Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Ngươi cũng đến đây?"
Đi đến trước mặt Hạ Như Phong, Ma Ngạo Thiên dừng chân, môi mọng gợi lên một chút tươi cười nhợt nhạt.
Rất khó tưởng tượng nam tử âm lãnh yêu dã này, khi cười rộ lên lại rung động lòng người như vậy.
"Đúng vậy, Ngạo Thiên, lâu rồi không gặp." Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy kia của Hạ Như Phong khi nhìn nam tử trước mặt thì gương mặt hàm chứa tươi cười dịu dàng.
Nam tử trước mặt dung mạo tuyệt thế, con ngươi màu đỏ tản ra ánh sáng yêu dã, hồng y nhẹ bay, trong tay nắm một thanh trường kiếm, đứng thẳng ở dưới bầu trời, ánh chiều tà nhàn nhạt của trời chiều, chiếu rọi lên gương mặt khí phách của nam tử càng câu lòng người hơn.
Một người cuồng mị lãnh ngạo (ngông cuồng, mị hoặc, lạnh lùng, kiêu ngạo) như vậy, nam tử lại hàm chứa một cỗ âm u lạnh lẽo, chỉ có ở trước mặt nàng thì mới trở nên dịu dàng.
"Ngạo Thiên, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta là theo sư phụ của ta đến tham gia giao dịch hội, sau khi kết thúc trận giao dịch hội này thì ta lại theo lão sư đi địa phương khác rèn luyện." Ma Ngạo Thiên liếm đôi môi mọng, tầm mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Chờ ta đạt được đủ thực lực thì ta có thể giúp ngươi giết người mà ngươi muốn giết."
Ma Ngạo Thiên giờ phút này, vẻ mặt kiên định, mắt đỏ nhìn Hạ Như Phong thật sâu.
"Ngạo yêu..." Hạ Như Phong há to miệng, trong mắt nổi lên một tầng cảm kích: "Ngươi, đây là vì cái gì..."
"Bởi vì..., chúng ta là bằng hữu..."
Ngay từ đầu, nàng không hề để ý đến thân phận đại ma đầu của mình, khi bắt đầu trở thành bằng hữu với mình, nàng chính là bằng hữu duy nhất của hắn trong cuộc đời này và là người bảo vệ lớn nhất của hắn.
Mà người nàng muốn giết, cho dù là thần thì hắn cũng sẽ giúp nàng cùng nhau đi giết.
Vì tín niệm này, hắn sẽ liều mạng tăng lên thực lực, chỉ vì nàng đi giết người.
Cũng chính bởi vì tín niệm này, hắn mới kiên trì huấn luyện dưới sự tàn khốc không phải người của lão sư.
"Ngạo Thiên, ta đã vào được viện Linh Sư, nếu ngươi có việc thì có thể đi tới đó tìm ta, nếu chúng ta là bằng hữu, nếu ngươi gặp nạn thì ta cũng sẽ không thờ ơ mà mặc kệ."
"Tốt, ta sẽ." Ma Ngạo Thiên nhàn nhạt cười, ngẩng đầu, ngắm nhìn ánh chiều tà che kín bầu trời và nói: "Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên đi rồi, . . . Bảo trọng."
Dứt lời, cuối cùng hắn cũng nhìn Hạ Như Phong liếc mắt một cái rồi xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Kinh ngạc nhìn bóng dáng Ma Ngạo Thiên đến xuất thần, thẳng đến khi hắn hoàn toàn biến mất thì Hạ Như Phong mới thu hồi mắt và khẽ thở dài, không biết lần từ biệt này, khi nào lại có thể gặp lại?
"Mỹ nhân tỷ tỷ."Tiểu Bạch kéo ống tay áo Hạ Như Phong, chớp đôi mắt sáng lạn và nói: "Ngươi chính là thuộc về Tà lão đại, không thể thích người khác."
Nghe vậy, Hạ Như Phong lấy tay che trán, không nói gì thở dài.
