Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 260

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
     
Ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu khắp đình viện, nhánh cây ở trong gió mát lay động, mùi hoa tỏa ra khắp nơi, phía trước cung điện đóng chặt, cuối cùng ở dưới bầu không khí tĩnh lặng từ từ mở ra.

Y phục đỏ của nữ tử tung bay, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, duỗi thắt lưng với bầu trời, cúi đầu, thản nhiên nở nụ cười với tiểu thiếu niên còn vẻ trẻ con.

"Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"

"Được, mỹ nhân tỷ tỷ." Tiểu Bạch cong lên cười đáng yêu, hai răng nanh hổ lóe ra tia sáng lệ sáng bóng.

Hai người rời đi, mà trong cung điện sau lưng bọn họ, lão giả và Thi Văn Vũ đều trợn mắt há hốc mồm sửng sờ ở tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất mà suy nghĩ đến xuất thần.

"Vừa rồi ta đang nằm mơ sao?"

Nhớ lại trận quyết đấu kia, Thi Văn Vũ dùng sức gõ đầu, bản thân như ở trong mộng.

Hắn lại thua... Nhưng hắn cũng là thua tâm phục khẩu phục...

"Luyện dược sư thất phẩm? Ha ha, nói vậy thành tựu về sau của nàng, tuyệt đối sẽ không thấp, mà ta có thể may mắn tỷ thí với nàng, vậy là đủ rồi." Tay của Thi Văn Vũ cầm quạt giấy, khuôn mặt nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, đôi mắt như mặt nước, tập trung nhìn vào bóng dáng của Hạ Như Phong, bên trong hiện lên một tia sáng mịt mờ.

Lão giả vuốt chòm râu trắng, phát ra một tiếng than nhẹ: "Văn Vũ, con phải nhớ kỹ, thiên tài đại lục nhiều lắm, vượt qua con cũng nhiều vô số, không thể tâm cao khí ngạo như trước đây nữa."

"Hoàng gia gia giáo huấn đúng, Văn Vũ nhớ kỹ." Thu tinh thần lại, Thi Văn Vũ ôm quyền, cung kính nói: "Cái kia, Hoàng gia gia, ta có thể rời đi không?"

"Đi thôi! Văn Vũ, chuẩn bị qua lại nhiều với nữ tử kia, về phần chúng ta là mượn sức nàng hay là cái khác, thì chờ ta tiếp tục quan sát sau mới quyết định, đôi khi mượn sức quá mức, ngược ại sẽ thành trở mặt, nhân vật thiên tài như nàng này, cho dù không thể phục vụ cho đế quốc của chúng ta, cũng không thể để cho nàng sinh ra ác cảm."

Lão giả phất tay, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, tiếp tục trầm mặc.

"Vâng." Thi Văn Vũ cung kính ôm quyền đáp một tiếng, rồi xoay người rời khỏi cung điện.

Trong hậu hoa viên, một nhóm nữ tử y phục son phấn xinh đẹp đang tranh chấp với nhau, bởi vì các nàng đều à nữ tử trong thế nhà, vì vậy cũng không muốn mình kém hơn người khác.

Lần yến hội này, không chỉ là vì tuyển trắc phi cho thái tử, càng để cho thế gia thông gia, cho nên trừ nhóm oanh oanh yến yến kia ra, cũng có những thiên tài trẻ tuổi tâm cao khí ngạo.

Không biết vì sao, nhìn thấy loại rầm rộ này, Hạ Như Phong đều suýt chút nữa đã quên bản thân mình ở dị thế, còn cho rằng đã xuyên đến cổ đại Hoa Hạ.

Có lẽ là một đường đi đến đều là phong tình dị thế, nên đây à lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Xem ra, cho dù là người của thế giới nào, cũng đều có điểm giống nhau.

Hậu hoa viên ồn ào, sau khi Hạ Như Phong xuất hiện, lại trở về yên tĩnh quỷ dị.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hai người đang đi đến, trong đó có kinh diễm, có thèm nhỏ dãi, cũng có ghen tị, còn có người không dời được ánh mắt của mình.

"Là các ngươi?"

Ngay lúc này, một giọng nói hận đến nghiến răng phá vỡ im lặng lúc này.

Theo phía giọng nói, Hạ Như Phong nâng mắt nhìn qua, lúc nhìn thấy người nói chuyện kia, mày không dấu vết nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Lại là cẩu tạp lông Lâm gia." Khuôn mặt trẻ con của Tiểu Bạch u ám, trong mắt chứa đầy âm lãnh nhìn Lâm Bách một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.

