Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sáng sớm ngày hôm sau, trên giường lớn ấm áp, Dạ Thiên Tà mở đôi mắt màu tím ra, thâm tình nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng chứa nụ cười dịu dàng.
Hắn đưa ngón tay thon dài ra, vén mái tóc trên trán của cô gái lên, khẽ đến đặt ở trên trán bóng loáng một nụ hôn, trong mắt chứa tia vui vẻ càng thêm ôn nhu, tràn đầy bao dung cô gái ở trong mắt hắn.
Hạ Như Phong từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Tà đang phóng đại ở trước mắt.
Dạ Thiên Tà không chút ngượng ngùng nào khi hôn trộm bị bắt, cánh tay duỗi một cái, kéo Hạ Như Phong vào trong ngực, hơn nữa quang minh chính đại đặt lên môi cô nụ hôn chiếm hữu, nhu tình trong mắt tím như cũng có thể tràn ra, mà đôi mắt tà khí kia như đôi mắt bình thường, phản chiếu lại khuôn mặt tuyệt sắc của cô gái.
"Tà." Hạ Như Phong khẽ đẩy ra Dạ Thiên Tà ra, duỗi thân thể đau nhức không dứt.
Mặc dù hai người đã làm vợ chồng mấy năm, nhưng thân thể này cũng hoàn toàn là lần đầu tiên, hắn lại cũng không biết tiết chế, giày vò cô một đêm, làm hại toàn thân cô xương cũng đã ra rời rồi, xem ra vẫn là ở với Diệu Nhi chúng nó tốt hơn, ít nhất, có thể để cho hắn hơi tiết chế một chút.
"Như Phong, em ở đây chờ." Dạ Thiên Tà hôn trán Hạ Như Phong một cái, khẽ đặt cô lên giường, xoay người đi về phía phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau, lấy một khăn lông ướt ra ngoài, đi đến phía sau Hạ Như Phong, cẩn thận lau chùi thân thể cho cô.
Ngay cả những chuyện này, Hạ Như Phong nhờ Thủy Linh là có thể giải quyết, nhưng mà... Nhìn thấy nghiêm túc và nhu tình trong mắt Dạ Thiên Tà, lòng của cô đột nhiên bị cảm động.
Nghĩ đến dọc theo con đường này, Dạ Thiên Tà vì cô làm đủ loại, và bỏ ra cố gắng, trong mắt cô cũng là không thể kiềm chế được mà tràn đầy nhu tình, như bắt đầu gặp nhau lần đầu từ Hỏa Sơn, đã định hai người một đời không thẻ cắt đoạn tơ hồng.
Chỉ là người Linh Huyễn đại lục biết Dạ Thiên Tà, đại khái cũng không hiểu, vì sao tông chủ Tà Tông tà mị phúc hắc, lòng dạ độc ác, không chút tính người, thiếu gia Tử Minh phủ, lại cam nguyện vì một cô gái mà làm được đến trình độ như vậy, thậm chí vì bảo vệ người nhà của cô, mà không tiếc vứt bỏ tính mạng của mình.
Người biết Hạ Như Phong cũng không hiểu, từ trước đến nay nàng lạnh nhạt hờ hững, sát phạt quả quyết, tại sao lại cam nguyện vì một người đàn ông mà dấn thân vào hiểm cảnh, không tiếc lấy Linh Tôn mạo hiểm tiến vào Phong cấm địa ngay cả Thánh Linh cũng không dám bước vào, còn đi qua phong cấm địa vào Minh giới nơi cường giả tụ tập, dẫn hắn ra ngoài.
Đại khái, chỉ có hai người này mới biết, bọn họ sẽ yêu đối phương thế nào.
"Tà, dọc theo đường này xảy ra quá nhiều chuyện." Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn bóng đèn thủy tinh, khẽ thở dài, ánh mắt chứa một tia hoài niệm: "Nhớ những ngày em mới vừa chuyển kiếp đến Linh Huyễn đại lục, còn yếu kém, khắp nơi bị áp bức, hơn nữa bị Vân gia và đồng sự đuổi giết, nhưng mà chỉ có một năm mà thôi, chỉ là một năm, thanh danh của em ở Lâm Phong quốc lên cao, trở thành người ngay cả hoàng tộc cũng đều không thể trêu chọc, cho dù trong này có nguyên nhân của sư phụ và hội trưởng An Đức Lâm, nhưng anh cũng ở trên đường em lớn lên giúp em rất nhiều..."
