Vừa bước ra ngoài thì cả mười cái lớp nháo nhào như đàn ong vỡ tổ.
Yêu nghiệt đạo sư vô tình gặp đám trai gái học sinh yêu nghiệt, đoán chừng một lát sau tụi lớp 10 này thể nào cũng tưng bừng cho xem.
“Họa thủy lão đại à, ngươi nói xem rốt cuộc Diệp Thiên Dật vì cái quái gì mà ngang ngược điên cuồng như vậy hả? Đến cô giáo Thi cũng dám chọc tới, may là cái mạng của hắn lớn, tuy rằng cô Thi không mấy đoan trạng, nho nhã nhưng mà tính tình cũng tốt.”
Có người hỏi hắn như vậy.
“Sao đây, đám nam nhân các ngươi không để hắn học hành à?.”
Lý Bang mập mập gãi gãi đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cười: “Ta thì cảm thấy anh Diệp rất tốt.”
Họa Thủy lão đại liếc nhìn Lý Bang một cái.
Họa Thủy lão đại là lớp trưởng của lớp 10, đại tỷ đầu sỏ. Mỗi lớp sẽ có một lớp trưởng, nhưng mà lớp của nàng đều là con trai hết, nên là lớp 10 là lớp kỳ dị nhất.
“Ngươi, ngồi xuống đây.”
Họa Thủy lão đại chỉ vào cái ghế của Diệp Thiên Dật.
“Lão đại à, đừng mà, lúc nãy ta thấy ngươi bẻ gãy cái ghế của anh Diệp rồi.”
Lý Bang nói nhỏ nhỏ.
“Có ngồi hay không?”
“Ta ngồi, ta ngồi”
Sau đó, Lý Bang vừa đặt mông lên cái ghế, thì ngã lăn ra đất cái phịch. Chỉ chẳng qua là Họa Thủy lão đại trước đó đã tháo cái đinh dưới ghế ra rồi.
“Hahahaha….”
Tiếng cười vang lên một lượt.
Lớp 10 này số đông đều là lũ vô dụng, nhưng mà Lý Bang là đứa hèn nhát nhất, hèn nhát đến mức đều có thể bị tất cả mọi người ăn hiếp được. Chưa kể đến, bọn họ đều cảm thấy hiệu trưởng rõ ràng cố ý nhằm vào Thi Gia Nhất. Lớp 10 này chỉ có chứa mấy đứa rác rưởi với lũ đần độn thôi, còn không phải là cái lớp mạt hạng hay sao?
“Thôi được rồi, ta nói cho các ngươi nghe, Diệp Thiên Dật là kẻ thù của lão đại ta, mấy đứa bây sau này đứa nào kêu hắn một tiếng anh Diệp cũng là kẻ thù của tao. Ta thực sự muốn xem xem, ta đường đường là Lão đại chuyên đi gây họa mà không trừng trị được thằng ăn hại đó.”
Lão đại vô cùng không vui tuyên bố.
“Ta không thèm quan tâm, ta vẫn cảm thấy anh Diệp rất tốt.”
Lý Bang đứng dậy, cúi đầu lầm bầm nói.
“Anh hai à, hắn tốt với ngươi chỗ nào vậy? Chẳng phải hôm qua đã nói với ngươi giá cả của ta rồi,.... Pei, nói đến cái này, như vậy là tốt với ngươi đó hả?”
Họa Thủy đứng hình cả người, ngây ra một lúc. Thằng nhóc này ổn không vậy?
Lý Bang cúi đầu, gãi gãi, lầm bầm nói: “Anh Diệp nói rằng ta rất sợ hãi, làm ta không còn sợ nữa, ta cũng biết mình rất sợ. Nhưng mà anh Diệp rất lịch lãm, không sợ bọn Họa Thủy các ngươi chút nào hết, cũng không sợ bị Trần Siêu Vân khiêu khích, thậm chí tới cô giáo Thi cũng không sợ, còn dám chọc ghẹo cô giáo Thi, ta cảm thấy anh Diệp nói rất đúng, anh Diệp cũng rất lợi hại, ta muốn trở thành người giống như anh Diệp.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất dứt khoát.
“Cặn bã?”
Họa thủy nghiêng đầu nói.
