Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 7

Thủy Nhan có chút sửng sốt, nhưng lập tức vui vẻ trở lại,nhẹ khom người nói:

- “Diêm công tử đi thong thả.”

Diêm Phổ Hạo sau khi nghe thấy tiếng nói, cước bộ đang di động dừng một chút, hắn quay đầu, khóe miệng ý vị sâu xa, nét cười chưa hề giảm đi.

- “Chờ một chút, ta còn muốn nghe tiếng đàn của cô nương!.”

Diêm Phổ Hạo quay đầu, lưu vào trong ánh mắt của Thủy Nhan là bóng lưng tự tin, tráng kiện.

- “Người là ai? Sao có thể lỗ mãng như thế!” Úc Kỳ lộ vẻ mất hứng, nhưng càng tức hơn là phản ứng của mình tại sao lại kém như vậy, trên tay Thủy Nhan nổi mẩn đỏ vậy mà tới giờ hắn mới biết.

- “Đây quả là một người không đơn giản.” Thủy Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên tay vân còn lưu cảm giác mát lạnh …. – ” Diêm Phổ Hạo? ” Cái tên quả thật có chút cuồng vọng.

* * *

Cái gì cần cũng chuẩn bị xong, canh bổ chưng cách thủy cả một ngày trời cũng chỉ còn chờ người tới mở ra,mọi thứ an tĩnh chờ đợi, nhưng một góc áo khách quý cũng không có thấy.

Quý Lăng Dương ở vườn hoa trên đường nhỏ, đi đi lại lại, trên mặt hiện lên đều là lo lắng.

- “Vương gia, coi chừng bị lạnh.” Thủy Nhan cầm lấy áo choàng vì Quý Lăng Dương phủ thêm, nhưng Quý Lăng Dương lại phất tay làm cho áo choàng rơi xuống đất.

Thủy Nhan nhìn qua áo choàng trên mặt đất, nàng ngẩn người, cúi người xuống, ôm nó đến trong ngực, xoay người đối với đứng phía sau nha hoàn nói

- ” Lò than ở xung quanh cho nóng lên mọt chút, coi chừng Vương gia gặp lạnh.”

- “Thủy Nhan, ngoài mấy cái việc mà ngay cả nha hoàn biết làm ra, còn có thể biết làm chuyện gì nữa?!”Tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của Quý Lăng Dương truyền vào trong tai Thủy Nhan.

Thủy Nhan ngơ ngác nhìn vào Quý Lăng Dương, nắm chặt áo choàng ở trong tay khôn mặt vốn dĩ có chút phấn hồng của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thám chí còn trắng hơn Quí Lăng Dương nữa.

- “Tức giận thì có ích lợi gì, người ta không muốn đến, không muốn nhận sự tiếp đãi của ngươi, chính là không muốn giúp ngươi! Ngươi còn có thể làm sao?”

Úc Kỳ đi đến bên cạnh Quý Lăng Dương, tức giận trên mặt so với Quý Lăng Dương có hơn chứ không có kém, hắn thực không rõ tại sao,Thủy Nhan đối hắn tốt như thế, hắn lại còn đem giận dỗi vô cớ của mình trút lên trên người của nàng.

Quý Lăng Dương tiến lên, nắm lấy cổ áo Úc Kỳ, lửa nộ của hai người vẫn chưa hề giảm sút.

Thủy Nhan than thở một hơi,lo lắng trong lòng vẫn không thể giảm đi, nhưng tình cảnh trước mắt, nàng không khuyên can, cũng không lên tiếng, bởi vì bọn họ hai người cũng không phải là lần đầu như thế …. Có thể khiến Vương gia tức giận như vậy, vẫn là ít có, xem ra rỗi vẫn là do nàng rồi.

- ” Diêm gia đến đây.” Mục tiên sinh thở phì phò, chạy đến trước mặt Quý Lăng Dương.

Quý Lăng Dương buông Úc Kì ra, trên mặt vốn dĩ là tức giận, trong nháy mắt biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.

- “Các ngươi mau mau chuẩn bị thật tốt cho ta cho, ai cũng không cho phép sơ xuất. ”

Quý Lăng Dương vừa nói vừa đi ra ngoài. Thủy Nhan nhìn qua nụ cười hiện lên trên gương mặt Quý Lăng Dương, nàng cũng cười cười,là một nụ cười chân thành tự nội tâm phát ra, nàng xoay người đi vào trong lương đình, nhìn qua phiến đá đặt cầm, không biết vì cái gì, trong lòng lại trầm trọng có chút khó chịu,tại sao chủ tử vui vẻ, nàng lại có cảm giác khó chịu hơn?

Một đám người đi đến, thân mặc cẩm y, Thủy Nhan cũng biết đây là cẩm y thị vệ của khách nhân kia, nhìn vào cẩm y phục trang và ánh mặt đề phòng cảnh giác của những người này, khiến cho ai cúng có thể đoán ra, chủ tử của bọn họ tuyệt không phải người thường.

Quý Lăng Dương khom lưng đưa tay, nụ cười trên mặt có chút hèn mọn cùng khao khát.

Thủy Nhan mím môi đỏ mọng, đối với bộ dáng như vậy của Quý Lăng Dương, trong lòng của nàng không áp chế nổi một chút chán ghét cung đau lòng …

- “Diêm huynh, phải chăng trên đường phát sinh chuyện gì? Ta còn tưởng rằng huynh không tới.” Quý Lăng Dương cười nhạt mở miệng.

