Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Chương 14 - Bệ Hạ, Đại Hạ Của Chúng Ta Được Cứu Rồi

Hoàng cung

Ngự Thư Phòng

"Ngũ Hoàng thúc tới có chuyện gì vậy?"

Hoàng Minh Long không biết mục đích Ngũ Hoàng thúc chủ động tới kiến giá, nhưng chắc là có liên quan đến Thanh Long vệ, cái này hắn phải cẩn thận đối phó.

Bởi vì Ngũ Hoàng thúc gần đây thay đổi quá lớn, hắn hoàn toàn nhìn không thấu Ngũ Hoàng thúc, người không nhìn thấu được là người phiền toái nhất.

Trần Hoài Giang cũng ở bên cạnh híp mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn phát hiện Đông Võ Vương là người hắn không hiểu nổi nhất, trước đây luôn hoài nghi Đông Võ Vương có âm mưu lớn gì.

Nhưng từ gần đây có thể thấy, mặc kệ người khác tính kế Đông Võ Vương như thế nào, Đông Võ Vương chỉ ứng phó không theo lẽ thường, tiếp tục duy trì không chút sứt mẻ.

Hơn nữa trả binh quyền cũng là thực, Đông Võ Vương không có bất kỳ mờ ám nào, trong tình báo, Đông Võ Vương còn chủ động khiến cho Hắc Giáp quân đoàn tích cực phối hợp với sự tiếp nhận của triều đình.

Từng chuyện mà Đông Võ Vương làm so với trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau, hắn cũng hoài nghi Đông Võ Vương là giả mạo.

Nhưng Đông Võ Vương phủ vững như Thái Sơn, nếu như Đông Võ Vương bị thay thế, Đông Võ Vương phủ cao nhân như mây làm sao có thể một chút phát giác cũng không có.

Thậm chí một chút động tĩnh cũng không có.

Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì khiến Đông Võ Vương thay đổi lớn như vậy.

"Cuộc nói chuyện của khuyển tử cùng Lôi Diệp, tin rằng đã bị các ngươi biết được, ta muốn biết các ngươi xử lý việc này như thế nào."

Hoàng Đông Kiệt đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Xác suất Đông Võ Vương, Lôi Diệp bị hãm hại quả thực rất lớn, chúng ta sẽ cố gắng tìm ra hung thủ cho Đông Võ Vương ngươi một công đạo."

Trần Hoài Giang cho rằng Hoàng Đông Kiệt là tới truy cứu trách nhiệm, để có thể bình tĩnh tiếp nhận binh quyền của Hắc Giáp quân đoàn, phải nghĩ cách tìm ra hung thủ trấn an Đông Võ Vương mới được.

"Không phải, ta không phải đến tìm hung thủ, ta căn bản không hề quan tâm người nào là hung thủ, ta tới đây là muốn đổi cách giải quyết vấn đề này."

Hoàng Đông Kiệt chậm rãi nói.

“Ồ, Ngũ Hoàng thúc muốn giải quyết việc này như thế nào?"

Hoàng Minh Long không biết Ngũ Hoàng thúc muốn làm gì, liền theo ý của hắn mà hỏi tiếp.

"Mục đích của người đứng sau làm chuyện này, không phải là muốn buộc ta tạo phản ư."

"Bọn hắn không muốn nhìn thấy triều đình tiếp quản Hắc Giáp quân đoàn tăng cường thực lực, lại không muốn nhìn thấy nội bộ của đế quốc Đại Hạ ổn định, cho nên bọn hắn muốn gây sự."

"Ta liền trở thành đối tượng bị hại, nhưng ta làm sao có thể theo ý bọn hắn chứ."

"Thanh Long vệ, ta không cần nữa, triều đình cũng tiếp quản luôn đi."

Hoàng Đông Kiệt nói xong, Ngự Thư Phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, thân thể của Hoàng Minh Long chấn động, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc vui mừng khó che giấu.

Trần Hoài Giang trong lòng cũng dao động không yên, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, không lộ ra một chút cảm xúc.

"Đông Võ Vương, ngươi chắc chắn muốn đem binh quyền của Thanh Long vệ trả lại cho triều đình chứ?"

Trần Hoài Giang không hỏi vì sao, trực tiếp xác định Đông Võ Vương có phải nghiêm túc hay không.

"Có cái gì mà không chắc chắn, chỉ là đến lúc đó các ngươi phải đối xử tử tế và sắp xếp tốt cho mấy thủ lĩnh kia, nếu như các ngươi không yên tâm về mấy thủ lĩnh kia, hoặc là mấy thủ lĩnh kia do dự tiếp tục ở lại Thanh Long vệ."

