Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 137

Tuy so sánh này dường như có phần không thích hợp, nhưng cũng không khác ý tứ này lắm.

Cửa sắt chậm rãi mở ra, một già một trẻ từ ngoài cửa đi vào, vốn chờ mong kỳ tích sẽ giáng xuống ông, nhưng lúc nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh lão nhân, nhất thời mặt xám như tro tàn.

Vốn Hạ Như Phong còn sống trở về, ông nên cao hứng mới đúng, dù sao nàng còn sống, viện trưởng bọn họ sẽ không đối xử với mình như thế. Nhưng mà vì sao ông không cảm thấy phấn kích? Lại càng có một nguy cơ sâu sắc...

"Lâu rồi không gặp, lục trưởng lão." Hạ Như Phong mỉm cười nói, giọng nói và vẻ mặt của nàng như thế, thật sự giống như đã lâu không thấy lão bằng hữu, chào hỏi thân thiện.

Liên tiếp rùng mình, trong mắt lục trưởng lão đầy vẻ hoảng sợ, nhịn không được lui lại về sau mấy bước.

Vì phòng ngừa ông ta chạy trốn, Thu Phong đã phong ấn linh lực của ông ta lại, cho nên nếu Hạ Như Phong muốn giết ông ta, thì dễ như trở bàn tay.

"Lục trưởng lão, thấy ta còn sống, có phải rất thất vọng hay không?" Trên mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, chỗ sâu trong đôi mắt toàn vẻ sát ý lạnh lẽo.

"Không... Không có." Lục trưởng lão vội vàng lắc đầu, trên trán đầy mồ hôi lạnh: "Ta... Ta không dám?"

"A, ngươi không dám?" Nhíu mày, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng: "Như vậy lúc trước là ai nói, Khánh Tùng muốn giết ta, ta nhất định phải đứng để cho hắn giết? Tính mạng của đệ tử ngươi tôn quý, mạng của người khác, sẽ không phải là mạng sao?"

Lời này, là Cốc Mị Nhi kể lại cho nàng nghe, dù sao lúc trước nàng đã hôn mê, tất nhiên không nghe thấy ông ta nói lời bá đạo này.

"Cái gì?" Thu Phong nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt càng không thân thiện nhìn chằm chằm lục trưởng lão, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu hả? Đệ tử của ngươi tính là cái quái gì, ngay cả một tóc gáy cũng đều kém hơn đệ tử của ta, lại còn dám bảo nha đầu kia đứng cho hắn giết? Ngươi con mẹ nó cho rằng mình là ai? Với mạo phạm bề trên như thế, thì dựa theo nội quy của học viện, cũng đủ ngươi chết mấy trăm lần."

Thu Phong thật sự rất tức giận, Khánh Tùng thì tính cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là một đệ tử tinh anh hơi có thiên phú một chút, mà đệ tử của mình thì sao? Đây mới thật sự là thiên tài, không, nói thiên tài vẫn còn sỉ nhục nàng.

Thiên phú của nàng, cho dù không phải sau này không còn nữa, nhưng cũng tuyệt đối là chưa từng có, những thiên tài trong lịch sử vốn không thể so với nàng.

Huống chi, nàng lại một luyện dược sư ngũ phẩm, là đối tượng để mọi người tranh nhau nịnh bợ, hơn nữa đôi mắt phải tinh tường để nhận rõ châu ngọc, thật vất vả mới tìm được đệ tử bảo bối.

Vậy mà suýt chút nữa đã bị giết? Ông có thể không tức giận sao?

Không kết liễu tính mạng của lục trưởng lão, đã là khó được rồi.

"Viện... Viện trưởng..." Vẻ mặt của Lục trưởng lão khóc lóc thảm thiết, thật khó coi như phụ mẫu đã chết vậy: "Viện trưởng, ta thật sự sai rồi, ta không muốn chết, ngài tha cho ta đi!"

"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Thu Phong lão nhân hung tợn trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Nha đầu kia, ông ta giao cho con đối phó."

Trong lòng lục trưởng lão sốt ruột, quay đầu nhìn Hạ Như Phong, uy hiếp nói: "Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, tất cả các trưởng lão khác trong học viện sẽ đau khổ, sẽ không trung thành với viện trưởng nữa, cho nên, ngươi đây là hại viện trưởng, hại học viện Linh Phong không thể xếp ngang hàng với công hội luyện dược và hoàng thất, viện trưởng đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi nhẫn tâm hại ngài ấy sao?"

"Phải không?" Hạ Như Phong cong môi nở nụ cười giễu cợt.

Nếu như ở hai tháng trước, ông ta uy hiếp thì có lẽ sẽ hiệu quả.