Động tác trên tay của Dạ Thiên Tà ngừng lại, trầm mặc không nói, hắn như nhớ lại tất cả đã xảy ra ở dị thế nhiều năm qua.
"Trên Đại Bỉ của học viện Linh Phong, thực lực của anh hoàn toàn có thể đoạt được đứng đầu, nhưng anh cũng không tiếc nhường vị trí đứng đầu cho em, trong di tích Linh Tôn, bởi vì Dạ gia mà anh không thể dùng khuôn mặt thật sự gặp lại em, lại dùng thân phận Ngân Diện công tử này giúp em an toàn, lại càng không tiếc dùng thân đỡ kiếm." Khóe môi của Hạ Như Phong tràn đầy nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt: "Đại Bỉ tam đại gia tộc vô cùng nguy hiểm, lại là sự xuất hiện của anh mà cứu tính mạng của em, lúc ấy anh rõ ràng bị người khác đả thương, nhưng vẫn mạnh mẽ vận dụng lực lượng, vì không để cho em phát hiện anh bị thương đã vội vả rời đi, mà Dạ gia và Thánh Cung muốn đối phó với em, vì để cho em có được an toàn, tay anh giết Dạ gia, dùng mình để dời đi ánh mắt của Thánh Cung, hơn nữua bại lộ ở dưới công kích của Thánh cung, cuối cùng thậm chí dùng toàn bộ tính mạng đi cứu tính mạng của mọi người Hạ gia, tà, anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, em không thể báo đáp..."
Có lẽ là nhớ đến Dạ Thiên Tà đã từng chết, trái tim của Hạ Như Phong co rút nhanh lần nữa.
Như nhiều lần, đều là hắn không cầu hồi báo mà trợ giúp nàng, mà cho tới bây giờ hắn đối xử với người khác đều là tàn nhẫn vô tình, khong có tính người, lại ở trước mặt cô, trong mắt tím luôn chứa nhu tình không thể bỏ qua.
Dạ Thiên Tà bỏ ra cô cũng hiểu, cuối cùng mới bị hắn cảm động, đến khi chấp nhận hắn gọi cô là cô gái của hắn.
Người đàn ông này luôn ôn tình nồng đậm như vậy, cho dù cô muốn làm cái gì, hắn cũng sẽ không phản đối, chỉ dành cho cô tràn đầy tín nhiệm, người đàn ông như vậy, sao cô có thể không yêu? Cho nên sau khi nghe thấy tin dữ, cô mới có xúc động muốn hủy thiên diệt địa, hạ xuống quyết định như vậy, để cho Tạ gia gián tiếp hại chết hắn, phải trả giá thê thảm!
"Như Phong." Ánh mắt ôn nhu của Dạ Thiên Tà nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, nở nụ cười tà mị dịu dàng: "Thật ra thì, không phải là một mặt anh bỏ ra, ban đầu, anh vì em diệt Dạ gia, em lại vì anh mà máu nhuộm Hoàng Thành, hơn nữa đối mặt với kẻ địch nhân cường đại của Thánh Cung như vậy với anh, anh vì Hạ gia mà chết, em lại mạo hiểm tiến vào Minh giới, nếu không phải là em, anh không thể sống lại lần nữa, huống chi anh đã có em, với anh mà nói đây cũng là hồi báo tốt nhất."
Đúng vậy, không có gì quan trọng hơn hơn cô, chỉ cần có thể lấy được lòng của cô, như vậy cho dù bỏ ra nhiều hơn nữa, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
Cho dù cuối cùng Hạ Như Phong lựa chọn không phải là hắn, hắn cũng sẽ không hối hận đã từng làm những chuyện kia.
