếu không cầm được kiếm, Chư Thanh dứt khoát vứt kiếm xuống đất, xông lên phía trước ôm lấy eo tà đạo: "Tiểu Vũ, vòng ra sau! A!"
Phía sau lưng của y bị tà đạo cào một cái.
Mắt Lương Tiểu Vũ đỏ như máu, nắm kiếm đang định xông lên, lại bị một luồng kiếm khí làm chấn động đến mức lùi về phía sau vài bước!
"Buông tay."
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, Chư Thanh theo bản năng buông lỏng tay ra, sau đó y bị một luồng linh khí đẩy lùi ra sau.
"Sư huynh!" Lương Tiểu Vũ vội vã đỡ lấy trước khi y ngã xuống đất, hai người theo bản năng nhìn về phía tà đạo, lại đồng thời trợn tròn hai mắt.
Chỉ trong nháy mắt tà đạo dây dưa với bọn họ rất lâu đã bị chém đứt eo, ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, một ngọn lửa bay bùng lên đốt rụi thi thể tà đạo.
Sau ánh lửa là một bóng dáng màu xám tro.
Nàng nắm lấy một thanh kiếm màu đỏ, mặc y phục gọn gàng màu xám, y phục bình thường không có gì nổi bật cũng không thể che giấu khí chất và khí phách c*̉a kiếm khách.
Mà trên vai nàng còn có một con mèo nhỏ lông đỏ.
Ban nãy chính là con mèo nhỏ này dùng linh khí đẩy Chư Thanh ra.
Là Kiếm tu!
Chư Thanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được cơn đau đớn khó nhịn phía sau: "Ặc..."
"Thả y nằm xuống."
Kiếm khách nói.
Lương Tiểu Vũ theo bản năng nghe lời, để Chư Thanh nằm xuống đất.
Tưởng rằng kiếm khách muốn bôi thuốc cho Chư Thanh, Lương Tiểu Vũ vội vàng nói: "Không nhọc ngài ra tay, ta có thuốc..."
Nàng ấy chợt ngừng lại.
Con mèo lông đỏ trên vai kiếm khách nhảy lên lưng Chư Thanh, giơ vuốt lên, ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt hiện lên, tất cả những vết thương bị tà đạo cào đến da tróc thịt bong sau lưng Chư Thanh hoàn toàn khép lại.
Lương Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức trở nên căng thẳng: "Tu sĩ, cẩn thận!"
Nàng ấy còn chưa kịp nói xong, kiếm khách đã giơ kiếm thu kiếm, dứt khoát chém tà đạo đang nhào tới từ sau lưng thành hai nửa.
Quá... quá ngầu rồi đó?
Đây là Kiếm tu sao!
Trong nháy mắt bất kể là Lương Tiểu Vũ hay là Chư Thanh đang nằm, trong lòng đều dâng lên một luồng nhiệt huyết.
Sau này bọn họ cũng có thể trở thành Kiếm tu như vậy à!
"Hai người các ngươi đều là Kiếm tu bát phẩm nhỉ?" Vân Thiêm Y dùng thần thức quét một lươt: “Sao lại ra ngoài thành?"
Chư Thanh bò từ dưới đất dậy, giật giật cánh tay, thật sự không đau! Nghe được kiếm khách hỏi, y vội vàng nói: "Chúng ta vốn dĩ ở trong thành, nhưng gặp phải một tu sĩ,nói người bên trong đã đủ, bảo chúng ta ra ngoài thành."
Vân Thiêm Y nhíu mày: "Biết là tu sĩ đạo nào không?"
Lương Tiểu Vũ và Chư Thanh nhìn nhau, đều lắc đầu.
Vân Thiêm Y thấy hai người như vậy cũng biết là tán tu cấp thấp, sợ là chẳng tí tí thường thức nào, có thể tu đến bát phẩm đều là nhờ may mắn và thiên phú: "Trên thắt lưng có lọ thuốc không?"
Chư Thanh suy nghĩ một lúc: "Không có."
"Trên cổ tay có vòng tay không?" Vòng tay là một trong những hình dạng pháp khí mà Pháp tu thường dùng, mặc dù không bảo đảm đều là Pháp tu, nhưng cấp thấp cấp trung đa số đều sẽ mang.
Lương Tiểu Vũ suy nghĩ một lát: "Không có."
