Những lời đơn giản mà Hoàng Đông Kiệt nói, nhưng trên đời có mấy người có năng lực làm được.
Con người có đôi khi bản thân không thể làm chủ được, bất kể là ý nguyện, hay bị bị ép, hoặc là chịu ảnh hưởng của cảnh vật chung quanh, trái tim của con người sẽ thay đổi.
Cũng chỉ có người không ngừng luân hồi chuyển thế như hắn, kinh nghiệm nhiều, trái tim cũng mệt mỏi, mới muốn sống những tháng ngày thanh thản bình thường.
"Nếu là ta trước kia, nhìn thấy phụ vương có suy nghĩ như vậy, ta chắc chắn rất vui vẻ."
"Nhưng bây giờ, ta liền có chút sợ hãi."
"Những chuyện phát sinh gần đây đã thay đổi ta rất nhiều, cũng khiến ta nhìn thấy nhiều hắc ám ẩn giấu dưới sự vật rực rỡ chói mắt như vậy, lòng người quá hiểm ác."
"Phụ vương, ngươi từ bỏ binh quyền, nếu như bọn hắn vẫn không chịu buông tha chúng ta, chúng ta phải làm sao?"
Hoàng Thiên Trấn đột nhiên cảm thấy bản thân trước đây thật là ngu ngốc ngây thơ, khi đó thiếu kiến thức, thỉnh thoảng đại phát thiện tâm.
Cho rằng kinh đô ánh sáng rực rỡ, kinh đô chính là nơi tốt, đáng để hắn bảo vệ.
Phụ vương dã tâm bừng bừng muốn tạo phản, liền cho rằng phụ vương thuộc về phản phái, mỗi ngày đều nghĩ xấu về phụ vương.
Nhưng những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này, triệt để khiến cho hắn nhận thức được hắn trước kia vô tri biết bao, dưới vẻ ngoài ánh sáng rực rỡ, bình thường đều là xương trắng lót đường.
Hiện tại phụ vương ở trong lòng hắn chính là một người tràn đầy trí tuệ, hắn tôn trọng toàn bộ quyết định của phụ vương, cho rằng mỗi một chuyện mà phụ vương làm đều giữ lại chiêu sau.
Cho nên hắn hiếu kỳ, giao nộp binh quyền, phụ vương để lại chiêu sau gì để tự bảo vệ mình.
"Nếu như vậy, vậy vi phụ sẽ để cho bọn hắn biết cái gì là đại khủng bố thực sự."
"Nếu như đại khủng bố vẫn không nghiền ép được sự quấy phá của người có lòng trên đời, vậy vi phụ sẽ để cho bọn hắn biết cái gì là tàn sát thế giới chân chính."
"Người chết sạch, sẽ không có ai làm điều ác nữa."
Hoàng Đông Kiệt hơi híp mắt lại, ngữ khí bình thản nói.
Cũng không biết hắn đang nói đùa, hay là hắn đã từng thật sự đồ sát thế giới.
"Phụ vương, ngươi thật biết nói đùa, thế nhân nhiều như vậy, sức người diệt thành còn làm được, nhưng nếu nói tàn sát thế, ngoại trừ thần minh ra, không ai cả."
"Đợi đã, gần đây phụ vương ngươi cũng đang xem thư tịch trung dược thảo, phụ vương ngươi không phải muốn nghiên cứu ra ôn dịch gì làm loạn thế đấy chứ."
Hoàng Thiên Trấn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.
Hoàng Thiên Trấn vừa nhắc tới, Hoàng Đông Kiệt liền nhớ lại một kiếp không có thuốc chữa nào đó.
Hắn thật sự từng đồ sát thế giới, cũng quả thực là dùng ôn dịch mà hắn nghiên cứu ra được khiến thế giới trầm luân.
Nói hắn là thần y, cũng có thể nói hắn là kẻ thanh trừ thế gian.
Giới hạn giữa người tốt với kẻ xấu với hắn mà nói, được thôi, hắn căn bản không để ý đến vấn đề này.
"Không phải theo như ngươi nói sao, ngoại trừ chuyện nữ nhân không biết ra, vi phụ của ngươi cái gì cũng biết một chút xíu."
"Y thuật đương nhiên cũng biết một ít, đợi sau này thật sự nghiên cứu ra chút gì đó, ngươi cũng không cần phải ngạc nhiên."
Hoàng Đông Kiệt không có khoác lác bản thân, cũng không làm thấp đi bản thân, hắn cảm thấy y thuật của hắn cũng đã đến trình độ hiểu sơ.
Đợi đến lúc nào đó có thể cứu sống người chết, hắn có thể nói y thuật của mình cũng không tồi lắm.
"Phụ vương, sao cảm giác ngươi đã sống cuộc sống của một ông lão rồi."
Hoàng Thiên Trấn gần đây đã hiểu được trạng thái bình thường của phụ vương là cái gì, thường đọc sách đờ người ra, thỉnh thoảng còn tu sửa hoa cỏ cây cối trong vườn hoa của mình, còn thích khoác lác bản lĩnh của mình ở trước mặt của hậu sinh.
Đây không phải là cuộc sống của người lớn tuổi sao? Cái gì cũng biết một chút, đây không phải là quá khoác lác bản thân sao?
Người nào có nhiều thời gian tinh lực học tập những kỹ năng khác như vậy, phụ vương nói khoác bản thân như vậy cũng được hả?
"Ngươi quản ta à, đi đi đi, đến nơi nào đó hóng mát đi."
Hoàng Đông Kiệt nói xong liền đứng dậy. "Phụ vương, ngươi muốn đi đâu?"
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy phụ vương có vẻ như chuẩn bị ra khỏi cửa, thuận miệng hỏi xem.
“Đi gặp hoàng đế, lần trước là bị mời vào cung, bây giờ ta chủ động vào cung."
Hoàng Đông Kiệt nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đang ở trong nhà, Hoàng Thiên Trấn nhẹ nhõm từ trong ra ngoài, thế là hắn đi dạo quanh Vương phủ.
Vương phủ rất lớn, hắn chỉ chọn mấy nơi quan trọng vừa đi vừa dừng, không biết sao hắn lại đi vào trong Bảo Khố của Vương phủ.
Bảo Khố hắn có thể vào, chỉ là không thể lấy đồ từ bên trong, phụ vương không cho, các cường giả trông coi Bảo Khố cũng không cho.
Có thể nhìn nhưng không thể lấy cái gì cả, nhìn núi vàng núi bạc tâm trạng vui vẻ là được rồi.
Mở cánh cổng của Bảo Khố ra đi vào trong nhìn xem, hắn liền ngây ngẩn cả người.
"Đây, đây là, nhà bị trộm rồi..."
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Đông Võ Vương phủ náo loạn.