Vọng Xuân Lầu vẫn treo cao đèn lồng màu đỏ như xưa,ngoài cửa cũng vẫn náo nhiệt như cũ, thế nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh đến có phần thanh lãnh, có lẽ nơi có sức sống nhất nơi đây chính là hoa viên, thế nhưng nó lại mang một vẻ đẹp phồn thịnh, tinh xảo, duy mỹ, kể cả những thứ để trên bàn điểm tâm đều tinh tế, màu sắc đẹp mắt, tuyết đọng trên hòn giả sơn về đêm đều trở nên sáng bóng, lấp lánh.
Thuỷ Nhan tự tay chuẩn bị hết thảy mọi thứ, nàng không biết người hôm nay Quý Lăng Dương muốn gặp là ai, nhưng nàng biết rất rõ người này nhất định là không đơn giản, bởi Quý Lăng Dương đã từng nói qua, nếu như lôi kéo được người này, thì chẳng khác nào một nửa giang sơn đều quy về trên tay của hắn, nhưng…. Một người như thế thật sự dễ lôi kéo vậy sao? Hơn nữa lựa chọn kỹ viện…. Xem ra người này đoán chừng cũng không phải là người tốt.
Thủy Nhan điều chỉnh tiếng đàn, trên đầu chu sai lay động, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đôi mắt ôn nhu như nước, làm cho ai thấy trong lòng đều cảm thấy yêu thích mà quay lại nhìn thêm vài lần.
Úc kì đứng ở bên ngoài lương đình nhìn Thuỷ Nhan bận rộn ở phía trong, trên mặt hắn ngưng trọng so với mọi khi sâu hơn vài phần. Hắn biết rõ Thuỷ Nhan vốn động lòng người, hắn biết rõ Thuỷ Nhan vốn mĩ lệ, đồng dạng, Quý Lăng Dương cũng biết hết thảy, hôm nay Quý Lăng Dương trăm phương ngàn kế an bài những thứ này, ai cũng biết tất cả đều vì mục đích và dã tâm của hắn nhưng Thuỷ Nhan lại trở thành vật hy sinh. Hôm nay muốn Thuỷ Nhan lấy lòng cái người kia, nếu không được coi trọng thì xem như nàng còn có phúc, nếu ngược lại thì ……..
Thuỷ Nhan ngồi vào chiếc ghế băng trong lương đình,khăn lụa mỏng màu vàng hoa xanh theo gió lạnh đong đưa. (khăn lụa đây là cái khăn dài dài mà mỹ nhân trung quốc cổ hay quang qua vai ấy ạ, nhưng chỗ này ko biết miêu tả sao để mọi người tưởng tượng được).
“Úc kỳ nghe thủ khúc này một chút xem như thế nào? Làta học lúc trước, vốn định đàn cho Vương gia nghe, thế nhưng tai ngươi có phúc trước, mà ta nhân tiện cũng muốn xem xem âm sắc của cây đàn này một.” Thuỷ Nhan đưa tay đặt lên huyền cầm, sắc áo đỏ tươi phủ trên người càng làm khuôn mặt nàng thêm ôn nhu mềm mại.
Năm ngón tay chạm vào dây cung khiến Thủy Nhan đột nhiên có cảm giác thân thiết.Nàng thực sự rất thích đánh đàn. Chỉ lúc đánh đàn mới cảm thấy thích thú, quả thực tựa như thưởng rượu ngon hạng nhất vậy đồng dạng làm cho người ta kìm lòng không nổi mà mê say, lúc trước học đàn Mục tiên sinh từng nói nàng, tại sao có được tài năng thiên phú như vậy, nhưng chính nàng cũng không biết, nàng chỉ là thấy yêu cầm mà thôi.
Đầu ngón tay chuyển động, tiếng đàn thong thả cất lên, trầm lắng mà trôi chảy, nhẹ nhàng mà có khí chất.
Úc Kì có chút ngây ngốc, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe Thuỷ Nhan đánh đàn, nhưng mỗi lần nghe đều khiến người nghe cảm thấy thần thanh khí sảng mà vạn phần yêu thích, bởi vì tiếng đàn của Thuỷ Nhan phảng phất đều là sự vui vẻ. Hắn dường như chưa bao giơ nghe qua Thuỷ Nhan đàn ra tiếng đàn buồn bã, phải chăng làn điệu của Thuỷ Nhan chỉ là để dành tặng Quý Lăng Dương nên mới có sự vui vẻ như vậy?
Tiếng đàn trầm lắng đi qua thay vào đó là một giai điệu cao vút, giống như ánh mặt trời vừa ló ra khỏi núi khiến muôn thú phải giật mình, như đàn cò trắng cất cánh bay cao lên khỏi khu rừng, nhưng ngay khi người ta cảm thấy thích thú nhất, lúc muốn tiếng đàn tiếp tục dâng lên thì mọi âm thanh lại dừng hẳn.
Thuỷ Nhan thở ra một hơi, nhìn bộ dáng ngây ngốc của Úc Kì nàng liền biết khúc này không tệ đi.
“- Hảo cầm âm”(tiếng đàn hay). Một âm thanh trầm ấm vang lên từ phía ngã rẽ trong bóng tối.
Thuỷ Nhan cùng Úc Kì ngay lập tức trở nên cảnh giác,chỗ kia có người đứng từ lúc nào, nàng cùng Úc Kì như thế nào lại không biết.
