Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 138

"Vương Cực Đan? Đột phá đến Linh Quân?"

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau, có lẽ là không thể tin được những lời mình nghe thấy.

Tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão ngạc nhiên trừng mắt to, sững sờ nhìn hai bình ngọc trong tay của nàng, sau đó trông thấy khuôn mặt nở nụ cười tự tin của thiếu nữ, hạ quyết tâm, nhận lấy dược bình.

Mặc kệ là thật hay giả, bọn họ cũng sẽ không bị thiệt, không phải sao?

Nếu là thật sự, đây chính là một cơ hội vô cùng lớn.

Từ miệng bình đổ một viên đan dược trong suốt màu xanh ra, hai người đồng thời đưa lên môi, đan dược ngay lập tức trượt vào trong cổ họng, từ từ vào bụng, cùng lúc đó, một luồng khí cường đại từ trong bụng tràn ra.

Linh Vương và Linh Quân là một đường ranh giới, chỉ khi đến Linh Quân, mới được cho là cường giả thật sự ý nghĩa.

Vì vậy, trận đột phá này, khí thế không phải là nhỏ.

Trên trời, sấm sét vang dội, linh khí thiên địa nồng đậm, xoay tròn trên đầu, hình thành một lốc xoáy lớn, dưới lốc xoáy, khí thế trên người hai người lần lượt tăng lên, mà lại làm cho người ta có một cảm giác không thể chạm đến.

Trong công hội luyện dược, An Đức Lâm bắt chéo hai chân nghe thuộc hạ báo tin, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía một nơi trong đó, khẽ nói: "Lại có người đột phá Linh Quân? Lại là hai người? Chỗ kia, dường như là ở học viện Linh Phong..."

Cũng ở lúc đó, trong hoàng cung, Phong Lạc tao nhã phất áo bào, vẻ mặt ôn hòa nhìn vị trí chỗ học viện Linh Phong, khẽ cười: "Bên người lão gia hỏa kia lại có người đột phá Linh Quân, kể từ đó, thế lực của Lâm Phong quốc càng thêm vững chắc, ta cũng nên đi chúc mừng lão gia hỏa kia thôi."

Bọn họ đến loại cấp bậc này, lo lắng không phải là tranh đấu thế lực, mà là vì nước vì dân nhiều hơn, cường giả Lâm Phong quốc càng nhiều, thì lúc quốc gia khác đến xâm lược, còn có sức lực chống đỡ càng nhiều.

Cho nên, cho dù ba thế lực lớn đều đứng đầu, thủ lĩnh bên trong lại có quan hệ tốt, kéo theo ba thế lực lớn ở chung cũng rất tốt.

"Ha ha, Linh Quân, cuối cùng ta cũng đến Linh Quân..."

Cảm nhận lực lượng sau khi thăng cấp xong, tứ trưởng lão nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, trong ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

Vài trưởng lão còn lại hâm mộ nhìn tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão, cuối cùng đều thống nhất lui ra phía sau một bước, giữ một khoảng cách với bát trường lão.

Thế giới này vốn là như thế, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Bọn họ nhìn trúng chỗ tốt ở học viện Linh Phong, thì sao có thể rời khỏi đây? Trừ phi là kẻ ngốc, không, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không làm loại việc ngu ngốc này.

"Ngươi... Các ngươi..." Bát trường lão không ngờ những người đó phản bội mình nhanh như vậy, phất áo bào hừ lạnh, hung dữ trừng mắt nhìn mọi người một cái, nói: "Các ngươi đã không đi, ta đi, ta không tin, với năng lực của ta, không có thế lực nào có thể cự tuyệt ta, cho dù đi Thương Lang quốc, cũng có thể đạt được một vị trí trưởng lão."

Nếu không phải vừa rồi ông quá đắc tội với Hạ Như Phong, ông cũng không muốn vì một lục trưởng lão mà rời khỏi đây.

Nhưng ông biết, ở chỗ này, ông không có tiền đồ, vậy còn không bằng rời đi tự tìm đường cho mình, ông tin tưởng, sớm muộn gì cũng có một ngày ông sẽ trở về, để cho những người đó hối hận cũng không kịp.

Ngay lúc lục trưởng lão xoay người rời đi, một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau ông ta truyền đến.

"Ta có để cho ngươi đi sao?" Giọng nói của thiếu nữ u ám, quỷ mị như trong địa ngục, người nghe thấy, không khỏi cảm thấy một hơi thở lạnh như băng từ mặt đất chạy vào tim, trong nháy mắt cả trái tim đều bị đóng băng.