"Nhị đệ, xảy ra chuyện gì vậy?" Bỗng nhiên, một giọng nói ôn nhu như nước từ phía sau Lâm Bách truyền đến, chỉ thấy nữ tử đi ra, mắt sáng răng trắng, bàn tay mềm mại, da trắng như nõn nà, y phục màu vàng càng khiến cho nàng thêm cao quý, tóc mây cắm một cây trâm ngọc, đi đường phát ra tiếng vang thanh thúy động lòng người.

"Đại tỷ, chính là xú tiểu tử kia, lần trước đả thương ta." Thấy người đi đến, ánh mắt của Lâm Bách sáng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, lại dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi kia nhìn Hạ Như Phong.

"A?" Nữ tử nâng hai mắt lên, nhìn Tiểu Bạch một cái, rồi đứa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.

Trong mắt của nàng, lúc đầu xuất hiện một chút kinh diễm, rồi sau đó dần hiện ra một chút ghen tị, vì ở trước quần chúng, vì duy trì hình tượng của nàng, vì vậy đã giấu ghen tị ở đáy mắt rất tốt.

"Nhị đệ, oan gia nên giải không nên kết, cần gì phải gây khó dễ với một tiểu công tử? Không bằng giải hòa với nhau, thế nào?" Nữ tử ôn nhu cười, xoay người, mặt nhìn Lâm Bách, nhẹ giọng nói.

Lời của nàng, nhất thời khơi dậy gợn sóng ở trong hậu hoa viên.

"Quả nhiên không hổ là thái tử phi, hiền lành ôn nhu, nữ tử thiên hạ đều không thể đạt được."

"Ha ha, nếu không như thế, sao thái tử phi có thể được thái tử sủng ái? Thái tử phi cũng không như những nữ tử yêu kiều sinh ra được nuôi dưỡng ở thế gia kia, cũng chỉ có thái tử phi mới xứng trở thành đế hậu, mẫu nghi thiên hạ."

"Đó là tất nhiên, không phải nữ nhân nào cũng có thể so với thái tử phi, loại nữ tử không có mỹ mạo, sao so với thái tử phi của chúng ta?" Nữ tử nói lời này, ánh mắt có chút ghen tị nhìn Hạ Như Phong, sau đó hai tay ôm quyền, vẻ mặt chờ mong: "Nếu như sinh ra có thể trở thành tỷ muội với thái tử phi, ta sẽ chết mà không oán."

Lời này, biểu lộ ý nghĩ trong lòng nàng ta không bỏ sót.

Trở thành tỷ muội với thái tử phi, chết cũng không oán? Đoán chừng là gả cho thái tử trở thành trắc phi, rồi chết cũng không oán?

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Đồng chợt biến đổi, nắm chặt nắm đấm, cố gắng ngăn chặn tức giận và không cam lòng trong lòng, cong lên một nụ cười ôn nhu, nói: "Ta cũng chờ mong trở thành tỷ muội với muội muội."

Nhưng mà, trong mắt nàng nhìn về phía nữ tử lại hiện lên sát khí.

Trở thành tỷ muội với nàng, nàng ta xứng sao? Bất kì ai nhìn trộm thái tử, đều tuyệt đối không thể giữ lại.

Nam nhân của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình nàng.

"Đại tỷ." Lâm Bách bất mãn trừng lớn hai mắt, để cho hắn hòa giải với tiểu thí hài kia? Sao có thể chứ? Hắn vĩnh viễn không thể nào quên, hắn ta đã sỉ nhục hắn.

Lâm Ngọc Đồng nhíu mày lại, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Bách, thân thể của Lâm Bách nhất thời run lên, cúi đầu, làm người Lâm gia, hắn đương nhiên rõ ràng, đại tỷ không ôn nhu như lời trong miệng của người ngoài truyền.

Ôn nhu chỉ là biểu hiện giả dối nàng ra vẻ để đạt được tim của thái tử mà thôi, đại tỷ chân thật là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt.

"Đại tỷ, muốn ta không so đo với hắn cũng có thể." Lâm Bách ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, hung hăng nuốt nước miếng, nói: "Ta muốn nữ nhân này."

Lời nói của hắn, không khỏi khiến cho sắc mặt của Hạ Như Phong và Tiểu Bạch đều u ám.

Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, Lâm Ngọc Đồng nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, trong lòng đột nhiên sáng ên, không biết vì sao nữ nhân này làm cho nàng có một loại cảm giác rất nguy hiểm, nếu nàng gả cho đệ đệ của mình, vậy nguy hiểm này sẽ được giải trừ.

"Vị cô nương này." Lâm Ngọc Đồng ôn nhu cười đi về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt thân mật: "Đệ đệ này của ta coi như là thanh niên tài tuấn, kết duyên với ngươi cũng không có sỉ nhục ngươi, không biết cô nương có nguyện gả cho đệ đệ của ta? Nếu cô nương muốn trưng cầu ý kiến của người thân, thì có thể hoàn toàn yên tâm, ta tự mình đến cửa cầu hôn."

"Đại tỷ, ta chỉ muốn nạp nàng làm thiếp là đủ rồi, lấy thân phận của nàng, không xứng trở thành nàng dâu của Lâm gia, môn không đăng hộ không đối, nhất định phụ thân cũng sẽ không đồng ý."

Lâm Bách khẽ nhíu mày, dạo này tình thế của Lâm gia rất khẩn cấp, hắn phải tìm nhạc phụ có quyền thế mới không bị đánh mất vị trí gia chủ, nếu lập nữ tử này làm thiếp, vậy căn bản không có khả năng giúp được mình cái gì.

Tuy Hạ Như Phong và hai người Quan gia ở chung một chỗ, nhưng Lâm Bách âm thầm điều tra qua, nàng và Nam Cung gia hoặc là Quan gia đều không có quan hệ gì.

"Nhị đệ!" Mặt biến sắc, Lâm Ngọc Đồng nhíu mày lại, giọng nói cố ý áp chế tức giận.

Lúc này Lâm Bách ngây ngẩn cả người, sao hắn lại quên, đại tỷ của mình cũng là không môn đăng hộ đối với thái tử, nếu không phải lúc trước thái tử nỗ lực chống lại đám đông, dù thế nào vị trí thái tử phi cũng không đến lượt nàng.

Chính mình lời nói nói này, không phải là gây khó dễ cho đại tỷ sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Bách thật cẩn thận nhìn Lâm Ngọc Đồng, lúc nhìn thấy sắc mặt của nàng dịu xuống, mới vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, không dám mở miệng nói chuyện nữa.

"Cô nương, ngươi không cần để ý, có ta ở đây, ta sẽ để ngươi trở thành chính thê của Lâm gia ta."Thu cảm xúc ở trong lòng lại, Lâm Ngọc Đồng thở dài, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Hạ Như Phong, cười rồi vươn tay ngọc thon dài ra.

Cho dù thế nào, nàng đều phải khiến cho nữ tử này gả cho nhị đệ của mình, chỉ có như vậy nàng mới đủ yên tâm.

Dù sao, để cho thái tử nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc như vậy, khó bảo toàn hắn sẽ không động tâm, như vậy địa vị của nàng sẽ có thể bị nguy hiểm.

"Cút ngay!"Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, cơ thể chợt lóe, chắn ở trước mặt Hạ Như Phong, ánh mắt căm thù nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng: "Đừng dùng bẩn tay kia của ngươi, chạm vào mỹ nhân tỷ tỷ của ta."

Dứt lời, bắt được được cánh tay của Lâm Ngọc Đồng, dùng sức một cái, nâng chân lên, hung hăng đạp qua.

" A!"

Lâm Ngọc Đồng kinh sợ hét lên một tiếng, ngã thật mạnh xuống đất, mái tóc rơi xuống, tram ngọc lệch qua một bên, nàng nâng khuôn mặt lên, đang muốn tức giận, không khỏi nhìn thấy bóng dáng từ phía xa đang đi đến, vội vàng thu tức giận trong mắt lại, cắn chặt môi mọng, hai mắt nổi lên nước mắt trong suốt.

"Ngừng, như vậy đã khóc rồi? Thật không có khả năng so với mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ từng chịu nhiều thống khổ, đều một mình chống đỡ, mà xem ra ngươi rất giả tạo, cũng không như mỹ nhân tỷ tỷ, tuy mỹ nhân tỷ tỷ rất bao che khuyết điểm, nhưng ai lại không hy vọng bên người có người bao che khuyết điểm chứ."

Hai tay Tiểu Bạch chống nạnh, đôi mắt trong veo như nước kia ẩn chứa một chút khinh thường.

Nữ nhân này rất làm bộ làm tịch, thật là làm người ta ghê tởm, không biết thái tử kia là dạng người gì, sao lại lấy một nữ nhân ghê tởm như vậy?