Tiếng đàn của cô nương uyển chuyển, hàm xúc, có hồn,rất ít người có thể có được tài năng đánh đàn như vậy. từ trong bóng tối, một bóng người thong thả bước ra, á ma trường bào (áo bào làm bằng vải lanh) trên người hắn theo gió đêm tạo nên vẻ đơn bạc mà phóng khoáng. Tuy Thuỷ Nhan không nhìn rõ khuôn mặt của người mới tới nhưng từ thân hình cường tráng cùng bước chân vững vàng nàng có thế nhìn ra người này không phải người tầm thường. Đầy bản lĩnh và tự tin.
Người nọ từ từ đi tới lương đình, ánh sáng màu vàng từ đèn lồng chiếu rọi khuôn mặt hắn. Môi mỏng khẽ gợi lên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt cao thấp đánh giá Thuỷ Nhan, đôi mắt ưng tà mị cùng cái mũi cao thẳng càng làm cho khuôn mặt hắn thêm hoàn hảo.
Khuôn mặt hoàn mĩ nhưng hai hàng lông mày lại toát rabá khí khiến cho người gặp không rét mà run, dường như chỉ cần tới gần hắn một chút liền mọi thứ đều bị hắn tước đoạt mất.
“Ngươi là ai?” Úc kỳ xuất kiếm ra. Hắn biết rằng người này rất nguy hiểm bởi thời điểm người ấy đứng ở ngã rẽ hắn cư nhiên không nhận thấy.
Người nọ liếc mắt nhìn Úc Kỳ khoé miệng nhếch lên khinh thường.
“Đa tạ vị công tử này đã khích lệ, tài đánh đàn của nô tỳ đã kiến người chê cười rồi.” Thuỷ Nhan hơi khom người hành lễ, nàng biết người này không phải là người bọn họ có thể trêu chọc, vạn nhất (ngộ nhỡ) hắn là thị vệ hoặc bằng hữu của vị khách quý mà Quý Dương Lăng mời tới thì không phải bọn họ sẽ gặp phải rắc rối rồi sao?
“Ta nghĩ ở kinh thành này hiếm có ai có thể vượt qua được tài đánh đàn của cô nương đây”. Người nọ đem tầm mắt thả lại trên người Thuỷ Nhan, hắn thong dong tiêu sái đi vào trong lương đình.
Thuỷ Nhan cười cười, ánh mắt ngước lên nhìn vào khuôn mặt người nọ rồi lại cung kính khom người.
“Nếu công tử không chê, chờ một chút nô tỳ sẽ khảy thêm một khúc để ngài có thể lưu lại tiếp tục nghe.” Thuỷ Nhan ôn nhu nói. Nơi này nếu không có thiệp mời của vương gia thì không thể tiến vào mà hắn lại có mặt tại đây lúc này chứng tỏ rằng người này nhất định không đơn giản. Mà đã ở nơi này thì đều là khách quý.
“Thật sao?”. Người nọ tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), ánh mắt xích loã nhìn Thuỷ Nhan. Bị ánh mắt như vậy nhìn khiến Thuỷ Nhan cảm thấy có phần không thoải mái. Nàng không được tự nhiên gật gật đầu, tay rụt sâu vào trong tay áo của chính mình thế nhưng cổ tay đột nhiên lại bị người dùng lực nắm trở lại.
“Ngươi làm gì?”Thuỷ Nhan kinh hô, nàng không rõ người nọ tại sao lại nắm chặt cổ tay nàng.
Người nọ khoé miệng dương lên:
“ Một khúc đàn động lòng người như vậy đàn ra lại được bắn ra từ bàn tay bị thương, thật khổ cho ngươi.” Người nọ đánh giá kỹ ngón tay trắng noãn bắt đầu ửng đỏ của Thuỷ Nhan.
Thuỷ Nhan lặng người đi một lúc, nàng không phân biệt được tâm trạng của bản thân lúc này, cũng tự trách bản thân sơ ý. Sáng nay nàng giúp Nhị di nương bôi độc dược sau lại quên không bôi giải dược, mà tay cũng không hề ngứa nên nàng cũng không để ý.
Người nọ móc từ trong ngực ra một cái hộp gỗ nho nhỏ.
“ Khuôn mặt thứ hai của nữ nhan chính là bàn tay, cô nương nên biết yêu quý bàn tay này.” Người nọ vừa nói vừa mở hộp, động tác nhẹ nhàng nhưng mang chút tuỳ tiện giúp Thuỷ Nhan bôi lên vết ửng đỏ.
Khuôn mặt Thuỷ Nhan không tự chủ mà ửng hồng.
“Cảm ơn công tử.” Trên tay Thuỷ Nhan truyền đến cảm giác man mát, vết ửng đỏ trên tay sau khi được bôi thuốc lên bắt đầu thối lui.Thuỷ Nhan thu tay lại một lần nữa khom người hành lễ cảm ơn.
Người nọ gật gật đầu, lúc quay người chuẩn bị rời đi hắn lại bị Thuỷ Nhan gọi lại.
“ Xin hỏi quý tín đại danh của công tử là gì?” (tên tuổi ấy ạ). Âm thanh của Thuỷ Nhan có chút gấp gáp.
Người nọ quay đầu lại, ánh mắt tà mị nhưng ý cười trong mắt chưa từng giảm “Diêm Phổ Hạo, cô nương cần phải nhớ cho thật kỹ.”