Diêm Phổ Hạo không nói tiếng nào, hắn bước nhanh đi vào trong hoa viên, nhưng mà ánh mắt lại lại rơi trên thân ảnh đang ở trong lương đình. Sau đó lẩm bẩm mở miệng nói “Ta đã đến đã lâu rồi.”

- “Đến lâu rồi?”

Quý Lăng Dương vẻ mặt không hiểu.Diêm Phổ Hạo khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó gật đầu nhẹ

- “Nghe một khúc đàn, thấy một vị giai nhân, sau đó…Lại đi.”

Diêm Phổ Hạo thanh âm có chút nghiền ngẫm.

Quý Lăng Dương lại càng thêm mơ hồ, nhưng Úc Kì đang đi theo phía Quý Lăng Dương, trên mặt hiện lên hai chữ kinh ngạc, Thủy Nhan quả nhiên không có đoán sai, người này xác thực không đơn giản.

Thủy Nhan đứng ở trong lương đình, làn váy khẽ đong đưa, đầu của nàng cúi xuống rất thấp, rất thấp, nàng biết rất rõ, thân là nô tỳ, làm sao có thể ngẩng cao đầu, nhìn thẳng chủ tử cùng khách nhân trước mắt?.

- “Diêm huynh mời ngồi.”

Quý Lăng Dương thêm một lần lại duỗi tay mời.

Diêm Phổ Hạo dời ánh mắt ra khỏi người Thủy Nhan, khẽ phất trường bào ngồi lên.

Quý Lăng Dương nhìn thấy ánh mắt mà Diêm Phổ Hạo vừa rồi nhìn Thủy Nhan, hắn biết rõ lần này hắn thắng,canh bạc này hắn thắng, nuôi Thủy Nhan mười năm, lần này cuối cùng có hồi báo.

- “Đây là a hoàn trong phủ của ta, tài đành đàn của nàng có thể xem là nhất đẳng.

- ” Quý Lăng Dương vừa nói, vừa vỗ vỗ tay của mình.

Thủy Nhan sau khi nghe thấy, đi lên trước, khẽ khom người, nhưng vẫn thấp đầu, vẫn không hề ngẩng lên.

Nàng ngồi đến cạnh đàn, ngón tay xoa lên dây đàn,âm điệu như nước chảy mây trôi, từ trong đàn cầm nhẹ nhàng truyền ra.

Nghe thấy tiếng đàn này Diêm Phổ Hạo đột nhiên sửng sốt một chút, mày kiếm khẽ nhíu lại.

- “Khó nghe sao?”

Quý Lăng Dương nhìn qua vẻ mặt Diêm Bộc Hạo,cuống cuồng mở miệng.

- ” So với tiếng đàn ta vừa tại chỗ này mà nghe, kém nhiều lắm …. Vừa rồi tiếng đàn đó, phảng phất như chỉ vì một người mà tấu lên, ở trong đó có yêu thích cùng say đắm, nhưng tiếng đàn này chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ thôi.”

Diêm Phổ Hạo vừa nói vừa nhấp một chút ly trà thơm trước mặt.Quý Lăng Dương luống cuống, hắn thật không có nghe ra tiếng đàn của Thủy Nhan có cái gì không ổn, nhưng bên cạnh hắn- Úc Kỳ, trên mặt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thật là, người xa lạ cũng có thể nghe ra ái mộ trong tiếng đàn của Thủy Nhan, chỉ có người chủ tử này lại cái gì cũng đều không hiểu….

Tiếng đàn thong thả kết thúc, Thủy Nhan đứngngười lên, trên mặt xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

- “Thủy Nhan ngươi tới đây, gặp qua Diêm gia.”

Quý Lăng Dương mở miệng,trên mặt lại có một tia hàn ý,hắn thật sự cho ràng, Thủy Nhan không hề nghiêm túc.

Thủy Nha bước lên, trên mặt nàng xuất hiện kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền vô thanh vô thức biến mất,vẻ mặt nàng lại khôi phục như cũ.

- “Diêm gia.” Thủy Nhan ôn nhu kêu lên, mặc dù nàng lúc trước cũng đã đoán ra người này bất phàm, nhưng tất nhiên cũng không thể ngờ được hắn lại là khách quí của Quý Lăng Dương, lúc ấy còn tưởng rằng chỉ là tùy tùng, nhưng hắn lúc trước làm sao sẽ….

Diêm Phổ Hạo không nói tiếng nào, con mắt đặt ở trên người Thủy Nhan, nhưng rồi lại dời đi chỗ khác.

- “Vương gia, hôm nay rất lạnh, hãy để cho nàng cùng ngồi đi.”

Quý Lăng Dương liền vội vàng gật đầu, an bài bàn ghế, còn cố ý đặt ở bên phải Diêm Bộc Hạo.

Mĩ thực lần lượt được dâng lên, làn khói trắng nhẹ nhàng phiêu hốt vào không trung ( nhẹ nhàng hòa tan)

Thủy Nhan không một tiếng động, đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Quý Lăng Dương, thuần thục lấy ra ngân châm, theo thói quen nhấp trước 1 chút rượu, mỗi một món thức ăn thứ vào 1 chút, kiểm tra 1 chút chính mình mạch đập, nhìn hai tay của mình, sau đó cười nhạt mở miệng

- “Vương gia, có thể dùng”
Bình Luận (0)
Comment