"Thanh Sơn, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, phải nói thật nghiêm túc từ chối một lần nữa, không thể để người này còn chút hy vọng nào, nếu không người này lại nghĩ bậy!
Từ Thanh Sơn nghe thấy những lời này, không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, đưa tay nhéo má Tĩnh Bảo.
Nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ này, trắng nõn nà!
Nhìn xem đôi môi nhỏ này, hồng hào căng mọng!
Lại nhìn xem cái thân hình nhỏ này...
Trời ơi, cái thân hình nhỏ này luyện tập tốt đấy, cao hơn, khỏe hơn, có thể chịu được sức ép của hắn rồi!
Từ Thanh Sơn cúi đầu, dùng giọng chỉ có hai người nghe được, nói: "Đồ ẻo lả, lần đầu tiên của ta vẫn để dành cho ngươi đấy!"
Tĩnh Bảo ban đầu bị hành động nhéo má làm hoảng sợ, sau đó lại bị câu nói cuối cùng của hắn làm bối rối, ngực tức đến nỗi thở không nổi.
"Thanh Sơn, ngươi đừng có mà..."
"Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra!"
Giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang lời của Tĩnh Bảo, nàng vội vàng đẩy Từ lưu manh ra, quay đầu nhìn...
Chỉ thấy hai thị vệ trước sau khiêng một chiếc ghế mây, hai thiếu niên tuấn tú cất bước nhẹ nhàng, một trái một phải đi bên cạnh chiếc ghế ấy.
Một người che dù, một người phe phẩy quạt.
Trong ghế mây, Cao mỹ nhân vận đồ trắng như tuyết, tà áo bay lượn tựa mây, ánh sáng và bóng tối đan xen nơi hốc mắt và xương mày, vẻ đẹp ấy khiến người ta nghẹt thở.
Một năm không gặp, nhan sắc của Cao mỹ nhân lại tăng vùn vụt.
Tĩnh Bảo nhìn đến suýt ch** n**c miếng, không hiểu vị gia này ăn mặc kiểu gì thế, là đến thi khoa cử, hay đến khuấy đảo phong vân?
Phong lưu quá đỗi rồi!
Chiếc ghế mây càng lúc càng đến gần.
Cao mỹ nhân liếc xéo Từ Thanh Sơn một cái, ánh mắt khinh bỉ lồ lộ nơi chân mày: họ Từ, đồ man rợ!
Sau đó lại liếc Tĩnh Bảo một cái đầy lạnh nhạt.
Cái liếc ấy khiến Tĩnh Bảo hoảng hốt cúi đầu, chột dạ cụp mắt xuống.
Từ sau lần một năm trước nàng tình cờ nghe thấy hắn tỏ tình với Cố Trường Bình, sự chột dạ này cứ theo nàng như hình với bóng, vô cớ chẳng lý do.
Bỗng một bàn tay xương khớp rõ ràng hiện ra trước mắt, đưa lên, chọc vào trán nàng.
Một cái!
Lại một cái nữa!
Tĩnh Bảo đau quá tức giận quát: “Chọc ta làm gì hả, Cao Triều?!”
Cao Triều “bốp” một tiếng bật cây quạt trong tay, phất phất mấy cái đầy kiểu cách: “Tĩnh Thất à, một năm không gặp, có nhớ ta không?”
Tĩnh Bảo sợ đến mức lùi ngay về phía sau vài bước.
Tên nhóc này không phải đổi ý qua thích mình rồi chứ?
“Này, ngươi lùi cái gì mà lùi?”
Cao mỹ nhân dường như nhìn thấu lời độc thoại trong lòng nàng, bật cười lạnh nhạt: “Ta chẳng có hứng thú với cái thân hình này của ngươi đâu, để lại cho huynh đệ Thanh Sơn nhà ngươi từ từ hưởng thụ đi!”
Nói gì thì nói, một năm không gặp, dáng vẻ của người này quả thật vẫn rất dễ nhìn. Nếu không phải lòng hắn đã có người, có khi còn có thể chấp nhận tạm vậy.
Tĩnh Bảo thật sự không biết nên nói gì với kẻ thần kinh này, bèn chui luôn vào đám đông, chỉ để lại cái bóng lưng cho hai người Cao và Từ.
Cao mỹ nhân nhìn theo bóng nàng, ra vẻ thương cảm: “Tính khí còn chẳng nhỏ, sau này ngươi chịu khổ dài dài rồi!”
Từ Thanh Sơn mặt mày lạnh tanh, như thể đang nói: “Can hệ gì đến ngươi?” hắn thích kiểu tính tình kiểu thiếu nữ yếu đuối như thế, càng khiến người ta muốn cưng chiều!
“Tránh ra, tránh ra!”
Một tiếng gõ chiêng vang dội, mấy chục thị vệ mang đao chạy tới, các giám sinh vội vàng tránh sang hai bên, nhường ra một lối.
Đi đầu là vị chủ khảo lần này, Tô thái phó, khoảng hơn năm mươi tuổi.
Tĩnh Bảo đã sớm nghe danh Tô thái phó, nay được gặp người thật, bèn nhìn kỹ hai lượt, quả nhiên là bậc đại nho đương thời, khắp người toát ra khí chất thư sinh nồng đậm.