"Tiểu Bạch, Ngạo Thiên là bằng hữu của ta." Cong ngón tay lại và gõ vào ót Tiểu Bạch, Hạ Như Phong nghiêm túc mở miệng.
Bĩu môi, trong mắt Tiểu Bạch xẹt qua một chút ánh sáng kỳ lạ: "Vậy Tà lão đại thì sao?"
"À…"Hạ Như Phong ngẩng đầu và lên nhìn bầu trời, một lát sau thì thu hồi tầm mắt, hơi cười: "Chàng là một tồn tại đặc biệt."
Tồn tại đặc biệt? Đó chính là, không giống với người khác sao?
Cả người Tiểu Bạch suýt chút nữa kích động mà nhảy dựng lên, trong lòng hắn hai người là quan trọng nhất, cuối cùng cũng sắp tu thành chính quả, nếu như hai người có thể lập tức bái đường thành thân, vậy thì càng tốt rồi.
Chẳng qua những điều này Tiểu Bạch chỉ dám suy nghĩ trong lòng thôi, bởi vì hắn biết, nếu Hạ Như Phong không có đạt đến đỉnh cao nhất thì nàng sẽ không gả cho Dạ Thiên Tà.
Bắc Ảnh Băng kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, hắn tự nhiên nhìn ra, nam tử mắt đỏ vừa rồi là khác biệt, không ngờ rằng, nam tử bên người nàng đều ưu tú như vậy.
Mà lần giao dịch hội này, theo thời gian trôi qua thì cũng dần dần kết thúc.
Bắc Ảnh Băng dẫn mọi người trong gia tộc Bắc Ảnh bắt đầu lên đường về nhà, về phần Hạ Như Phong thì dưới sự cực lực giữ lại của Nam Cung gia nên tiếp tục lở lại Nam vực, huống chi nàng cần thế lực của Nam Cung gia để tìm kiếm dược liệu.
"Hoàng cung mời?"
Vào ngày thứ hai sau giao dịch hội, gia tộc Nam Cung nhận được lời mời từ hoàng cung, đây vốn dĩ chẳng qua là một chuyện bình thường nhất, nhưng trong thiệp mời lại chỉ rõ Hạ Như Phong và Tiểu Bạch.
"Ta cũng không nhớ rõ, ta từng có quan hệ qua lại với người trong hoàng cung." Hạ Như Phong nhướng mày, có lẽ là bởi vì Lâm gia, nàng đối với cái gọi là hoàng cung đế quốc cũng không có thiện cảm.
"Các ngươi không phải là đã từng giáo huấn qua hoàn khố Lâm Bách kia sao? Đoán chừng là vì bởi vì duyên cớ này nên hoàng cung mới điều tra các ngươi." Gia chủ Nam Cung gia nhìn Hạ Như Phong, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn và tiếp tục nói: "Ta đã thay ngươi tìm kiếm qua, Huyết Hồng Hoa ngươi cần đang ở trong hoàng cung."
"Huyết Hồng Hoa?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút: "Vậy lời mời lần này, ta không đi không được rồi."
Đây chính là tìm được mà chẳng tốn chút công phu, hóa ra trong hoàng trong đã có sự tồn tại của Huyết Hồng Hoa.
Nếu như có được Huyết Hồng Hoa, muốn tìm kiếm dược liệu còn lại thì cũng chỉ là hai loại thảo mộc.
"Hiện tại cũng không còn sớm, vậy các ngươi cũng nên cùng nhau xuất phát đi! Ha ha, lần này hoàng cung mời đều là một số người trẻ tuổi, lão đầu tử ta đây sẽ không đi xem phần cảnh tượng náo nhiệt này rồi."
Phất áo bào tro và đứng dậy, gia chủ Nam Cung gia ngáp một cái, có lẽ là nhớ tới cái gì, nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.
"Đúng rồi, ngươi cần phải cẩn thận một chút, nghe nói, hoàng đế có ý giúp thái tử tuyển trắc phi."