Đế Thiếu Cẩm dùng thần thức nói: "Tình tu à?"
Vân Thiêm Y cũng tán thành: "Tình tu."
Nàng nói với hai người kia: "Kế tiếp đi theo ta hành động."
Nàng không thể để mặc hai Kiếm tu bát phẩm này lượn lờ bên ngoài được.
Chư Thanh và Lương Tiểu Vũ ngạc nhiên gật đầu liên tục: "Vâng vâng!"
Đế Thiếu Cẩm thở dài: "Quả nhiên trong thành còn có Tình tu."
Vân Thiêm Y giao lưu với hắn bằng thần thức: "Nói là cấp trung, phỏng chừng là ngũ phẩm hoặc lục phẩm, cao hơn nữa thì rất dễ bị phát hiện."
Tu sĩ không phải cấp bậc càng cao càng dễ ẩn nấp, ngược lại cấp bậc càng cao, chỉ cần hơi dùng linh khí là linh áp sẽ bị người phát hiện.
Đây cũng là lí do vì sao Đế Thiếu Cẩm chỉ có thể hành động trong hình thái mèo con.
Ở hình thái này, hắn có thể khống chế linh áp c*̉a mình ở trong phạm vi lục, thất phẩm.
"Lại dám gạt tiểu tu sĩ ra ngoài, thứ thì không biết!"
"Chứng tỏ việc phong tỏa trong thành đã có hiệu quả." Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua bản đồ trong tay. "Dù sao có Trận tu nhất phẩm tọa trấn, dù bọn chúng có luẩn quẩn trong lòng thế nào cũng sẽ không tiếp tục ra tay trong huyện Nam Bình, tất nhiên muốn lừa người ra ngoài."
Trong quá trình này nàng còn phải ứng phó với sự nhiệt tình c*̉a hai Kiếm tu.
"Tu sĩ, phải xưng hô với tu sĩ thế nào ạ?"
Tất nhiên Vân Thiêm Y không cần lạnh mặt với tu sĩ đạo mình, không bằng nói là lần này ra ngoài du lịch, nàng chưa từng lạnh mặt, cũng nói nhiều hơn: "Vân Du tu sĩ."
"Vân Du tu sĩ, ngươi là người của môn phái nào?"
"Không có môn phái, tán tu."
"Thật à, ngươi lợi hại quá, kiếm thuật của ngươi là tự học à?"
"Đúng, tự nghĩ ra." Vân Thiêm Y cũng không tính là gạt người, cho dù bị người nhận ra là kiếm pháp c*̉a Vô Tướng Kiếm Tông thì vốn dĩ Vô Tướng Kiếm Tông cũng là do nàng sáng lập!
Chư Thanh còn khá rụt rè, nhưng Lương Tiểu Vũ đã sắp dán c*̉a người lên người Vân Thiêm Y rồi.
Hết cách, Vân Du tu sĩ không chỉ ngầu mà còn rất đẹp, lại rất có khí chất, nàng ấy không nói rõ được, chính là làm cho nàng ấy rất muốn thân cận!
Hơn nữa Vân Du tu sĩ cũng không đẩy nàng ấy ra đúng không!
Vân Thiêm Y sớm đã quen bị các đồ đệ dính trên người, cũng không cảm thấy hành vi c*̉a Lương Tiểu Vũ có vấn đề gì, thậm chí nàng còn nhắc bọn họ vài câu: "Các ngươi tới núi Cửu Loa, không nên đi Vô Tướng Kiếm Tông."
Vừa lúc Chư Thanh muốn đi Vô Tướng Kiếm Tông, bị nàng nhắc nhở như vậy, vô thức hỏi: "Vì sao, ta nghe nói Vô Tướng Kiếm Tông là môn phái Kiếm tu lớn nhất."
"Đúng là vậy." Vân Thiêm Y không nói Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông không tốt hoặc là vì sao, có nói với hai Kiếm tu này bọn họ cũng không hiểu được. "Càng là tông môn lớn, càng để ý đệ tử bổn gia."
"Cái gì gọi là đệ tử bổn gia? Chính là tính từ lúc bắt đầu gia nhập tông môn khi còn là phàm nhân, bái sư học nghệ, được sư phụ tay cầm tay chỉ dạy."