Vẫn là ánh mắt của Tà lão đại tốt, nhìn trúng mỹ nhân tỷ tỷ.

"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ đến.

"Thái tử điện hạ rất thương yêu thái tử phi, lần này nữ nhân này xong đời rồi."

"Vậy cũng không nhất định, khuôn mặt của nữ tử tuyệt sắc, sao có thể cam đoan, thái tử điện hạ nhìn thấy nàng sẽ không mềm lòng?"

Nghe tiếng mọi người nghị luận, Hạ Như Phong và Tiểu Bạch đồng thời từ từ xoay người, nhưng mà đập vào mắt là bóng dáng quen thuộc lại hơi xa lạ.

Là hắn, hắn chính là thái tử?

Nam tử trước mặt đi tới, thân thể thon dài rắn rỏi, mặt như quan ngọc, ngũ quan tinh xảo, một thân áo bào trắng lay động, hai tay đặt ở sau lưng, khuôn mặt ôn nhuận như nước, tỏa ra lực tương tác rất tự nhiên.

Làm cho người ta nhìn thấy, không tự chủ được sinh ra hảo cảm.

"Thái tử." Lâm Ngọc Đồng cắn môi, hai mắt rưng rưng nhìn nam tử đi đến, môi mọng hé mở, giọng nói vẫn dịu dàng động lòng người như cũ: "Thái tử điện hạ, chàng đừng trách vị tiểu công tử này, đều do ta không nên kéo tay vị cô nương này, tiểu công tử chỉ là sốt ruột bảo vệ tỷ mà thôi."

"Ngọc Đồng, việc này không trách nàng." Thi Văn Vũ ôn hòa cười, kéo tay Lâm Ngọc Đồng lại, dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng.

Một lát sau, mới thu ánh mắt lại, mày không dấu vết nhíu ại, mỉm cười nhìn Hạ Như Phong, trong mắt tỏa ra tia sáng ôn nhuận như nước.

"Hạ cô nương, Tiểu Bạch công tử, chuyện vừa rồi, hy vọng các ngươi không để ý." Lời nói của Thi Văn Vũ khiến mọi người ngẩn ra, ngay cả trong mắt Lâm Ngọc Đồng đều hiện lên một chút kinh ngạc, ngây lập tức đôi tay trắng nõn nắm chặt, hít sâu vào một hơi, ngăn chặn đố kị ở trong lòng.

Vì sao, vì sao thái tử điện hạ luôn sủng ái mình, lại không xử phạt nữ tử này? Chẳng lẽ thái tử điện hạ thật sự coi trọng nàng? Không, nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, thái tử điện hạ chỉ thuộc về một mình nàng.

"Đế hậu giá lâm!" Đột nhiên, một giọng nói sắc bén xẹt qua trời cao, chặn ngang suy nghĩ của tất cả mọi người.

Ở dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nữ nhân trung niên cao quý được cung nữ đỡ bước đến, vẻ mặt của bà lộ vẻ ngạo nghễ, hai mắt lạnh lùng nhìn mọi người ở đây.

Sau khi chú ý đến Lâm Ngọc Đồng người đầy chật vật, nữ tử trung niên nhíu chặt mày lại, hỏi: "Ai có thể nói với bản cung đã xảy ra chuyện gì không?"

"Mẫu hậu." Trong lòng Thi Văn Vũ đột nhiên cả kinh, ở trước khi hắn mở miệng, giọng nói ôn nhu của Lâm Ngọc Đồng vang lên đầu tiên.

"Mẫu hậu, vừa rồi con chỉ là không cẩn thận vấp ngã một cái mà thôi." Hai mắt Thi Văn Vũ nhìn Lâm Ngọc Đồng càng thêm trìu mến, tuy cái gì cũng chưa nói, lại nắm chặt tay nàng.

"Vấp ngã một cái? Thật sự là khôi hài, một Linh Vương có thể dễ dàng tự mình ngã như vậy sao?" Vẻ mặt của đế hậu u ám, lắc tay áo, hừ lạnh nói: "Ai đến nói cho ta, xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm báo đế hậu." Cuối cùng, một nữ tử từ trong đám người đi ra, ánh mắt ghen tị nhìn Hạ Như Phong, nói: "Là có người đố kỵ thái tử phi giành được sủng ái, cho nên có tâm hãm hại thái tử phi, nếu không phải đúng lúc thái tử thấy, chỉ sợ thái tử phi đã bị người ta tươi sống đánh chết rồi ạ."