Phía sau, sát khí đánh úp lại, bát trường lão nhanh chóng xoay người, trông thấy tay thiếu nữ cầm Triệu Hoán Thư màu bạc, và bóng dáng màu trắng kia nhanh chóng bay tới...

Lập tức, ông cảm giác một tia máu tươi phun ra, mí mắt vô lực khép lại, thân thể từ từ ngã về phía sau, một chút cảm giác từ trên người ông dần biến mất, kế tiếp, ngay cả cái gì cũng đều không biết.

"Phịch."

Cư thể ngã xuống đất phát ra tiếng rầm, khiến cho mọi người xung quanh đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt bọn họ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu nữ, đều hung hăng rùng mình một cái, ngay cả nhìn ánh mắt của nàng, cũng đầy sợ hãi.

"Tuyết Thiên, làm không tệ." Vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Tuyết Hồ, nàng hơi cười, tán dương nói.

"Một con cá nhỏ mà thôi, giết nó, còn vũ nhục móng vuốt xinh đẹp của ta." Tuyết Thiên nhăn mũi đáng yêu, khinh bỉ nhìn bát trường lão ngã xuống đất một cái.

Linh Vương nhỏ bé mà dám mắng chủ nhân của nó, quả thật là muốn chết.

"Triệu Hoán Thú nói chuyện?" Mọi người ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên tia kinh ngạc.

Ngay cả Thu Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, ông là sư phụ, lại không biết khi nào nàng có được một Linh Thú lục giai, chẳng lẽ, ba hơi thở từng đột phá, chính là con thú này sao?

Không, không đúng, hơi thở của Thú này, thật sự rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn mình mấy phần, tuyệt đối không phải Linh Thú vừa đột phá đến lục giai.

Chả trách... Chả trách nàng ở Huyết Linh Giới có thể bình yên vô sự, nhất định đây là con bài chưa lật thật sự.

"Ha ha ha, Thu Phong lão nhân, chúc mừng chúc mừng, không ngờ ngươi lại có đến hai Linh Quân trợ lực."

Phía chân trời truyền đến một tiếng cười sang sảng, chỉ thấy Phong Lạc chân đạp hư không, tay đặt sau lưng, gió nhẹ lướt qua, tay áo bay bay, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, rất có cảm giác như thần tiên.

"Phong Lạc lão nhân, để cho ngươi đoạt trước rồi." Lại một giọng nói truyền đến, ngay sau Phong Lạc, An Đức Lâm cũng thuận gió mà đến, đôi mắt nheo lại, mỉm cười hồ ly: "Chúc mừng, Thu Phong lão nhân." 

Ánh mắt lướt qua trên người tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão, với năng lực của ông, tất nhiên nhìn ra đột phá là hai người này.

Nhưng mà, để ông kinh ngạc là hai người này đều là Linh Vương cửu cấp, nhưng thời gian tứ trưởng lão tiến vào Linh Vương cửu cấp, có lẽ là sớm hơn ngũ trưởng lão, như vậy vì sao hai người này lại đột phá cùng nhau?

Trong lúc vô tình ánh mắt nhìn đến Hạ Như Phong, ông bỗng nhiên hiểu rõ, đại khái nguyên nhân là vì nàng!

Về phần thi thể ngã trên mặt đất kia, sớm bị hai người bỏ qua, đoạn thời gian này, bọn họ đều thấy người này phiền phức, nếu không phải ông ta là người của học viện Linh Phong, đã sớm ra tay giết chết rồi.

"Sư phụ, chuyện này con giúp người xử lý xong rồi, như vậy, con còn có chuyện quan trọng khác, nên rời đi trước đây."

Cách làm của nàng vừa rồi, là cho ân huệ và tạo uy nghiêm.

Người trung thành với sư phụ, tất nhiên sẽ có thưởng, mà người cố chấp như bát trường lão, nàng sẽ chấm dứt hậu hoạn, không để cho ông ta sau khi rời khỏi nghĩ biện pháp đối phó với học viện Linh Phong, nên mới phải giết ông ta.

Cho dù mình không sợ ông ta trả thù, sư phụ cũng không sợ, nhưng trong học viện, có nhiều đệ tử năng lực còn thấp kém.

Cho dù bọn họ là thiên tài, nhưng cũng để không thể chống lại một chiêu của bát trường lão.

Tuy Hạ Như Phong không quan tâm đến tính mạng của người xa lạ, nhưng những người đó cũng là người dưới thế lực thuộc về sư phụ, nàng sẽ không để cho sư phụ vì vậy mà bị tổn hại danh dự.

Cho nên, nàng mới dùng thủ đoạn sấm sét, để lại mạng của lục trưởng lão vĩnh viễn ở đây.