"Đối với tu sĩ trong tông môn mà nói, đệ tử như vậy là thân nhất, cũng đáng tin nhất.”
"Tán tu gia nhập gọi là đệ tử ngoại gia, nếu là cửu phẩm gia nhập thì còn đỡ, ta thấy các ngươi đều đã đến bát phẩm, ở trong tông môn cũng có thể nhận nhiệm vụ riêng, sư phụ cấp trung cũng chỉ dẫn dắt được một thời gian ngắn."
Dù sao Kiếm tu từ nhập môn đến cấp trung cũng không tính là khó tu, nếu là người có thiên phú cao, khả năng từ phàm nhân đến lục phẩm chỉ là chuyện trong vòng ba năm rưỡi.
Chư Thanh và Lương Tiểu Vũ nghe vậy thì ngẩn người, Chư Thanh thì thào nói: "Phức tạp như vậy à?"
"Đúng vậy." Vân Thiêm Y nhìn dáng vẻ lỗ mãng c*̉a hai người, không nhịn được lại dạy thêm một chút: "Kiếm tu là đạo vô c*̀ng phụ thuộc vào môn phái, sau khi gia nhập môn phái, lại dựa vào quan hệ sư môn."
Tuy nói ở trong c*̀ng một tầng vật tư tông môn có thể có được là giống nhau, nhưng độ thân thiết với sư phụ quyết định có thể được dạy dỗ bao nhiêu.
Trừ phi hai người này cực kỳ có thiên phú, chỉ dựa vào đồ vật tông môn phát là có thể từ từ thăng cấp... Nàng thấy không giống lắm.
Chính là hai Kiếm tu bình thường, có thiên phú nhưng không đặc biệt xuất sắc.
"Nếu là tới môn phái nhỏ và vừa, thì lại không giống với cái trên." Vân Thiêm Y nói: "Bọn họ không có nhiều đệ tử để có thể chọn thoải mái, thật ra ngoại trừ tông môn lớn, bình thường cũng không phân chia bổn gia và ngoại gia."
Nói cụ thể chính là ngoại trừ Vô Tướng Kiếm Tông, đều không phân chia.
Ở thời đại Cảnh Văn Tấn làm Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông, trên danh nghĩa là không phân biệt, nhưng các chân nhân tu sĩ phía dưới vẫn sẽ có tư tâm, điểm này cho dù là Cảnh Văn Tấn cũng không quản nổi.
Người có quan hệ xa gần, quản thế nào? Ai có thể quản được lòng người?
Chờ Cảnh Văn Tấn đi rồi, Tông Hạo ngồi lên vị trí Tông chủ, hoàn toàn không giả vờ nữa mà trực tiếp thừa nhận cái tên bổn gia và ngoại gia.
"Thì ra là thế." Lương Tiểu Vũ cảm thán: "May mà gặp tu sĩ, nếu không chúng ta sẽ dính bẫy mất!"
Bây giờ Vô Tướng Kiếm Tông chẳng phải là một cái bẫy đấy ư.
Chư Thanh nghĩ sâu xa hơn một chút: "Nếu Kiếm tu cũng phải có môn phái, không biết tu sĩ tính toán đến tông môn nào?"
So với tự mình tìm chỗ lung tung, còn không bằng theo Vân Du tu sĩ.
Nàng không chỉ xinh đẹp mạnh mẽ, còn rất nhiệt tình, đối với tu sĩ lần đầu gặp mặt như vậy, chỉ vì đều là Kiếm tu mà đã bằng lòng dạy bọn họ nhiều như thế!
Vân Thiêm Y cũng không giấu giếm: "Ta định tự thành lập tông môn."
"Thế ta có thể gia nhập tông môn c*̉a Vân Du tu sĩ không?" Lương Tiểu Vũ lập tức hỏi.
Chư Thanh lại do dự một lúc.
Tuy rằng Vân Du tu sĩ thật sự là người rất tốt, nhưng nàng cũng chỉ tính toán thành lập, còn chưa thành lập đúng không?
Cũng không biết qua bao lâu mới có thể thành lập, lẽ nào bọn họ cứ chờ như vậy?
Y kéo Lương Tiểu Vũ một cái, động tác này bị Vân Thiêm Y nhìn thấy, cũng chỉ cười nói: "Còn không biết lúc nào mới có thể thành lập, ta còn có mấy vị đồ đệ, định dẫn theo bọn họ du lịch một thời gian nữa rồi mới tính."