Đi bên cạnh Tô thái phó là hai người.
Một người là lão Lễ bộ Thượng thư, người kia chính là Tế tửu Quốc Tử Giám, Cố Trường Bình.
Sau lưng hai người là một nhóm quan viên mặc quan phục, được điều động từ các bộ, ai nấy đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười.
Phản ứng đầu tiên của Tĩnh Bảo không phải là nhìn Cố Trường Bình, mà là nhìn về phía Cao Triều.
Chỉ thấy Cao Triều “vèo” một tiếng nhảy phắt khỏi ghế mây, thu lại vẻ kiêu ngạo tự phụ, đứng ngay ngắn bên đường, cung kính dị thường.
Chỉ thấy hắn cụp mắt, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn u oán, sống hắn như một tiểu thiếp bị nam nhân phụ bạc.
Tĩnh Bảo phản ứng thứ hai mới là nhìn sang Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình hôm nay mặc công phục, nhưng khí chất lại hoàn toàn không thuộc về nơi đây, ung dung nhã nhặn, khiến người nhìn phải động lòng.
Tĩnh Bảo vội vã dời mắt đi. Trong lòng có chút trống rỗng mơ hồ, xen lẫn một cảm giác khó nói.
Thấy những người ấy, nàng mới hiểu chiếc giỏ trúc mà Cố Trường Bình gửi hôm qua không phải nàng là người duy nhất được nhận, cả Tiền Tam Nhất bọn họ cũng có.
Hơn nữa đều giống nhau như đúc.
Vậy thì...
Phải chăng khi nàng không có mặt, hắn cũng đã lần lượt dẫn bọn họ đi dâng hương, lễ Phật, ăn mì chay sao?
Ngay lúc ánh mắt Tĩnh Bảo vừa dời đi, khóe mắt Cố Trường Bình liền liếc sang nàng…
…
Một hàng quan viên bước vào cửa chính, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Cửa chính có hai trạm kiểm tra.
Một trạm chuyên dành cho giám sinh Quốc Tử Giám đội mũ vuông;
Trạm còn lại phụ trách thí sinh từ các nơi đổ về kinh dự thi.
Mỗi trạm đều có bốn binh lính phụ trách khám xét: hai người kiểm tra thân thể, hai người kiểm tra đồ dùng cá nhân thí sinh mang theo.
Bên cạnh mỗi trạm còn có một quan viên giám sát, không cần đụng tay, chỉ chịu trách nhiệm giám sát.
Mười người này đều thuộc Hình bộ.
Ngoài ra, hai bên cửa chính còn có mấy chục thị vệ mang đao đứng sẵn, giữ gìn trật tự khu vực trước trường thi.
Các thí sinh tự giác xếp thành hai hàng ngay ngắn, chờ tiếng chuông đầu tiên vang lên để kiểm tra thân thể vào trường thi.
Tĩnh Bảo cũng không biết người đứng trước sau mình là ai, chỉ dồn hết sự chú ý vào động tác của lính khám xét.
“Đừng sợ, cùng lắm thì bị sờ vài cái. Chỉ những ai trông mờ ám mới bị bắt cởi hết đồ thôi.”
Giọng Từ Thanh Sơn vang lên bên tai, chẳng cần quay lại cũng biết hắn đang đứng ngay sau nàng.
“Cho dù có phải cởi cũng chẳng sao, toàn là đàn ông cả, cứ xem như trời nóng, c** tr*n sang phòng khác chơi.”
Vai Tĩnh Bảo bị Từ Thanh Sơn đập cho mấy cái: “Trước đây ngươi trong nhà tắm nhìn thấy ta trần bao nhiêu lần, mà ta chưa từng thấy ngươi trần lần nào, không công bằng chút nào!”
Không công bằng cái đầu ngươi ấy!
Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy tai ù hết cả lên, lo sợ thấp thỏm, sợ người ta sẽ thấy nàng trông “mờ ám”.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông đầu tiên vang lên, thủ tục kiểm tra thân thể chính thức bắt đầu.
Tĩnh Bảo vươn cổ dài hơn, hai mắt trừng trừng nhìn về phía trước, không chớp.
Chỉ thấy hai lính thị vệ lật giỏ trúc của thí sinh từng tầng từng tầng ra để kiểm tra; hai người khác ra lệnh thí sinh cởi áo ngoài, để lộ áo trong…
Đến lượt Uông Tần Sinh, hắn thành thạo cởi hết, chỉ còn một lớp áo trong, chân trần đứng trên mặt đất, rút trâm cài, tháo tóc…
Lính thị vệ thấy hắn phối hợp như vậy, nên ít sờ hơn mấy cái, nhìn nhau ra hiệu, vung tay cho hắn vào trong.
Còn bên hàng kia, có một thí sinh cứ gượng gạo, nhất quyết không chịu cởi, miệng còn gào lên nói là làm nhục nho phong.
Lính thị vệ nhìn nhau một cái, bèn lục soát hắn từ đầu tới chân không sót chỗ nào.
Người đó tuổi hơi lớn, tức đến mức không dám phát tác, mặt đỏ bừng như gấc.