Rời khỏi nơi này, Hạ Như Phong ở trong học viện đi không mục đích, lúc này, một bóng dáng phía trước hấp dẫn chú ý của nàng, khẽ dừng bước chân lại, khóe môi nở nụ cười vui mừng.

Nam tử bên kia bước chân đến, làn da màu đồng cổ ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, có vẻ sáng bóng.

Người mặc y phục màu đen, hiện ra cơ thể cường tráng của nam tử, tay cầm đại kiếm, khuôn mặt anh tuấn, lúc nhìn thấy thiếu nữ, nở nụ cười ôn nhu.

"Thật xin lỗi, đoạn thời gian này bận quá, thế cho nên ngươi trở lại, ta cũng chưa thể đi thăm ngươi." Giọng nói của nam tử đầy từ tính êm tai, cúi mắt, nhìn về phía thiếu nữ thấp hơn mình nửa cái đầu, ôn nhu nói.

"Cổ huynh, thương thế của ngươi có việc gì không?"

"Đã sớm không sao rồi, Như Phong, ngươi muốn rời khỏi học viện sao? Nếu không, chúng ta cùng nhau đi thôi!"

"Được." Khẽ gật đầu, Hạ Như Phong bèn đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Một đường đi tới, hai người hấp dẫn chú ý của mọi đệ tử, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của các đệ tử, dù là với tính cách đối với việc gì cũng đều lạnh nhạt của Hạ Như Phong, cũng cảm thấy một chút không được tự nhiên.

"Như Phong, trong khoảng thời gian này, ngươi đã trở thành người có tiếng trong học viện rồi." Cổ Phi hơi cười, trêu ghẹo nói: "Đoán chừng, cho dù là đệ tử tinh anh bài danh thứ nhất xuất hiện, cũng sẽ không khiến cho oanh động lớn như thế? Chậc chậc, ngay trước mặt lục trưởng lão mà chém giết ái đồ của ông ta, việc này còn có ai không biết chứ? Hơn nữa, rất nhiều người đều bị khí phách của ngươi mê hoặc."

Khóe miệng co rút, Hạ Như Phong sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thật ra, ta rất khiêm tốn, thật sự rất khiêm tốn..."

Khiêm tốn? Hai chữ này, suýt chút nữa làm cho Cổ Phi có một loại xúc động muốn chửi ầm lên.

Nàng còn khiêm tốn? Vậy trên đời này, còn có người nói khoác sao?

Không nói nàng từng có những công lao vĩ đại kia, chỉ cần coi nhẹ cảnh cáo của lục trưởng lão mà giết Khánh Tùng, hơn nữa bản thân là đệ tử của viện trưởng Thu Phong, điểm này, dường như khiến cho nàng khiêm tốn không đứng dậy nổi?

Nàng lại còn dám nói, nàng rất khiêm tốn?

Làm người, cũng không thể vô sỉ đến như vậy.

Đảo cặp mắt trắng dã, Hạ Như Phong thật sự cảm thấy mình đầy khiêm tốn, nếu nàng thả hai Thú lục giai ra, chỉ sợ oanh động sẽ lớn hơn nữa! Huống chi, tin bản thân mình là luyện dược sư ngũ phẩm, cũng chỉ có số ít người biết.

Vì vậy nàng cảm thấy, mình đã là người đầy khiêm tốn rồi.

"A, vị mỹ nữ kia là ai? Bộ dạng thật là xinh đẹp, vì sao ta chưa từng gặp qua?"

Phía trước chợt truyền đến tiếng nghị luận, Hạ Như Phong và Cổ Phi đồng thời nhíu mày, đưa ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người phía trước vây quanh một nữ tử áo bào lam nhẹ di chuyển bước chân, thong thả đi tới.

Nữ tử áo bào lam tao nhã, mắt xanh như nước biển trong veo, mái tóc khẽ bay trong gió, nhưng lại gây cho người một cảm giác bị nước chảy qua làm bừng tỉnh.

Nữ tử này so với Nam Cung Ngạo Tuyết, thì chỉ có hơn chứ không kém, có lẽ, cũng gần bằng Hạ Như Phong!

"Ngươi chính là thiếu nữ thiên tài giết Khánh Tùng?" Nữ tử áo bào lam đến trước mặt Hạ Như Phong mới dừng bước chân lại, nói: "Ta là Lam Đồng bài danh thứ tám trong bảng Tinh Anh, hôm nay, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Lam Đồng? Nghe tên này, người biết một chút ít về lịch sử trong học viện, đều chấn động.