Nhưng cõi đời này có thể xứng với cô cũng chỉ có hắn, điểm tự tin này, Dạ Thiên tà vẫn phải có.
"Tà, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, như thế nào?" Hạ Như Phong thu suy nghĩ lại, thở dài, rồi đưa ánh mắt đặt ở trên khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của Dạ Thiên Tà: "Hơn nữa, để cho tiện làm việc, trước tiên đi mua xe đã."
Làm tu luyện giả, hai người cũng không cần bổ sung năng lượng, vậy mà bọn họ đã trở thành nhân vật đỉnh phong, không hề cần tu luyện nữa, đúng lúc thừa dịp lúc này trở về bổ sung gì đó đã từng thiếu hụt.
"Được." Dạ Thiên Tà dịu dàng cười một tiếng, gật đầu một cái: "Như gió, anh giúp em mặc quần áo."
Dứt lời, Dạ Thiên Tà lấy ra một bộ quần áo từ trên giá quần áo, mà những năm gần đây Hạ Như Phong đã thành thói quen hắn đối đãi như thế, ngược lại để cho hắn giúp mình mặc.
Lúc này, trời sáng choang, gió sớm mát mẻ từ từ thổi qua, Hạ Như Phong đi ra ngoài cửa, không nhịn được hít sâu không khí vào.
Mặc dù hoàn cảnh của Trung Hoa không thể so sánh với dị thế, nhưng không khí sáng sớm vẫn đặc biệt mát mẻ.
"Chúng ta đến nhà hàng tây gần đây đi?" Hạ Như Phong nhíu mày nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mỉm cười nói.
"Được, tất cả đều tùy em." Dạ Thiên Tà ôn nhu cười, cánh tay khẽ ôm lấy Hạ Như Phong, khuôn mặt nhu tình mật ý.
Hai người có khuôn mặt xuất trần và bộ dáng ân ái, khiến người đường qua cũng không khỏi ghé mắt mà trông, nhìn hai người này, mới một đôi là trai tài gái sắc, tuyệt phối.
Nhà hàng tây gần đây cách nơi này không xa, đi bộ không đến chốc lát đã đến, đi vào trong đã cảm giác được hơi thở kia cao nhã, nhưng Hạ Như Phong đã sớm nhìn quen rồi, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, còn về phần Dạ Thiên tà...
Sau khi đến Trung Hoa, hắn cũng chưa từng đi đến loại địa phương này, nhưng lúc này trong mắt của hắn chỉ có Hạ Như Phong, một quán ăn sao có thể nào để cho hắn nhìn nhiều?
Huống chi ở dị thế, có dạng địa phương gì mà hắn chưa từng thấy qua? Tự nhiên cũng không để loại nhà hàng tây cao nhã này vào mắt.
"Không biết hai vị muốn dùng gì?" Phục vụ thấy thế, vội vàng chạy vội đến, khi nhìn thấy Dạ Thiên Tà, ánh mắt sáng lên, nước miếng cũng thiếu chút nữa rơi xuống, cô lớn như vậy rồi, cũng chưa từng thấy qua người người đàn ông tuấn mỹ là không bình thường như vậy, so những minh tinh trên TV còn nhìn tốt hơn gấp trăm lần.
Bất kể là khuôn mặt xuất chúng, hau là khí thế tôn quý kia, cũng sẽ để cho cô gái hơi bị mê muội.
Vậy mà khi phục vụ nhìn cô gái ngồi ở phía trước người đàn ông, bất mãn sinh ra một tia ghen tỵ, nhưng cô cũng hiểu được, người đàn ông kiệt xuất như vậy, cũng chỉ có thể do cô gái tuyệt sắc đó mới có thể xứng đôi, hắn không phải là vịt con xấu xí như mình muốn là được.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của phục vụ, Dạ Thiên Tà nhíu mày, trong mắt màu tím xẹt qua tia âm lãnh.
Nếu không phải Bạch Thụy nói cho bọn hắn biết, ở Trung Hoa tùy ý giết người sẽ khiến cho phiền toái, hắn sẽ không tha thứ cho người phụ nữ ghê tởm này. Cho dù hắn không e ngại phàm phu tục tử Trung Hoa, nhưng không muốn bị đánh loạn cuộc sống yên tĩnh với Hạ Như Phong lần nữa.