Rõ ràng sự thật không phải như thế, nhưng nữ tử ở đây lựa ý hùa theo.

Mà những thanh niên có lòng giải thích, nhưng ngại thế lực sau lưng Lâm gia, vì vậy cũng không dám mở miệng.

"Văn Vũ, con dám dung túng người khác ăn hiếp thê tử của con?" Nghe lời nói của những người đó, khuôn mặt của đế hậu càng thêm lạnh ùng, mắt lạnh lướt qua Hạ Như Phong: "Nhưng chỉ là một nữ tử có bộ dạng hơi xinh đẹp một chút mà thôi, con đường đường à thái tử, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Cho dù con muốn nạp nàng làm trắc phi, nhưng Ngọc Đồng chung quy cũng là thê tử con cưới hỏi đàng hoàng."

"Mẫu hậu, không phải như thế, là . . ."

Nghĩ đến lão giả phân phó, trong lòng Thi Văn Vũ lo lắng vạn phần, muốn mở miệng giải thích lại bị đế hậu lạnh giọng chặn ngang: "Là cái gì? Thái tử, con là thái tử đế quốc, phải tránh háo sắc, cho nên bản cung tuyệt đối không thực sự cho phép con nạp nữ tử như vậy làm phi. Mà nghe xong đế hậu cam đoan, trong lòng Lâm ngọc đồng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Ngọc đồng, con yên tâm, mẫu hậu sẽ làm chủ cho con." Lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng, khuôn mặt của đế hậu khó có được nở một nụ tươi dịu dàng.

Lúc đầu, bà cũng phản đối Thi Văn Vũ lập Lâm ngọc đồng làm thê, nhưng mà, sau đó ở chung và tìm hiểu, bà dần thích nhi tức này.

Tuy thiên phú của Lâm Ngọc Đồng không làm người ts kinh ngạc, và gia thế cường đại, nhưng bản tính của nàng lại làm bà thích.

Nữ tử như nàng thế gian ít có, sao người bình thường có thể so sánh?

"Ta nói, lão bà tử điên này, ngươi ở đây kêu loạn cái gì? Có tin ta một ngụm nuốt ngươi hay không?" Tiểu Bạch xoa lỗ tai lộ ra hai răng nanh hổ, làm bộ sẽ nuốt vào.

Sắc mặt của đế hậu lại biến đổi, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tiểu Bạch, thân thể mềm mại run rẩy không thôi: "Ngươi... Vừa rồi ngươi gọi bản cung là cái gì? Hừ, thật sự là to gan, người đâu, bắt lấy hai người này đưa vào nhà lao cho ta!"

"Vâng, đế hậu!"

Hai hàng thị vệ chạy ra, rút trường thương ra, bao vây Hạ Như Phong và Tiểu Bạch.

"Ở đây xảy ra chuyện gì?" Quan Tuấn Nhiên từ trong đám người vây xem chen vào, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong và Tiểu Bạch bị bao vây, nhất thời sửng sốt, vội vàng chạy qua.

"Dừng tay ại cho ta, tất cả dừng tay cho ta!"

Quan Tuấn Nhiên mạnh mẽ xâm nhập vào vòng vây, mở hai tay ra, bảo vệ hai người Hạ Như Phong.

"Các ngươi đây là muốn làm gì? Vì sao ra tay với Như Phong cô nương?"

"Người Nam Cung gia?" Trong mắt đế hậu xẹt qua kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao? Ta đường đường là Linh Đại đế quốc, còn sợ Nam Cung gia các ngươi sao? Các ngươi còn không rat ay cho bản cung? Nếu ai dám ngăn trở, bắt lại tất cả!"

Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, hung hăng ườm thị vệ đang bao vây bọn họ.

Ngay ở lúc sắp triển khai chiến đấu, lại là một giọng nói từ từ truyền vào trong tai tất cả mọi người.

"Mọi người đều ở trong này làm gì?"

Ở dưới ánh sáng mặt trời, lão giả nhíu mày lại bước đến, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong, mày thả lỏng ra, khuôn mặt già nua cũng vẫn duy trì nụ cười thân mật.

"Phụ hoàng, là nhóm người này không nhìn uy nghiêm của đế quốc ta, ở trong này gây sự, cũng không biết là loại người nào cho bọn họ thiếp mời, sao người như thế có thể xứng bước vào đại viện hoàng cung?"

Đế hậu nâng cằm lên, hừ lạnh một tiếng, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch và Hạ Như Phong.


Bình Luận (0)
Comment