"Vậy cho bọn họ tới Đông Võ Vương phủ của ta, các tướng quân của Hắc Giáp quân đoàn cũng vậy, bọn hắn còn muốn đi theo ta, thì cho bọn hắn tới Đông Võ Vương phủ."

"Yêu cầu nhỏ bé này, các ngươi sẽ đồng ý chứ."

Hoàng Đông Kiệt cười híp mắt nhìn hai người Hoàng Minh Long, ngữ khí nhìn có vẻ như thương lượng, nhưng thực ra không có thương lượng.

"Đông Võ Vương đưa ra bước này, không biết đã cống hiến bao nhiêu cho đế quốc Đại Hạ, chút yêu cầu nhỏ này, bệ hạ làm sao có thể không đồng ý chứ."

Trần Hoài Giang vừa nói, Hoàng Minh Long tự giác phối hợp gật đầu, có thể tiếp quản binh quyền, chút yêu cầu nhỏ này có tính là gì.

"Vậy chuyện của Lôi Diệp thì sao?"

"Cái tội đơn giản này, tùy tiện tìm một tử tù đến gán tội là được rồi. còn Thanh Vũ Quốc bên kia, nước phụ thuộc phải có dáng vẻ của nước phụ thuộc, tùy tiện tìm một lý do ứng phó là được."

Trần Hoài Giang tùy tiện giải quyết xong chuyện này.

"Chuyện cũng đã thương lượng xong, không có việc gì, ta xin được cáo lui trước."

"Ngũ Hoàng thúc, đi thong thả."

Thu hồi được binh, tâm trạng của Hoàng Minh Long rất tốt, cũng nói thêm một câu đưa tiễn.

Vừa đi đến cửa, Hoàng Đông Kiệt đột nhiên dừng bước, quay đầu nở nụ cười nhìn Trần Hoài Giang đang nhìn theo hắn rời đi.

"Thân gia, mùng năm tháng năm sắp tới rồi, cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho quý nữ."

"Quý nữ đổi lấy 20 vạn quân đoàn của ta, chính là một tay ngươi ở sau lưng tính toán ra, cho nên hôn sự này ngươi cũng phải để tâm một chút."

Trần Hoài Giang thân thể liền chấn động, hắn từ vẻ mặt không lộ cảm xúc, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt cũng khó mà che giấu, hắn không quản lý được biểu cảm của mình nữa rồi.

Hoàng Đông Kiệt khẽ cười với Trần Hoài Giang, rồi cất bước ra cửa rời đi. "Trần lão, Ngũ Hoàng thúc hắn..."

Hoàng Minh Long cũng vô cùng kinh ngạc, Ngũ Hoàng thúc biết chuyện này khi nào, là biết trước khi đàm phán, hay là sau khi đàm phán mới biết.

Nếu như sau khi đàm phán mới biết, tại sao Ngũ Hoàng thúc còn để mặc cho triều đình tiếp quản Hắc Giáp quân đoàn.

Nhưng nếu như biết trước khi đàm phán, chuyện đó càng đáng sợ hơn.

Ngũ Hoàng thúc là giả ngốc chơi với bọn hắn, bọn hắn vô cùng phấn khích tiếp nhận Hắc Giáp quân đoàn do Ngũ Hoàng thúc đưa tới. Còn cái này không yên tâm, cái kia không yên lòng đối với Ngũ Hoàng thúc, làm như Ngũ Hoàng thúc còn có đại âm mưu.

"Ha ha..."

Trần Hoài Giang bỗng nhiên bật cười tự giễu.

"Coi thường Đông Võ Vương, thế nhân đều coi thường Đông Võ Vương rồi."

"Ta cho rằng Đông Võ Vương ở tầng một, ta ở tầng ba, xoay đi xoay lại, ai ngờ Đông Võ Vương lại ở tầng năm."

"Phục rồi, hoàn toàn phục hồi. Tuy là nội tâm có chút không muốn thừa nhận, nhưng Đông Võ Vương quả thực là mưu lược trên ta."

Trần Hoài Giang lần đầu tiên thừa nhận mình thua người khác, chỉ là tư vị này có chút không dễ chịu.

"Bệ hạ, đế quốc Đại Hạ chúng ta được cứu rồi."

Đột nhiên, Trần Hoài Giang lóe lên linh quang, cả người hắn nhất thời hưng phấn lên.

Bình Luận (0)
Comment