Vì sư phụ, tạm thời giữ tính mạng lại cho ông ta, thì có ngại gì chứ?

Nhưng mà, đấy cũng là ở hai tháng trước, nàng sẽ lựa chọn như thế.

Bây giờ, với quan hệ của mình và hai huynh đệ Hồ gia, muốn mấy Thú lục giai nữa, chắc chắn hai thú kia cũng sẽ đáp ứng. Tuy Huyết Linh Giới thuộc về học viện Linh Phong, nhưng Thú bên trong, đều bị hai huynh đệ kia quản lý.

Đây cũng là vì sao có được vùng đất quý như Huyết Linh Giới này, học viện Linh Phong vẫn chưa phải là thế lực lớn nhất trong bốn quốc.

Trừ phi có họa diệt môn, nếu không, Linh Thú trong Huyết Linh Giới sẽ không giúp học viện Linh Phong một phân một hào.

"Ngươi..." Nhìn thấy Hạ Như Phong không động đậy, đầu của lục trưởng lão chảy đầy đổ mồ hôi, không khỏi tức giận lên tiếng: "Chẳng lẽ ngươi thật sự mặc kệ sống chết của viện trưởng sao?"

Trong mắt xẹt qua tia sắc bén, trên mặt Hạ Như Phong cười đầy hàn ý vô biên.

"Ngươi cũng biết, ta ghét nhất người khác uy hiếp ta, nhất là, lấy người thân của ta ra uy hiếp." Tay nàng đặt lên trường côn sau lưng, nhẹ nhàng rút ra, ngón tay mảnh khảnh vuốt côn đỏ tươi.

"Hơn nữa, rất đáng tiếc, uy hiếp của ngươi không dùng được với ta, sư phụ của ta, ta tất nhiên sẽ không hại ông, cho dù không phải là những phế vật đó, ta cũng sẽ để cho học viện Linh Phong, vượt qua hai thế lực khác."

Trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, trường côn trong tay nàng như gió xoáy đánh ra.

Lục trưởng lão còn kịp thể phản ứng lại, trường côn đã từ trên cổ của ông ta xoẹt qua, cúi đầu, thậm chí có thể xuyên qua cái lỗ máu kia nhìn cảnh tượng phía sau.

"Ngươi..." Lục trưởng lão mở to mắt, hiển nhiên là không thể tin được, nàng kiên quyết giết mình như thế.

"Ầm."

Cơ thể ngã xuống chiếu, một khắc cuối cùng, ở trong lòng ông đã thề: nếu có kiếp sau, ông sẽ không đối địch với nàng, lại càng không muốn gặp phải thiếu nữ này nữa...

Nhìn thấy Hạ Như Phong sát phạt quyết đoán, trong mắt Thu Phong xẹt qua tán thưởng.

Lần này, dù Hạ Như Phong vì lời của lục trưởng lão, mà thả lục trưởng lão một con đường sống, ông cũng sẽ tự mình ra tay giết chết.

Dù sao, trên con đường cường giả, không cần nhất, đó chính là lương thiện ngu dốt.

Thiện lương thì có thể, nhưng cũng không thể quá tốt, cho dù lục trưởng lão lấy mình làm uy hiếp, thì cũng không thể.

Cần phải giết người, tuyệt đối không thể nương tay, nếu giờ phút này thả ông ta một con đường sống, nói không chừng về sau sẽ xảy ra chuyện ồn ào gì đó.

Như lời nói của Hạ Như Phong, Thu Phong vẫn tin tưởng không thay đổi.

Năm nay, nàng mới chỉ mười lăm tuổi, tuổi như thế, mà đã có thành tựu như vậy, hơn nữa còn là một luyện dược sư ngũ phẩm, đột phá đến lục phẩm cũng là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.

Có nàng ở học viện Linh Phong, lo gì sẽ xuống dốc?

Cho dù là trở thành thế lực cường đại nhất bốn quốc, cũng không phải không thể, cho nên, Thu Phong tin tưởng nàng có thể làm được.

"Sư phụ, đi thôi, giết ông ta có nên nói với mấy trưởng lão còn lại trong thập đại trưởng lão hay không? Có một số việc, giải quyết với nhau cho thỏa đáng, con sẽ đi với người một chuyến!"

Nụ cười của Hạ Như Phong từ từ thu lại, lúc này nàng lại có một loại uy nghiêm của người đứng trên cao từ lâu.

Những người đó nên thức thời cho tốt, bằng không, nàng không ngại thay sư phụ thanh lý môn hộ.

Một đám người không hoàn toàn trung thành với sư phụ, muốn dùng bọn họ thì phải như thế nào?