"Hai phần Felix thịt bò bít tết, năm phần chín." Hạ Như Phong nhìn thực đơn, rồi ném cho phục vụ, cô thấy Dạ Thiên Tà đã không kiên nhẫn, tùy ý nói một món rồi đuổi phục vụ đi.
Phục vụ lấy lại thực đơn, áp dụng phương thức cẩn thận mỗi bước đi rời khỏi nơi này, ngay lúc này, không nhìn thấy người đâm đầu đi đến, "đâm" một tiếng đụng vào.
"A!"
Một tiếng hét kinh hãi chợt vang lên, dẫn đến mọi người trong quán ăn nhìn chăm chú.
Hạ Như Phong cũng nghe thấy tiếng thì nhìn lại, khi nhìn thấy bị người bị ngã và cô gái bên cạnh hai người, không tự chủ được nhíu mày.
"Nhu nhi, cậu không sao chứ?" Cô gái xinh đẹp trang điểm rất đậm vội vàng đỡ Hạ An Nhu thiếu chút nữa ngã xuống, hung tợn trừng mắt nhìn phục vụ đang run rẩy: "Con mẹ nó cô không có mắt sao? Không thấy người phía trước sao? Loại người như cô sao có thể là phục vụ? Quản lý của các cô đâu? Mau để cho anh ta đến đây cho tôi."
"Thật... Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..." Phục vụ cắn chặt môi, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, đây chính là công việc cô thật vất vả mới lấy được, nếu như bị quản lý biết cô đụng phải, vậy cô nhất định sẽ bị đuổi việc.
"Con mẹ nó cô nói không phải côcố ý?" Hai tay cô gái chống hông, trợn mắt nhìn: "Tôi xem cô chính là cố ý, nếu cô không nói ra nguyên nhân, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô."
Phục vụ nắm tay thật chặt, suy nghĩ trong chốc lát, cô ta chợt xoay người lại, chỉ về phía Hạ Như Phong, nói: "Là cô ta, là cô ta để cho tôi cố ý đụng vị tiểu thư này, còn nói nếu như tôi không nghe lời của cô ta, cô ta sẽ đi quyến rũ bạn trai của tôi, tôi chỉ là bất đắc dĩ."
Đè xuống tay của Dạ Thiên Tà, khóe môi của Hạ Như Phong cong lên nhạo báng, khuôn mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào phục vụ.
Nhìn tay trên mu bàn tay, Dạ Thiên Tà từ từ thu sát ý lại, chẳng qua là mắt tím lại vô cùng âm lãnh, như hai người khác nhau khi đối mặt với Hạ Như Phong là ôn nhu.
Bị ánh mắt âm lãnh của hắn phóng đến, phục vụ theo bản năng rùng mình một cái, cô không hiểu vì sao có người sẽ có đôi mắt lạnh lẽo như vậy, để cho cô có một loại sợ hãi cái chết, chẳng qua là chỉ có phương pháp này, mới có thể để cho cô không bị đuổi việc.
"Là cô? Hừ, khó trách có người không an tâm như vậy, cô cứ như vậy muốn hại chết Nhu Nhi?" cô gái xinh đẹp trang điểm đậm hiển nhiên nhận ra Hạ Như Phong, khuôn mặt chứa đầy vẻ khinh thường, nhưng khi chú ý đến Dạ Thiên Tà thì trong mắt phóng ra tia dâm đãng, môi đỏ mọng mở ra, rõ ràng chảy ra dấu vết nước miếng.
Vội vàng phục hồi tinh thần lại, cô gái vuốt tóc quăn đỏ tươi, phong tình vạn chủng nháy mắt: "Vị soái ca này, không biết tôn tính đại danh của anh là gì? Ha ha, nếu như buổi tối anh có cần đến chỗ của tôi, có thể tùy thời đến tìm tôi, số điện thoại của tôi là 13xxxxxxxx."