Nàng là Lam Đồng đệ nhất mỹ nữ vào học viện trước Nam Cung Ngạo Tuyết, nhập học gần năm năm, là nữ tử thiên tài gia nhập Tinh Anh Đường? Thời gian này, sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, nhìn không khí giữa nàng và Hạ Như Phong, rõ ràng là rất không thân thiện.

"Ngươi có dám ứng chiến không?" Tay Lam Đồng cầm kiếm chỉ vào đối phương, mặc kệ Hạ Như Phong có đáp ứng hay không, đại chiến này đều không thể né tránh.

"Lý do."

Giọng nói của Hạ Như Phong nhàn nhạt, nàng cũng không muốn chẳng biết tại sao lại bị khiêu chiến.

"Hừ." Lam Đồng hừ lạnh một tiếng, lúc này, ôn hòa trên cơ thể rút đi toàn bộ, một tia lạnh lẽo từ trên người nàng tỏa ra: "Ngươi giết Khánh Tùng, ta không nên vì hắn báo thù sao?"

"Như Phong." Cơ thể của Cổ Phi chợt lóe, chắn trước người Hạ Như Phong, ánh mắt cảnh giác mà đầy đối địch.

Hạ Như Phong phất tay, có chút không để ý cười: "Điều kiện này, thành giao, khiêu chiến của ngươi, ta nhận."

"Ta biết ngươi có Hỏa Linh, cho nên, ta ngược lại muốn tìm hiểu uy lực của Hỏa Linh kia." Trong mắt xanh hiện lên tia mịt mờ, khóe miệng Lam Đồng cong lên cười như không cười.

"Đối phó với ngươi, thì không cần." Lắc đầu, Hạ Như Phong lạnh nhạt nói.

Mặt cười khẽ biến, Lam Đồng cười lạnh nói: "Cuồng vọng đến cực điểm, ta đây muốn nhìn xem ngươi có phải có năng lực này."

Rút kiếm ra khỏi vỏ, hiện lên sắc bén, Lam Đồng cầm kiếm đâm về phía Hạ Như Phong, kiếm của nàng nhẹ nhàng như nước, dường như không có một chút lực sát thương, nhưng sự thật là như vậy sao?

Hệ Thủy vốn đã sắc bén, được che giấu ở trong thuộc tính mềm mại kia.

Cơ thể của Hạ Như Phong tránh né, lúc ẩn lúc hiện như gió, ở lúc di chuyển, trên chân xuất hiện tia điện màu tím, phát ra tiếng "Xẹt xoẹt".

"Bộ pháp linh kỹ thật nhanh thật quỷ dị." Trong lòng Lam Đồng thầm than một tiếng, không dám quá khinh địch nữa, vẻ mặt hơi ngưng trọng, cảm nhận được gió sau lưng, nhanh chóng xoay người, kiếm chặn ngang trước ngực, ngăn cản trường côn bổ đến trước mặt.

"Keng."

Côn và kiếm chạm vào nhau, tiếng thanh thúy lọt vào tai, bước chân của hai người lại đồng thời lui về phía sau mấy bước.

Trận giao phong đầu tiên này, hai người các nàng lại kết thúc hòa nhau.

"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ tư..."

Côn ở không trung nháy mắt xẹt qua, mang đến nhiệt độ cực nóng, trong nháy mắt kia dường như bên cạnh đều bị chiếu rọi đỏ bừng không ngừng, khí thế cường đại, đánh đến trước mặt.

"Quấn."

Kiếm chỉ lên trời, kiếm trên tay lại hóa thành một tơ lụa màu lam, ở trong gió phất qua, dùng sức cuốn lấy côn của Hạ Như Phong, côn kia lúc tiếp xúc đến tơ lụa màu lam, thì ảm đạm mấy phần.

"Thủy khắc Hỏa, ngươi nhất định là đấu không lại ta." Lam Đồng cầm tơ lụa màu lam, lạnh nhạt mở miệng.

Thiên phú của thiếu nữ này, không thể nghi ngờ để cho nàng kinh ngạc.

Nhưng nàng chỉ nghĩ dựa vào tu vi của một Linh Tướng, không cần Hỏa Linh kia cũng có thể đánh bại Linh Tướng lục cấp là mình, quả thực là có chút buồn cười.

Cho dù bộ pháp linh kỹ của nàng để cho mình nghiêm túc, nhưng cũng không thể vượt qua khe rãnh lớn như thế.

Cho dù Hạ Như Phong từng đánh bại Khánh Tùng, nhưng nàng vẫn cho rằng, nguyên nhân là vì Hỏa Linh kia, còn bằng thực lực của mình, thì sao có thể đánh bại hắn ta?

"Phải không?" Khóe môi của Hạ Như Phong cong lên, giọng nói của nàng đầy mỉa mai.


Bình Luận (0)
Comment