Quả nhiên như Hạ Như Phong nghĩ, lúc bọn họ đi về phía sơn cốc chỗ ở của thập đại trưởng lão, vài trưởng lão trong đó sau khi nghe thấy tin tức này, trên mặt trực tiếp hiện ra vẻ bất mãn, thậm chí cũng không cho nàng sắc mặt vui vẻ.

Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, một tia châm chọc từ bờ môi tràn ra: "Sư phụ, người là viện trưởng của học viện này, là lão đại, vì sao người của người lại muốn ngăn cản mệnh lệnh của người?"

Sắc mặt của Thu Phong rất khó coi, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua trên người mấy người đang phản kháng kịch liệt kia, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn không nói một lời.

"Một khi đã như vậy, dùng mấy con chó đó cũng không có tác dụng gì." Hạ Như Phong lạnh giọng nói, trong mắt tràn đầy khinh thường.

"Ngươi nói cái gì?" Từ trước đến nay bát trường lão và lục trưởng lão quan hệ rất tốt nghiến răng nghiến lợi nói: "Xú nha đầu, ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lời nói vừa rồi một lần nữa cho ta nghe xem?"

"Bốp!" Bát trường lão vừa mới nói xong, bàn tay của Thu Phong lão nhân đã đánh lên mặt của ông ta, Thu Phong trong phẫn nộ, lực lượng mạnh biết bao? Bát trưởng lão trực tiếp bay ra ngoài.

"Ngươi con mẹ nó dám chửi đệ tử của lão tử, quả thật là tìm chết."

Trong lòng đầy Thu Phong lửa giận, những năm gần đây, ông mê luyến luyện dược, rất lâu không quản lý học viện, không ngờ nhiều năm ông bỏ mặc, lại tạo thành những người tự cho là duy nhất này, ngay cả ông cũng dám không để vào mắt.

Đột nhiên, Thu Phong cảm thấy lục trưởng lão là tốt cỡ nào, dù sao lục trưởng lão nhìn thấy mình, lại là một bộ dạng sợ hãi đến cực điểm.

Chỉ là Thu Phong lại quên, bộ dạng lúc mình xuất hiện ở trước mặt lục trưởng lão ra sao.

Khuôn mặt kia của ông hận không thể giết người, hơn nữa trên người tỏa ra uy áp của cường giả Linh Quân, lục trưởng lão có thể không hoảng sợ vậy mới là lạ.

"Viện... Viện trưởng..." Bát trường lão bị một cái tát này đột nhiên đánh tỉnh, lúc này mới nhớ lại, viện trưởng còn ở đây, lúc này lui lại về sau mấy bước, không dám nói tiếp nữa.

"Sao, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Mắt lạnh lướt qua, Hạ Như Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Làm thủ hạ của sư phụ, các ngươi nên nhớ rõ, người các ngươi nguyện trung thành cũng chỉ có một, kia lại là sư phụ của ta, viện trưởng học viện Linh Phong, các ngươi có thể trở thành đồng bạn tốt, có thể vì đồng bạn ra đi mà buồn bã, nhưng mà các ngươi không thể lấy cớ này để phản bội sư phụ, nếu trở thành người của học viện Linh Phong, mệnh lệnh của sư phụ, các ngươi phải vô điều kiện tuân theo, nhất định phải tuân theo!"

"Một nha đầu như ngươi thì biết cái quái gì."

Lời nói của Hạ Như Phong, lại làm cho bát trường lão kích động lên, ông cắn răng, xoay người, mặt quay về phía Thu Phong, vẻ mặt kiên quyết nói: "Viện trưởng, ngài đây là đang ép mấy người chúng ta rời khỏi đây sao?"

"Rời khỏi đây?" Hạ Như Phong cong khóe môi: "Đây là quyết định của ngươi, hay là quyết định của tất cả các ngươi?"

Ánh mắt lướt qua trên người mấy trưởng lão còn lại, rất nhiều người đều không tự chủ được cúi đầu, chỉ có tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão, theo bản năng lui ra phía sau một bước, vẻ mặt vô tội.

Muốn rời khỏi là bọn họ, không liên quan đến chúng ta, học viện Linh Phong là nơi tự do như thế, sao ta có thể rời khỏi đây? 

Hành động của bọn họ, Hạ Như Phong tất nhiên có chú ý đến, nàng hơi cười, đi ra phía trước, duỗi bàn tay ra, hai bình ngọc đã xuất hiện ở trong tay của nàng: "Dường như hai người các ngươi đã đến Linh Vương cửu cấp? Ở đây có hai viên Vương Cực Đan, có thể để các ngươi đột phá đến Linh Quân."
Bình Luận (0)
Comment