Hạ Như Phong trầm mặc lại và cũng không có nói gì, không biết vì sao, nàng mơ hồ cảm giác được, lần này đi tới hoàng cung cũng sẽ không đơn giản. Có thể chính mình đối với Huyết Hồng Hoa kia cũng là tình thế bắt buộc, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nàng không thể không đi.
Huyết Hồng Hoa là dược liệu trân quý, bỏ lỡ nơi này, chỉ sợ sẽ lại khó tìm kiếm hơn.
Gia chủ Nam Cung gia chỉ có một nữ nhi, vì vậy lần tiến cung này ngoài nàng và Tiểu Bạch ra thì chỉ có huynh muội Quan gia.
Sự kiện được cử hành ở trong vườn hoa của hoàng cung đế quốc, ngay sau khi mấy người Hạ Như Phong vừa đến, có một vị nam tử trung niên đi tới và hỏi: "Xin hỏi có phải là Như Phong cô nương?"
Vẻ mặt Hạ Như Phong lạnh nhạt gật đầu, từ đầu tới cuối, gương mặt tuyệt mỹ kia đều không có biểu cảm gì.
"Như Phong cô nương, còn có vị tiểu công tử này, đại nhân nhà ta muốn gặp các ngươi." Nam tử trung niên hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía huynh muội Quan gia: "Quan thiếu gia, Quan tiểu thư, làm phiền các ngươi chờ ở đây."
Sau đó, nam tử trung niên dẫn Hạ Như Phong và Tiểu Bạch đi vào một tòa cung điện hẻo lánh.
Cung điện này cũng không có tráng lệ như những nơi khác, ngược lại lại mộc mạc không giống như là kiến trúc trong hoàng cung nên có.
Trong cung điện, trên bàn trước mặt lão giả bày đặt một chậu hoa tươi, tiên diễm giống như là dùng bị máu bơm nhiễm qua, tản mát ra ánh sáng diêm dúa lẳng lơ.
Bên cạnh lão giả đứng một vị công tử tuấn mỹ mặt như quan ngọc (Mặt mũi sáng như ngọc quan. Quan ngọc là một loại ngọc tốt không bị vết là cực đẹp. Người Trung Quốc xưa dùng loại ngọc này để gắn lên mũ các quan đại thần), chỉ là từ lúc bắt đầu, ánh mắt của Hạ Như Phong đã bị hoa tươi hấp dẫn, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn vị công tử tuấn mỹ kia một cái.
"Huyết Hồng Hoa?"
Hạ Như Phong đè nén nội tâm đang kích động xuống, ngẩng đầu lên, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn về phía lão giả hỏi: "Ngươi là loại người nào? Vì sao muốn gặp ta và Tiểu Bạch?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi chính là Luyện dược sư?" Lão giả không có trả lời câu hỏi của nàng, hơi mỉm cười và hỏi ngược lại.
Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, nhưng Hạ Như Phong vẫn gật đầu.
"Ha ha, như thế rất tốt, không biết ngươi có thể tỉ thí một lần với tôn tử của ta được hay không? Nếu ngươi thắng thì Huyết Hồng Hoa này sẽ cho ngươi, như thế nào?" Lão giả nheo hai mắt lại, khóe miệng cong lên nụ cười như hồ ly.
Hắn muốn xem, thiếu nữ này, rốt cuộc có tiềm lực hay không, có đáng giá hắn đi mượn sức hay không.
"Tôn tử của ta là Luyện dược sư lục phẩm, đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn từ chối."
"Ta tiếp nhận." Hạ Như Phong thu hồi ánh sáng trong mắt lại, khi ngẩng đầu thì lạnh nhạt nói một tiếng: "Không biết ngươi muốn so cái gì? Lại như thế nào tỷ thí?"
"Vậy thì so về luyện dược đi!" Lão giả đứng lên và liếc mắt ra hiệu cho nam tử đứng bên cạnh, nói: "Tiểu nha đầu, xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi."
Hạ Như Phong sờ mũi, lộ ra một chút mỉm cười vân đạm phong khinh (nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì).