"Vậy chúng ta có thể theo Vân Du tu sĩ không?"
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Lương Tiểu Vũ.
Kiếm tu trẻ tuổi này là một hạt giống tốt.
Có điều trước khi thành lập tông môn, nàng không định thu thêm những đồ đệ khác, nếu không biết giải thích về Lưu Ly Huyễn Cảnh như thế nào?
"Đi theo ta cũng không tiến bộ được quá nhiều." Vân Thiêm Y móc từ trong lòng ngực ra một miếng lệnh bài trúc, đây là lấy ra từ Tàng Bảo Các trong Lưu Ly Huyễn Cảnh. Lúc đưa qua nàng đã trút linh khí của mình và một vòng thần thức vào trong. "Các ngươi tìm tông môn gia nhập trước đi, sau đó nếu có duyên, hoặc không tiếp tục ở trong tông môn được nữa, có thể tới tìm ta."
Chỉ có một miếng lệnh bài trúc, nàng đưa cho Lương Tiểu Vũ.
Lương Tiểu Vũ trịnh trọng nhận lấy cất vào trong ngực, gần vị trí trái tim.
Vừa lúc cũng về tới trong thành.
Vân Thiêm Y không bảo bọn họ dẫn mình đi tìm tu sĩ kia, không cần thiết, nếu thật sự là Tình tu, như vậy người đám Lương Tiểu Vũ nhìn thấy chưa chắc đã là diện mạo thật c*̉a đối phương.
Sau khi đưa hai người Lương Tiểu Vũ đến khách điếm, Vân Thiêm Y thông báo tình huống cho tu sĩ đăng ký.
Có tu sĩ bên phía tà đạo đang lừa gạt tiểu tu sĩ trong thành ra khỏi thành.
Tất nhiên tình báo này rất được coi trọng, có điều Vân Thiêm Y không nghĩ sẽ coi trọng tới mức đó.
Sau khi bảo tu sĩ truyền tình báo cho người phía trên, đại khái chỉ qua thời gian nửa nén hương, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm còn chưa rời khỏi huyện Nam Bình đã thấy một bức tường cao đột ngột mọc lên từ dưới đất.
Bức tường tạo thành một vòng tròn kín khổng lồ, vây toàn bộ huyện Nam Bình ở bên trong.
Trong lúc Vân Thiêm Y buồn bực dùng tường vây quanh có ích lợi gì, loại tường này chỉ cần là tu sĩ cấp bậc cao chút đều có thể đi ra ngoài...
Trên vách tường hiện lên vô số trận pháp.
Một tầng trồng một tầng, ánh sáng đủ màu đan vào nhau.
... Lợi hại ghê!
Vân Thiêm Y mở to hai mắt nhìn.
Không hề nghi ngờ, đây là Kính Thành Tuyết ra tay.
Trên không trung hiện lên một mái vòm to lớn do nhiều trận pháp hình lục giác hợp lại mà thành.
Vân Thiêm Y không cần thử, chỉ dùng thần thức cảm ứng đã biết, không đến nhất phẩm thì đừng hòng thoát ra khỏi Phong Toả Trận do Trận tu nhất phẩm tạo ra.
Đám Tình tu thật sự quá to gan, là cảm thấy nhà mình có nhất phẩm nên không để nhất phẩm nhà người ta vào mắt à?
Đế Thiếu Cẩm cũng nói: "Ngay cả ta còn chưa từng khinh thường lão Kính, những Tình tu này tính là cái thá gì!"
Vân Thiêm Y cười.
Chỉ có điều như vậy cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề.
Rốt cuộc là ai ở đang gieo mầm mống tà đạo.
Bởi vì trước khi một pháp thuật được sử dụng thì không thể bị kiểm tra đo lường ra, chỉ có bắt tại trận ngay khoảnh khắc sử dụng mới được.
Lại không thể nói hễ là Tình tu thì bắt hết lại, ngay cả đám Vân Thiêm Y, hiện nay cũng chỉ có thể khẳng định là có Tình tu tham dự trong đó, nhưng có phải chỉ có Tình tu hay không... Vân Thiêm Y nghĩ tới Ma tu cầm Kính Chiếu Hồn, không nói chắc được.