“Không phải, là đàn ông. Phải trở thành người đàn ông chân chính! Anh Diệp chính là đàn ông.”
“Hắn ta là đàn ông cái con khỉ ấy, chỉ là bám váy chị hắn thôi! Tiêu tiền của chị hắn, ăn cơm của chị hắn, đem rắc rối cho chị hắn giải quyết, đúng là một người đáng bị coi thường. Ta thật sự lấy làm lạ, tại sao ta phải quen biết với loại người như vậy?” Hoạ Thủy lắc đầu
………………
“Cô giáo Thi”
“Kêu là Nữ vương đại nhân.”
“Bảo bảo.”
“Kêu là Nữ vương đại nhân.”
“Em yêu à …..”
Thi Gia Nhất: “...........”
Thi Gia Nhất dừng lại, nhìn Diệp Thiên Dật.
“Anh Diệp à, ngươi thường trêu ghẹo em gái nhỏ như thế này đó hả?”
Thi Gia Nhất đương nhiên biết hết mọi chuyện của Diệp Thiên Dật, cũng không có thành kiến gì về chuyện này, một người đàn ông có thể trở thành loại người cặn bã cũng là bản năng của hắn, chỉ có đều hắn bây giờ ăn cũng của chị gái, uống cũng của chị gái, thật là vô dụng. Nhưng mà hắn cảm thấy điều này rất bình thường, quá nhiều cậu ấm cũng đều như vậy. Chỉ có điều là thanh danh của Diệp Thiên Dật là xấu nhất, còn thêm việc “qua lại” với quá nhiều cô gái, thích cắm sừng người khác. Cũng vì thế mà nhiều tin đồn không tốt về hắn bị phóng đại lên, bất cứ một cậu ấm ăn ngon mặc áo lụa, các công tử vô học đều như thế, mà Diệp Thiên Dật là một trong số đó.
Vốn là một trong tứ đại gia tộc, không phải lo cơm ăn áo mặc, ăn chơi trác táng. Sau này không còn nữa, sẽ có khoảng thời gian không thể thích nghi kịp, vẫn là áo gấm lụa là, đây cũng là điều bình thường thôi.
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
“Cũng không hẳn là như vậy, lúc bình thường ta đều nói năng văn vở, mà các cô gái đơn thuần lại thích những điều đó.”
“Đâu, thử nói cho bổn tiên nữ nghe xem.”
Diệp Thiên Dật liếc nhìn Thi Gia Nhất một cái: “Thôi đừng, chỉ có tác dụng với mấy em gái đơn thuần thôi, ngươi có đơn thuần đâu.”
“Nói nghe cái đi, không ta trừ điểm học tập của ngươi.”
Diệp Thiên Dật: “..............”
“Được rồi, được rồi.”
Diệp Thiên dật nghĩ ngợi một chút, sau đó nói: “Kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau 500 lần mới đổi lại một lần gặp gỡ ở kiếp này. Kiếp trước vốn đã bỏ lỡ nhau, chi bằng kiếp này hãy ở bên cạnh nhau.”
Thi Gia Nhất vuốt vuốt chiếc cằm của mình, sau đó nói với Diệp Thiên Dật: “ Kiếp trước nhìn tận 500 lần rồi mà còn không thèm thích ngươi, vậy mà ngươi còn nghĩ mình có cơ hội hả?”
Diệp Thiên Dật:????
“Ngươi còn non lắm.”
Thi Gia Nhất giống như đứa trẻ vừa mới chiến thắng trong trò chơi oẳn tù xì, vô cùng mãn nguyện, mỉm cười bước về phía trước:
“Đm, quả nhiên không phải là dễ đối phó mà, với sự điên khùng của nam cặn bã này, ta vẫn nên tìm mấy em gái đơn thuần để nói chuyện thôi. Thi Gia Nhất này không thể tiếp nhận được.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Vốn dĩ còn tính xem xem nên lấy cô ta làm mục tiêu của cuộc tấn công bảy ngày. Bây giờ xem ra, còn khó hơn cả Bạch Hàn Tuyết.
“Kia là chị gái ngươi à?”
Thi Gia Nhất dừng lại một chút, đôi mắt hướng về phía xa xa.