"Thật sự là một đám ngu ngốc, còn dám so luyện dược với mỹ nhân tỷ tỷ." Tiểu Bạch trợn trừng mắt, trong lòng đem hai người này hung hăng khinh bỉ một phen.
"Vậy dược liệu luyện dược, cần phiền toái ngươi chuẩn bị rồi."
"Ha ha, đồng ý, đồng ý." Vuốt chòm râu trắng, lão giả hơi thưởng thức liếc nhìn Hạ Như Phong
Nha đầu kia, thật đúng là không muốn ăn một chút thiệt thòi, chính mình đều đã nguyện ý lấy Huyết Hồng Hoa làm tiền đặt cược, nàng còn muốn nhân cơ hội này bắt chẹt một phen, bất quá, lại rất đúng khẩu vị của hắn.
Một ít dược liệu mà thôi, hắn cũng không ngại, chẳng lẽ nàng còn có thể luyện chế ra viên đan dược cực kỳ trân quý nào hay sao?
Nhưng mà sau khi lão giả tiếp nhận giấy tuyên thành thì khóe miệng hung hăng co giật, đau lòng đưa giấy tuyên thành cho người nam tử trung niên đi cùng Hạ Như Phong, khẽ thở dài một tiếng: "Nha đầu kia, ngươi đúng là muốn vơ vét hết sạch quốc khố của ta."
"Là ngươi để cho ta tỷ thí." Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ kia của nàng khiến cho lão giả hận không thể đưa tay ta đấm cho một đấm. Nàng đây chính là điển hình được tiện nghi mà còn khoe mã, rõ ràng vơ vét quốc khố của mình, lại giống như mình bức nàng làm như thế vậy.
Một lát sau, nam tử trung niên cầm dược liệu đi đến.
Hạ Như Phong nhìn dược liệu được bày trước mặt, bàn tay vung lên, một đỉnh dược lô rõ ràng xuất hiện ở trước mặt của nàng.
"Ta gọi là Thi Văn Vũ." Thi Văn Vũ mỉm cười thân thiện với Hạ Như Phong, nụ cười của hắn hàm chứa một loại cảm giác ấm áp: "Cho dù ngươi thất bại thì cũng không sao, hãy để cho ta nhìn xem toàn bộ thực lực của ngươi." Thi Văn Vũ sớm biết nàng là Luyện dược sư, nhưng mà hắn không thừa nhận thuật luyện dược của nữ tử này vượt qua mình.
Thật sự là tuổi tác của nàng quá nhỏ, tuổi còn nhỏ như vậy mà trở thành Luyện dược sư ngũ phẩm thì đã là cực hạn rồi.
Chính mình từ một năm trước đã trở thành Luyện dược sư lục phẩm, cho dù nàng có thiên tài như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể vượt qua mình.
Mà trận đấu ngày hôm nay, chỉ vì muốn xem năng lực thực sự của nàng, dù sao bọn họ cần là một thiên tài có tiềm lực, nếu như thực lực của nàng không có ở trong dự liệu của mình, thì chỉ có thể từ bỏ nàng ta.
"Cắt, hiện tại ta cho các ngươi kiêu ngạo một hồi, đợi lát nữa, mỹ nhân tỷ tỷ chắc chắn sẽ hù chết toàn bộ các ngươi." Tiểu Bạch đảo cặp mắt trắng dã, khóe miệng gợi lên một chút nhạo báng, lại ở trong lòng hung hăng khinh bỉ bọn họ một phen.
Hắn chán ghét nhất loại thiên chi kiêu tử tự cho mình là tốt đẹp này, những người đó làm sao biết mỹ nhân tỷ tỷ nhất định sẽ thất bại?
Ở trong lòng Tiểu Bạch, Hạ Như Phong vĩnh viễn cũng sẽ không thất bại, mà thất bại thường thường đều là đối thủ của nàng.
Bởi vì sùng bái của Tiểu Bạch đối với Hạ Như Phong đã đến mức độ mù quáng...